Sau vài tiếng thì buổi khai giảng cũng đã kết thúc, giờ là lúc mọi người về KTX nhận phòng của mình.
Na, Mi và Bu bước theo người quản lí, đồ đạc của ba người đã được chuyển vào từ trước.
KTX phân ba dãy riêng biệt, dãy đầu tiên là khối 10, đối diện là khối 11, và ở giữa sẽ là khối 12.
- Chìa khóa của các cháu đây...- người quản lí giơ ra chiếc chìa khóa bóng loáng, lúc lắc cánh tay - phòng 333, giữ lấy chìa khóa, giờ nó là "nhà" của các cháu. Chúc các cháu may mắn!
Na nhận lấy chiếc chìa khóa từ tay người quản lí, mỉm cười nói cảm ơn.
Cửa phòng 333, vẫn với biểu tượng Dải ngân hà huyền bí trước cửa. Biển phòng 333 nằm gọn gàng phía trên cửa ra vào. Mở ra cánh cửa này, nó sẽ là nhà của cả ba, kể từ giờ cho đến hết học kỳ.
*Tạch*
Na mở cửa, cả ba hồi hộp đưa mắt nhìn vào trong.
- Bu nằm giữa, Bu nằm giữa.
Phòng có ba chiếc giường đệm trải khăn trắng tinh, Bu nhảy phắt lên chiếc giường ở giữa, ra vẻ thích thú lắm.
- Vậy Na nằm trong cùng, Na không dám nằm ngoài đâu! - Na nhìn Mi vẻ cầu cứu.
- Được rồi được rồi, ta nằm ngoài... đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó.
Na mỉm cười lôi cặp sách ngồi xuống chiếc giường trong cùng.
Phòng cũng khá là rộng, có ti vi, tủ lạnh, điều hòa đầy đủ. Ở phía góc phòng có kê 3..
chiếc bàn học sơn màu vàng và cái tủ sách to đùng.
Chợt, Mi nhìn về phía tường phòng, đập vào mắt nhỏ là bản Quy định to đùng của trường, được đóng khung và treo ngay ngắn.
- Oh ny God! 100 điều quy định. Vui rồi!
Nhỏ định quay ra tán với hai con bạn thì đã thấy hai đứa lăn ra ngủ từ lúc nào.
Khẽ mỉm cười, nhỏ cũng đặt mình xuống...
Cả ba không ai biết rằng, ngoài cửa có một học viên khác đang đứng nhìn...
_ _ _
- Đại ca! Em vừa điều tra ra thân thế mấy con nhỏ đó rồi.
- Đâu?
- Đây, thưa đại ca.
Ken cầm lấy tờ giấy, đọc với vẻ thích thú.
- Được rồi, ba nhỏ đó ở phòng nào?
- Phòng 333 thưa đại ca.
Ken đứng dậy, tiến ra phía cửa phòng (tầng 3), đưa mắt nhìn qua bên kia.
- Phòng 333, đối diện với phòng ta sao?
- Ken, mày đang suy nghĩ gì đó?
Kun hỏi, không giấu được nét thú vị trên khuôn mặt.
- Mày biết thừa rồi còn hỏi.
Kun cười thầm, cậu đang mặc một chiếc áo phông nàu nâu, và đang ngồi trên giường đọc truyện... Conan. Khẽ dựa người vào tường, bỏ cuốn truyện xuống và khoanh tay ra đằng sau đầu, cậu nói:
- Haiz! Thật đáng tiếc cho ba con bé xinh đẹp! Ken, có cần thiết phải thế không? Chỉ là bị ném gạch vào đầu thôi mà.
Ken quay người lại, giận dữ ném ánh mắt nảy lửa vào thằng bạn, đưa tay chỉ lên miếng băng y tế dán trên đầu:
- Chỉ là? Chỉ là cái đầu mày á! Mày thử bị ném như thế xem có chịu được không?
- Vậy sao? - Kun ho nhẹ để kìm nén tiếng cười chỉ trực tuôn ra. - Kin, mày thấy sao?
- Tùy thôi!
