Phó bản thứ năm: Cô bé lọ lem (6).
_____________________________
Làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp một mảnh chỉnh chỉnh tề tề hưng phấn như sói kêu, thét chói tai vì tuyến cảm tình mỹ vị kích thích này a a a a!
“Nhục nhã” sửa thành “ô nhục”, nghĩa của từ này là chỉ làm bẩn, cưỡng Hi*p. Tương đối hạ lưu.
Cho dù là Chu Dĩ Lễ, thì trong nháy mắt cũng cảm nhận được hương vị hạ lưu xấu xa ẩn chứa trong lời nói của An Thúy.
Anh khi*p sợ cực kỳ, không dám tin tưởng, ngón tay cũng không thể cởi bỏ thêm một cái cúc áo nào.
An Thúy thấy anh dừng lại động tác, còn nâng cằm, “Sao lại ngừng? Nhanh lên nha.”
Cô đã nói vậy, anh sao có thể làm thế nào nữa? Hơn nữa cô còn có thể dùng vẻ mặt coi như không có việc gì mà nói ra cái loại lời này, sau đó lại xem như không có việc gì mà kêu anh tiếp tục ૮ởเ φµầɳ áo? Cô là đang nói đùa sao?
Chu Dĩ Lễ tức giận thu hồi ánh mắt nhìn cô, không những không tiếp tục cởi, ngược lại còn gài cúc áo lại.
“Sao nào? Sao lại không tuân thủ hứa hẹn? À, dù sao giải phẫu cũng đã làm xong, anh hiện tại có vỗ ௱ôЛƓ chạy lấy người thì tôi cũng không thể bắt anh lại.”
Chu Dĩ Lễ tức giận trừng cô: “Cô rốt cuộc muốn làm gì?!”
“Tôi muốn vẽ tranh, anh phải làm người mẫu cho tôi.”
“Cho nên lời nói vừa nãy của cô có ý gì? Chơi tôi sao?”
“Tôi ăn ngay nói thật mà thôi, sao lại chơi anh được? Tôi mơ ước thân thể anh, cùng với việc anh bởi vì thiếu ân tình của tôi nên phải làm người mẫu ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ, có mâu thuẫn gì sao? Hay là nói, anh muốn trực tiếp dùng thân thể báo đáp?” Đuôi lông mày An Thúy nhướng lên hỏi.
“Cô……” Chu Dĩ Lễ vừa xấu hổ lại vừa tức giận, cảm xúc cũng ép xuống không được. Anh vốn dĩ cả một năm cũng không nhất định có một lần cảm xúc sẽ dao động lớn như vậy, lại còn ở trước mặt người ngoài, trong lúc nhất thời thế nhưng lại nói không nên lời để phản bác lời nói vô sỉ của cô, một hồi lâu mới quay mặt thấp giọng nghẹn ra một câu: “Không biết xấu hổ!”
“Tùy anh nói như thế nào, tóm lại là không cần lãng phí thời gian, tôi muốn vẽ tranh, mau cởi đi.”
An Thúy khiến anh tiến thoái lưỡng nan, nếu là chưa nói lời ô nhục anh mơ ước thân thể anh, thì anh còn có thể cởi ra, Nhưng mà cô đã nói như vậy, thì anh sao còn có thể cởi?
Nhưng mà An Thúy chính là muốn anh cởi, một hai phải vẽ tranh, anh muốn quay đầu rời đi, thì cô lại bắt đầu dùng ân tình ép bức, quả thực là khiến anh tiến thoái lưỡng nan.
Hai bên giằng co, An Thúy hiển nhiên là ác hơn càng hung càng không biết xấu hổ hơn, cho nên Chu Dĩ Lễ căn bản là không phải đối thủ của cô, cuối cùng vẫn chỉ có thể dùng vẻ mặt ẩn nhẫn khuất nhục cảm thấy thẹn mà cởi đồ.
Anh đưa lưng về phía An Thúy, ngón tay bởi vì nội tâm sóng biển cuồn cuộn cảm xúc mà run rẩy, иgự¢ phập phồng phi thường rõ ràng, có lẽ là bởi vì An Thúy nói trắng ra đến quá mức, nên tầm mắt cô dừng ở trên người anh dường như càng thêm rõ ràng, cực kỳ nóng bỏng, khiến làn da anh run rẩy, lúc này đây, so với lần đầu tiên ngày hôm qua còn muốn gian nan hơn, anh cảm thấy như mình đang bị nhìn chỗ X.
