Học Viện Glamour - Chương 15

Tác giả: Iris Luu

Những tia nắng ấm áp, nhẹ nhàng tràn vào căn phòng ngập tràn mùi hương từ những quyển sách cũ. Chiếc bàn gỗ đơn sơ, mộc mạc.
Dàng một chàng trai lãng tử với mái tóc tím lạ lẫm, đôi mắt sâu thẳm chứa đầy nỗi niềm khó nói, ngồi suy tư trên chiếc sofa đỏ nhung nhã nhặn. Dáng của anh đổ dài trên nền sàn.
-Đã bao ngày rồi, chúng ta phải làm gì đó đi chứ! Cứ thế này chắc chắn Lâm Vi sẽ mất mạng! - Một cô nàng với vóc dàng nhỏ nhắn, khuôn mặt đầy sự lo lắng, hoảng sợ.
-Chỉ có Thái Ny mới biết được ta nên làm gì và đi đến đâu thôi! - Chàng trai tóc tím ấy đan đôi bàn tay thon dài vào nhau, ánh mắt trở nên mơ hồ.
-Thái Ny bất tỉnh và chưa thấy có chút dấu hiệu nào của sự tỉnh lại! Nói đi Henry, cậu phải làm gì đi chứ, đừng có ngồi đó và trong chờ vào Thái Ny nữa! Thái Ny thì hôn mê không biết gì, còn Lâm Vi thì phải đang đối mặt với kẻ thù hằn ngày! Nghĩ tới thôi mà đã tởm rồi! - Cô gái nhỏ nhắn quát lớn.
Cạch......
Tiếng mở cửa đã xé tan bầu không khí u ám của căn phòng.
Một người phụ nữ trung niên bước vào, khuôn mặt nở một nụ cười nhã nhặn.
-Đừng cãi nhau nữa! Cô có tin vui đây! - Hai từ \\\' tin vui \\\' khiến cho chàng trai tóc tím, cô nàng đỏng đảnh nhỏ nhắn và một anh chàng tray lai cao lêu nghêu quay hẳn về khía bà ấy. -Thái Ny đã tỉnh lại rồi!
Cả ba người đứng phắt dậy, vẻ ặt trở nên dễ chịu hơn.
-Tụi em vào xem cậu ấy có được không? - Chàng trai tay lai hỏi.
-Tất nhiên! - Nói rồi, cả ba người và bà cô đi một mạch về phía một căn phòng nằm cuối dãy hành lang.
Một căn phòng với cánh cửa bằng gỗ tầm thường như bao căn phòng khác nhưng..........một điều khiến nó trở nên đặc biệt là những thứ tồn tại bên trong nó.
Cạch......
Chiếc cửa mở ra, cả bốn người bước vào.
Cô gái đỏng đảnh đảo mắt nhìn xung quanh, còn hai chàng trai kia thì một mạch đi đến cạnh một chiếc bể lớn, đầy nước trong đấy.
-Thái Ny!! - Chàng trai tóc tím đặt tay lên thành bể, nhíu mắt nhìn vào trong.
Một cô gái đang lơ lửng trong bể nước xanh, trên người khoác bộ váy trắng giản dị. Khuôn mặt cô xinh đẹp ngay cả khi đang ngủ với đống dây nhợ dài hoằn nối đến các thiết bị hỗ trợ cho việc điều trị.
-Nhịp tim ổn định rồi!! - Cô gái nhỏ nhắn nhìn vào máy đo nhịp tim cạnh bể. Các đường nhịp lên rồi xuống đồng đều. -Cậu ấy có thể nghe chúng ta n trai nói!
Hai chàng trai nhìn cô gái nhỏ rồi đưa mắt về phía chiếc bể kia.
-Lâm Vi đang ở đâu? - Chàng trai với mái tóc tím đưa mắt nhìn về phía cô gái đang ngâm mình trong chiếc bể ngập nước kia. Đôi mắt chàng trở nên sáng rực................Cô gái ấy đang cựa quậy trong bể nước.
______________________
Tôi tỉnh dậy trên một chiếc giường nhung mềm mại và rất lớn.
Tôi chưa kịp dừng ngạc nhiên này lại thì tiếp tục thêm một ngạc nhiên khác ập đến.
-Khải Minh!!! - Tôi nhìn sang bên cạnh thì thấy một người đang nằm cạnh. Và người đó không ai khác là Khải Minh!!!!
Tôi leo từ từ xuống giường, hai má nóng lên. Có chuyện gì đã xảy ra?
