Học Viện Glamour - Chương 03

Tác giả: Iris Luu

-Chào! - Cái giọng nói chanh chua lè đó không ai khác là Doãn An - một con nhỏ chỉ biết khoe mà không biết giấu. Tôi người lên nhìn nó, miệng nở một nụ cười rất ư là \'hiền\'
-Chào! Phần thi của cậu tuyệt quá! - Tôi mỉm cười vừa nói vừa nhìn nó.
-Ừ! Doãn An, một đứa con gái xinh đẹp, nhà giàu, học giỏi như tao thì chuyện gì chả làm được! Mày cũng vậy, việc Ϧóþ cổ mày chỉ là một trò con nít của tao mà thôi! - Doãn An nghiến răng nói ra những từ ngữ khiến cả lớp một phen rùng người nhìn về phía tôi.
-Ấy chà! Học giỏi này, xinh này, giỏi này nhưng.........-Tôi đếm ngón tay rồi quay sang nhìn nó. -Ăn nói thì khá thô lỗ rồi nhỉ! Tôi chỉ là khen thôi mà cậu đã nói tôi như thế sao!
-Nói như thế với mày thì sao? Mày đáng với những lời nói đó mà! - Nó chống nạnh rồi nhìn tôi với cái ánh mắt nhìn thấu tâm can người đối diện. - Một đứa cô nhi như mày thì như thế có là bao! Haha! Không được ai nhận nuôi, một đứa tội nghiệp! - Doãn An nhìn tôi rồi lấy tay vén cằm tôi lên.
-Vâng! Tôi là một đứa mồ côi đó. Thì sao? - Tôi nắm chặt lấy cổ tay đang nắm cằm tôi, mặt nó đau điến. Vân Du và Ken định chạy lên ngăn nhưng tôi lấy tay chặn họ lại.
-Thì mày không đáng để học ở cái lớp này! Một cái lớp hoàn hảo mà bị mày làm lấm lem như thế thật là mất mặt! - Nó liếc tôi một cái.
-Một đứa mồ côi thì có tội hả? Người có tội là người mà đã đem bỏ nó nơi lạnh lẽo đó kìa! Còn các cậu, những người được bao bọc trong sự yêu thương quá đà của cha mẹ nên không hiểu được cái nỗi khổ của một đứa mồ côi đâu! Lúc nào cũng phải tranh giành để có món ăn ngon, đồ mặc đẹp, rất khó biết không? Các người có từng trải qua cuộc sống đó chưa? Mấy người chỉ biết ăn bám cha mẹ của mình, làm được gì nào? Quần áo đẹp, xe sang, nhà to cửa rộng! Quá ư là sung sướng..... - Tôi siết chặt cái tay của cậu ta mạnh hơn khiến mặt nó nhăn nhó đến phát khóc.
-Mày điên rồi! - Nó cố gắng lấy tay tôi ra.
-Thôi nào Lâm Vi! - Vân Du nắm tay tôi. Ken thì cố kéo tay tôi ra khỏi Doãn An, mọi người trong lớp thì cứ run sợ tôi, run sợ cả màu mắt đỏ máu và cái giọng nói của tôi.
-Đủ rồi đó! - Giọng ái đó vang lên, đẩy Ken ra chỗ khác, nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng tách tay Doãn An ra khỏi tay tôi.
-Khải.....Minh! - Tôi tròn mắt. Khải Minh đứng trước mặt tôi, kéo mạnh một cái, tôi đã nằm trọng trong lòng cậu ta.
-Cậu thôi như thế được không Doãn An! - Giọng nói điềm đạm của Khải minh vang lên, tôi nghe thấy hơi ấm từ người cậu ấy tỏa ra, tôi bấu lấy áo cậu ấy, khóc một trận ròng rã.
-Cậu bênh cậu ta sao Khải Minh? - Doãn An lớn tiếng.
-Tôi không bênh Lâm Vi, mà tôi chỉ khinh cái thói xem thường người khác của cậu thôi! - Khải Minh vẫn điềm đạm nói nhưng giọng nói đó nó chua chát khiến cho Doãn An phải gào thét.
-Vì sao chứ? Cậu bị điên rồi à? Vì một đứa như nó mà cậu lại nói tớ như thế. Cậu mất trí rồi Khải Minh! - Doãn An gào thét, tôi có thể biết, Doãn An đang rơi nước mắt, giọt nước mắt đó không phải vì buồn mà là vì đau.
Khải Minh không nói gì mà kéo tay tôi ra khỏi lớp. Bước ngang qua Doãn An, tôi thấy được khuôn mặt đau thương của cậu ấy. Mặc dù rất ghét cậu ta nhưng.......trong tình cảnh này, tôi thất thương hại cho cậu ta một phần.