Sơ mi trắng sạch sẽ đã cởi ra, quần tây thẳng tắp cũng cởi ra, chuyện tới bây giờ, anh cũng chỉ có thể hít sâu một hơi, đem lớp cuối cùng cũng cởi ra, sau đó banh mặt bỏ bừng quay đầu sang một bên, bộ dáng phẫn nộ lại quật cường không muốn liếc nhìn An Thúy một cái.
An Thúy khi dễ người ta đến vô cùng vui sướng. Ân, đây thật là cái phó bản khiến người ta vui vẻ, quả nhiên nghỉ phép chính là phải như vậy.
524:…… Nhân thiết của vai ác này cũng quá hoàn hảo rồi, hư, xấu lắm! Cái này mà đặt ở tình huống bình thường, thì về sau nam chủ biến thành đại lão, người thứ nhất anh muốn trả thù chính là cô đấy!
Chờ An Thúy vẽ xong, Chu Dĩ Lễ yên lặng mặc tốt quần áo, không nói một lời bước nhanh rời đi.
Chu Dĩ Lễ bị khi dễ nên buổi chiều đi học lại hốt hoảng không quá nghiêm túc, Nhan Yên đi tìm anh anh cũng không nói chuyện. Khiến Nhan Yên thập phần lo lắng, cô ta không biết anh bị làm sao vậy, trực giác của cô ta hẳn là đã xảy ra chuyện gì không tốt. Bởi vậy nên sau khi tan học, cô ta cực lực khuyên bảo anh có tâm sự gì thì có thể nói với cô ta, bọn họ chẳng lẽ không phải bằng hữu tốt nhất sao, vì thế hẳn là không có bí mật gì phải không?
Nhưng mà sao có thể nói với người con gái mình yêu thầm là anh bị một đứa con gái khác áp chế khi dễ? Khuất nhục như thế, hổ thẹn như thế,……
Nghĩ đến đó anh liền tức giận đến tái mặt đi.
Đại khái là vẻ mặt của An Thúy quá mãnh liệt, lời nói của cô quá thẳng thắn, giống như là cái đinh đóng vào đại não anh, hoàn toàn vô pháp lau sạch dễ dàng, buổi tối, thời điểm tắm rửa anh nhịn không được nhìn chằm chằm bản thân trong gương, mặc quần áo chỉnh tề có gì sai? Quần áo vốn dĩ là nên hảo hảo mặc, cúc áo cũng vốn dĩ là nên gài tốt. Sau đó lại nhìn cái kính nằm trên bồn rửa tay, rõ ràng đó chỉ là một cái kính gọng đen bình thường.
Anh mím chặt môi…… Khó có thể lý giải, không thể hiểu được, rõ ràng là tâm tư của cô bất chính, dâm đãng, xấu xa!
Anh đi ra ngồi ở trên giường trong chốc lát, gọi video cho cha mẹ đang ở một thành phố khác chăm sóc bà nội, thấy được bà nội đã tỉnh lại, trạng thái tinh thần của lão nhân gia thoạt nhìn vô cùng tốt, so với trước khi vào bệnh viện thì còn tốt hơn rất nhiều, sau khi thứ trong đầu được lấy ra, thì thị lực của bà cũng tốt hơn rất nhiều, cả người thoạt nhìn cực kỳ khỏe mạnh. Chỉ cần hai ngày nữa là có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.
Trên mặt anh không khỏi nở nụ cười, cảm xúc tiêu cực đối với An Thúy cũng giảm xuống rất nhiều.
Nhưng mà đại vai ác An Thúy lại lập tức tận chức tận trách mà kéo trở lại, bởi vì An Thúy lại gửi cho anh bức tranh cô vẽ anh lúc giữa trưa.
Chu Dĩ Lễ mở ra liền nhìn thấy mình đang “ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ”, ngay cả sợi lông An Thúy cũng vẽ rõ ràng rành mạch, nháy mắt anh liền cảm thấy xấu hổ, An Thúy còn cố tình hỏi anh: “Bức tranh ngày hôm này có đẹp hơn so với ngày hôm qua không?”
Sau đó liền gửi bức tranh ngày hôm qua kia đến để anh so sánh.
Cô vẽ thì cứ vẽ, vì sao còn muốn cho anh xem?! Quan hệ giữa anh và cô có thể hỏi là có tiến bộ hay không sao?! Cố ý sao?
Buổi tối Chu Dĩ Lễ lại ngủ không ngon giấc.
°°°°°°
##Truyện được đăng tại Wattpad yummy1122.##
°°°°°°
Nhan Yên cảm thấy sự tình có chút chệch đường ray, mà cô ta lại không biết là bởi vì chuyện gì.
Cô ta biết Chu Dĩ Lễ thích cô ta, yêu thầm cô ta rất nhiều năm, mà khi cô ta trọng sinh, đã biết tương lai của anh sẽ có bao nhiêu xuất sắc thì cũng là một người đàn ông tốt, cho nên lúc này đây, cô ta cố gắng tránh đi những lựa chọn sai lầm, chọn Chu Dĩ Lễ, hai người có tình cảm với nhau, ở bên nhau, chẳng lẽ không phải là việc vô cùng đơn giản sao?
Cô ta còn chủ động làm nhiều như vậy, ám chỉ đến rõ ràng như vậy, anh hẳn là nên tỏ tình chứ. Nhưng vì sao anh còn chưa tỏ tình? Thậm chí những việc ái muội còn không bằng trước khi cô vì khiến tình cảm tro tàn của anh lại cháy lên mà nỗ lực dẫn đường, dường như cũng phai nhạt đi không ít.
Không phải Chu Dĩ Lễ không thích cô ta, mà là anh dường như là không có tinh lực và tâm tư đặt ở trên chuyện tỏ tình yêu đương này.
Là cái gì khiến anh chậm trễ?
Ngày hôm nay tan học, cô lại một lần hỏi Chu Dĩ Lễ, nhưng anh vẫn như cũ, cái gì cũng không nói, cô ta đang định rớt nước mắt, thì đột nhiên nhìn thấy ở phía trước có một người cô ta trăm triệu không ngờ tới bây giờ lại xuất hiện ở đây —— Chung Vân Oái.
Trái tim cô ta lộp bộp một chút, không ngờ đứa con gái xấu xa đó còn sẽ đột nhiên xuất hiện, nó không nên xuất hiện ở chỗ này chứ! Hơn nữa lúc này nó đứng ở chỗ đó, đôi mắt kia vẫn luôn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Chu Dĩ Lễ, loại ánh mắt này cô ta quá quen thuộc, giống như ánh mắt của con sói khi nhìn thấy thịt.
Chung Vân Oái vốn chỉ là tới xem phòng ở, trợ lý Diệp Anh Kiều tìm phòng ở cô ta, bảo cô ta đến xem có thích hay không, Chung Vân Oái vốn dĩ cũng không hiếm lạ loại phòng ở này, lại không phải mua cho cô ta, mà là thuê. Thế nhưng còn không phải là chung cư ở trung tâm thành phố, mà là một phòng ở phổ thông nằm trong khu dân cư bình thường. Trong lòng đang khó chịu, kết quả trăm triệu không ngờ là, cô ta sẽ gặp được một người đàn ông lớn lên đặc biệt hợp ý cô ta ở đây.
Chung Vân Oái không màng đến ánh mắt tràn ngập địch ý của Nhan Yên, lập tức chạy đến trước mặt hai người nói chuyện với Chu Dĩ Lễ: “Xin chào, hai người cũng ở nơi này sao? Đây là địa chỉ của tôi, hai người có biết ở chỗ nào không?” Cô ta nở nụ cười, thoạt nhìn rộng rãi tràn đầy sức sống, một chút cũng nhìn không ra cô ta là một người có tâm địa xấu xa.
Chu Dĩ Lễ nhìn địa chỉ, “Cách nhà chúng tôi không xa. Đây là hàng xóm của cô, Nhan Yên.”
Một hơi của Nhan Yên xém chút nữa là không ra được.
Chung Vân Oái nhìn Nhan Yên, đáy mắt hình như có chút ý chí chiến đấu và khiêu khích, tươi cười xán lạn nói: “Vậy thì thật sự là quá trùng hợp, có thể nhờ hai người đưa tôi qua đó được không?”
Chung Vân Oái liền gia nhập bọn họ, lại còn bất động thanh sắc cắm vào chính giữa Nhan Yên cùng Chu Dĩ Lễ, khiến Nhan Yên tức giận đến sắc mặt trắng bệch, không cam lòng yếu thế mà đi đến bên kia Chu Dĩ Lễ.
Chu Dĩ Lễ mỗi ngày đều bị An Thúy lột sạch một lần coi X một giờ, mỗi ngày đều đắm chìm trong cảm giác hổ thẹn khuất nhục tức giận, bên ngoài nhìn trầm tĩnh khắc chế cấm dục chứ tinh thần bên trong đã kiệt quệ, căn bản là không cảm nhận được sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người bên cạnh.
Buổi tối An Thúy gửi bức tranh cô vẽ cho Chu Dĩ Lễ, Chu Dĩ Lễ trải qua mấy ngày kích thích, cuối cùng cũng hơi chút bình tĩnh một xíu, chỉ là trong lòng còn nghẹn chút khẩu khí, lúc này nhìn bức tranh cô vẽ, nhịn không được nhắn lại cô: Không hề tiến bộ.
Lần đầu tiên nhận được câu trả lời của anh, đuôi lông mày An Thúy nhướng lên, đáp lại anh: Sao, anh còn biết vẽ tranh?
Chu Dĩ Lễ: Bà nội tôi là họa sĩ.
Bà nội là họa sĩ, tuy rằng cũng không phải là họa sĩ nổi danh gì, nhưng tốt xấu gì thì cũng tốt nghiệp khoa chính quy, dựa một số tranh phác hoạ cùng tranh sơn dầu kiếm ít tiền nuôi sống gia đình, Chu Dĩ Lễ lớn lên cùng hai lão nhân, tuổi còn trẻ như vậy mà có thể khắc chế, thì có thể thấy được là bị bọn họ nghiêm khắc dạy dỗ, vẽ tranh tự nhiên là cũng học từ nhỏ, mặc dù anh không học khoa mỹ thuất, nhưng cũng không khác khoa mỹ thuật là bao.
An Thúy: Cho nên anh cũng biết vẽ?
Chu Dĩ Lễ: Bất tài, chỉ giỏi hơn cô mà thôi.
Thật không khách khí nha. Trên mặt An Thúy nở nụ cười muốn chơi xấu.
An Thúy: Nếu anh tự tin như vậy, vậy thì ngày mai anh vẽ một bức cho tôi xem, nếu anh xác thật vẽ tốt hơn tôi, thì về sau tôi sẽ không tiếp tục ô nhục anh.
Ô nhục…… Chu Dĩ Lễ nhìn thấy từ này, cơ bắt tay liền siết chặt, sắc mặt cũng có chút tức giận mà đỏ lên, nhưng sau khi ngẫm lại ý trong câu nói của cô, Chu Dĩ Lễ sửng sốt, quả thực không thể tin được, bản lĩnh An Thúy vừa nhìn liền biết không phải chuyên nghiệp, anh sao có thể vẽ không tốt hơn cô?
Chu Dĩ Lễ: Thật không?
An Thúy: Thật đấy.
Lần đầu tiên Chu Dĩ Lễ chờ mong đến giữa trưa như thế, muốn đến phòng nghỉ An Thúy nhìn thấy cô. Buổi sáng ngày hôm sau hiếm khi lộ ra dáng vẻ nhẹ nhàng thư thái không thấy mấy ngày qua.
Đáng tiếc tâm tình Nhan Yên lại không tốt, bởi vì Chung Vân Oái có một đoạn đường đi chung với họ, có cô ả ở đây, thì cô ta căn bản là vui vẻ không nổi.
Không cần An Thúy gửi tin nhắn cho anh, giữa trưa Chu Dĩ Lễ đã tự giác đi đến phòng nghỉ của cô.
Gõ cửa, đi vào, khóa cửa, một loạt động tác này mấy ngày qua đã tương đối quen thuộc, rốt cuộc thì anh cũng không muốn bị người khác phát hiện việc bọn họ làm ở phòng nghỉ.
An Thúy nói: “Anh xác định muốn vẽ?”
“Cô nói chuyện không giữ lời sao?”
“Vậy đi.” An Thúy đứng lên.
Chu Dĩ Lễ liền nhìn thấy An Thúy vừa đi vừa ϲởí áօ khoác mỏng trên người, lộ ra chiếc áo ngủ tơ tằm màu trắng cô bên trong, sau đó cô tháo dây lưng áo ngủ, chất vải tơ lụa lập tức trượt xuống từ làn da non mịn trắng như sữa bò của cô……
Chu Dĩ Lễ lập tức quay mặt đi, từ cổ đến lỗ tai đều đỏ bừng, “Cô, cô làm gì vậy?”
Nữ vương An Thúy ngồi vào trên giường trải ga màu đỏ sẫm đến cả gối ôm trên giường cũng màu đỏ sẫm, “Anh không phải muốn vẽ tranh sao? Tới, vẽ đi.”
***
Tác giả có lời muốn nói: Hắc hắc hắc hắc hắc hắc hắc (*^▽^*)