Kin trả lời, mắt vẫn hướng vào khoảng không vô định ngoài cửa sổ, và tai thì vẫn đeo headphone nghe nhạc.
Ken trở lại phòng, lấy một ít gôm xịt lại tóc, rồi nói:
- Xuống canteen, tao đói rồi!
- Đi thôi Kin.
- Không đói! - Kin trả lời cộc lốc, và vẫn hờ hững nhắm mắt nghe nhạc.
Tại phòng 333:
Bu tỉnh dậy khi thấy bụng mình sôi òng ọc, đã 12h trưa.
- Mika, tôi đói! - lấy tay dụi dụi mắt, Bu hồn nhiên gọi tên chị giúp việc mà quên mất rằng mình đang ở KTX.
Na nằm giường bên cạnh khẽ cựa người dậy, nhỏ ngáp một cái dài rồi nói:
- Bu ngốc, đang ở Học viện Milky Way mà!
Bu sững người trong giây lát rồi gãi gãi đầu:
- Ừ, hihi, quên mất, Na đói chưa? Mình đi ăn chút gì đi.
Na gật đầu. Cả hai vỗ vỗ vào người Mi:
- Heo, dậy, dậy.
Mi vẫn nằm ngủ như ૮ɦếƭ. Na lắc đầu, nhỏ đành dùng chiêu... cù li.
Không ăn thua, không có dấu hiệu tỉnh dậy. Lấy tóc ngoáy mũi, ngoáy tai, Mi chỉ dụi dụi rồi lại ngủ như thường.
Bu lắc đầu ngao ngán:
- Thôi kệ Mi đi, mọi ngày bọn mình cũng biết tật ngủ của Mi rồi mà, đã đặt người xuống là không bao giờ tỉnh dậy.
- Ừm, vậy mình đi mua đồ ăn mang về cho Mi.
- OK ^___^
Na và Bu dắt tay nhau tung tăng, nhìn theo bảng chỉ dẫn sơ đồ trường để đến canteen.
Canteen nằm ở khu phía ngoài, gần nơi làm việc của Hội học sinh. Nó rộng bằng một cái nhà ăn đủ cho cả nghìn người. Bàn ghế kê ngay ngắn, mỗi chiếc bàn có 6 cái ghế.
Bu chọn một bàn ở phía ngoài và ngồi xuống.
"Ấy quên chưa gọi món" Bu thầm nghĩ rồi đứng lên chạy theo Na ra quầy bán đồ ăn.
- Chị ơi, cho em một phần cơm chiên và một ly cam vắt - chen mỏi chân giữa chốn đông nghịt người, cuối cùng Na cũng gọi được món.
- Chị ơi cho Bu hai gói bim bim với hai cái kẹo ʍúŧ!
Na ấn đầu Bu, thì thầm:
- Bu ngốc, Bu ăn trưa hay là ăn vặt đó?
- Bu ăn vặt ^___^
- Trời O___o
Chị bán hàng mỉm cười nói:
- Cứ ăn gì thoải mái đi các em, hôm nay là ngày đầu tiên nhập học nên các em được thoải mái, nhưng đến ngày mai, các em phải ăn có hiệu lệnh và cả quy tắc nữa đấy... sẽ không thoải mái đâu.
Na và Bu nhìn nhau.
- Thật hả chị? @___@
- Ừ, ăn có hiệu lệnh, ngủ có hiệu lệnh, dậy cũng có hiệu lệnh, các em chưa xem Quy định sao?
Đang nói chuyện thì bỗng....
*Ào*
Cả một bát súp còn hơi nóng đổ thẳng vào cái áo đồng phục trắng tinh của Bu.
- Á...
Bu kêu lên rồi lùi ra xa.
Một nữ sinh cúi đầu, vẻ mặt hối lỗi, lắp bắp:
- Mình... mình... xin lỗi... mình không cố ý!
Bu nhìn báp súp vỡ tan dưới đất, nhìn lại chiếc áo đồng phục mới và trắng tinh nay đã nhớt nhát thảm hại với màu nước súp đo đỏ. Ngước mắt lên, Bu nhìn thấy một cô bạn khá xinh đang đan hai tay vào nhau, mặt cúi gằm. Đám đông bắt đầu kéo đến xem chuyện gì xảy ra.
