Phó bản thứ năm: Cô bé lọ lem (15).
_____________________________
Toàn trường ồ lên, còn tưởng rằng quan hệ của Âu Dương Thần và An Thúy gần đây hòa hoãn, Âu Dương gia cùng Diệp gia sẽ có chuyện tốt truyền đến, ngay cả Âu Dương ba ba người vẫn luôn nhớ thương cổ phần Diệp gia cũng cho rằng con trai mình đột nhiên thông suốt, không ngờ tới vòng đi vòng lại, con trai mình với nữ sinh bình dân kia lại cặp với nhau!
Đừng nói là Âu Dương ba ba, ngay cả mấy anh em tốt của Âu Dương Thần cũng phun một 乃úng máu.
"Cậu có lầm hay không? Ngày hôm qua là ai còn lời thề son sắt nói sẽ không hòa hảo? Này mẹ nó cả đêm qua đi, cậu liền tự vả mặt mình??"
"Chuyện này thật sự là Nhan Yên hạ cổ cậu hả??"
"......"
Nhưng mà Âu Dương Thần hiện tại đang cao hứng, bọn họ nói gì anh ta cũng không sao cả, chính cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Thời điểm lúc trước Nhan Yên đột nhiên trở mặt chia tay, bọn họ còn đang ở trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, vào thời điểm tốt đẹp nhất bị Nhan Yên mạnh mẽ cắt đứt, anh ta rất tổn thương, nhưng cũng là bởi vì quá mức tốt đẹp cho nên mới càng thêm không thể tiếp nhận chia tay, vì thế mới quyến luyến không quên. Hơn nữa lý do Nhan Yên chia tay còn không đầy đủ, nói đến nói đi chính là chán ghét anh ta ghê tởm anh ta, thái độ trước sau đại biến, khiến người ta không khỏi hoài nghi trung gian có chút lý do khó nói gì đó hay không, đêm qua Nhan Yên khóc lóc giải thích với anh ta, kể ra khổ sở trong lòng cô ta, hai người gương vỡ lại lành, bắt tay thân thiện, lăn lên giường, vì thế liền vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa.
Thời điểm An Thúy tới trường học nghe được chuyện này, cũng không ngoài ý muốn, cô đã sớm biết chuyện hai người đó sẽ hòa hảo, rốt cuộc thì máy nghe trộm gắn ở di động Nhan Yên còn đang phát huy tác dụng, nói cách khác trò hay tối hôm qua cô đều nghe hết toàn bộ hiện trường phát sóng trực tiếp. Đương nhiên, đoạn lúc sau Nhan Yên và Âu Dương Thần kia có chút cay lỗ tai, nghe quá ghê tởm, cho nên cô đã tắt đi không nghe hết.
"Diệp Cẩm, cô mau nói chút gì nha."
An Thúy: "Các người vì sao lại muốn mở hội thảo ở phòng nghỉ của tôi? Tôi và các người quen thân như vậy sao?"
"Ai nha, loại việc nhỏ này không cần để ý. Cô mau khiến A Thần thanh tỉnh đi."
Ước chừng là do An Thúy treo Âu Dương Thần lên đánh hơn nữa Âu Dương Thần tựa hồ còn bị đánh ra một chút tình cảm đặc biệt, cho nên bọn họ đều cảm thấy lời nói của An Thúy truyền vào tai Âu Dương Thần càng có phân lượng hơn bọn họ một chút.
Nhưng mà An Thúy mới lười quản bọn họ, có thời gian thì không bằng chơi Chu Dĩ Lễ. Hơn nữa cô còn khá tò mò lúc này đây bọn họ có thể đi bao xa.
Hướng An Thúy xin giúp đỡ không có kết quả, đám người Vân Triệt đành phải thở dài tan ra, tính tính thì, quản anh ta yêu ai làm gì, dù sao thì đến lúc đó người chịu khổ cũng không phải bọn họ.
Thời điểm giữa trưa Chu Dĩ Lễ lại đây làm người mẫu cho An Thúy, An Thúy liền nhìn chằm chằm anh cẩn thận đánh giá, thời điểm người này chỉ cần không bị khi dễ tàn nhẫn thì vẫn rất có thể hù người, quần áo chỉnh tề, cấm dục khắc chế, thoạt nhìn vô cùng văn nhã bình tĩnh, vừa thấy chính là bộ dáng học sinh xuất sắc. Mặc dù là bị lột sạch cũng không có bao nhiêu biến hóa, suy cho cùng thì anh cũng không phải mặt người dạ thú, là thật sự phát ra từ trong xương cốt, ước chừng là rất có tiềm lực làm hòa thượng.
Đương nhiên, điểm này khi nó chậm rãi thức dậy thì lẫn vào hương vị cấm kỵ nào đó.
An Thúy chớp chớp mắt, không muốn xem thần sắc của người ta nữa.
"Cô muốn vẽ thì vẽ, không cần như vậy." Lỗ tai Chu Dĩ Lễ đỏ bừng, trên mặt ẩn nhẫn, trong lòng cảm thấy thẹn đến hận không thể che mặt lại, tại sao lại như vậy, anh cũng không có biện pháp, hoàn toàn không thể khống chế, loại cảm giác bí mật hưng phấn này khiến anh cảm thấy bản thân mình giống như biến thành một người cuồng ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ, bị cô nhìn liền phản ứng, quá mất mặt. Hơn nữa anh thật sự là sợ tới ૮ɦếƭ nếu giây tiếp theo cô nói ra một câu vượt qua phạm vi thừa nhận của anh.
An Thúy không buông tha anh, rốt cuộc thì chuyện này vẫn là lần đầu tiên, cơ hội hiếm khi có được, không thể buông tha.
Vì thế An Thúy mỉm cười nói: "Phát dục rất tốt."
"Hơn nữa nhìn còn rất thuần khiết nha."
Chu Dĩ Lễ xoay đầu, gân xanh trên trán nổi lên. Nhưng mà thân thể thật sự là quá thành thật.
Cũng may là miệng An Thúy hạ lưu tình, thay đổi câu chuyện, "Tiểu thanh mai của anh lại hòa hảo với Âu Dương Thần rồi."
"...... Ừ." Chu Dĩ Lễ nghĩ đến chuyện lung tung rối loạn tối hôm qua, sắc mặt liền có chút khó coi. Anh ước chừng đoán được sau khi tối hôm qua anh rời khỏi, Nhan Yên liền gọi điện thoại cho Âu Dương Thần. Với loại trạng thái này của Nhan Yên, lúc sau bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì, cũng rất dễ dàng đoán được. Tâm tình của anh có một chút phức tạp nhỏ, nhưng tia phức tạp này giống như là không liên quan gì đến ghen tuông phẫn nộ. Thậm chí vào lúc buổi sáng nghe được tin tức này, trong lòng còn có một loại cảm giác thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Phản ứng đơn giản như vậy sao? Anh không phải là yêu thầm cô ta nhiều năm?" An Thúy trêu chọc.
Chu Dĩ Lễ quay đầu nhìn cô trong chốc lát, rồi lại xoay đầu qua một bên, không nói gì, vừa nhìn liền hiểu ngay thân thể phản ứng nên anh không thoải mái.
An Thúy thật sự không ngờ là Nhan Yên sẽ tìm đến cô.
°°°°°°
##Truyện được đăng tại Wattpad yummy1122.##
°°°°°°
Thời điểm cô ta tới còn mang theo một túi đồ, mở ra thì thấy, chính là chiếc túi và nước hoa phiên bản giới hạn mà Nhan Yên phải bồi thường cho cô.
Nhan Yên ngồi đối diện An Thúy, thoạt nhìn như là đang nỗ lực duy trì bộ dáng kiêu ngạo và tự tôn, "Lần trước rất xin lỗi, tôi xin lỗi cô, do cảm xúc của tôi nhất thời kích động."
An Thúy cầm lấy chiếc túi nhìn nhìn, nói: "Âu Dương Thần giúp cô mua?" Nước hoa thì còn có thể mua, nhưng chiếc túi này lại rất quý, không phải tùy tiện sẽ bán cho người khác, có chút hàng xa xỉ còn chọn người, không phải có tiền là có thể mua được.
Trên mặt Nhan Yên hiện lên một tia chột dạ, "Đúng vậy." Cô ta hiển nhiên là không tính toán cùng An Thúy dây dưa, vì thế lại thu liễm tia chột dạ cực lực trấn định nói: "Tôi biết cô cũng là người trải qua quá những chuyện đó rồi trở lại, kỳ thật trong lòng tôi vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi với cô, hối hận vì đời trước đã chen chân vào tình cảm của cô cùng Âu Dương Thần, sau khi phát hiện mình trở lại tuổi này, vốn dĩ tính toán đời này trả anh ta cho cô, không hề muốn chen chân vào tình cảm của hai người nữa, không nghĩ tới cô cũng đã trở lại, cũng hoàn toàn không cần anh ta nữa."
"Ồ? Là như thế này sao?" An Thúy nhướng cao đuôi lông mày, thú vị nhìn cô ta: "Chẳng lẽ không phải bởi vì Âu Dương Thần cùng cô kết hôn không mấy năm liền bắt đầu lưu luyến bụi hoa bên ngoài, cảm tình của hai người không hòa thuận, cuộc sống không hạnh phúc, cho nên mới muốn đổi lão công sao?"
Nỗ lực duy trì tôn nghiêm của Nhan Yên lập tức tan vỡ, cô ta bây giờ mới nhớ tới Âu Dương Thần thường xuyên bị chụp tai tiếng, hơn nữa còn cùng một vòng tròn, Diệp Cẩm luôn có thể nghe được những tin tức đó, biết cuộc sống cô ta trải qua như thế nào cũng rất bình thường. Chuyện này làm cô ta cảm thấy càng thêm xấu hổ, đời trước bại tướng dưới tay mình lại trải qua cuộc sống hạnh hơn mình đã là một chuyện quá xấu hổ, bị giáp mặt chọc phá cái cớ mình đường hoàng bịa ra này, còn càng thêm xấu hổ hơn.
Vì thế cô ta đành phải sắc mặt khó coi nói: "Nếu cô đều đã biết, tôi đây liền lời nói thật cho cô, không sai, tôi xác thật là bởi vì Âu Dương Thần không tốt cho nên muốn đổi lão công, Dĩ Lễ tốt như vậy, đời trước tôi bỏ lỡ anh ấy, đời này anh ấy bị tôi ngắm trúng cũng là đương nhiên? Nếu cô không có trọng sinh trở về, thì anh ấy chính là của tôi. Nhưng tôi không ngờ là cô cũng trở lại. Cô có xuất thân tốt hơn tôi, lớn lên cũng đẹp hơn tôi, thủ đoạn cao siêu hơn, tôi không thể đấu lại cô, tôi nhận thua, cho nên chúng ta ai về nhà nấy."
"Lúc trước chúng ta có mâu thuẫn gì, tôi nơi nào chọc cô không cao hứng, thì tôi xin lỗi, hy vọng cô đại nhân đại lượng có thể tha thứ cho tôi, từ nay về sau chúng ta tự mình trải qua cuộc sống của mình, ai cũng không nên thêm phiền toái cho ai, tôi cũng tuyệt đối sẽ không lại quấy rầy cô, được không?"
Ồ, thì ra là tới cầu hòa, sợ cô đoạt được Âu Dương Thần khiến cô ta cái gì cũng không có, sợ gà bay trứng vỡ nha.
Khóe miệng An Thúy cong lên, mỉm cười nhìn cô ta, thoạt nhìn dễ nói chuyện cực kỳ, "Được."
Nhan Yên không thể tin được là An Thúy dễ nói chuyện như vậy, "Thật vậy sao?"
"Thật sự."
Nhan Yên liền một bộ dáng vui đến khóc liên tục cảm tạ An Thúy đại nhân không nhớ tiểu nhân mà rời đi, cô ta cảm thấy chỉ cần An Thúy không tới quấy nhiễu bọn họ, thì quỹ đạo đời này của cô ta cùng với Âu Dương Thần sẽ tiến triển giống đời trước, cô ta còn có thể làm thái thái hào môn, có thể muốn mua cái gì thì mua không cần phải hỏi giá cả.
Xác thật là như thế này sao? An Thúy chờ xem.
Từ sau khi cùng Âu Dương Thần hòa hảo, cuộc sống của Nhan Yên lại bay lên, đầu tiên là Âu Dương Thần dù sớm hay muộn gì cũng đón đưa đi học, quà tặng cũng là liên tiếp không ngừng, thường xuyên được Dương Thần mang theo tham gia các loại hội sở cao cấp, nơi phú nhị đại tụ hội, rất mau Nhan Yên liền từ trong nhà dọn ra ở chung với Âu Dương Thần, mẹ của Nhan Yên lại bắt đầu khoe ra chuyện con gái của mình sắp phải gả vào hào môn, đồng thời còn âm dương quái khí với Chu gia, nói người Chu gia là hòa thượng, quá cao sờ không không tới, trong lòng càng thêm không có hảo cảm với nhà bọn họ.
Chung Vân Oái không ngờ tới Nhan Yên cư nhiên lại quay đầu liền từ bỏ Chu Dĩ Lễ, nhưng cô ta cũng không bởi vì mất đi đối thủ liền cảm thấy vui sướng, bởi vì cô ta tuy rằng không thích Âu Dương Thần, nhưng cô ả không thể nhìn Nhan Yên đẹp không bằng mình mà cư nhiên lại có thể câu được loại kim quy tế này, còn dễ dàng nhìn thấy nhiều người trên đỉnh kim tự tháp, đó không phải là lí do cô ta muốn tiến vào Diệp gia trở thành con gái Diệp sao? Ước mơ mình tha thiết muốn đạt được nhưng lại không thể, mọi thứ của con tiện nhân Nhan Yên kia còn không bằng cô ta cư nhiên lại đạt được!
Tình yêu cùng bánh mì, cô ta là người rất có lòng tham, nên tất cả đều muốn, nếu có thể, cô ta có thể một bên câu kẻ ngốc một bên theo đuổi Chu Dĩ Lễ.
Nhưng hiện tại cô ta lại không theo đuổi được Chu Dĩ Lễ, cũng không câu được tên ngốc như Âu Dương Thần, trong lòng càng khó chịu, tự nhiên là nhìn Nhan Yên cũng càng thêm khó chịu. Cô ta một khi đã khó chịu với ai, thì trừ phi là cấp bậc quá kém, nếu không thì cô ả phải khiến đối phương khó chịu, cho nên cô ta đã nảy ra một chủ ý, cô ả muốn đoạt lấy Âu Dương Thần về tay mình, cô ả không tin mị lực của mình còn có thể bại bởi Nhan Yên.
Về phần chuyện này cô ả phải làm như thế nào, vậy thì phải xem mạch não của cô ả có thể có bao nhiêu nếp nhăn.
Trong nguyên tác bất luận là đời trước hay là đời này, thời điểm Chung Vân Oái gặp được Chu Dĩ Lễ, thì Chu Dĩ Lễ đều đã là đại lão, có được Chu Dĩ Lễ chẳng khác nào có được tình yêu cùng bánh mì, bởi vậy cho nên Chung Vân Oái liền toàn tâm toàn ý cạy góc tường, nhưng mà lúc này Chu Dĩ Lễ chỉ là tình yêu không có bánh mì, trong lòng Chung Vân Oái tự nhiên tạp niệm đông đảo, vì thế cô ả không toàn tâm toàn ý nhào vào trên người anh.
An Thúy nào biết đâu rằng chính mình nhất thời hứng khởi để nữ phụ ác độc cùng nữ chính đấu solo còn có thể dẫn tới loại biến hóa này, bất quá dù sao thì mục đích của cô chính là tới phó bản này nghỉ phép, một bên chơi Chu Dĩ Lễ một bên xem diễn, cũng khá khoái nhạc.