-Đi đâu đấy? - Tôi đứng sững người lại, khuôn mặt méo mó. -Yên tâm đi, không có chuyện gì xảy ra đâu! - Hắn vừa nói trúng tim đen tôi, không ngờ...
-Ai nghĩ gì đâu!! - Tôi đi tiếp, biết chừng nào mới thoát ra khỏi đây?
Tôi nhìn mình trong gương. Bộ mặt này thật thê thảm. Tôi đưa tay sờ lên cổ mình. Vết cằn hôm qua vẫn còn, nó đỏ ửng lên thành hai chấm nhỏ.
-Mình chưa ૮ɦếƭ? - Tôi băn khoăng khi nhìn cơ thể vẫn khỏe mạnh của mình. -Hắn đã hút máu mình mà!
-Không ૮ɦếƭ được đâu! - Tôi im bặt khi nghe tiếng hắn vang lên. -Em là một người rất đặc biệt, không thể nào ૮ɦếƭ được đâu! - Hắn nở một nụ cười trên môi.
-Người đặc biệt? - Tôi lẩm bẩm.
-Rồi em sẽ biết thôi! - Tôi nhìn hắn, tôi nửa tin nửa ngờ lời nói phát ra từ miệng hắn. Tôi thật sự không muốn tin hắn nữa.
Tôi bước đi, điểm đến vẫn là cánh cổng lỳ lợm, không biết nghe lời kia.
Lần nay thì tôi quyết tung hết đòn ra để phá vỡ nó.
Cả buổi sáng hôm ấy, tôi gần như mất hết sức lực khi phải chiến đấu với cánh cổng cứng đầu đó và bắt gặp cái ánh mắt thỏa mãn của Khải Minh, kẻ vô tâm!
Tôi muốn ngã quỵ trong bộ váy ướt đẫm mồ hôi của mình và đôi mắt căm thù đối với cánh cồng to lớn kia.
Trước khi nhắm chặt đôi mắt mệt mỏi của mình dưới cái ánh nắng trưa gay gắt và mặt đất nóng rát. Tôi thấy một khuôn mặt quen thuộc. Mái tóc tím lạ lầm và cái khí chất quý tộc không nhầm lẫn vào đâu!
-Henry! - Tôi mỉm cười rồi nhắm chặt cả hai đôi mắt của mình lại.
_____________________________
-Henry! Lâu quá không gặp nhỉ! Kẻ thù đáng kính! - Chàng trai với bộ đồ đen và mái tóc đỏ bồng bềnh nói bằng cái giọng đùa cợt.
-Ngươi đã làm gì Lâm Vi hả? - Anh chàng đang ôm cô gái tóc đen trong lòng, tức giận nhìn kẻ đối diện mình.
-Chỉ là thưởng thức chút vị ngọt ngào đo đỏ thôi mà! - Chàng trai tóc đỏ liếm quanh đôi môi dày quyến rũ của mình, khuôn mặt đầy thỏa mãn cười nhếch môi, cười mà cứ như không cười.
-Ngươi......Yaaaa..... -Chàng trai đặt cô cô gái xuống đất rồi vung nấm đấm về phía người kia. Khuôn mặt đầy tức giận, bàn tay nắm chặt hiện rõ đường gân.
-Đừng có bạo lực thế chứ! - Tên tóc đỏ nắm lấy tay của chàng trai trong phút chốc, khuôn mặt tên đó vẫn điềm tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.
-Tại sao? Tại ngươi lại làm những chuyện dơ bẩn đến như vậy? - Chàng trai thả tay. nằm chặt cổ áo của tên đó, giận dữ hỏi.
-Lâm Vi là của tôi thì tôi muốn làm gì tôi làm! Không liên quan gì đến cậu cả! - Tên tóc đỏ vẫn điềm tĩnh, giọng nói vẫn đầy thách thức đối phương.
-Cô ấy không bào giờ là của một tên bần tiện như ngươi! - Khuôn mặt càng ngày càng biểu hiện rõ sự tức giận của chàng trai, đôi bàn tay siết chặt cổ áo.
-Bần tiện? Hah! Là ai chứ? Khi cô ấy bị giam giữ bởi kẻ thù thì cậu đang ở đâu chứ! Trong khi tôi là người luôn bên cạnh cô ấy, bảo vệ cô......
Bốp....
Chàng trai tóc tím đấm một cái rất mạnh vào mặt tên tóc đỏ.
-Đê hèn! Đến cả Vân Du và Ken ngươi cũng không tha! Họ và ta mới nói chuyện với nhau cách đây không lâu thì ngươi, bọn tay sai của ngươi đã ςướק mạng của họ một cách không thương tiếc! Ta phải tra thù!! - Không những là một cú đấm mà cứ thế, chàng trai tóc tím vung ra 3 đến 4 nấm đấm nữa. Đến nỗi, ở khóe môi tên tóc đỏ bị rỉ máu, một bên mặt bị bầm tím và lãnh quá nhiều cú đấm mãnh liệt từ tay chàng trai kia.
-Đánh đủ chưa? - Tên tóc đỏ gượng dậy, đưa ngón tay thon dài quệt đi vết máu đỏ ở khóe miệng.
-Đối với những gì ngươi đã làm thì ấy cú đấm này quá nhẹ, còn cái ૮ɦếƭ thì cũng quá đơn giản đối với tội lỗi của ngươi! - Chàng trai bạnh quai hàm, nghiến răng.
-Thật sự ta cũng không muốn đâu! Nhưng vì ngươi đã ᴆụng trúng ổ kiến lửa thì nên chịu đựng đi................... -Tên tóc đỏ giơ bàn tay thon dài Ϧóþ cổ chàng trai tóc tím, siết chặt tay mặc cho chàng trai giãy giụa.....
-Đủ rồi! -Giọng nói quen thuộc của người con gái bé nhỏ khiến kẻ tóc đỏ kia phải quay sang nhìn.
Cô ấy đang gượng người dậy. Đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào tên tóc đỏ.
-Bỏ cậu ta xuống! - Cô gái chỉ tay về phía hắn, ra lệnh.
-Được thôi! Ta củng không muốn làm em buồn! - Nói rồi, hắn thả tay mặc cho chàng trai rơi xuống đất và nằm im bất động.
-Chuyện này........ta và ngươi sẽ giải quyết ngay hôm nay! - Hai quả cầu lửa xuất hiện trên tay cô........
Tôi chậm rãi bước từng bước vào căn phòng sáng đầy máy móc thiết bị tiên tiến.
Những chiếc lọ thủy tinh chật chội trên chiếc kệ sắt kiên cường. Những sợi dây dẫn dài ngoằn nối đến các thiết bị. Đôi mắt tôi tập trung về một điểm, đó là chiếc bể lớn chứa đầy nước.
Tôi tiến bước đến gần. Bên trong đó, bên trong đó......
-Thái Ny? - Tôi thốt lên khi phát hiện cô gái đang lơ lửng trong bể nước kia không ai khác là cô bạn điển trai của mình - Thái Ny. Đôi mắt mở hời, những bóng khí từ từ xuất hiện, cậu ấy đang cựa quậy.
-Cậu ấy không phải đã ૮ɦếƭ rồi sao? - Tôi nhìn hiệu trưởng với đôi mắt mơ hồ.
-Thái Ny chỉ bị trúng một loại chất độc khiến cho con bé ngất đi. Loại độc này khiến cho tim và các mạch khác đều ngưng hoạt động trong một thời gian. Ta phải dùng tới phương pháp cứu chữa này thì may thay con bé sẽ tỉnh lại! - Hiệu trưởng đi vòng quanh bể.
-Hiệu trưởng! - Henry gọi lớn, hiệu trưởng đến gần bàn máy tính.
-Thái Ny tỉnh lại rồi, hãy giúp ta đem con bé ra khỏi bể! - Sắt mặt hiệu trưởng trở nên xanh xao, hồi hộp nhìn vào bể rồi lại nhìn vào màn hình máy tính. Chỉ số nhịp tim càng ngày đập càng mạnh.
Henry lấy tay đập mạnh vào bể nhưng chẳng hề hấn gì. Chiếc kính bể vẫn im ru không có chút động tĩnh gì của sự nứt nẻ.
-૮ɦếƭ tiệt!!! - Henry lộ rõ sự giận dữ trên khuôn mặt, cởi chiếc áo khoác ngoài ra rồi nhảy nhanh vào trong bể. Nước bắn ra tung tóe, tôi ướt như chuột lột.
Tôi nhìn chằm chằm vào bể. Thân hình cao vạm vỡ đang cố gắng giật đứt mấy sợi dây dẫn cứng cáp ra khỏi người Thái Ny.
Dường như điều đó đang làm mọi thứ rơi vào bế tắc. Henry đang dần mất đi nhận thức giống Thái Ny. Hai người họ lơ lững trong bể nước.
Sự bực dọc đang dâng trào trong tôi. Không thể kiềm chế được nữa. Tôi lùi ra xa lấy đà. Trên tay tôi hiện lên một cây kiếm bằng bạc sáng lấp lánh, những họa tiết tinh xảo trên thân kiếm và tay cầm.
-Yaaaa.................. - Tôi lao đến chiếc bể, găm chiếc kiếm xuyên qua lớp kính dày, vững chãi. Khi thanh kiếm được rút ra, thành bể rạn nứt. Tiếng kêu răn rắc phát ra khiến tôi thích thú với màn trình diễn của mình.
Nước ồ ạt đổ ra khiến tôi và Hiệu trưởng ướt mèm.
-Thai Ny! Henry! - Tôi đứng dậy, chạy đến gần hai người bạn của tôi.
-Khụ...Khụ...Khụ.... - Thái Ny sặc nước, nhăn mặt, còn Henry thì thản nhiên đứng dậy, quay sang nhìn tôi.
-Đừng có nhìn tớ bằng cái ánh mắt đó, nhìn thấy ghét! - Tôi khoanh tay, quay mặt đi chỗ khác. Và giờ là sự ngạc nhiên cho tôi. Thanh kiếm!!!!
Tôi nhìn xung quanh chả thấy thanh kiếm đâu nữa mà chỉ là những vũng nước và những mảnh vỡ của chiếc bể kia mà thôi!
-Em đang tìm thanh kiếm đúng chứ? - Tôi quay sang nhìn Hiệu Trưởng. -Nó không bị mất đâu mà nó nằm ngay đây! - Cô giơ ngón trỏ chỉ vào nơi cất chứa trái tim đỏ của tôi. Mặt tôi nhăn nhó, khó hiểu nhìn cô.
-Rồi em sẽ được biết! - Tôi ôm Ⱡồ₦g иgự¢ mình, ngơ ngác nhìn cô.
-Nè! Lâm Vi! - Henry gọi tôi.
-Gì đây? Định trả công cho tớ à! Không cần phải làm thế đâu! - Tôi nghênh mặt, vuốt tóc.
-Cậu đã phá hoại nơi đây rồi đó! - Đặt tay lên vai tôi rồi mỉm cười thích thú. Tôi chỉ muốn đánh cho tên này tơi bời mà thôi.
-Biết vậy lúc nãy bỏ mặc cậu ૮ɦếƭ quắc trong đó cho xong! - Tôi quay người đi.
-Tớ biết cậu không nhẫn tâm đến thế đâu!
-Thôi nào hai người kia! vẫn không thể bỏ cái tật cãi nhau à? - Tôi nhìn sang Thái Ny, trông cậu ấy chẳng giống một người bị bệnh nặng gì cả, vẫn hiên ngang bước đi.
-Hiệu trưởng! Còn Ken và Vân Du thì sao ạ? - Tôi hỏi.
-Đi theo ta! - Nói rồi cả ba đứa chúng tôi đi theo Hiệu trưởng.
Chúng tôi đến một căn phòng khác trong căn phòng lúc nãy. Căn phòng này có phần thoáng hơn vì không có quá nhiều máy móc và dây nhợ.
Tôi thấy Ken và Vân Du đang nằm trên hai chiếc giường khác nhau. Xung quanh là các thiết bị hỗ trợ nhịp tim và oxi.
-Giống như em nói Lâm Vi! Ken và Vân Du, hai em ấy bị trúng một loại thuốc mê với lượng gây mê cao ngất ngưởng, điều này ảnh hưởng đến sự hô hấp của nhịp tim. Nhưng cứ yên tâm, ta đã tiêm một loại thuốc kháng thể làm giảm độc tố của lượng gây mê đó, họ sẽ mau chóng tỉnh lại thôi! Đừng quá lo lắng!
Hiệu trưởng nhìn chúng tôi, còn tôi thì lại chằm chằm nhìn vào hai người bạn đang nằm ngủ say sưa trên giường kia.
________________________________
Ba người chúng tôi tự trở về phòng ở ký túc xá của mình.
Dù chỉ mới có nửa kỳ nghỉ nhưng đã có quá nhiều chuyện xảy ra, chúng khiến tôi đâu đầu và thức trắng nhiều đêm liền.
..................
Hơi nước nóng tỏa ra nghi ngút, tôi ngâm mình trong bồn nước. Nghiêng đầu suy nghĩ mọi thứ.
Từ việc Thái Ny bị tấn công rồi đến việc tôi kết hôn với một tên ma cà rồng và bị một người mà mình từng tin tưởng hút máu. Nhưng tôi không khóc nữa, tôi sẽ cố gắng không rơi nước mắt về cái tình yêu mù quáng đó nữa. Tôi sẽ mạnh mẽ hơn. Tôi.................sẽ như thế!
................
Bước ra khỏi nhà tắm trong bộ đồ sạch sẽ, tôi vuốt ve Po đang nằm dưới sàn. Rồi từ từ, tôi rút dưới cánh của Po quyển sách lúc nãy, ngoài khoanh chân trên nệm. Tôi lật từng trang, từng trang một.
\\\'\\\'Hôm nay là ngày rất quan trọng trong cuộc đời của con, ta sẽ không ban lời chúc cho con mà sẽ luôn cầu nguyện, ngày đêm ta đều mong con và mẹ con sẽ luôn bình anh và mạnh mẽ! Ta yêu con! \\\'\\\'
\\\'\\\'Công chúa bé nhỏ của ta! Có lẽ ta không phải là một người cha tốt, ta không dành nhiều thời gian cho con. Ta thật sự rất xin lỗi hai mẹ con của con. Vận mệnh của vương quốc này đang nằm trong tay ta, ta không muốn mất đi những thần dân của mình và cả gia đình này nữa. Và cũng có lẽ ta đã quá tham lam và ích kỷ, đến nỗi, một chút thời gian dành cho con cũng không có. Ta mong con hãy tha thứ cho ta! Yên con, công chúa bé nhỏ của cha!\\\'\\\'
Tôi lật qua trang sau, có cái gì đó đã rơi ra và rớt xuống sàn. Tôi khum ngời nhặt lên. Mở tời giấy ra.
-Thư? - Tôi nhìn vào từng hàng chữ trong bức thư, những nét chữ méo xệch, trong như chữ của trẻ con.
"Cha kính mến,
Dạo này cha thế nào ạ? Cha có ăn ngon không? Bọn người xấu kia có ăn Hi*p cha nữa không?
Con thì tốt lắm cha ạ! Mẹ hay nấu canh súp lơ mà cha thích cho con ăn lắm, con cũng thích nó nữa! Ngày nào mẹ cũng dẫn con đi dạo mấy góc phố hết, thấy người ta bán hoa này, bán bánh cá nữa, có cả những con cá đang bơi nữa kìa! Cha nhớ về sớm nhé, con ngày nào cũng ra trước hiên nhà đón cha hết, cha về vào buổi sáng hay chiều là đều thấy con đứng đó hết! Còn mấy người xấu kia mà có ăn Hi*p cha nữa thì để con đánh bọn chúng cho, con không tha cho bất kì ai làm cha khóc đâu!
Công chúa của Cha!"
Ở phần kết của bức thư, có đề tên của công chúa nhưng đã bị cái gì đó làm mất đi nét rất nhiều nên tôi không thể biết, người con chúa mà đức vua muốn nói đến là ai?
Tôi chắc chắn công chúa trong bức thư này vẫn còn sống và đang ở một nơi nào đó. Tôi nghĩ, nếu gặp được công chúa, tôi sẽ tìm hiểu được chuyện gì đã xảy ra với vương quốc Glamour và nó có liên quan gì đến học viện này hay không? Làm sao để chấm dứt hết tất cả, trả lại sự cân bằng cho mọi thứ!
___________________________
-Em thật sự muốn biết người công chúa đó thật sao? Lâm Vi! - Dáng một chàng trai với bộ y phục đen bí ẩn, mái tóc đỏ phát phơ dưới ngọn gió nhẹ nhàng, đôi mắt đỏ mờ ảo nhìn bầu trời đng chuyển dần sắc thái. Ly rượu đỏ trên tay sóng sánh, những ngón tay thon dài đưa lên bờ môi đỏ cong, chiếc lưỡi khẽ liếm lên đầu ngón tay.
-Rồi ta cũng sẽ có được em thôi! Lâm Vi! Hãy đợi đến ngày đó, cái ngày mà ta cùng em sánh bước bên nhau trong lễ đường của quỷ Satan!!! - Nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện thật khiến cho người ta dễ sởn gai ốc, rùng mình với ánh mắt ma mị đầy sự ૮ɦếƭ chóc.
Những bụi hoa hồng đầy gai bám đầy trên vách tòa lâ đài đen cổ quái, những bông hoa thật xinh đẹp và cũng thật rùng rợn. Lũ quạ kêu quang quác, còn bọn dơi thì đang khép mình trong tòa lâu đài không một chút ánh sáng!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay