Nhi quay người, dợm bước đi, cô cảm thấy bước chân mình càng ngày càng nặng...
Không được!
Nếu không đi nhanh, cô sẽ đứng ở đây nhìn anh mãi!
Thế là, Nhã Nhi như một cái bóng lướt đi trong thầm lặng. Chân cô giống như là đeo trì vậy, càng ngày càng nặng. Bệnh của cô lại sắp tái phát, trái tim đập nhanh hơn bình thường…mấy chục nhịp!
Cô không muốn thành người tàn phế, vì vậy mấy ngày gần đây, cứ mỗi tuần lại tới bệnh viện kiểm tra, nhưng mà, vẫn không có biến chuyển gì mới. Bác sĩ cũng chỉ thở dài một hơi.
“Bốp”
- Ay da…- Cú va đập quá mạnh, khiến một người chịu đau tốt như Nhi phải bất ngờ thốt lên.
иgự¢ của người đối diện cứng lại. Anh ta đứng im không cử động. Nhi toan ngẩng đầu lên xem là ai thì người đó nhấn mạnh đầu cô xuống, bắt cô ép mặt vào иgự¢ mình, một cái ôm thật là chặt…
- Anh…tôi...!- Cô lắp bắp không hiểu chuyện
Anh ta ghé sát miệng vào tai cô, thì thầm làm cho cô không thể biết được giọng nói này là của ai nữa, rất ấm áp, rất dịu dàng và có chút tức giận trong đó:
- Nếu nhìn thấy tôi- dừng lại một chút- Em có bỏ chạy không?
Nhi mở lớn mắt. Chạy? Cô lại nhìn xuống chân mình…
Cô còn chạy nổi nữa hay sao?
- Sẽ không!
- Thật chứ?- Anh ta lại thổi khí vào tai cô làm nó cứ buồn buồn, khó tả
Anh ta buông lỏng vòng tay, và cô ngẩng đầu
- Kì Phong?
- Em đang thất vọng sao?- Kì Phong cười chua chát
- Không hẳn!- Cô quay người, Kì Phong nắm chặt lấy cổ tay cô:
- Em đã nói sẽ không bỏ chạy!
Nhi nhìn thẳng vào mắt Kì Phong:
- Tôi không chạy, tôi đi!- Cô đính chính
- Xin em đấy!- Kì Phong nheo mắt nhìn cô, nhíu chặt đôi lông mày - Đừng đi nữa, có được không? Ở lại bên tôi, không được sao? Tôi có gì chứ?
Nhi nhắm chặt hai mắt, cô cũng day dứt lắm, nếu ngay từ đầu cô không nhận lời làm bạn gái “hờ” của Kì Phong, ngay từ khi gặp anh ở con ngõ, cô không cứu anh, vậy giờ anh có đau khổ như thế này không?
Anh sẽ cười vui vẻ, sẽ có tâm trạng tiếp tục cưa cẩm cô gái này cô nàng kia, chứ không đau đớn ngồi một mình uống rượu như bây giờ!
Cô…
Thật sự rất hối hận…
Bỗng, Kì Phong Ϧóþ chặt tay cô
- Đau..- Cô kéo tay lại, nhưng tay cô vẫn nằm trọn trong tay Kì Phong, không xê dịch xăng ti mét nào
- Em đau, có đau bằng tôi không?- Kì Phong rít qua kẽ răng đang cắn chặt
Cô thầm kêu không ổn rồi! Đã quá mức cho phép, sự kiềm chế đã lên tới đỉnh điểm, chuẩn bị bùng nổ
Huwa~~~
૮ɦếƭ cô rồi!
Đúng như dự đoán, Kì Phong giờ coi những người xung quanh là không khí hết. Giờ anh chỉ có nhìn người con gái mặt tái mét trước mặt
Muốn ăn thịt cô!!!!
Sự việc sau đó, diễn ra như một cơn lốc xoáy...
Kì Phong lôi xềnh xệch Nhi chạy trên hành lang, tuy cổ tay như bị anh Ϧóþ nát, cô vẫn không kêu tiếng nào, nỗi đau thể xác, có bằng nỗi đau trong lòng cô bây giờ không?
Và thật là không may, định mệnh đã sắp đặt, tình duyên đan chéo vào nhau...
Kì Phong không nhìn thấy, chỉ lướt qua Hàn Thu như người dưng
Nhưng Nhi lại thấy, chạy qua hành lang, đi ngược lại và chạm mặt Hàn Thu
Đôi mắt lạnh ấy mở lớn, con ngươi thu nhỏ lại
Có tin vào những chuyện xảy ra trước mắt được không?
Nhi tiếp tục bị kéo đi, Hàn Thu đứng trân trân một chỗ như chưa tiêu hoá nổi “thứ” mình vừa thấy
Cho tới khi đến một nhà kho vắng người, Kì Phong mới ép chặt Nhi vào tường, nói bằng chất giọng ngập tràn căm phẫn:
- Tại sao không phải là anh?
- …
- Rốt cuộc em đã có tên nào rồi? Có thể hơn anh sao?
- Anh có tất cả…- Nhi nói một câu không ăn nhập gì với chủ đề - Anh có tất cả thứ anh muốn có, nhưng, có một thứ anh không thể có, anh biết là gì không? Chính là em!
- Tại sao anh lại không thể có em?
- Bởi vì…Có thể là chúng ta không có tương lai. Anh không thể yêu em, em giải thoát cho anh, anh còn không hiểu sao?
- Em giải thoát cho anh?- Kì Phong cười- Hay là em đang dìm anh xuống tận đáy địa ngục?
- …Em
- Có phải là em đã có người khác, cho nên…- Kì Phong vẫn nhìn Nhi, dường như trong mắt anh, không có ai ngoài cô gái ấy- Em bỏ anh!
- …
- Có đúng không??
- Phải!- Cô nói, dù thực sự cô chẳng có ai cả, cô đang mắc bệnh, một căn bệnh còn không biết có thuốc chữa hay không- Em có người khác rồi, nên anh buông ra!
Lần này cô nhất định phải cắt đứt thật sự, cắt đứt với anh!
- Em còn dám nói!- Kì Phong mắt trở nên đỏ ngầu, mấy đêm nay anh không có ngủ, vì anh rất sợ, sợ lại nhìn thấy cô
Giấc mơ là thứ độc ác nhất, nó cho ta mơ, thật là đẹp, và cuối cùng, ta sẽ càng thất vọng khi đó chỉ là mơ mà thôi
- Em nói- Nhi cũng hết chịu nổi, cô đang nghĩ xem, phải nói gì để anh từ bỏ mình- Em không thích anh, em ghét anh, em hận anh, em không bao giờ muốn gặp anh, em….
Lời còn lại bị Kì Phong nuốt gọn. Trong đầu anh chỉ còn lại ý nghĩ: Bịt miệng cô ấy lại, nếu cô còn nói nữa, chắc là anh sẽ Gi*t cô mất, và đúng lúc xung quanh không có gì bịt miệng cô, anh có cách vừa bịt miệng, vừa trừng phạt cô: Hôn!
Diện tích Kì Phong cho Nhi càng ngày càng hẹp, cô dường như là chỉ còn lại đủ một khoảng không gian để đứng, chân run run sắp ngã.
1 phút
2 phút
- Ua…ưm…- Nhi giãy dụa, chính là cô sắp bị người ta Gi*t ૮ɦếƭ, trời ơi!!!!!
4 phút…
5 phút…
Không chịu nổi, Nhi không còn sức đẩy Kì Phong nữa, chân cũng không đứng nổi (Anh này ác quá! >”””< sao đứa con tinh thần của tôi lại quái vật thế?)
Cô cúi đầu không nói. Một là vì đang mải hít vào thở ra, hai là cô biết rằng trả lời thế nào cũng không tốt. Nếu trả lời “có” chẳng phải đồng nghĩa với việc bảo Kì Phong tiếp tục hôn cô đi à? Còn nếu trả lời là “không” thì đồng nghĩa với việc cô sẽ phải dây dưa triền miên với anh còn dài dài. Giờ bỏ chạy là thượng sách, nhưng cô lại liếc về phía chân mình! Giờ cô đứng còn không nổi, toàn bộ trọng lượng cơ thể đang dựa vào Kì Phong, đừng nói là chạy, lết còn không được! Mà có chạy thì, cô lại nhìn về phía chân anh, chân anh ta dài gấp đôi chân cô, cô chạy, có bì kịp không?
- Nếu không trả lời, anh tiếp tục hôn!- Kì Phong cười gian manh, ghé sát đầu lại, nâng mặt cô lên…