Kế hoạch chóng vánh được lập ra.
Sau khi về nhà, Lân gọi điện cho người anh em của mình.
Thông báo cho cậu ta 1 tin nho nhỏ.
Phản ứng của Tín y như Lân âm thầm dự đoán.
Cậu ta nhảy cẫng lên ở phía đầu bên kia đường dây.
“Tớ biết mà. Tớ biết mà. Tớ đã biết ngay từ khi cậu hỏi về tình trạng độc thân của cô ấy…”
“Cá 10 ăn 1 là cậu chẳng đoán được gì lúc đó cả” Lân điềm nhiên nói.
“Thua. Tớ mù tịt lúc đó. Nhưng khi cậu dọn đến ngồi bên cô ấy 5 trên 9 môn học thì tin tớ đi, đã có tin đồn âm ỉ cháy rồi. Nhưng chuyện này vẫn sẽ là 1 quả bom rất hứa hẹn…”
“Mất bao lâu để tin đồn lan ra toàn trường?” Lân lại ngắt lời Tín.
“Vào ngày chủ nhật? cậu phải đợi đến thứ 2 thì hơn. 28 đến 30 tiếng.”
“Bao nhiêu nếu có sự “trợ giúp” của cậu?”
Lân cảm nhận được 1 cái cười nhe răng ở đầu bên kia.
Ơ tec bước vào lớp. Ngày chủ nhật dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc. Ơ tec không thể phủ nhận cô đã mong chờ thứ 2 đến để được gặp anh. Dù chỉ để nói vài câu xã giao, trao đổi vài câu về thời tiết, bài tập… nhưng cô muốn thấy anh, muốn nhìn nụ cười của anh. Cô càng lúc càng không có thuốc chữa.
Nhưng Ơ tec có 1 cảm giác kì lạ là mọi người đều qauy lại nhìn cô khi mở cửa giảng đường bước vào. Có phải cô quá nhạy cảm không hay rõ ràng bầu không khí này là của 1 môi trường sau 1 vụ nổ lớn?
Hồng chạy ngay đến trước mặt cô. Vẻ mặt rõ ràng là rất xúc động. Ơ tec chẳng muốn chịu đựng những chuyện không đâu vào đâu của cô bạn thích tám chuyện này, nhưng cô vẫn kiên nhẫn mở lời chào. Dù sao cô ấy cũng là 1 người bạn rất tốt bụng.
“chào cậu”
“Hồng Bì! Có chuyện gì…”
Bỗng Hồng im bặt, nguyên nhân rất rõ ràng, Lân vừa xuất hiện bên cạnh họ.
“Chào” anh nói và nở nụ cười thân thiện của mình.
Hồng gần như há miệng, vẻ nặt có tên là: Anh ta vừa mới chào mình!!! Lân luôn là 1 người lịch sự và không tiệt kiệm lời chào bao giờ, nhưng anh không thân thiết với mấy bạn bè cùng lớp, không để tâm mấy tới sự tồn tại của họ thì đúng hơn. (Hồng Bì là 1 trường hợp điển hình. Anh sẽ không bao giờ biết đến cô nếu tự cô không bước vào đời anh).
Hồng rõ ràng có điều muốn nói, nhưng cô nàng cam chịu nhìn Lân ngồi xuống bên cạnh Hồng Bì.
“Chút nữa cậu phải nói chuyện với mình đấy!” Cô nàng thì thầm với Ơ tec đầy ngụ ý rồi quay về chỗ ngồi trong khi Ơ tec còn chưa hiểu được.
Từ chỗ của mình, Hồng không ngừng liếc về phía 2 người kia như thể mới nhìn thấy họ ngồi bên nhau lần đầu.
Điều đó khiến Ơ tec khó chịu hơn là cô có thể tưởng tượng ra được.
Nhất là khi có nhiều người khác cũng có chung cái nhìn như vậy, thỉnh thoảng nghiêng ngửa để nhìn cô và anh.
Kể cả khi tiết học đã bắt đầu!
Chuyện gì vậy? Kể cả anh bạn thân của Lân cũng mỉm cười nhìn cô rất lạ khi ánh mắt họ tình cờ gặp nhau.
Tại sao Lân lại ngồi sát cô như vậy? Trước đây, tuy ngồi cạnh, nhưng giữa họ luôn có 1 khoảng cách nhất định, nhưng bây giờ, thậm chí cô có thể cảm nhận hơi thở đều đều của anh,hơi ấm mạnh mẽ của anh…
Ơ tec không thể tập chung được.
Bài giảng về bệnh nhi hôm nay rất quan trọng, xưa nay anh có ngồi cạnh cô trong giờ này bao giờ đâu!
Hồng Bì có vẻ sốt ruột, nhưng Lân còn mong giờ học kết thúc nhanh hơn cô nhiều. Đã biết bài giảng hôm nay quan trọng đến thế nào nhưng Lân chịu, không nghe lọt được 1 câu.
Hương thơm tỏa ra từ cô đang vương vấn quanh anh, khiến phổi anh bốc cháy…
Lúc giải lao, anh đã hẹn cô cùng đi đến buổi họp thường kì của Đoàn cuối buổi học, cô đã đồng ý.
Giờ Lân đang đếm từng giây cho buổi học kết thúc.
Buổi họp Đoàn sẽ có mặt tất cả các Bí thư… cũng đến lúc rồi.
Có lẽ Lân nên để Hồng Bì nói chuyện với bạn 1 lúc trước khi đi.
Bởi vì tin đồn rõ ràng đã lan đủ nhanh.
Chuông reo, Lân liền đi về phía sau để nói chuyện với những người bạn của anh ấy.
Ơ tec cũng thu dọn sách vở.
Hồng xuất hiện ngay khi Lân vừa đi.
“Chuyện này là từ khi nào? Sao cậu có thể không nói với mình?” Hồng nói gấp.
“Chuyện gì khi nào cơ?” Ơ tec không hiểu gì cả.
“Chuyện cậu cặp với Lân ấy!” Hồng nòi lớ đủ để mấy sinh viên gần đó quay sang nhìn họ. Nhưng dám cá là họ đã dỏng tai lên nghe từ nãy.
“Chuyện mình… cái gì?” Ơ tec hoàn toàn không biết nói gì.
“Cả trường đang đồn ầm lê…”
Hồng chưa nói dứt câu thì Lý, Bí thư lớp bên đã xuất hiện đột ngột như biến ra từ không khí, sốt sắng hỏi Ơ tec.
“Có thật thế không? Có thật là cậu hẹn hò với nah ấy không?”
Ơ tec không biết nói gì, mặt cô đã đỏ lựng lên. Toàn trường ư? Đó là lí do tất cả mọi người nhìn cô…cô và Lân ư?
“Khôn…”
“Đừng có chối với mình đấy nhé!”
Lý nói trước khi Ơ tec kịp phủ nhận.
“Huyền lớp mình nói bạn nó đã thấy cậu và Lân ở khu vui chơi hôm qua …”
“Con Lan lại thề hôm qua đã thấy 2 người đi xem phim…” Hồng nói.
Rõ ràng mọi tin đồn đề bắt đầu rằng: con bạn tớ chính mắt thấy…
“Vậy là khu vui choi rồi rạp chiếu phim phải không?” Lý kết luận với cái gật đầu đồngý của Hồng.
Không hề có chỗ cho Ơ tec xen vào.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Sau đó anh ấy đưa cậu đi nhà hàng nào?” cả 2 cô gái đồng thanh hỏi.
“Không phải vậy” Ơ tec nói khi đã đủ bình tĩnh để tiêu hóa thông tin. Cô phải phủ nhận. “Mình và Lân không…”
“Hồng Bì” Giọng anh ấy vang lên trầm ấm bên tai cô, ngắt ngang cuộc nói chuyện đang đến hồi sôi nổi. “Ta đi thôi”.
Lạy trời đất! anh lại mỉm cười khi nói thế. Lý và Hồng trao đổi với nhau cái nhìn đầy ngụ ý.
“Ừ, nhưng…” Ơ tec va vấp. “Bọn mình chỉ cùng đi họp Đoàn”. Cô vội nói với 2 cô bạn gái, có 1 cảm giác là họ hoàn toàn không nghe.
Lân cầm lấy túi sách hộ cô, anh mở cửa giảng đường. Ơ tec chỉ còn mỗi việc bước theo.
Sau lưng họ, Lý và Hồng đang thì thầm: “Vậy là không đi nhà hàng, nhưng chắc là 1 chỗ còn lãng mạn hơn”, “cậu có nghĩ là…”