Học Viện Glamour - Chương 02

Tác giả: Iris Luu

Bầu trời buổi sáng ở đây thật đẹp, những ngọn gió buổi sáng nhè nhẹ luồn qua cửa sổ, lướt nhẹ trên tóc tôi.
-Vân Du à!!! Dậy đi!!!!!!!!!!!!
Tôi vừa lay người vừa gọi con bạn ham ngủ của tôi. Mặt Trời thì đã lên từ bao giờ mà cậu ấy vẫn lăn nằm trên giường.
-Nấm.....Lùnnnnn!
Tôi nói to vào tai của cậu ấy. Vân Du mở bừng mắt, quay sang nhìn tôi, khuôn mặt nhăn nhó.
-Cậu vừa gọi cái gì? Nói lại xem! - Giọng Vân Du hằm hằm. Tôi biết mình đã lỡ nói điều không nên, đầu lắc lia lịa rồi cười trừ.
Nhưng, tôi thấy cái tên Nấm Lùn đó hợp chứ bộ, hjhj.
Vân Du dùng dằn bước xuống giường rồi đi tắm.
-----------------------
Cốc...cốc...cốc..
Có ai đó đang gõ cửa phòng, tôi vội chạy ra mở cửa.
Là.............Thái Ny. Hôm nay cậu ấy mặc váy....không thể tin được. Một cô gái tomboy như thế mà khi mặc váy lại xinh như thế.
-Good Morning Girls~ - Thái Ny nháy mắt, hàng long mi cong dài và dày kia thật cuốn hút.
-Chào cậu! Bộ váy.....
-Sao? Nhìn không đẹp à. Đây là bộ tôi mới mua đấy.
-Không phải, nhìn xinh mà! Vì, mọi khi thấy cậu mặc đồ rất là bụi, tomboy, hôm nay lại mặc váy nên hơi ngạc nhiên!!! Nhìn rất cute đó!!!
-À! Sau này cũng sẽ thường thôi! Đồng phục trường này năm nay cho nữ là váy mà! - Thái Ny cười mỉm.
Tôi cũng cười.
-Sao sáng sớm mà đến làm ồn ào vậy! - Vân Du chống nạnh, chề môi. Cái giọng đó phá tan đi cái gương mặt hạnh phúc khi được khen kia của Thái Ny.
-Ai phiền ai đây! Haizzz, đáng lẽ, hôm nay là ngày cuối của kỳ nghỉ, tôi phải được nghỉ ngơi, tự dưng Hiệu trưởng gọi tôi, bảo dẫn hai người ra ngoài chơi! Oáp.... - Thái Ny nói xong thì ngáp một cái thật to, để lộ cả hàm răng trắng sáng.
-Đi chơi? - Tôi hỏi.
-Ừ! Cô bảo hôm nay ngày cuối cho nên dẫn hai người đi chơi, dù sao, khi bắt đầu khóa học, sẽ không học viên nào được bước ra khỏi cổng khi không có lệnh mà! Giờ có đi không, không đi thì tôi về!! - Thái Ny quay gót, vờ bỏ đi.
-Đi thì đi, chơi cho đã hôm nay, không vui không về! - Vân Du lôi tay tôi đi. Không kịp phản khán thì tôi đã bị lôi ra khỏi phòng.
------------------
Đi một hồi thì chùng tôi đã đến một khu thương mại gần đó.
Chúng tôi đi hết quầy này đến quầy khác trong khu thương mại. Vân Du và Thái Ny mua rất nhiều thứ cho tôi. Quần áo phòng khi đi dã ngoại cùng trường, giày và cả sách nữa....
-Ai cha! Hôm nay mua nhiều nhỉ! - Vân Du cười.
-Cám ơn hai cậu nhiều! - Tôi rưng rưng.
-Gì mà khóc, việc này có gì to lớn đâu mà cám ơn!!! - Vân Du lau nước mắt của tôi.
-Ừ hjhj... hic!!! - Tôi không biết vì sao tôi không thể kiềm được nước mắt của mình, nó cứ trực trào rời. Có lẽ là vì lúc nhỏ, tôi chưa bao giờ được vui như thế này, chưa bao giờ được ái đó mua quần áo cho ngoài những bộ quần áo được ai đó tặng cho cô nhi viện, những bộ đẹp nhất thì cũng bị bọn trẻ kia giành lấy, tôi lúc nào cũng là kẻ thiệt thòi, quần áo rách rưới vì bị tranh giành, giày dép tì cũng không khá gì hơn. Tôi chưa từng một lần bước ra khỏi cô nhi viện vì không một gia đình nào dám nhận nuôi tôi cả.
-Mắt xanh??? Lúc nãy mắt cậu ta màu nâu mà! Cậu ta dùng năng lực sao? - Thái Ny nhìn chằm chằm vào hai con mắt của tôi.
-Mắt tôi nó như vậy đó, thay đổi màu như vậy, cứ theo cảm xúc của tôi thôi! Vì thế............chưa ai dám đến gần tôi cả! - Tôi ôm mặt, khóc nức nở.
-Tôi xin lỗi! Tôi không biết nên....- Thái Ny lúng túng.
-Không sao! - Tôi ngước mặt lên, miệng nhoẻn cười. - Đi ăn gì đó nha! Tôi khao!! - Tôi khoác vai hai cô bạn của tôi.
Chúng tôi đi ăn lẩu Nhật rồi lại đi ăn pizza, sau đó là ăn kem và uống trà sữa. Chúng tôi tiếp tục đi dạo quanh những con đường trong thành phố, ngắm những ánh đèn sáng lung linh, những tiếng còi xe inh ỏi của những người dân vội vã về nhà đón bữa cơm tối.
Tôi bị hai cô bạn ham chơi rủ vào bar, tiếng nhạc ầm ĩ, chói tai, ánh sáng mờ ảo, không biết ai là ai, mùi rượu bia nồng nặc, hương nước hoa của phụ nữ và đàn ông pha lẫn nghe thật khó chịu. Vân Du và Thái Ny thì nhảy nhót theo tiếng nhạc, tôi chỉ biết ngồi đó nhìn. Vì thấy tôi có vẻ không thích, họ kéo tôi ra ngoài rồi đi lòng vòng các quán ăn nhanh trên vỉa hè, vừa ăn vừa nhìn dòng người qua lại. Cả ngày hôm đó, chúng tôi đã rất vui, tôi dường như lại được sinh ra thêm lần nữa.
------------------------
Trời thì chạng vạng tối, tôi, Thái Ny và Vân Du mới trở về trường.
-Ngủ ngon! - Thái Ny vẫy tay.
-Hôm nay thật sự cám ơn cậu! Tớ sẽ không quên ngày hôm nay đâu! - Tôi cười tươi, cúi đầu.
-Cám ơn nhé! - Vân Du cũng vẫy tay.
-Không gì! À......Lâm Vi! Mắt......màu tím rất đẹp! - Thái Ny nháy mắt rồi quay đi, bóng cậu ấy mất hút dần.
Hai chúng tôi về phòng rồi tắm rửa, sau đó nằm nói chuyện với nhau hồi lâu. Nói chuyện đến gần khuya thì chúng tôi nhắm mắt, chìm hẳn vào những giấc mơ của riêng chúng tôi.
Cuối cùng thì cũng đến ngày chính thức khóa học. Các bạn học sinh càng lúc càng đông. Họ nói cười với bạn bè, có người còn dùng cả phép thuật của mình nữa, tôi cứ đứng đó nhìn....
-Đi nào! - Vân Du kéo tôi đi. Giống như lời Thái Ny nói, đồng phục năm nay là váy dành cho nữ. Chọn màu đen và đỏ làm chủ đạo, bộ váy ngắn tới gối, với những họa tiết lạ mắt trên thân áo khiên bộ váy càng thêm bắt mắt. Ngay sáng sớm đãcó người gõ cửa phòng rồi đưa cho chúng tôi đồng phục, đường nhiên, không ai khác, người đó là Thái Ny, cô bạn đa - zi - năng của tôi.
-------------------------
Chúng tôi bước vào lớp, biết bao con mắt cứ dán vào tôi như thể tôi là một con quái thú vậy. Tôi cúi mặt. Phòng học làm bằng gỗ, hoàn toàn bằng gỗ nhé! Khá bí ẩn, ma mị, một số món đồ trang trí là quạ, lọ thuốc,.....nhìn giống với những gì tôi nghe kể trong truyện phép thuật. Bàn ghế khá cũ kĩ nhưng rất đẹp. Tôi thật sự thích nơi này rồi.
-Vân Du~ - Tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi con bạn của tôi, ngước mắt nhìn. Đó là một cậu con trai, dáng cao, da ngăm, mái tóc nâu bồng bềnh trong gió, đôi mắt buồn thoáng chút vui tươi đang vẫy tay chào bạn tôi.
-Chào, Ken! Dạo này thế nào? - Vân Du nắm tay tôi chạy lại chỗ cậu bạn đó. Tôi cười mỉm.
-Bình thường! À mà........bạn mới sao? - Cậu ta chỉ tay vào tôi.
-Ừ! Bạn cùng phòng, tên là Lâm Vi!
-Chào cậu, tôi là Ken, rất vui được làm quen! - Ken giơ tay phải ra, nháy mắt. Khuôn mặt hút hồn nhìn tôi.
-Rất vui được làm quen! - Theo lệ, tôi bắt tay cậu ấy. Tuy khá ngượng nhưng rất vui, tôi lại có thêm một người bạn nữa. Hjhj
-Năm nay đồng phục đẹp quá! Bọn con trai nhìn thật cuốn hút! - Vân Du vờ té xỉu. Tôi không đỡ mà cho cậu ta "té tự do"
-Đau quá!!! - Vân Du ôm đầu, mặt nhăn nhó nhìn tôi và Ken. - Đồ đáng ghét!
-Tớ xin lỗi!! - Tôi ôm miệng cười. Vân Du đứng dậy, phủi bộ váy.
Cạch.....
Tiếng mở cửa khiến tôi giật mình quay lại. Bước vào đầu tiên là một cô gái với mái tóc vàng óng ả, điệu đà, khá cao, gương mặt thanh tú, điệm nhấn là chiếc môi đỏ mọng. Theo sau là hai cô gái, một cô với mái tóc hồng ngọt ngào, dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt tươi cười nhìn mọi người khác hẳn với hai cô gái kia. Cô gái còn lại với chiếc kính mỏng, tóc đen 乃úi cao, trên tay là một đống sách nặng cồng kềnh.
Cô gái đầu tiên bước đên chỗ tôi nhìn lướt qua rồi dừng lại chỗ Vân Du.
-Chào....Chuột chũi! Haha! Lâu rồi không gặp nhỉ! - Cô gái đó chống nạnh, hống hách lên tiếng, Ken định can ngăn nhưng Vân Du kịp chặn tay lại.
-Chào cậu! Mùa hè vui không? Tớ thì có bạn mới rồi đó nghen! - Vân Du nhí nhảnh.
-Con nhỏ này sao? - Cô gái đó chỉ sang tôi - Tầm thường! - Nhếch môi.
-Ừ! - Vân Du có vẻ khó chịu. Tôi bước ra trước.
-Xin lỗi! Nhưng chúng tớ đang nói chuyện mà! Nếu biết lịch sự thì cậu có thể khoa ăn cơm hớt được không? Đợi chúng tôi nói chuyện hết đã! Ok chứ? - Tôi tươi cười nói chuyện. Cô gái đó có vẻ khá cáu gắt.
-Mày là ai mà dám nói với tao như vậy? Mày nên nhớ, ᴆụng tới Doãn An này thì tao chắc chắn một điều, mày khó mà sống lành lặn nơi đây! - Doãn An trừng mắt nhìn tôi.
-Tôi là Lâm Vi, học sinh mới chuyển vào, Doãn An là cậu hả??? - Tôi chớp mắt, cô gái đó chống nạnh. - Tôi không cần sống lành lặn đâu! Đối với tôi, cuốc sống lành lặn là cuộc sống nhàm chán. À! Mà tôi đang nói chuyện rất lịch sự với cậu, sao cậu lại dùng từ ngữ đó nói với tôi. Khác xa so với vẻ ngoài xinh đẹp cả cậu nhỉ! Thật mất hình tượng quá! - Tôi khoanh tay đứng nhìn biểu hiện của cậu ta.
-Mày..........Đợi đó đi! - Cậu ta quay ngoắc đi. Hai cô gái phía sau đứng lại chào tôi. Nhiều ánh mắt kinh ngạc đưa về phía tôi, những lời bàn tán xầm xì khó chịu vang lên làm tôi nhứt hết cả đầu.