Mặc cho bao người ngỡ ngàng nhìn, Khải Minh vẫn nắm tay tôi, kéo tôi ra vườn hoa của trường. Vừa chạy vừa khóc, tại sao ai cũng muốn ᴆụng đến quá khứ của tôi như vậy chứ? Tại sao?
-Thôi khóc đi! - Khải Minh đưa tôi tờ khăn giấy. Tôi cầm lấ rồi lau hết nước mắt nhưng càng lau, nó cứ càng tuôn ra, như một dòng suối vậy.
Khải Minh ngồi cạnh tôi, lấy tay kéo đầu tôi xuống ngã vào vai cậu ấy. Bờ vai rộng và vững chắc đó làm tôi dịu đi một chút nào đó nỗi buồn kia.
-Cảm ơn cậu! - Sau đó tôi cứ khóc, cứ như thế, Khải Minh cũng chỉ biết ngồi đó chờ cho tôi khóc đã rồi thôi.
------------------------
-Uống đi! - Khải Minh đưa tôi một lon nước cam.
-Cám ơn cậu! - Tôi cầm lấy rồi uống một ngụm.
-Hai người ở đây à? - Giọng nói mệt mỏi, hởi thở gấp. Tôi quay qua nhìn, đó là Ken, sau đó là cô bạn Vân Du của tôi.
Hai người đến chỗ tôi, Vân Du nhìn Khải Minh một lúc.
-Làm gì nhìn tôi dữ vậy? Tôi biết tôi đẹp trai rồi! - Khải Minh vừa uống nước vừa nói giông tự cao.
-Xí! - Vân Du xí một cái rồi ngồi nói chuyện với tôi một lúc. Khoảng vài phút sau thì Khải Minh bảo có chuyện phải đi trước, chỉ còn lại tôi, Vân Du và Ken. Chúng tôi ngồi đó hồi lâu rồi cũng đi về kí túc xá.
-------------------
-Doãn An đã nói gì cậu? - Chưa kịp bước vào nhà thì tôi nghe tiếng ai đó vang lên. Tôi và Vân Du ngước vào phòng. Là Thái Ny.
-Sao cậu vào đây được? - Vân Du hỏi. Thái Ny giơ cây kẹp tay lên và sau đó là nụ cười gian gian.
-Doãn An đã nói gì?
-Không gì đâu! - Tôi cúi mặt.
-Con nhỏ đó đi báo với Nhà trường về việc cậu xiết tay đến nỗi trật cổ tay cậu ta rồi! Có gì thì nói hết đi, nếu được thì Thái Ny này ra tay nghĩa hiệp cho. - Thái Ny khoang tay trước иgự¢.Sau đó tôi kể hết mọi chuyện cho Thái Ny nghe kể luôn chuyện Khải Minh đã can ngăn nữa.
-Ok! Cứ yên tâm đi! Mai gặp! - Thái Ny nháy mắt một cái rồi bỏ đi về.
-Cứ thế mà đi sao! Ai mà tin cậu ta làm gì. Lỡ làm chuyện đi vào bế tắc thì sao?- Vân Du cáu mày nhăn mặt nói.
-Tớ tin Thái Ny làm được! Mà tại sao khi Khải Minh can ngăn thì Doãn An có vẻ rất bực nhưng có gì đó buồn buồn vậy?
-Thì con nhỏ đó thích Khải Minh chứ sao.
-Thật hả? - Tôi há hốc mồm.
-Chuyện này mấy hôm trước có nghe thoáng qua. Mà cũng phải thôi, Khải Minh là hotboy trường này mà. Không phải tốn công cưa mà cô gái nào trong trường này cũng liêu xiêu và tự đỗ, nằm như con cá ướp lạnh ấy! - Vân Du vừa kể vừa mê mẩn.
-Cả cậu cũng thế mà! - Vừa nghe tôi nói, Vân Du lấy lại tinh thần.
-Lúc nãy được cậu ấy ôm thì thích quá còn gì! - Vân Du ra vẻ ganh tị.
-Thích gì chứ! Haizzzz! - Tôi thở dài mệt mỏi.
-------------------------
Tắm xong, tôi mò mẫn đến cái điện thoại đã mấy ngày không ᴆụng tới. Đây là vật rất quý với tôi. Khi tôi quyết định chuyển vào đây học, một ma sơ đã tặng nó cho tôi.
-Có điện thoại sao? 4S luôn! - Vân Du vỗ vai tôi.
-Ừ! Hjhj.
-Cho số đi! - Vân Du lấy trong túi ra cái điện thoại Iphoe 5 ra.
Tôi đọc số co Vân Du rồi cậu ta nhá máy cho tôi. Vậy là hai đứa có số rồi.
Hai chúng tôi hí hoáy chụp hình, làm biểu cảm đủ kiểu. Ấy chà, thời công nghệ cao nên cái gì cũng nhanh.
Pingggg...
Tiếng chương điện thoại báo tin nhắn của tôi vang lên.
-Thái Ny? Sao cậu ấy biết số tớ? - Tôi mở tin nhắn. Mặt ngước lên nhìn Vân Du đang cười cười nhìn tôi.
-Hì hì, tớ cho số cậu ta đó!
Tôi xem tin Thái Ny nhắn. :\'\'Thái Ny\'\' . Vỏn vẹn có cái tên thôi à, haizzz.
Cả đêm hôm đó, hai tụi tôi ngồi chơi thi Flaggy Bird với nhau...Khá rảnh nhỉ. Hjhj....
Trời chưa sáng, 5 giờ thôi đấy, thì Vân Du đã lôi đầu tôi dậy, sửa soạn rồi kéo tôi, chạy nhanh như chóp ra sảnh nhà trường. Giờ này chả có ai ngoài chúng tôi và bác bảo vệ đang gật gà gật gù trên chiếc sofa trong phòng bảo vệ.
Giờ thì tôi biết vì chuyện gì rồi. Là cái tờ giấy xét lớp ấy, nó khiến tôi cũng khá hồi hộp.
-Lâm Vi....Lâm Vi... - Tôi mày mò tìm cái tên của mình trong cái bảng có cả ngàn cái tên. Nhìn lòi cả con mắt, đôi lúc thấy cuộc đời có nhiều cạm bẫy quá.
-Aaaaa! - vân Du nhảy giật rồi la lên khiến tôi hoảng hốt giật mình, lấy tay bịch miệng cậu ta lại.
-Cái gì vậy? La làng, muốn bị phát hiện sao! - Tôi bịch miệng Vân Du, mắt đảo nhìn phòng bảo vệ. Ông bảo vệ vẫn ngủ, ổn rồi.
Tôi thả tay ra.
-Tên tớ này! - Vân Du chỉ tay vào cái tên ghi in \'\'Lý Vân Du\'\' và hàng chữ phía sau nó \'\'Lớp Hỏa\'\'. Vân Du thì khoái chí cười rần lên.
-Thấy rồi à! Haizzz, biết khi nào mới thấy cái tên của mình đây! - Tôi thở dài một cái. - Sao không xem dùm Ken luôn đi! - Tôi quay sang hỏi con bạn đang vui mừng quá khích của mình.
-À! Xem lúc nãy rồi cô ơi! Ken Collins , Lớp Mộc!
-Nhanh thế sao! Cha, quan tâm người ta dữ hen! - Tôi nói giọng pha đùa.
-Bạn bè phải giúp đỡ nhau chứ! Tìm tên lẹ đi cô nương! - Nói rồi Vân Du tìm tên tôi trên cái bảng kia. Cái cô này đánh trống lãng cũng ghê nhỉ.
Sau một lúc cả hai đứa cùng tìm thì cuối cùng tôi cũng thấy tên mình.
-Lâm Vi , Lớp Đặc Biệt! - Tôi rất ngạc nhiên khi đọc xong vế sau.
-Đặc Biệt sao? Tuyệt vời quá Tiểu Vi à! - Vân Du ôm lấy tôi. - Nghe nói, người ấy cũng học lớp Đặc Biệt đó! - Vân Du nhìn tôi chớp mắt.
-Người ấy? Ai thế? - Tôi ngu ngơ hỏi.
-Cái người mà hôm qua nắm tay Lâm Vi nhà ta chạy một mạch ra vườn hoa ý. Ý, còn ôm Vi nhà ta vào lòng nữa chứ. Hi, như cổ tích vậy. - Vân Du khua tay múa chân, tôi thì nhớ lại cảnh đó, đỏ hết cả mặt.
-Người ấy cái con khỉ á! Khải Minh là người tốt mà, Doãn An cư xử như thế thì bị nói là đúng, người ấy với chả người đó. Xì. - Tôi chống nạnh, bểu môi.
-Thôi được rồi! mà vào được lớp Đặc Biệt luôn đấy, bạn tôi đúng là Number 1! - Vân Du nói rồi cùng tôi đi về phòng.
Vừa đi vừa nói chuyện, Vân Du giải thích cho tôi về cái \'\'Lớp Đặc Biệt\'\', hầu hết những người học lớp này, hoàn toàn là những người rất thạo phép thuật cơ bản, có thể triệu hồi 1 hay nhiều yếu tố một lúc, nhưng muốn thành thạo việc đó, phả học lớp này, nâng cao kĩ năng và phản xạ tốt.
-Sao biết nhiều thế? - Tôi quay sang nhìn Vân Du.
-Là Thái Ny nói đó!
-À! Tớ thấy cậu và Thái Ny lúc não cũng khắc khẩu nhưng cũng thân đó chứ! Ken cũng thế. Các cậu chơi thân nhau hồi nào thế? - Tôi cho tay vào túi áo.
-Tớ chuyển vào đây trước cậu một tháng lận. Thái Ny là người đã hướng dẫn mọi thứ cho tớ. Còn Ken ấy, cậu ta là bạn thân từ nhỏ của tớ, lúc nghe tớ chuyển vào trường này học thì Ken cũng rút hồ hồ sơ ở trường cữ rồi chuyển tới đây luôn. - Vân Du nở một nụ cười chúm chím, làm lộ ra lúm đồng tiền nhỏ.
-Vậy à! Mà sao cậu vào trường sớm thế?
Có lẽ câu hỏi đó đã dập tắt đi cái nụ cười lúc nãy, thay vào đó là một khuôn mặt buồn nhạt, lơ đãng.
-Mẹ tớ qua đời lúc tớ lên 5. Tớ chỉ có người bạn duy nhất là Ken. Bố thì hay đi công tác, chả có thời gian cho tớ. - Nói đoạn thì vân Du dừng lại, ngồi xuống ghế đá. Ở đâu đó, tôi thấy có giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, nó trong veo như hạt pha lê, vỡ tan ra khi chạm xuống mặt đất lạnh lẽo kia.
-Vì chuyện đó, bố đã nhiều lần có ý định cưới một người khác về làm mẹ tớ nhưng sẽ không bao giờ tớ đồng ý cả vì mẹ tớ chỉ có 1 mà thôi. Với lại, những người phụ nữa kia không phải vì tớ, vì bố mà vì tiền mới cưới bố tớ. 3 tháng trước, bố đã mặc sự ngăn cản của tớ mà mang về một người phụ nữ, bà ta rất đẹp, ừ, rất đẹp! Tớ cảm thấy không vui nên đã dọn đến trường sớm. - Vừa nói, Vân Du vừa gạt đi những giọt nước mắt kia, miệng cố nở một nụ cười nhưng.....nó quá khó với cậu ấy lúc này. Tôi dỗ dịu rồi đưa cậu ấy về kí túc xá.
-----------------------------
-Hey! - Thái Ny chạy đến chỗ hai đứa tôi.
-Chào buổi sáng! - Tôi nói.
-Cám ơn! Xem bảng thông báo xét lớp chưa?
-Rồi! Chắc Thái Ny tưỡng tụi này là rùa hả? - Vân Du lại nói giọng đó với Thái Ny.
-Ai mà dám động đến Nấm lùn đâu! Sợ lắm cơ. - Vân Du vừa nghe xong thì vun một cú đạp vào Thái Ny. Cô Thái Ny cũng không phải dạng vừa đâu, lấy tay nắm lấy chân Vân Du. Cô bạn chân ngắn của tôi thì nhăn mặt, rút mạnh chân về.
-Thôi nào! Hai cậu định làm loạn trường này à! Nhịn nhau đi! - Tôi đứng ra can ngăn, nếu không thì trường này sắp có đại học rồi.
-Coi như tha cho cậu! - Vân Du với khuôn mặt hậm hực, xung quanh tỏa ra một làn ám khí. Kinh khủng khi*p.
Thái Ny thì cười sau đó tạm biệt chúng tôi, trở về lớp.
------------------------------
-Các em chắc hẳn đã đọc được bảng thông báo sáng nay! Giờ thì có thể chuyển lớp rồi đó. Mà khoan...............xếp hàng rồi theo cô! - Nói xong, cả lớp xếp hàng ngay ngắn theo cô chủ nhiệm.
Đến từng lớp, cô đọc tên từng người. Sau khi qua hết 7 lớp thì chỉ còn lại 5 người Tôi, Khải Minh, Doãn An, Bảo Tuệ và lớp trưởng Vũ Trình.
Chúng tôi là những học sinh được chọn vào lớp đặc biệt, do cô Stephen quản nhiệm.
Bước vào lớp, tôi thấy có khoảng 15 học sinh khác trong đó. Họ nhìn chúng tôi rồi cười. Rất thân thiện.
Tôi chọn chỗ ngồi cuối lớp, cạnh cửa sổ. Chỗ này tôi thích nhất vì nó thoáng mát, ánh sáng dễ chịu nữa.
-Chào cậu! - Một cô bạn quay xuống nhìn tôi chào. Mái tóc đen ngang chấm vai, đôi mắt một mí đáng yêu, khuôn mặt hồng hào, giọng nói ngọt dễ nghe.
-Chào cậu! Mình là Lâm Vi! - Tôi mỉm cười.
-Mình là Mỹ Mỹ! Rất vui được làm quen!
-Rất vui được làm quen!
-Tớ ngồi ở đây được không? - Đang nói chuyện với Mỹ Mỹ thì có giọng ai đó vang lên, kéo ghế ngồi xuống.
-Khải Minh? - Tôi tròn mắt. Cậu ấy sẽ ngồi kế mình. Tôi bối rối. - Ừ! Ngồi đi! - Tôi chả biết nói gì hơn là chấp nhận cho cậu ta ngồi vậy, dù sao ngồi kế hotboy học giỏi cũng tốt mà.
-Chào cậu, tớ là Mỹ Mỹ! - Mỹ Mỹ quay xuống làm quen với cậu ta.
-Chào! Tớ là Khải Minh! - Lúc hai người đang làm quen, tôi thoáng thấy ánh mắt lưỡi sắt của Doãn An ngồi hàng ghế giữa, cạnh là Bảo Tuệ. Bảo Tuệ nhìn tôi cười, tôi cũng cười đáp lễ.
-Khải Minh! - Doãn An lên tiếng gọi Khải minh đang nói chuyện với Mỹ Mỹ và tôi.
-Sao? - Khải Minh quay sang nhìn Doãn An.
-Tối nay là sinh nhật của An! Minh đến dự tiệc nhá! Mình mời hết rồi đó, còn cậu thôi! - Doãn An cười vui vẻ.
-Sinh nhật sao? Ở đâu thế? - Khải Minh cho tay vào túi quần, tựa người vào ghế.
-Ừ! Ở hội trường trường mình ấy! 7 giờ tối.
-Ok! Mà tớ dẫn thêm người đi cậu có phiền không? - Khải Minh hỏi.
-Không! Càng đông càng vui mà! - Doãn An nói xong thì quay sang nói chuyện với Bảo Tuệ. Khải Minh thì quay sang nhìn hai đứa tôi.
-Hai cậu có đi không?
-Xin lỗi, nhưng tối hôm nay tớ và con bạn có bộ phim phải xem nên không đi được! - Mỹ Mỹ nói.
-Còn cậu! - Khải Minh nhìn tôi.
-À! ....... - Tôi thật sự muốn đi nhưng, Doãn An mà gặp tôi là buổi tiệc tan tành quá.
-Nhớ đến đó! Không bàn cãi nữa! - Khải Minh nhấn giọng, thế là tôi không thể nói gì hơn, chắc tối nay hỏi Vân Du xem có đi quá.
Reng........Reng......
Chuông báo hiệu bắt đầu tiết học vang lên. Cô giáo bắt đầu dạy bài mới. Trước khi dạy, cô pháp cho chúng tôi mỗi người một cây đũa phép, tôi cầm lên săm soi, đây là lần đầu tôi cầm nó, cảm giác như mình là một nhân vật trong truyện Harry Potter vậy. Chỉ muốn biết dùng phép thật nhanh thôi.
Bài học đầu tiên với đũa phép là biến đồ vật thành con vật. Nhắc đến thì nhớ tới Po, sau 3 ngày kể từ khi Thái Ny biết cục đá thành Po thì Po trở lại hình dạng ban đầu, tôi lúc đó khóc sướt mướt, Thái Ny và Vân Du vỗ vai tôi an ủi rằng sau này sẽ có dịp biến nhiều hơn.
Buổi học hôm đó, cả lớp biến hết đồ dùng học tập thành con vật. Chim, thỏ, chó, mèo,... cái lớp tôi bây giờ như cái sở thú vậy, cô giáo thì phải dọn dẹp chiến trường, hết con này đến con khác cứ lần lượt biến ra.
-Thôi nào! Chúng ta phải biết dùng phép đúng lúc chứ! - Cô nghiệm giọng, khuôn mặt có chút giận dữ, cả lớp dừng lại hết thẩy hành động biến phép. Cô dùng phép thuật khôi phục lại mọi thứ. Sau đó chúng tôi chỉ được dùng phép biến hóa này khi hoạt động nhóm hoặc có sự cố thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc