TRỐN CHẠYNếu không phải Kì Phong đã thực sự thích Nhi thì chắc chắn ngày hôm nay, anh ấy sẽ đồng ý với bố mình chuyện làm quen con gái “đối tác”. Dù sao cũng chỉ là đùa vui, hết hứng thú thì bỏ, đâu có chuyện lại còn làm lễ đính hôn nữa? Đùa vui, Kì Phong cũng chẳng mất cái gì, cùng lắm là ăn một cái tát
Nhưng từ quen Nhi, Phong lại không nghĩ vậy. Nhi có một cái gì đó rất lạ, mà chỉ có mình Nhi có, sự cuốn hút? Chắc thế…
Người ta thường không để ý, nhưng có một điều kì lạ là, nếu thích, yêu quý một ai đó, người ta thường ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng chỉ có khi ở gần người mình yêu mến. Một mùi hương đặc trưng không ai giống ai, cũng không phải là một mùi nước hoa của nhãn hiệu nào, một mùi hương yên bình
Có thể vì thế mà Phong ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng từ người Nhi. Một mùi hương có pha chút mê hoặc của hoa sữa gần nhà, mùi xà bông còn vương lại, mùi bông phiến ở quần áo, hay một mùi gì khác mà Phong cũng không biết là mùi gì, không thể định nghĩa được…
Cậu chạy như bay đến nhà Nhi, thật may là kịp, Nhi đang uể oải ngáp ngắn ngáp dài từ nhà bước ra, hơi giật mình khi thấy Phong:
- Anh…?
- Chưa nhớ tên anh sao?- Phong mồ hôi nhễ nhại, thở không ra hơi- Vậy mỗi ngày, anh sẽ nhắc tên của anh cho em nghe, đồng ý chứ?
- Kì…Phong?- Cô nhăn nhó, mỗi ngày đều nhắc ư? Thế thì cô bị bội thực mất!
- Em nhớ rồi đấy!- Kì Phong cười, xoa đầu Nhi, gương mặt đầy vẻ nuông chiều và có chút…bất trị!
- Làm gì thế? Ngứa mắt quá đi!- hà lập cập từ trong nhà chạy ra. Anh trai cũng theo sau
- Em chào anh!- Kì Phong cúi đầu chào “anh dâu tương lai”, nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt!
- Chào…- Anh trai cười, lộ hàm răng trắng sáng, chắc mẩm, Nhi à, em tìm được mỏ vàng rồi! mau đào thôi!- Cậu là Kì Phong?
- Dạ vâng
- ừm, không có gì, mấy đứa đi học đi, muộn mất rồi!- Nụ cười thường trực, anh trai không ngớt cười.
------------------------------------------------------
- Anh trai sao thế?- hà nhướn mày hỏi chính mình
- Sái quai hàm mất- Nhi lạnh lùng
- Hả?
“két”
Một chiếc xe đen đỗ xịch trước mặt 3 đứa, một giọng nói vừa lạ vừa quen vọng ra:
- Lên xe đi- Bà bạch Liên cười, ánh mắt sáng lên
Nhi quay đầu nhìn Kì Phong, Phong cũng vậy, ánh mắt bối rối hơi lo sợ:
- Nhi đi trước đi, phong sẽ đuổi theo sau!
Khi hai chị em đã đi khuất
- Mẹ, mẹ làm gì thế?
- làm gì ư? Mẹ muốn nói chuyện với cô bé đó- Bạch liên đánh mắt theo hướng hai cái bóng vừa đi khuất
- Con đã nói mẹ đừng động tới cô ấy nữa!
- Con tưởng mẹ không biết vì sao cô bé ấy lại đồng ý làm bạn gái một đứa trăng hoa như con sao?
- Đúng đấy, nhưng con không tin, cô ấy sẽ không yêu con! Và mẹ đừng xen vào việc của con!
- Thoả thuận đó…- Bạch Liên nhanh chóng tiếp lời
-…
- Con sẽ thất bại- Nói rồi phóng xe đi thẳng