Học Viện Glamour - Chương 06

Tác giả: Iris Luu

Tại căn tin trường...
-Nè! Nghe nói hôm nay lớp mình có học sinh mới đó! - Vân Du vừa uống xong lon nước cam liền nhanh nhảu nói.
-Vậy à? Nam hay nữ vậy? - Ken cho tay vào túi quần, lưng tựa vào thành ghế.
-Nam! Mà nghe nói là một học sinh ưu tú của trường Apollo đó nha! Còn nghe đâu, người này nhà rất giàu có! - Vân Du nhanh miệng, nói luyên thuyên về cái người sắp chuyển vào lớp Đặc Biệt.
-Mà sao cậu đó lại vào lớp đặc biệt, không phải lớp ta phải thi thực lực mới được vào sao? Cậu ta còn chưa thi mà! - Tôi nghiêng đầu ra vẻ khó hiểu.
-Haizz! Vậy thì phải giải thích cho cậu từng ngọn ngành thôi! Trường Apollo là một ngôi trường khét tiếng ở Anh, là ngôi trường dành cho các phù thủy quý tộc. Một lớp bình thường ở đó cũng được coi như là lớp Đặc Biệt ở trường ta, nên việc cậu ta vào được lớp ta dễ như vậy cũng không có gì khó hiểu. - Thái Ny nói thay lời Vân Du, còn cô bạn Du của tôi thì có vẻ hậm hực lắm.
-Trường Apollo ghê nhỉ! - Tôi cười híp mắt.
-------------------------
Chúng tôi ngồi vào chỗ ngay ngắn khi giáo viên vào lớp. Cô Stephen từ đầu năm tới giờ vẫn giữ được phong độ rất cừ và cách giảng dạy rất vui. Cô đã hơn 50 nhưng vẫn rất nhí nhảnh, vẻ đẹp mặn mà khiến con gái chúng tôi phải ngưỡng mộ.
-Cô có hai tin buồn dành cho lớp chúng ta. Các em muốn nghe tin nào trước? - Cô để chồng sách lên bàn giáo viên rồi quay xuống nhìn chúng tôi. -Lớp trưởng, Vũ Trình, em muốn nghe tin nào?
Vũ Trình nghe cô nói rồi đứng dậy, nhìn mọi người một cái rồi quay lên nói với cô.
-Là tin buồn trước thưa cô! -Nói rồi Vũ Trình ngồi xuống.
-Vậy....tin buồn là........- Cô cứ chập chừng khiến chúng tôi hồi hộp đến nổi tim muốn rớt ra ngoài. -Doãn An đã chuyển sang Pháp du học rồi! - Nói rồi, cô hơi cúi mặt, học sinh cả lớp như bị đánh một gậy vào người. Người thì xụ mặt, người thì ngồi im không nhúc nhích. Tôi thì nghĩ có lẽ cậu tay không muốn phải đối diện với tôi và Khải Minh nữa. Quyết định như vậy là rất đúng, tôi ủng hộ cậu ta.
Tôi quay sang nhìn Khải Minh, cậu ấy ụp mặt lên bàn, có lẽ là rất buồn.
-Cô cũng chỉ mới biết tin này mới đây trông khi Doãn An đã sang Pháp 3 ngày rồi! Các em có thời gian nhớ gọi điện cho Doãn An nhé! - Cô nỡ một nụ cười xinh trên đôi môi màu đỏ sẫm quý phái, hàm răng trắng muốt nổi bật. - Và tin vui là...............hôm nay lớp ta có học sinh mới! - Nói rồi cô nhìn ra ngoài cửa. - Vào đi em!
Sau lời nói của cô là sự hồi hộp, chờ đợi của cả lớp và sau đó là tiếng bước chân rồi cả sự ngạc nhiên đến trầm trồ của cả lớp.
-Đẹp trai quá à! - Một cô bạn ngồi cạnh cửa ra vào reo lên
-Vẻ đẹp thật ngôn tình!
-Có gì hay ho chứ!
Từ những lời khe ngợi của các cô gái kể cả Vân Du, đến các lời nói không hề cí chút thiện cảm của bọn con trai.
-Tớ là Henry, mong mọi người giúp đỡ! - Giọng nói nam tính nhưng dễ nghe khiến mấy cô gái lớp tôi ôm иgự¢ mà ngất xỉu, cái cúi chào lịch sự, quả là một người được nuôi dạy trong một gia đình quý tộc. Mái tóc tím quyến rũ và đuôi mắt dài với hàng mi đen, đôi mắt có chút mạnh mẽ mà đuộm buồn, một vẻ đẹp lãnh đạm mà ấm áp. Thật khiến mọi người phải trầm trồ khe ngợi và xiêu lòng.
-Em muốn ngồi ở đâu?
Không nói gì mà cậu chỉ tay vào chỗ của Khải Minh hiến mọi người ngạc nhiên.
Cậu ta điên sao? Chỗ này là của Khải Minh mà sao có thể đòi ngồi chứ?
-Chỗ đó đã có người ngồi rồi mà! - Cô Stephen vẫn giữ gương mặt bình tĩnh.
-Vậy em ngồi cạnh cửa sổ ngay chỗ cô bạn tóc đen ấy! - Vừa nói Henry vừa chỉ tay vào chỗ còn trống cạnh tôi. Mọi người quay xuống nhìn tôi, tôi cảm nhận không khí dày đặc mùi ám khí từ các cô gái lớp tôi. Henry thì không nói gì cứ bước về chỗ ngồi.
-Chào cậu! - Henry cười tươi. Ánh sáng mặt trời rọi vào lớp, nụ cười, gương mặt của cậu ta dưới ánh nắng trưa oi bức hòa huyện với nhau, nụ cười đó mang đến một làn gió mát cạnh tôi, cảm giác rất dễ chịu và thoải mái.
-Chào, tớ là Lâm Vi! Rất vui được làm quen! - Tôi cười với cậu ấy một cái rồi quay lên. Trông suốt các môn học, Henry học đều tất cả các môn và dường như cái hạnh 1 của Vũ Trình cũng có thêm một đối thủ nữa.
Henry cứ đi theo tôi, lúc ăn cơm, lúc đọc sách. Khiến cho Vân Du, Ken và cả Thái Ny có vẻ không được thoải mái. Nhiều lúc Vân Du có nói ới tôi về việc đó và khiến tôi cũng khó xử. Khải Minh thì có vẻ không hề có chút thiện cảm nào với Henry cả, cứ ᴆụng nhau là đấu đá, khả năng dùng thuật chú của cả hai khiến mọi người nễ phục. Không ai hơn ai, bất phân thắng bại. Đến nỗi cả trường đặt cho hai cậu ấy những biệt danh ngộ nghĩnh. Khải Minh với vẻ ngoài lạnh lùng và hơi khó gần nên mọi người hay gọi là thiên thần xa đọa, còn Henry thì lại trái ngược với Khải Minh, vẻ ngoài năng động, luôn tươi cười và hòa đồng nên ai cũng bảo là báu vật của thần Zeus. Bây giờ trong trường tôi xuất hiện 3 phe đối lập, một là theo phe của Khải Minh, một phe là theo Henry và phe còn lại là theo cả Henry và Khải Minh.
Mấy cái phe này thường xuyên chụp hình ghi lại những khoảnh khắc tự nhiên của Henry và Khải Minh. (Nói chung là chụp lén á).....
Riết rồi thấy cái trường này loạn quá trời.....Haizzzzzz
-Tiểu Vi ơi! - Henry đi phía sau tôi và gọi tên tôi. Bao nhiêu ánh mắt của bao nhiêu con người trong cái hành lang này đều dán vào tôi. Sự khó chịu trong tôi bắt đầu chuyển dần sang tức giận, đôi mắt nâu xinh đẹp của tôi cũng trở nên đỏ thẵm khi hàng ngàn tiếng xì xào bàn tán vang lên. Tôi cứ bước đi và không thèm quan tâm.
- Này! Tiểu Vi à! - Henry vịnh vào vai làm tôi giật mình một cái. Cái cảm giác lúc này giống như một con chuột bị con mèo chộp đuôi vậy.
-Gì đây? - Tôi quay sang nhìn cậu ta, khuôn mặt có hơi khó chịu. Mấy tay săn ảnh của các phe bắt đầu giơ mấy ảnh, tôi liếc mắt một cái, với cái đôi mắt đỏ ngầu này, bọn săn ảnh đó liền hạ "νũ кнí" và quay bước đi.
-Định rủ cậu đi ăn trưa! - Henry vò gáy, miệng nhoẻn cười đẹp xinh.
-Sao lại mời tớ? - Tôi cất tập sách vào hộp bàn rồi ra khỏi lớp, cậu ta vẫn lẽo đẽo theo sau.
-Cậu dù gì cũng chuẩn bị đi ăn mà, với lại Ken và Vân Du đi đâu rồi nên chỉ biết rủ cậu thôi! Cậu mà không đi chắc hôm nay Henry tớ đói meo râu quá! - Henry vừa ôm bụng vừa làm khuôn mặt đáng thương nhìn tôi.
-Nhưng......Tớ phải đi ăn với Khải Minh! Nếu cậu muốn cũng có thể đi ăn cùng! - Tôi tung con Át thế này thì chắc chắn cậu ta sẽ từ chối thôi. Khải Minh và Henry là đối thủ không đội trời chung của nhau, gặp nhau là đánh, cậu ta chắc không ngốc đến nỗi đi chung đâu. Vố này thắng lớn kakakakaka. Tôi cười tự đắc trong lòng.
-Vậy à! Um... - Hai chân mày nhíu lại, khuôn mặt tỏ vẻ suy nghĩ. -Tớ đi! - Hai từ thôi mà khiến tôi cực sốc rồi, cậu ta điên à.
-Cậu không sợ bị bọn săn ảnh chụp thấy hai người ngồi ăn chung à? - Tôi phản khán khiến mọi người xung quanh dồn hết sự chú ý vào tôi.
-Vừa được ăn với Tiểu Vi, vừa có thể làm hòa mối quan hệ với Khải Minh! Một công đôi việc, đều có , lợi mà! - Tôi cứng họng, không nói được gì và cứ thế, im lặng như thế cho khi đến chỗ hẹn với Khải Minh.
Lúc ngồi ăn mà tôi cứ thấy Khải Minh và Henry nhìn nhau đến nỗi bắn ra cả tia lửa điện. Tôi thì lo ăn hết phần cơm rồi bỏ đi về lớp để lại đó là phần chiến đấu mãnh liệt của Khải Minh và Henry.
------------------------------
Ngày tiếp theo là một ngày tồi tệ với tôi.
Ở khắp mọi nơi, những tấm hình ngày hôm qua lúc ăn trưa đến vụ lùm xùm đánh nhau của Khải Minh và Henry treo khắp nơi. Nó trở thành tâm điểm chú ý của cả trường.
-Lâm Vi! - Tôi quay đầu nhìn lại.
-Thái Ny!
-Cậu đi theo tớ lên phòng Hiệu trường ngay lập tức! - Giọng nói có chút tức giận nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ bình thản lạ thường. Tôi cứ đi theo Thái Ny, và đương nhiên tôi biết lý do là gì.
Cốc....Cốc....Cốc....
-Vào đi! - Giông cô Hiệu trưởng vang lên. Thái Ny mở cửa và tôi cùng cậu ấy bước vào.
Tôi tròn mắt khi trong phòng không chỉ có Hiệu trưởng mà còn có hai nhân vật chính nữa. Khải Minh và Henry. Và tên lùn hồi đầu năm tôi gặp nữa chứ. Gần một năm mà vẫn như thế.
-Ngồi đi! - Cô Hiệu trưởng ra hiệu bảo tôi ngồi xuống ghế. Cô tháo cặp kính bóng loáng rồi đặt xuống bàn làm việc. Hiệu trưởng bước xuống ngồi củng mọi người. -Cô nghĩ các em cũng biết việc cô gọi lên là vì lý do gì đúng chứ? - Cô rót 5 tách trà mời mọi người. Tôi cầm tách trà rồi uống một ngụm nhỏ. Sự việc lúc này khiến tôi không còn tâm trí gì để thưởng thức vị ngon của trà nữa. Vị trà bây giờ rất đỗi bình thường. -Các em định giải quyết việc này thế nào? - Nói xong, ai nấy đều nhìn cô.
-Em nghĩ, cứ để thế rồi nó cũng mau chóng chìm vào quên lãng thôi cô ạ! - Khải Minh nói.
-Chuyện đó chỉ có số ít xảy ra mà thôi! - Thái Ny bác bỏ ý kiến của cậu ấy. -Khải Minh và Henry, hai cậu đang là hot boy và là tâm điểm của cả trường, mọi động tĩnh của hai cậu đều bị bọn fan cuồng ghi lại và khắc sâu và trong tim, giờ lại vướng vào việc đánh nhau vì Lâm Vi nữa thì e là, rất khó để mọi người quên trừ khi.................Các cậu đừng gặp nhau trong 1 thời gian nữa! - Thái Ny uống ngụm trà, gương mặt vẫn điềm tỉnh khó hiểu.
-Là bao lâu chứ? - Henry điềm đạm.
-Tôi không biết, đến khi nào tất cả mọi người quên đi vụ việc này!
-Thái Ny nói đúng, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả! - Tên lùn rót trà rồi lên tiếng.
Cả căn phòng ngập tràn không khí tĩnh lặng. Khải Minh, Henry và tôi có cùng một tâm trạng giống nhau. Thời gian đó sẽ kéo dài bao lâu chứ? Biết bao giờ mọi người mới quên đây?
Giờ đây chỉ còn có nắng từ mặt Trời, bụi từ những chồng sách cũ kĩ, mùi hương thoang thoảng của vị trà bạc hà ấm lòng. Những tâm trạng trở nên hỗn độn và phức tạp......
-Điều này thật sự.........không phù hợp! - Khải Minh lên tiếng, hai mày nhíu lại, đôi mắt có chút lơ đãng nhưng u buồn.
-Đó là lựa chọn tốt nhất bây giờ rồi! - Thái Ny đặt tách trà xuống bàn, hai tay khoanh trước иgự¢ nhìn Khải Minh. - Nếu cậu nói cách này không được, vậy cậu có cách nào khác không? - Câu hỏi được đặt ra khiến Khải Minh càng thêm rối bời, cậu thật sự không còn nghĩ được gì nữa.
Một lần nữa, sự im lặng lại bao trùm lên căn phòng này, sự lắng đọng lạ lùng, những dòng suy nghĩ tiếp tục chảy nhưng những suy nghĩ đó cứ va vào những vách đá khổng lồ rồi tan biến. Bây giờ, mọi thứ như một cục tơ bị vò rối, không cách nào tháo ra được. Mọi chuyện như đang rời vào bế tắc.
-Sao.......ta không liên hệ với Hiệu trưởng trường Glory? - Tên lùn lên tiếng.
-Ric à! Trường Glory thì liên quan gì đến Glamour chúng ta? - Thái Ny tỏ ra vẻ khó hiểu.
-Cách duy nhất lúc này là phải cho một trong ba người phải chuyển trường! - Câu nói này như một liều thuốc kiến ba người chúng tôi sực tỉnh sau một cơn mộng đầy tơ rối. Cả ba chúng tôi bất giác quay sang Ric bé nhỏ. - Không thể kéo dài thêm thời gian nữa. Chúng ta cần liên hệ với Glory và xin phép họ cho một học viên trường này sang đó học.
-Vậy còn lý do? Không lẽ, chúng ta nói là do họ đánh nhau vì một cô gái sao? Hiệu trưởng bên đó là người khó tính đến mức nào cậu biết mà Ric! Tớ thật sự ủng hộ ý kiến này nhưng....xác suất thành công không cao!
-Chúng ta cần quyết định nhanh và phải chọn người chuyển trưởng thôi! - Ric lướt mắt qua cả ba người chúng tôi. Sự hồi hộp, lo lắng khiến chúng tôi đứng ngồi không yên. vậy là cả ba phải chọn một sao? Tôi thật sự không muốn thế chút nào. Mặc dù không thích gì Henry nhưng dù sao, thời gian qua, cậu ấy cũng đã khiến tôi vui vẻ và cậu ấy rất thân thiện với tôi và mọi người. Khải Minh thì........phải nói, tôi có chút thích cậu ấy nên không nỡ. Vậy bây giờ tôi biết làm sao đây? Tôi sẽ đi hay một trong hai người họ ra đi? Biết bao nhiêu câu hỏi vang vẳng lên trong đầu tôi, mọi thứ trước mặt tối đen như mực, tôi sắp gục ngã mất rồi!
-Các em về lớp học đi! Ngày mai cô sẽ thông báo cho các em! - Cô Hiểu Trưởng đứng trước cái cửa sổ lớn nơi ánh sáng mặt trời chiếu vào, ấm áp mà gay gắt.
Chúng tôi về lớp. Bước đi nặng nề, lòng bức rức, khó chịu. Chúng tôi đang vướn vào một rắc rối ngu ngốc. Hai chàng trai tài sắc vẹn toàn đánh nhau vì một cô gái mồ côi nhem nhúa, chả có tài cán gì. Để rồi, giờ đây phải vướn vào vụ việc không đáng thế này.
Cả ngày hôm đó, chúng tôi không hề tập trung vào bài học được, những gì mà chúng tôi nghĩ được là sự việc ngày mai. Ngày mai sẽ như thế nào đây? Tôi sẽ đi? Hay là họ? Liệu sau này có còn gặp lại không? Liệu xa rồi có còn nhớ nhau không?
Cả ba người như những bức tượng, cứ cứng đơ ngồi một chỗ, không hay biết điều gì đang diễn ra xung quanh. Mơ hồ, mọi thứ thật mơ hồ làm sao! Tôi ước mình có thể quay ngược thời gian để ngăn cản vụ việc đó xảy ra.
--------------------------------------
Ngồi trong phòng Hiệu trưởng mà tôi cứ run lên từng đợt, cái cảm giác này nó khá giống với cái cảm giác tôi bị đem trả lại khi một gia đỉnh trẻ nhận nuôi được 1 tuần, họ phát hiện đôi mắt kỳ dị khác người của tôi, họ đã rất hoản sợ, người vợ trẻ của bố nuôi tôi quá sốc mà xảy thai, điều này khiến ông ấy tức giận vá quyết định đem trả tôi về cô nhi viện. Nhớ lại cái cảnh tôi thu người trong hóc bếp vì sợ họ mang trả tôi về, rôi run lên từng đợt, mồ hôi nhễ nhại. 4 tuổi, tôi phải chịu cái cảm giác bị xách tay ném trả về cô nhi viện và bị xỉ vả không thương tiếc từ ông bố nươi trẻ tuổi trong sự ngăn cản của người mẹ trẻ cứ khăn khăn giữ tôi lại. Những điều đó ám ảnh trong tôi đến tận bây giờ.
-Cô đã nói chuyện với bên trường Glory, họ chấp nhận lời đề nghị của chúng ta, cô cũng đã cho họ xem thành tích của các em. Bên đó đã rất hài lòng với một người trong ba người các em và họ nói, 1 tiếng nữa họ sẽ đến đây để đón. Cô thật sự không muốn chia tay em đâu..........Khải Minh! - Như một nhát 乃úa bổ vào đầu tôi khi cái tên Khải Minh vang lên, cậu ấy phải đi, tôi không muốn điều đó, Hai hàng nước mắt cứ lăn dài trên má tôi, nó có vị rất mặn. Henry dìu tôi phía sau, tôi thấy ánh mắt của Khải Minh lại mơ hồ và buồn bã nhưng vẫn mạnh mẽ không rơi một giọt nước mắt. Mái tóc đỏ bồng bềnh và óng ánh trong ánh nắng dịu ngọt của bầu trời buổi sáng, gương mặt anh tú thoát lên vẻ u buồn tuyệt mĩ.
---------------------
Khải Minh thu dọn đồ đạc và chia tay mấy người bạn cùng phòng, chia tay mọi người trong lớp. Lúc đứng lại phía tôi, Khải Minh mỉm cười một cái, nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện, cười như không cười. Hai tay ôm lấy tôi vào lòng, tôi nhẹ đặt tay lên lưng cậu ấy, tôi đã bật khóc. Tôi đã có nén nó vào trong nhưng.....tôi không thể, nước mắt cứ thế tuôn ra như một dòng suối rí rách chảy. Cái ôm siết chặt rồi từ từ buông lỏng, tôi lấy tay quẹt ai dòng nước mắt rồi vẫy tay chào cậu ấy.
-Đừng quên tớ! - Là câu nói cuối cùng của Khải Minh nói với tôi khi cậu ấy bước lên xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh và biến mất hút trong cái ánh mắt bé nhỏ của tôi. Và giờ đây, tôi lại mong mình có được khả năng trở thành người khổng lồ để có thể nhìn Khải Minh trên chiếc xe đen đang lăn bánh kia trên mọi con đường.
Tôi không biết sau này, biết khi nào mới gặp được cậu ấy, gặp cậu ấy vào tình huống nào? Dù đâu cũng được, thế nào cũng được, chỉ cần cậu vui là tôi vui rồi.
Khải Minh, đừng quên tớ nhé! Tạm biệt cậu - người tôi yêu!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc