Tiếng nhạc xập xìn chói tai trong hội trường khiến tôi nhức đầu. Cái ánh sáng lúc mờ lúc ảo tạo cho tôi cái cảm giác như vừa bước vào một quán bar vậy. Một buổi tiệc sinh nhật mà cứ như một vũ trường vậy.
Vân Du và tôi đến quầy thức ăn, thử vài miếng bánh sau đó thì Vân Du cũng ra nhảy cùng Ken.
-Không ra nhảy à? - Tôi quay sang nhìn.
-Thái Ny! - Tôi mỉm cười, cứ như vừa gặp thiên sứ vậy, Thái Ny mặc vest trắng, trên tay cầm một li nước. Nhìn cứ như một chàng bạch mã hoàng tử vậy. - Không nhảy đâu! - Tôi từ chối.
-Oh. Vậy tiếc quá! Cậu diện đẹp thế mà không nhảy! Thôi tớ đi nhé! Ăn ngon miệng! - Nói rồi Thái Ny bước đi. Tôi thì ăn nốt cái bánh của mình, sau đó đi ra ngoài hứng chút gió trời.
----------------
Công nhận, bước ra ngoài cảm thấy thật thoải mái, khác với những tiếng nhạc ẫm ĩ kia. Đang yên bình ngắm cảnh trăng đêm thì tôi thấy ở phía khu vườn nhà trường có bóng ai đó. Khá tò mò, tôi nhẹ nhàng bước đến chỗ đó.
.........
-Ngươi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ ta giao! - Tiếng của ai đó vang lên, âm giọng trầm trầm, dữ dội. Tôi ghé mắt ra xem, một bóng người trùm áo đen đang chỉ tay xuống một người nào đó, vì cái mũ ૮ɦếƭ tiệt kia mà tôi không thể thấy mặt người đó. Tôi vẫn lắng tai nghe.
-Thưa chủ nhân! Cho tôi một chút thời gian nữa thôi, tôi sẽ lấy được máu của cô gái đó cho ngài! Và rồi cái học viện này sẽ bị phá vỡ theo ý của ngài thưa ch3 nhân!- Có âm giọng vang lên, nghe rất quen tai nhưng tôi không tài nào nhớ nỗi đó là ai. Mà lấy máu sao??? Không thể nào, họ......không lẽ là băng đảng Gi*t người sao???
-Thời gian, ngươi muốn bao nhiêu đây?
-Tôi sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ của mình!
-Ngươi chắc chứ? Nếu ngươi không hoàn thành sớm, ta sẽ kết liễu cái mạng hèn này của ngươi! Hiểu chứ? - Giọng lúc vang lúc trầm, thật sự rất ghê rợn.
-Tôi hiểu thưa chủ nhân! - Tôi ló đầu ra xem. Người đàn ông lúc nãy đã biến mất, chỉ còn lại cái lên che mặt kia, hắn ngồi bệt xuống thảm cỏ, lưng dựa vào bức tường cây xanh kia, trên tay cầm một cái gì đó lấp lánh.
Tôi không biết làm gì ngoài việc đứng đây, nhìn người đó. Dưới ánh trăng đang tan dần, nhạt nhòa dần trong lớp mây đang ảm đạm kia. Từng cơn gió cứ khẽ lượn mình trên những tán cây, xà mình xuống mặt cỏ và lướt nhẹ trên chiếc áo choàng mỏng của người đó.
Tay người đó khẽ đưa lên mặt, tôi thấy trên tay người đó đeo một chiếc vòng thánh giá lấp lánh....Tôi muốn biết người đó là ai? Tại sao lại muốn lấy đi mạng sống của ai đó? Tại sao lại lén lút như thế?
Biết bao nhiêu câu hỏi xoay quanh trong tôi, rối bời lắm. Tôi không biết điều gì đã sai khiến tôi bước về phía người đó. Nghe có tiếng bước chân, người đó quay lại nhìn.
-Cậu là ai? - Tôi lấy hết cam đảm của mình để thốt ra ba chữ đó.
-Cậu nghe lén sao? - Người đó vẫn ngồi như thế, giọng nói lạnh lùng khiến tôi run lên từng đợt.
-Nói đi! Tôi hỏi cậu là ai? Và cậu thật sự có âm mưu gì? - Tôi lấy tai vén cái lớp áo choàng đó ra. Người đó vội che mặt.
-Điều đó không liên quan đến cô! Đi đi!
-Tôi sẽ không đi nếu như cậu vẫn không nói cậu là ai!
-Tôi không muốn phí thời gian với cô! Giờ thì biến đi trước khi cô lấy mạng cô!
-Mạng tôi à! Được, tôi sẽ cho cậu mạng sống của tôi sau khi tôi biết được, người đàn ông kia là ai, nhiệm vụ lấy máu là sao?
Quác....Quác...
Một đàn quạ đen bay ra từ người đó.
-Đủ rồi đó! Tôi đã không muốn Gi*t cô đâu nhưng cô quá cứng đầu! - Người đó bắn một tia sáng về phía tôi. Tôi sắp ૮ɦếƭ rồi.
-AAAAAAAAAAA! - Tôi giơ hai tay ra trước một cách vô thức. Tôi sắp ૮ɦếƭ dưới tia sáng đó rồi.
-A! Cô....là ai chứ! - Tôi hé mắt, vẫn chưa ૮ɦếƭ. Tôi thấy tên đó đang quỳ dưới đất, tay ôm lấy bụng, mặt mày nhăn nhó.
-Cậu không sao chứ? - Tôi chạy lại, vội đỡ người đó đứng dậy.
-Tránh ra! - Nói rồi người đó biến mất. Tơi ngớ người ra hồi lâu.
.........
-Lâm Vi! Đã có chuyện gì xảy ra? - Thái Ny chạy lại chỗ tôi.
-Thái Ny. Sao cậu lại ở đây?
-Tớ cảm nhận thấy một nguồn năng lượng rất lớn ở đây. Đã có ai ở đây sao?
-C...có! - Sau đó tôi kể đầu đuôi câu chuyện cho Thái Ny nghe. Mặt Thái Ny biến sắc.
-Cậu phải tuyệt đối giữ bí mật này với mọi người, tớ sẽ bàn chuyện này với Hiệu trưởng và sẽ có cách giải quyết tốt nhất. Còn việc một tia năng lượng phát ra từ cậu thì phải chờ một thời gian nữa mới biết thực sự là năng lượng đó do đâu mà có. - Nói xong, Thái Ny và tôi bước đi.
-------------
Về đến cửa kí túc xá.
Cạch...
-Này! Nãy giờ đi đâu vậy hả? - Vân Du chạy ra kéo tay tôi vào phòng.
-Đi ra ngoài hứng mát chút thôi!
-Tớ và ken đi tìm mà không thấy! Khải Minh cũng ráo riết đi tìm cậu đó! Về rồi thì gọi cho cậu ta đi!
-Không cần đâu!
-Con nhỏ này, người ta thì lo lắng đi tìm mà giờ thì thế đó! Tùy cậu, đi tắm đi cô nương!
-Ừ hjhj!
Tôi đi tắm rồi đi ngủ. Hôm nay là một đêm khó quên đối với tôi. Trong giấc mơ, có lẽ hình ảnh người lúc nãy cũng không thể rời được.
-------------------------------
Tiếng quạ đen ở đâu đó vẫn kêu lên từng hồi. Âm thanh tĩnh lặng đến rợn người. Khuôn mặt thanh tú của chàng trai đó đuộm buồn, ánh mắt nhìn xa xăm. Vẫn là cái cảm giác xa lạ mà ấm áp đó...........
Những ngày sau đó, tôi đã lao đầu vào việc hộch chăm chỉ, luyện tập phép thuật thường xuyên. Phải nói cái lớp Đặc Biệt đó, sau một thời gian học tập đã có thể sử dụng thành thạo từ Thuật chú tay đến Thuật chú đũa phép. Càng ngày trong cái lớp này càng xảy ra nhiều xung đột hơn. Tiêu biểu là tôi đây. Doãn An và tôi lúc nào cũng như chó và mèo, gặp nhau là vồ nhau. Nhưng đâu biết ai là chó, ai là mèo chứ....
----------------
Bịch.....
Tôi uể oải ngồi xuống ghế trong căn tin nhà trường. Nói là căn tin thì đúng đó nhưng không bình thường đâu nha. Không phải sử dụng tiền để mua đồ đâu mà..................sử dụng số điểm tích lũy được trong các cuộc đấu phép thuật để mua đó.
Tôi đấu với Doãn An khá nhiều rồi nên số điểm tích lũy được cũng không tồi đâu.
-Này! Làm gì mà nhìn mệt mỏi vậy? - Vân Du nhìn tôi trân trân.
-Có gì đâu! Chắc thiếu ngủ thôi!
-Thiếu ngủ à? - Thái Ny cầm chai nước suối trên tay. - Làm gì mà thiếu ngủ???....Hay là do........
-Khải Minh! - Cả Vân Du và Thái Ny không mời mà nói, đồng thanh nói.
-Làm gì có đâu mấy cô! - Tôi quơ tay rồi uống dứt điểm lon coca trên tay. -Vài ngày nữa thi rồi đó! Mà nè! mấy cậu biết sẽ thi gì không?
-Tùy năm thôi à! Nhớ năm ngoái thi thật sự là một thử thách đó! Phải vượt qua những bài thi đơn giản trước là sử dụng hai Thuật thiết yếu là thuật tay và đũa phép! Sau đó nếu cậu đủ điểm qua, cậu sẽ bị nhà trường thách thức, nói chung là phải thành thạo phép thuật thì mới qua được thử thách đó rồi đến vòng cuối cùng, cậu sẽ gặp những chướng ngại vật không ai lường trước được trừ cô hiệu trưởng, phải tự lực cánh sinh đấy hai cô bạn ạ! - Thái Ny nói xong mà tôi thấy choáng vàng không ngừng, học sinh chứ có phải phù thủy chuyên nghiệp đâu mà thử thách này thử thách nọ, Haizzzz...
Reng...Reng..Reng...
-Vô học thôi! - Tôi kéo tay Thái Ny và Vân Du về lớp.
.....
Ngồi vào chỗ của mình, tôi nhìn sang Khải Minh một cái. Hồi sáng tới giờ, tôi thấy cậu ta cứ buồn buồn sao á.
-Cậu sao thế Minh?
-Hả?? .... Không có gì đâu! - Nghe tiếng tôi gọi, Khải Minh giựt mình quay sang, miệng nhoẻn cười, nụ cười hình như có chút miễn cưỡng.
Tôi thấy cậu ta ụp đầu xuống bàn rồi nằm ngủ từ lúc đó đến lúc tan học, ngủ lận 3 tiết nhá. Chắc là do chứng buồn ngủ đây mà. Đúng là sâu ngủ. Nhưng lâu lâu tôi cũng thấy cậu ấy hé mắt nhìn tôi một cái rồi ụp mặt xuống.
..................................
Soạt...Soạt....Soạt...
Tôi và Khải Minh ở lại trực nhật rồi mới được về kí túc xá. Vân Du thì bảo có việc đi cùng ken một lát, Thái Ny thì bảo cô Hiệu trưởng cho gọi gấp nên không ở lại được. Thế là chỉ còn tôi và Khải Minh.
Tôi thì lau bản và bàn ghế, còn việc xách nước, quét lớp là Khải Minh làm. Cậu ấy giúp tôi gần như hết công việc luôn.
-Này! Khải Minh! - Tôi vừa lau bảng vừa gọi cậu ta.
-Gì thế? - Khải Minh vẫn hì hục quét lớp, tôi quay xuống nhìn cậu ta. Những hạt mồ hôi cứ lả chả rơi trên trán, ướt cả một vùng áo trắng của cậu ấy. Dưới ánh nắng chiều tà xinh đẹp, hình dáng cao, gương mặt thanh tú đó dường như đã cưa đổ được tôi rồi.
-Hôm nay tớ thấy cậu cứ sao ấy nhỉ! Lúc học cậu cứ ngủ suốt à!
-Tớ đã bảo không gì rồi mà! - Khải Minh vẫn quét lớp. Tiếng chổi soàn soạt trên mặt sàn đều đều.
-Cậu nói dối! Nói dối không tốt đâu! Mũi cậu sẽ dài ra nếu cậu nói dối đó!
Tiếng chổi ma sát với mặt sàn giờ đã dứt. Giờ thì căn phòng trở nên vắng lặng hẳn.
-Tớ.....Ờ.....thì.....Tớ không có ngủ đâu mà là.....- Khải Minh úp úp mở mở một hồi. - Cậu đừng có đấu với Doãn An nữa được không? - Cậu ấy thả cây chổi ra, chạy đến nắm hai tay tôi.
-Tại sao chứ? -Tôi ngạc nhiên với cái nắm tay bất chợt đó.
-Không cần biết tại sao, chỉ cần cậu hứa với tớ là không được đấu với Doãn An một lần nào nữa là được! - Cái ánh mắt mà cậu đưa nhìn tôi, nó có chút gì đó hồi hộp, lo lắng.
-Tớ...tớ....không hứa được! - Tôi rút tay ra khỏi tay cậu ấy từ từ.
-Tại sao chứ? Cậu muốn đối đầu với Doãn An hoài vậy sao! Bỏ đi Lâm Vi à! Nếu cậu cứ tiếp tục thì người thiệt chỉ có cậu mà thôi! - Khải Minh nói với vẻ mặt lo lắng, giọng nói có chút nghiêm nghị và khiến tôi không tin vào mắt mình, cậu ta đang lo cho tôi sao?? Hay, tôi là kẻ thất bại?
-Không đâu Khải Minh à! Doãn An là kẻ thách đấu với tôi, nếu cậu ta muốn đấu thì tôi đấu, tôi không bỏ cuộc đâu! Kẻ kiêu ngạo phải chuốc lấy hậu quả, tớ sẽ cho cậu thấy tớ không phải là một đứa thất bại như cậu nghĩ đâu! - Tôi giận cậu ta, tôi không phải kẻ thua cuộc. Đôi mắt tôi chuyển đỏ dần, màu của sự giận dữ.
-Tớ không có ý đó! - Nói rồi cậu ta kéo tôi ôm vào lòng. - Tớ xin lỗi, chỉ vì......tớ lo cho cậu thôi. Nếu cậu muốn tiếp tục thì tùy cậu nhưng, làm ơn đừng có việc gì xảy ra với cậu là được rồi! - Cái ôm ngày càng chặt khiến tôi khá khó chịu nhưng những lời nói đó lại làm dịu đi sự giận dữ trong tôi. Đôi mắt đang trở về màu sắc ban đầu của nó.
Dưới cái ánh nắng nhẹ, ấm áp, Khải Minh ôm tôi thật chặt, cái ôm đầy sự quan tâm, bờ vai cậu rộng làm tôi quên đi được nhìu nỗi buồn mà bấy lâu giấu kín.
------------------------------
Bên ngoài cánh cửa kia, hai người kia đâu biết rằng, có ai đó đang nhìn họ với ánh mắt đau buồn pha lẫn với cái sát khí dày đặc , nghiến răng rồi bỏ đi mất hút. Dáng vóc xinh đẹp, mái tóc xõa dài bước đi, nước mắt có rơi, lòng thì căm giận. Hoàng hôn ấy là một bức tranh tĩnh lặng xinh đẹp và dữ dội âm u. Hai màu sắc, hai trạng thái, ba con người, phải chăng cô gái bước đi kia tuy mang hơi ác quỷ nhưng lại đem lòng yêu một chàng trai mà giờ chàng trai đó lại ôm chặt người con gái khác vào lòng thế kia. Có phải tất cả đều là chuỗi sự việc dài bắt nguồn từ hai chữ : "Tình yêu"?