Chẳng ai nghe thấy, chẳng có tiếng đáp trả, chỉ có bức bối và ám ảnh là dư dả... Vô vọng quá. Tích Tích... Ơtec đầu hàng.
Quá tối, quá đáng sợ. Não cô đông đặc lại, hai lá phổi không còn thở nổi. Ơtec chỉ còn nghe thấy tiếng nước đều đều tích tích như vọng từ âm ty địa phủ... Thần kinh cô căng lên như dây đàn để rồi đứt phựt! Tích tích...
Đêm tối, đêm tối... Vô vọng, vô vọng... Tích tích, tích tích....
Kết thúc rồi, Lân đã bỏ cô, vĩnh viễn. Quay lưng đi... Anh có bao giờ dành chút tình cảm cho cô không? Có sự thích thú, sự ân cần, nhưng nó quá nhỏ bé. Ơtec chơi vơi giữa muôn trùng đen tối. Tích tích...
Lẽ ra cô phải biết từ đầu. Mặc cho cô chờ đợi anh từ bỏ quá khứ, mặc cho cô mỉm cười kiên nhẫn và chờ đợi anh, dù cô có ngày đêm ở bên anh, lặng lẽ ngắm nhìn anh, cười với anh, chăm sóc anh, dù cho cô gắng nhẫn nại bao lâu đi nữa, người con trai đó vẫn không chú ý đến cô. Anh không thuộc về cô! Tích tích... Anh ta chẳng bao giờ yêu cô... Tích tích... Vỡ nát, vỡ nát...
Hẳn anh rất yêu Lan, không quên được cô ấy. Vậy mà đã có lúc Ơtec huyễn hoặc mình tình cảm của anh với Lan không sâu đậm...
Hay đáng buồn hơn, có lẽ anh không yêu Lan, mà cũng chẳng cần cô. Tích tích... Liệu anh có nhận ra cô yêu anh nhiều đến mức nào không? Tình yêu như một trò chươi giữa cho và nhận, cho đi quá nhiều , hay nhận về quá nhiều, tất cả sẽ vẫn khiến người ta vỡ nát. Giờ Ơtec không còn gì, cả trái tim, lẫn lòng tự trọng. Cô không quan tâm đến việc thoát khỏi căn phòng u tối này nữa, vì hồn cô đang rơi vào vực sâu trăm vạn trượng, còn tồi tệ hơn muôn phần.
Con phải mạnh mẽ... Tích tích... Vô ích thôi. Lân, cô thì thầm gọi tên anh. Lân, cô gọi anh bằng tất cả sức lực của trái tim, cơ thể, tâm hồn cô.
Lân. Cô gọi tên anh mà mắt ráo hoảnh, nước mắt của cô đã cạn khô rồi. Hoàng tử của cô, Lân. Tình yêu của cô.
Cô mệt mỏi quá rồi, cả tinh thần lẫn thể xác, cô không khóc, không gọi tên anh, không làm gì được nữa. Ơtec co mình trong tư thế của hài nhi. Cô không còn chiến đấu nổi nữa. Nhắm mắt, cô bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Có tiếng người... “Ơtec, Ơtec!” giọng người đó vang quá, trầm và ấm, nhưng sao lại có sự hoảng loạn trong giọng nói hay như thế? “Ơtec!” Ơtec khó nhọc mở mắt ra. Lại là ảo giác? “Lân?”
“Ơtec, Ơtec, em có ở đó không? Xin em, trả lời anh! Ơtec!” Lân hét lớn. Anh lại đánh mạnh vào cánh cửa. Có phải không, rằng anh vừa nghe thấy nó, một tiếng gọi nhỏ tựa hồ như lời thì thầm của cây cỏ... “Ơtec?” Lân gọi lớn đến nổ tung cổ họng! Đánh vào cánh cửa khốn khi*p! Vô ích, cánh cửa quá chắc chắn... Phải có một cách gì chứ?
“Lân...” Tiếng cô nhỏ, gần như trong suốt, như tiếng rên khẽ của một con côn trùng yếu đuối. Lân lặng người, anh có nghe nhầm chăng? “Hồng Bì, Ơtec, em đấy phải không?”
“Lân!” Giọng nói của cô, có ૮ɦếƭ Lân cũng không quên được. “Em ở trong ư? Em có sao không? Bị thương?” Lân nôn nóng hỏi.
“Em... không sao cả.” Lân thấy tim mình hoạt động trở lại, nhưng là những nhịp đập gấp gáp. “Đợi anh... Ơtec, em di chuyển được chứ?”
“Vâng.” Tiếng trả lời của cô nhỏ đến mức ruột gan anh thắt lại. “Vậy tránh xa khỏi cửa lớn!” Lân tìm thấy một thanh gỗ lớn, sử dụng nó như một cây 乃úa tạ, anh nện vào bức tường.
Dãy phía Đông xây dựng từ thời thuộc Pháp, không những kết cấu cửa lớn rất vững chắc, tường cũng xây đặc biệt dày, vững chãi. Dĩ nhiên Lân không điên đến mức nhắm vào bức tường như lôcốt ấy. Anh đánh vỡ mé tường có khớp nối với cánh cửa.
Gạch đá bắt đầu vỡ vụn dưới lực đánh của anh. Dộng liêp tiếp, thật mạnh! Khớp thứ nhất rời ra.
Tay Lân muốn rã ra vì phải dùng lực quá nhiều. Thanh gỗ đã nứt toắc. Quả thực nó không phải một ứng viên thích hợp cho vị trí một cây 乃úa. Anh cần...
Lân nắm lấy một viên đá lớn và đập vô vọng vào chỗ nối khớp thứ hai. Viên đá cũng chẳng trụ được lâu hơn, tay Lân nhức nhối, nhưng ít nhất khớp nối này cũng gần như đã bung ra. Chỉ cần thế cũng được.
Lân dùng bả vai tống mạnh vào cánh cửa. Một lần, hai lần...
Đáng lẽ Lân nên đi tìm thêm người giúp, một thợ phá khoá chẳng hạn? Hay một ai đó nữa cùng phá cửa... Nhưng anh không có thời gian để chần chừ, để Ơtec phải chờ đợi trong bóng tối... giọng nói của cô quá yếu ớt, anh hy vọng chỉ là do quá sợ hãi... Mong rằng cô không chịu thương tổn gì!
“Lân? Anh không sao chứ? Đừng cố anh, hãy đi tìm ai đó...” “Anh không sao, em vẫn tránh xa cánh cửa chứ?” “Vâng, nhưng anh...”
Rầm! Lân không đợi Ơtec nói hết câu, anh tông vào cánh cửa bằng tất cả sức mạnh của mình!
Ơtec không biết Lân đang cố làm gì, chỉ có những tiếng đập mạnh vang vọng như từ cõi ૮ɦếƭ. Trong bóng tối, cô thấy mình co rút lại vì hãi sợ, rồi giọng Lân cất lên, Ơtec bắt lấy nó như bắt được sinh mạng. Nhưng những tiếng đập càng lâu, cô càng lo lắng. Não cô bắt đầu hoạt động lại, Lân đang làm gì? Làm thế nào mà phá cánh cửa to lớn kia được, anh sẽ tự làm mình bị thương mất! Một khe sáng hiện ra bên mé cửa, Ơtec thấy chói loá. Cô cất tiếng hòng ngăn anh lại, bảo anh phải đi tìm ai đó... Rồi một tiếng động lớn, cảnh của bật văng khỏi bản lề, ánh sáng tràn vào huy hoàng bất ngờ khiến Ơtec phải nhắm mắt lại... Lân! Giống như có một vầng hào quang bao phủ xung quanh người con trai ấy, Hoàng tử mà cô yêu... “Lân...”