- Ừm... không sao đâu... @___@"
Bu nói mặc dù thấy hơi khó chịu.
-..
Cảm... cảm ơn cậu nha! ^___^
Cô bạn cảm ơn rồi cúi xuống nhặt những mảnh vỡ dưới chân.
- Á... T___T
Cô bạn giữ lấy một ngón tay của mình, mặt nhăn nhó nói:
- Đứt... đứt tay rồi...
Na và Bu nhìn cô bạn với ánh mắt cảm thông rồi nói:
- Bạn có sao không? Thôi bạn đi băng lại cái tay đi, để đấy bọn mình dọn cho.
Cô bạn khẽ mỉm cười:
- Cảm ơn nhé, vậy mình đi đây, sorry các bạn nhiều nha...
- Ừ, không sao!
Cô bạn đó đi rồi, đám đông lại tản ra, vài người xì xào linh tinh.
- Thật xui quá, hix... mới ngày đầu mà đã bị đổ cả bát súp vào người, lại còn phải dọn nữa chứ! - Bu than thở.
Na nhìn Bu đôi mắt ái ngại mà không biết phải nói gì.
Cô bạn vừa làm đổ bát súp đang ở trong nhà vệ sinh của canteen, sở hữu mái tóc dài buộc bổng và đôi mắt sắc, đôi môi mỏng đỏ đậm.
*Profile*
Tên: Lily
Tuổi: 16
Chiều cao: 1m66
Cân nặng: 43 kg
Khuôn mặt: Sắc sảo
Là tiểu thư của tập đoàn thời trang Petsa.
_ _ _
Nở một nụ cười ẩn ý trên môi, Lily xả nước rửa đôi bàn tay không chút sứt sát:
- Một lũ ngốc!
Tại canteen, Bu và Na lúc này đã nhặt xong đống bát vỡ đem bỏ vào thùng rác. Mua vội mấy đồ ăn nhanh, Bu muốn về phòng thật nhanh để thay chiếc áo bẩn của mình.
Ôm đống đồ trên tay, Bu chạy một mạch ra cửa canteen.
Chạy... chạy... chạy...
Bu không để ý rằng có một bàn chân đang ngáng ngang đường.
- Úi...
Và cái gì đến sẽ phải đến, Bu làm một cú ngoạn mục lao nhào xuống môi chạm môi với mặt đất. Mọi ánh mắt lúc này đổ dồn lên cô gái đang nằm kiểu vồ ếch, tư thế vô cùng "đẹp mắt".
Đau, Bu đau quá, máu bắt đầu chảy ra từ trán Bu, đồ ăn thì văng tung tóe.
Tiếng cười mỗi lúc một to hơn. Na vội đỡ Bu dậy, lòng xót xa vì số con bạn mình hôm nay... quá đen...
Bu loạng choạng đứng dậy mà nước mắt nhạt nhòa, chưa bao giờ, chưa bao giờ Bu cảm thấy nhục nhã như thế này.
- Ay ya... đi đứng kiểu gì vậy? Không thấy chân tôi hay sao mà còn vấp vào nữa chứ? Sưng hết cả chân tôi rồi.
Mộg giọng nói chua ngoa cất lên từ một nữ sinh với mái tóc đỏ buộc lệch một bên.
*Profile*
Tên: Sasa
Tuổi: 16
Chiều cao: 1m68
Cân nặng: 44 kg
Khuôn mặt: kênh kiệu
_ _ _
Bu đứng hình trong giây lát. Sao trên đời lại có loại người như thế này? Bu nắm chặt tay, cắn chặt môi. Sau đó, Bu xoay người, và bước đi không nói thêm bất cứ câu gì.
- Đứng lại đã, định chuồn hả?
Cô bạn vừa rồi đứng chắn trước Bu và Na.
- Mau đền cho tôi cái chân này đi!
Bu đưa đôi mắt đã hằn những tia đỏ lên nhìn cô gái trước mắt, nhìn thẳng. Sasa hơi run run vì ánh mắt ấy, nhưng vẫn đứng im, mắt lảng đi chỗ khác.