-Chào cậu, tới là Bảo Tuệ! rất vui được làm quen! - Cô gái đeo kinh mỉm cười nhìn tôi.
-Tơ là Anh Đào! Hjhj! - Cô gái với vẻ loli cười tươi.
-Rất vui được làm quan hai cậu! Tớ là Lâm Vi! - Tôi cúi đầu.
-À! Về chỗ ngồi đi! Sắp reng chuông rồi!
Bảo Tuệ và Anh Đào về chổ ngồi, tôi, Vân Du và Ken cũng loay hoay tìm chỗ trước khi chuông reo.
-Nè, nè! Lúc nãy cậu đúng là Superperper Woman luôn! - Vân Du ngồi cạnh tôi, cười như điên.
-Có gì mà súp pờ, chuyện đó là điều đương nhiên mà, cậu ta sai thì tớ sửa thôi!
-Nhìn cậu lúc đó ngầu lắm đó! - Ken ngồi phía sau chồm ra nói chuyện.
-Hai người làm quá à! Hjhj. - Cả bọn nhìn nhau cười.
------------------------
Cô giáo cuối cùng cũng vào lớp. Đó là một người phụ nữa trung niên, mái tóc kha khá tóc bạc, chiếc kính bóng loáng, bộ áo choàng phủ hết cơ thể, dáng vẻ nghiêm trang mỉm cười.
-Chào các em! Ta sẽ là giáo viên quản nhiệm lớp này! Cứ gọi ta là cô Stephen! - Cô đi đên từng bàn. - Giờ các em hãy tự giới thiệu bản thân mình xem nào! - Cô gõ vào chiếc bàn đầu tiên. - Em trước!
Người ngồi bàn đầu đứng dậy, đó là một cậu con trai với đôi kinh dày cộm, mái tóc \' ngố tàu\' miệng lấp ba lấp bấp.
Rồi từng người một đứng lên giới thiệu. Sau tôi là Ken, sau Ken là một chàng trai khác, là một...............................cool boyyyyyyyyyyyyyy.....................
Khi cậu ta đứng dậy, mọi ánh mắt trong mắt trong lớp chăm chú nhìn vào cậu. Mái tóc đỏ cá tính, đôi mắt đen dài quyến rũ, dáng cao, da ngăm ngăm, nhìn điển trai hơn cả Ken của chúng tôi.
Nghe giới thiệu thì tôi mới biết cậu ta tên là Khải Minh. Nghe cái tên thật là cuốn hút người khác mà. Tôi thật sự không phải loại hám giai đâu nhưng nhìn cậu ta thực sự rất đẹp đó. Mọi ánh sáng nhưng hội tụ vào cậu ta vậy (trong mấy cuốn tiểu thuyết kể về chàng trai đẹp như vậy đó).
Sau đó là một vài người nữa. Khi tất cả học sinh đã giới thiệu xong, cô giáo đẩy gọng kinh rồi nghiêm giọng nói.
-Chúng ta đi học phải tuân theo qui định, các em có lẽ đã xem qua nó, còn nếu chưa thì sau giờ học đến gặp cô. Chúng ta không phải đến đây chỉ để học những môn học thường như con người mà........................học luôn cả phép thuật. Ở đây, có nhiều bạn có phép thuật nhưng không biết sử dụng hoặc không có phép thuật. Cô trò ta sẽ bắt đầu bào học vào tiết đầu ngày mai. Còn hôm nay...................Các trò cứ thoải mái đi nhưng.......không được quá ồn ào. - Cô vừa nói xong thì ai nấy mặt mày rạng rỡ, quay qua, xúm lại nói chuyện với nhau.
Cô giáo cũng nói chuyện với các bạn rất thân thiện.
Tôi thích nơi này rồi.
---------------------
Trong lớp đó, cũng có một người đang dõi theo cô gái có đôi mắt đang chuyển dần sang sắc tím vì niềm vui kia. Ánh mắt đó vẫn rất xa lạ nhưng........lại mang một chút ấm áp, buồn nhạt khó tả.....
Vậy là ngày đầu tiên đi học cũng trôi qua. Những ngày tiếp theo, chúng tôi được học những môn học bình thường như các ngôi trương khác, nhưng..............điều đặc biệt ở đây mà tôi muốn nói đến là việc học ............ pháp thuật song song với các môn học.
Học pháp thuật không đơn giản đâu nhé, khó khăn lắm!
------------------
-Nè! Hôm qua các cậu có luyện lại các kĩ năng pháp thuật chưa? - Thái Ny khoác vai tôi và Vân Du,
-Rồi! - Tôi vừa gật đầu vừa nói.
-Đương nhiên là rồi! - Vân Du vỗ иgự¢, nghênh mặt đáp.
-Vậy thì tốt rồi!
-Tốt? - Tôi hỏi.
-Ừ! Hôm nay là ngày thi mà, nhưng..........cũng không hẳn là thi đâu mà là......-Thái Ny ấp úng khiến tôi và Vân Du nhưng muốn đứng tim.
-Sao sao? - Vân Du cuốn cuồn hỏi.
-Chia lớp!
-Cái gì? - Tôi và con bạn Du của tôi tròn mắt nhìn Thái Ny.
-Thôi nào! Bình tĩnh! A hèm! Thế này, các cậu nắm được những điều cơ bản khi sử dụng pháp thuật rồi thì bây giờ kiểm tra nó và xét lớp. Nếu cậu có thể triệu tập được lửa một cách dễ dàng thì cậu sẽ vào lớp lửa, nếu triệu hồi ánh sáng thì vào lớp quang, cứ như thế mà xét lớp thôi. Đừng có lo, việc xét lớp không khá khăn đâu! - Thái Ny vỗ nhẹ vai hai đứa tôi.
Cái buổi sáng trong lành mà trước đó 30 phút chúng tôi đón được bây giờ lại thành một bầu trời đầy mây đen bao phủ, sấm xét đánh ầm ầm. Kinh hoàng, quả là kinh hoàng. Tôi và Vân Du vào lớp.
-Gì thế, gì thế? - Ken tựa người vào thành bàn, tay khoanh ngay иgự¢.
-Hôm nay xét lớp đó! - Vân Du nói.
-À! Việc đó à! Hai cậu lo sao? - Ken kéo ghế ngồi trước mặt hai chúng tôi.
-Cậu biết hả? - Tôi hỏi.
-Ừ! Đừng có lo nữa, chuyện gì rồi cũng sẽ ổn.
-Mong là vậy!
-----------------------------------
Reng.......Reng.......Reng.....
Chúng tôi ngồi ngay ngắn, cô vẫn chưa vào lớp.
Tôi nhìn quanh rồi quay sang hỏi Ken.
-Này! Ken. Cái cậu tên Khải Minh ngồi sau cậu đâu rồi?
-Chắc đi trễ hay sao á? Mà có chuyện gì à? - Ken gối tay sau gáy hỏi tôi.
-Không có gì đâu! - Tôi quay lên.
Cạch.....
-Học sinh.... - Lớp trưởng lên tiếng. Cả lớp định đứng dậy thì...........là cậu ta - Khải Minh, đang bước vào lớp. cả lớp bị một phen lừa vô tình.
Tôi đang ngồi vẽ thì đánh rơi cây viết xuống bàn. Định khum xuống lấy thì.........
-Của bạn hả? - Khải Minh nhặt lên đưa cho tôi, miệng nở một nụ cười tỏa nắng. Bọn con gái trong lớp quay sang nhìn tôi với cái ánh mắt đầy tia lửa hận, thiêu đốt tôi.
-Cám ở cậu! - Tôi cúi người rồi nhận lấy cây 乃út. Đẹp trai quá, tôi say mê với vẻ đẹp của cậu ta trong giây lát.
-Mắt cậu....- Khải Minh nhìn mắt tôi.- Lúc nãy mắt cậu màu nâu mà! Sao giờ là........màu hồng thế kia? Lạ nhỉ.
-Không có gì đâu! Đừng nhìn tớ lâu như vậy! Cám ơn vì nhặt giùm cây 乃út nhé! - Nói rồi tôi quay đi, tay ôm mặt. Lúc đó mặt cậu ấy rất gần tôi, chiếc mũi đó, đôi mắt đó, tôi có thể nhìn nó với hiệu ứng 4D luôn rồi.
Khải Minh trở về chỗ ngồi.
-Nè! Thích người ta hay sao vậy cô nương? - Vân Du khuể vai tôi.
-Không! - Tôi bác bỏ.
-Thế sao con mắt, mặt ửng hồng hết kìa? - Vân Du ra vẻ trêu tôi.
Bỗng lúc đó cô giáo bước vào. Tôi được giải thoát khỏi sự trêu chọc của con bạn Vân Du.
Đúng như lời Thái Ny nói, hôm nay là ngày xét lớp.
-Rồi! Bây giờ chúng ta bắt đầu nhé! Lần lượt các bạn nam lên trước rồi mới tới nữ nha! - Cô đứng trên bục.
Học sinh nam từ từ bước lên và thử sức với việc phù phép biến hóa.
------------------
15 phút......
30 phút.......
45 phút......
1 tiếng trôi qua.
-Rồi! Các bạn nam làm rất tốt, giờ tới lược các bạn nữ nào! - Các học sinh nam trở về chỗ ngồi, còn nữ thì xếp hàng đi lên.
Người đầu tiên thử sức là Bảo Tuệ, nhìn cái cách cậu ấy phù phép rất nhẹ nhàng và khéo léo, nhanh chóng đã xong phần thi. Tiếp theo là Doãn An với cái điệu bộ tự cao, hống hách bước lên bục. Vẫn là một màn làm phép đẹp mắt. Cứ thế học sinh nữ từ từ hoàn thành phần thi.
Vân Du đã lên rồi, người tiếp theo là tôi. Tôi run cằm cặp, mồ hôi ướt đẫm cả trán. Tôi quay người xuống nhìn Ken.
- Cố lên! - Cậu ấy nói không thành tiếng .
-Cuối cùng! Lâm Vi! - Tôi giật bắn mình khi nghe cái tên yêu dấu của tôi.
Tôi bước lên bục rồi từ từ tiến đến chiếc hộp kính đầu tiên. Trong đó là một hạt đậu không hơn không kém. Tôi biết mình phải làm gì.
Miệng tôi cứ lẩm bẩm thần chú nảy mầm, hạt đậu không nhúc nhích, nó nằm lì ra đó.
-Hãy tiếp tục với các lọ khác nào! - Cô lên tiếng.
-Vâng ạ! - Tôi lấy hết bình tĩnh đi đến lọ thứ hai, thứ ba, thứ tư rồi cứ thế đến lọ thứ bảy.
Lúc này tôi thật sự rất bực mình, mấy lọ kia không hề khá hơn. Cả lớp nhìn tôi chắm chú.
Tôi nhìn vào lọ, không có gì cả, là không khí sao? Tôi thật sự bối rối nên cứ dùng đại thần chú gió.
Tôi lẩm bẩm câu thần chú trong miệng. Mở mắt ra, không có động tĩnh gì cả. Tôi thất vọng não nề cúi đầu.
-Em không làm được thưa cô!
-Chắc chứ? - Cô hỏi tôi. Tôi chỉ biết gật đầu.
-Hãy nhìn những chiếc bình! - Cô bảo tôi. Tôi nghe cô rồi nhìn từng chiếc bình một. Dừng chân đến chiếc bình thứ năm, tôi khá bất ngờ. Lúc đầu, tôi vẫn nhớ nó là một cục đất nhỏ, nhưng.............bây giờ lại là bình chứa những cây dương xỉ nho nhỏ đang từ từ nở. Tôi chạm tay vào. Phụt........
Cả lớp giật mình.
-Em đã làm được! Hãy nhìn đi, lúc em chạm tay vào chiếc lọ, đất đã nuôi dưỡng mầm sống nhờ nước, gió, ánh sáng. Em đã làm được điều khác biệt! - Cô nhìn cái cây đang từ từ phát trong lọ. Tôi mừng đến không tin vào mắt mình. Mọi th71 vượt qua sức tưởng tượng của tôi.
Tôi quay về chỗ ngồi. Vân Du và Ken khen tôi rất nhiều.
-Xét lớp hôm nay thế là xong. Ngày mai sẽ có thông báo chính thức từ nhà trường. Các em cứ yên tâm đi, không gì phải quá căng thẳng đâu. Đây chỉ là phẩn mở đầu mà thôi! - Cô nói rồi bước ra khỏi lớp khiến lớp trưởng không kịp phản ứng.
Tôi đang vui mừng thì bỗng...........
-Chào! - Gọng nói chanh chua, hống hách đó chính là................
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc