Đường chạy giờ đã vắng tanh, chỉ còn đọng lại tiếng chạy ngày một thưa dần của một cô gái... Mi vẫn chạy... miệng nhỏ lẩm bẩm:
- 13...14...
Tên MC đang đứng dựa gốc cây nhìn, nhiệm vụ của hắn là... đếm. Cảm thấy cô bé đã thấm mệt, với cả cũng sắp vào học rồi, hắn lắc đầu... Mi vẫn sải từng bước chân, mặc dù nhỏ thấy cơ thể mình sắp tan ra, tê tái...
- Được rồi đó cô gái, cô có thể thôi đi, ở đây không có ai ngoại trừ cô và tôi. Tôi không muốn bị muộn học chỉ để trông chừng cô đâu...
Tai Mi đã ù đi như không còn nghe thấy gì, mắt nhỏ hoa lên, giờ nhỏ chỉ biết có chạy, và chạy... nhỏ thở sắp không ra hơi nữa rồi.
Tin chẹp mồm, một cô gái bướng bỉnh!
- Tùy cô, tôi đi đây!
Tin nghĩ rằng có thể khi mình đi, cô gái sẽ bớt sợ mà dừng lại chăng? Cậu vẫn biết rằng, nếu có người thấy cậu tha cho cô bé thì cậu cũng sẽ gặp rắc rối, nhưng để cô gái đáng thương này chạy đủ 20 vòng thì cậu không nỡ. Tin đi rồi, Mi vẫn tiếp tục sải bước, đầu nhỏ vang lên những tiếng nói của Yan "làm bất cứ việc gì cũng không được bỏ cuộc, Mi biết chưa?"....
"Nhưng Yan à, Mi mệt quá... chắc Mi... phải dừng lại thôi..."
_ _ _
Trong phòng 666.
Lúc này chỉ có Kin trong phòng. Ken thì đã đi cùng Bu, còn Kun cũng chẳng biết đã chuồn đi đâu rồi. Lật tung đống chăn lên, cậu đang tìm thứ gì đó...
Không có!
Cậu lại tìm tiếp... cả trong đống..
sách vở, rồi trong nhà vệ sinh, tất cả đều không có. Trong đầu cậu lóe lên một suy nghĩ. Có thể, nó đã bị rơi trên đường chạy.
Mi cố sải bước nhưng chân nhỏ dường như tê liệt hoàn toàn, không, nhỏ không muốn bỏ cuộc...
Đôi bàn chân bé nhỏ dần khuỵu xuống... Mi chỉ là đang tưởng tượng đến... cái ૮ɦếƭ! Nếu ૮ɦếƭ, nhỏ sẽ gặp lại Yan chăng? Nhắm mắt, nhỏ phải nhắm mắt thôi... Nhưng chợt, mắt nhỏ trông thất vật gì đó sáng lấp lánh ngay cạnh mình, bên góc đường chạy. Cố gắng dụi mắt xem đó là thứ gì... Đôi tay Mi run run nắm lấy sợi dây chuyền, miệng nhỏ kêu những tiếng yếu ớt:
- Y..a..n...
Kin đi thẳng xuống đường chạy, trên vai đã khóac chiếc babô lệch bên, còn 10 phút nữa là vào học, phải nhanh chân một chút.
Đường chạy vắng tanh, chỉ có một bóng người đang nằm gục xuống. Kin khẽ nhíu mày... Nhỏ không phải thứ cậu cần tìm.
Kin tiếp tục cuộc tìm kiếm. Mục tiêu của cậu chỉ là chiếc dây chuyền bạc sáng lấp lánh mà thôi. Cậu đi lướt qua Mi một cách vô tình, không nhìn nhỏ lấy một lần. Mi đã ngất!
Chạy dọc đường chạy một lần nữa, Kin hiểu rằng, nó không có ở đây. Cậu thất vọng định quay trở lại lớp học. Bỗng, mắt cậu dừng lại ở Mi, hay nói đúng hơn là dừng lại ở vật đang phát sáng trong đôi bàn tay nhỏ. Kin cúi xuống, là chiếc dây chuyền cậu cần tìm sao? Kin đưa tay lấy lại chiếc giây chuyền, rồi... đứng dậy và đi tiếp, mặt không hề biểu lộ cảm xúc gì. Nhưng rồi cậu dừng lại. Phải chăng cô gái này đã tìm chiếc giây chuyền giúp cậu, mặc dù chỉ là nhặt được một cách ngẫu nhiên? Và cậu thì không có thói quen mắc nợ ai bao giờ.
_ _ _
Trời đã dịu đi cái nắng. Trên tầng thượng của khu KTX, một bóng dáng nhỏ nhắn với mái tóc dài đen nhánh đang đứng nhìn xuống dưới sân. Mỗi lần gặp chuyện buồn, Na đều có thói quen đứng trên tầng thượng, nhỏ đang nghĩ đến Bu, là Bu sai, hay là nhỏ? Nhỏ có vẻ trầm tư, đôi mắt xanh lại buồn buồn. Dưới sân trường, chợt nhỏ nhìn thất Kun.
Đang đi bỗng Kun khựng lại, ngước lên. Cậu há hốc mồm thấy Na đang đứng trên nóc tầng 4 của khu KTX. Kinh ngạc! Hai ánh mắt chạm nhau, nhưng kì thực chỉ có Kun nhìn Na, chứ Na thì nhìn vào khoảng không nào đó vô định lắm, nhỏ chẳng để ý là có người đang nhìn mình.
"Tại sao cô ta lại ở trên đó? Không phải vì chuyện vừa nãy nên cô ta định... tự tử chứ? Không thể được". Vì đã là Hội trưởng một thời gian dài, hay phải giải quyết mấy vụ lộn xộn trong trường nên nhìn thấy cảnh này, Kun lại làm theo thói quen, phải giải quyết thôi, không thể để cô ta tự tử được.
Kun chạy thẳng lên tầng thượng. Tới nơi, cậu thấy Na vẫn đang đứng đó, và quay lưng về phía cậu. "May quá, cô ta chưa nhảy" Kun nhẹ nhàng tiến lại.
- Dừng lại đi!
Tiếng nói của Kun làm Na giật bắn mình, nhỏ quay lại. Kun nhìn thấy... nhỏ đang khóc...
- Lau nước mắt đi! - cậu đưa cho Na một chiếc khăn mùi soa.
Na nhận lấy, khẽ nói:
- Cảm ơn!!
- Không có gì, mau xuống thôi, sắp vào học rồi. Haiz.. mới thế mà đã định tự tử rồi sao?
Na tròn mắt nhìn Kun.
- Anh vừa nói... ai tự tử cơ?
- Là cô đó, không phải sao? Phải biết quý trọng cuộc sống của mình chứ, cô đúng thật là.
- Ha..ha..ha..ha..ha... ^____^
Tràng cười của Na vang lên, tiếng cười vỡ ra, lanh lảnh.
- Cô cười cái gì? - Kun nhíu mày.
- Haha... không có gì... ừ.. tôi không tự tử nữa đâu, anh có thể yên tâm rồi. Dù sao cũng cảm ơn anh nhé, cảm ơn anh vì đã quan tâm tới tôi.
Kun bỗng chốc nóng ran mặt vì câu nói vừa rồi, sao thế nhỉ? Sao mình phải đỏ mặt chứ? Cậu vội quay đi chỗ khác, miệng lẩm bẩm:
- Ai thèm quan tâm cô chứ? Tôi chỉ là thấy ૮ɦếƭ phải cứu thôi.
- Cái gì cơ? Tôi không nghe rõ lắm... Nè...
Kun quay bước đi thẳng, Na đuổi theo, khuôn miệng nhỏ xinh vẫn nở nụ cười tươi tắn:
- Hihi đợi tôi với nào...
Cả hai cùng bước xuống cầu thang, người đi trước cố gắng sải những bước dài, che giấu cảm xúc mất thăng bằng của mình, kẻ chạy sau tung tăng như con nít, và miệng thì cười thật tươi.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)Bu đang ở trong phòng KTX, chắc Na và Mi cũng đã thay quần áo và đi học rồi, nhỏ nghĩ. Chỉnh chang lại bộ đồng phục, Bu cầm lấy chìa khóa và đeo balô ra ngoài.
*Sầm*
Cánh cửa tự động đóng lại khiến Bu giật mình. Có lẽ nào....?
Bu khẽ kéo cửa, nhỏ chỉ tưởng là... gió đập vào. Nhưng... sao thế..
này? Cửa không mở được nữa!
Bu cố vặn tay nắm cửa, nhưng vô hiệu. Nhỏ hiểu rằng, có kẻ nào đó đã chốt cửa từ bên ngoài. Không được, nhỏ còn phải... tuýt còi, cái "nhiệm vụ" cao cả của nhỏ nữa chứ. Với lại nhỏ không thể đi học muộn được, như vậy thì sẽ bị phạt mất.
- Mở cửa ra.. làm ơn đi... có ai nghe thấy không?
Nhưng chẳng có ai đáp lại tiếng của nhỏ. Bây giờ nhỏ mới thực sự hiểu cho Mi và Na... điều này thật đáng sợ. Bu hoảng loạn tột độ. Tay chân đấm cửa uỳnh uỳnh...
- Mở cửa ra! Mở cửa ra!
"Không lẽ làm giống trong phim, lấy đà rồi lấy chân đạp thẳng vào cửa sao? Hay vận nội công làm cánh cửa tự bay ra nhỉ?" Nhỏ đang suy nghĩ cách để ra khỏi phòng, và chỉ nghĩ ra... mỗi hai cách đấy. Vận nội công trước vậy!
Nghĩ thế, nhỏ ngồi thụp xuống gần cửa, khoanh chân lại, bất đầu... vận công. Tay nhỏ bắt đầu khua khoắng lung tung (bắt chước trong phim), miệng hét:
- Ya... ịch tra... hãy xem ta đây...
*Bùng* (tiếng nhỏ tự kêu)
Ủa sao không mở được nhỉ? Lại xem nào... Nhỏ bắt đầu lại lần nữa, 1...2...3... bắn trưởng!
_ _ _
7h tròn.
*Tuýt*
Tiếng còi vang lên giữa sân trường. Ai nấy đều đã cắp sách vở vào lớp học.
Bu thở khó nhọc, nhỏ vẫn đang... ở trong phòng. Sau nhiều lần thử nghiệm như trong phim trưởng mà vẫn không thành công, nhỏ rút ra kết luận: phim trưởng thật điêu toa, chả có ai biết vận công hết, phim trưởng chỉ lừa trẻ con.. bla... bla... bla...
Bỗng nhỏ nghe thấy tiếng tuýt còi vang lên. "Mình có nghe nhầm không ta? Mình đâu có tuýt còi? Hỏng rồi, đến giờ học rồi "
Bu lập tức nghĩ đến phương án 2: Chạy lấy đà rồi đạp vào cửa. Tự mỉm cười khen mình thông minh, nhỏ bắt đầu lùi ra xa.
_ _ _
Vì cứ nghĩ là Bu đã thổi còi nên chẳng ai nghĩ Bu vẫn đang ở trong phòng và tất nhiên, chẳng có ai giúp nhỏ cả. Cả Ken và Kun, Kin đều đã vào lớp, Na cũng thế, nguyên là Na đã thay đồng phục và mang cặp trước rồi mới lên tầng thượng ngồi nên lúc xuống thì nhỏ chạy vào lớp luôn. Mi thì vẫn đang mê man trong phòng y tế. Vậy là mới chỉ vào học được hai ngày mà cả Na, Bu và Mi đều đã phải giáp mặt với phòng y tế mất rồi.
Lớp học của Na ở tầng thứ 2. Lớp rất rộng rãi và thoáng mát. Mỗi học viên ngồi một bàn riêng biệt. Các học viên há hốc mồm vừa kinh ngạc vừa sung sướng khi thấy trên mỗi chiếc bàn đó là một chiếc laptop mới cứng. Các học viên chọn chỗ ngồi cho mình. Na ngồi phía trong cùng, gần cửa sổ. "Ủa Bu và Mi đâu nhỉ?" Nhỏ nghĩ thầm, nhìn quanh quất, cố kiếm tìm hình bóng thân quen, nhưng tất nhiên, nhỏ không thấy, "có khi nào họ gặp chuyện không may không ta? Không. Chẳng phải vừa nãy Bu vẫn thổi còi đó sao?" Và nhỏ tự trấn an mình.
Nhưng giáo viên đã bước vào lớp. Một cô giáo trẻ với cặp kính cận gọng đen, trên người mặc bộ đồng phục dành cho giáo viên nữ trong trường: áo véc và váy màu đen. Trên tay cô cầm một xấp tài liệu. Na càng lúc càng thấy lo lắng hơn, nhỏ vẫn chưa hiểu có chuyện gì đang xảy ra...
Cô giáo giới thiệu một lúc về bản thân rồi nói:
- Kể từ bây giờ, chiếc laptop trước mặt các em là của các em, mỗi khi lên lớp, các em chỉ việc mang theo laptop và sách giáo khoa, đó cũng là lí do vì sao trong phòng học không có bảng, thay cho chiếc bảng viết là chiếc bảng thông minh cảm ứng để nhận dữ liệu từ máy tính. Mọi thao tác đều thức hiện trên máy tính, các em không cần vở hay giấy 乃út, kể cả khi kiểm tra. Trong phòng có lắp camera nên các em hãy học hành cẩn thận. Bây giờ cô bắt đầu điểm danh.
Mở chiếc laptop trên bàn giáo viên, cô giáo bắt đầu đọc.
- An An..
- Có thưa cô.
- ........
_ _ _
Bu bắt đầu đếm:
1, 2, 3.... chạy....
Nhỏ nhắm tịt mắt lại, phó mặc số phận cho ông trời... nhỏ sẽ đẩy thật mạnh và cánh cửa sẽ bung ra...
Nhỏ chạy nhanh và đã lao gần đến cánh cửa.
- Oái! - nhỏ la lên.
Cánh cửa mở toang. Và nhỏ lao phụt ra ngoài. Nhỏ thích chí cười sằng sặc:
- Hêhê... mình siêu thật... mình phục mình quá đi!!!
- Phục cái đầu cô á! Tránh xa tôi ra!
Tiếng nói như dội gáo nước lạnh vào đầu Bu. Nhỏ mở mắt dậy, tỉnh mộng. Là Ken! Vì Bu lao ra nhanh quá nên Ken không kịp phản ứng và Bu ngã lên người Ken.
Bu và Ken đứng dậy, phủi phủi quần áo. "Thảo nào mình thấy mềm mềm êm êm" Bu nghĩ.
- Mà anh đến đây làm gì? Anh thấy tôi siêu không? Tôi vừa tung trưởng..
đá bay cái cửa đó...
- Con nhỏ hâm hấp. Cô nghĩ cô tự mở được sao? Nếu không có tôi thì cô đừng hòng ra khỏi đây.
O___o - Thật hả?
- Chứ sao nữa. Ya.. cô xem, bẩn hết quần áo tôi rồi - Ken cố phủi phủi quần áo.
"Thảo nào mình không thấy đau gì hết á."
Bu đứng nghệt mặt:
- Mà sao anh biết tôi ở đây?
- Thì Na gọi điện cho tôi, bảo cô vẫn chưa vào lớp nên kêu tôi đi tìm giúp đó.
- Ra thế... Á... muộn học rồi... mình phải đi học thôi...
Bu vội ba chân bốn cẳng chạy một mạch xuống.
- Nè... cô... cô hay thật đó... không cảm ơn tôi được một câu hả? _ Ken thở hổn hển chạy theo sau - cô có biết là vì cô mà tôi phải khó nhọc xin thầy giáo cho ra ngoài không hả?
- Chuyện đó nói sau..
Lớp học yên tĩnh vang lên từng tiếng gõ phím và tiếng kích chuột.
Cửa phòng 10ak21 bật mở, một nữ sinh vai đeo balô, mặt mũi đỏ lên vì vừa phải chạy nhanh, trên vầng trán lấm tấm mồ hôi... đang dang hai tay chắn trước cửa ra vào, rồi bàn tay dần đưa xuống đầu gối, khom người, miệng thở gấp:
- Phù... cuối cùng cũng đến nơi!
- Bu! - Na mắt sáng lên, nhỏ reo khe khẽ.
Bu hồn nhiên bước vào lớp học, vài tiếng xì xào vang lên:
- Đó không phải là Hội trưởng hội học sinh sao?
- Phải đó, sao lại đi muộn nhỉ?
- Không gương mẫu gì hết á.
Bỗng một tiếng nói lạnh lùng cất lên:
- Đứng lại!
Bu giật mình quay lại nơi vừa phát ra tiếng nói."Á trời, cô giáo vào lớp rồi sao?" Hồi nãy Bu mải sung sướng vì vừa thoát nên chả để ý đến cô giáo đang ngồi trên bục giảng.
Phía gần cuối lớp, trên môi ai đó xuất hiện một nụ cười, nham hiểm...
_ _ _
- Lau sân bóng rổ một tháng... huhuhuhu... Na ơi sao số Bu đen quá à.
Bu khuôn mặt thểu não đang sóng vai cùng Na bước đi. Buổi học đã kết thúc, và Bu nhận hình phạt là lau sân bóng rổ, cái sân mà theo Bu thì là "to tổ chảng".
- Hix... khổ thân Bu, hay để Na lau cùng vậy.
Bu lắc lắc đầu:
- Không, Bu tự lau được, sức Na yếu lắm, lại ngất ra đấy thì ૮ɦếƭ! Với cả chiều nay mới phải lau cơ mà.
- Bu nói giọng trêu đùa, nhưng thực ra, trong lòng Bu vẫn đang ức chế lắm, nhỏ tức cái đứa nào dám giam nhỏ trong phòng.
Na bật cười. Cả hai đang đi về phía phòng y tế để đón Mi về. Cô giáo đã thông báo Mi nghỉ học có phép do nhận được mail từ cô y tá gửi cho.
Mi giờ đã tỉnh lại, nhỏ bắt đầu thấy đói. Đáng ra khi chạy xong các học viên còn có đủ thời gian để ăn sáng nhưng hôm nay, cả Mi, Bu và Na đều chưa ăn chút gì.
Na, Bu bước vào. Cả hai ôm chầm lấy Mi đang ngồi trên giường.
- Mi à, Bu xin lỗi nhé, Bu sai rồi, đáng ra Bu không nên phạt Mi như vậy... - Bu nói, nhỏ cảm thấy hối hận thật sự - Bu quyết định rồi, Bu sẽ xin từ chức, nếu vì Bu mà Mi và Na phải chịu liên lụy thì thà Bu chịu một mình còn hơn.
- Bu nói gì cơ? Đừng có nói linh tinh như thế, Bu mà Mi quen không phải là người dễ yếu lòng thế này... Nếu Bu từ chức thì Mi sẽ không chơi với Bu nữa đâu - Mi khẽ đẩy Bu ra và nhìn thẳng vào mắt Bu.
- Phải đấy! - Na thút thít - Hồi sáng là Na sai rồi, Bu làm vậy vì bất đắc dĩ, Na không nên nói Bu như vậy...
Bu nhìn hai người bạn của mình. Phải rồi, họ thật tốt với Bu, Bu sẽ không để họ phải thất vọng. Bu ôm chầm lấy Na và Mi.
- Cảm ơn... cảm ơn hai người nhiều lắm...
- Na cũng cảm ơn Bu và Mi vì đã luôn ở bên cạnh Na...
- Eo ơi.. tránh ra đi hai người... sến quá đấy! - Mi nói, nhưng trong lòng nhỏ cũng đang dâng lên niềm hạnh phúc khó mà nói thành lời..
Tình bạn là thứ gì đó thật là thiêng liêng, nó luôn là sự đồng cảm và chia sẻ từ nhiều phía... Nếu con người sống trên đời mà không có tình bạn thì sao nhỉ? Phải rồi... như thế thì họ sẽ phải cô đơn lắm đấy.....