Bu vẫn không nói gì, đối với nhỏ, nói chuyện với loại người này thật là thừa thãi, thà nói chuyện với cún còn dễ chịu hơn.
Bu lách người bước qua, kéo theo bàn tay Na đang run run vì tức giận.
Bất ngờ, Na giằng tay ra khỏi tay Bu.
*Chát*
Na giáng thẳng một cái tát xuống gương mặt xinh đẹp đang méo xệch của Sasa.
- Nói cho cô biết, đừng có tưởng chúng tôi dễ bắt nạt, sẽ không có lần thứ hai đâu! >___
Bu ngạc nhiên vì hành động của Na. Na vốn là cô gái yếu đuối, chưa giơ tay đánh ai bao giờ, thế mà hôm nay lại.... Chắc nhỏ đang uất lắm.
Sasa một tay ôm mặt, tay còn lại chỉ vào Na, lắp bắp:
- Cô... cô...
Không thèm nghe nhỏ đó ăn vạ, Bu và Na tiếp tục bước đi.
*✓út*
*Bẹt*
Hàng loạt "νũ кнí" được ném lại sau lưng Bu và Na, vỏ chuối, chiếc xúc xích ăn dở, kem... rất rất nhiều.
Na và Bu sững người. Giờ thì không phải là một người, mà là rất nhiều người đang ném hai cô.
Cả hai dừng chân lại. Thế này thì không chịu nổi nữa rồi... Học viện Milky Way kiểu gì chứ? Toàn những học viên xấu xa, gây chuyện như thế mà không ai ra quản lí sao? Hội học sinh đâu?
Vâng, Hội học sinh hiện đang ngồi một góc khuất trong canteen. Một người thì đang thoải mái dựa người vào ghế, tay cầm ly nước nhấm nháp vẻ thích thú, một người thì duỗi dài chân lên... bàn, tay cầm chiếc điện thoại cảm ứng chơi đua xe.
- Làm thế có quá đáng lắm không? - Kun nhìn thằng bạn và nhếch mép cười.
Ken ngoái lại nhìn đám đông lộn xộn, vẻ mặt thoải mái:
- Không!
Rồi tiếp tục màn đua xe ngoạn mục của mình.
Trở lại với Mi đang nằm trong phòng 333. Nhỏ dụi mắt tỉnh dậy (buồn đi vệ sinh ^^).
Sau khi giải quyết xong nỗi buồn, nhỏ nhăn nhó khi..
thấy mình bị bỏ rơi trong phòng một mình.
- Dám đi ăn uống mà không gọi mình, được lắm các cô nương.
Một lúc sau, Mi bước ra khỏi phòng, tính xuống canteen cho hai nhỏ kia một trận nhưng lại nghĩ:
- Hay mình đi tham quan trường cho vui chứ nhỉ? Hehe *___*
Nhỏ không nghĩ ngợi nhiều nữa mà phi luôn ra hành lang.
Đi, đi qua nhiều phòng...
- Sao trông phòng nào cũng giống phòng nào hết thế nhỉ?
Nhỏ ngó nghiêng hết một hồi.
- Nhiều phòng quá nhỉ!
Thích thú với khám phá vĩ đại vừa rồi, nhỏ cứ đi tiếp, càng đi càng nhanh, không biết từ bao giờ đã nhảy sang cả khu KTX khối 11
Ánh mắt nhòm vào một căn phòng.
Nhỏ sững người.
Trong phòng, một người con trai mặc sơ mi trắng, quần jean trắng đang ngồi yên bất động, tai đeo headphone nghe nhạc, mắt nhắm lại. Ánh sáng chiếu lên từng đường nét trên khuôn mặt.
- Đẹp... đẹp trai quá... ^____^
Nhỏ nhìn như bị thôi miên một hồi. Bước chân không tự chủ nhẹ nhàng bước vào trong.
- Là anh ấy... anh chàng lạnh lùng...
Đôi mắt Kin vẫn nhắm lại, nhưng cậu biết, có người đang tiến đến bên mình.