Hoàng Tử Và Em - Chương 04

Tác giả: Meggie Phạm

“Hai người là bạn?” giọng nói của Huân lạnh băng, đánh thức Ơ tec khi cô đang để mình theo dõi người con trai đang nói chuyện với thầy giáo dưới sân trường. Người đó mặc áo blouse xanh, dáng người cao ráo. Cô biết Huân đã thấy cô nhìn anh.
“Vâng…” Ơ tec trả lời. “Có lẽ… cậu ấy là bạn cùng lớp của em”.
“Anh biết”. Huân tạm biệt cô và quay đi.
Ơ tec thở dài.
Cô vừa nhận lời đi xem phim với Huân. Cuối cùng thì cô cũng đồng ý. Có lẽ Huân không để ý rằng những rạp chiếu phim xập xệ trỏng thành phố không phải là một nơi lãng mạn để hẹn hò. Nhưng đó không phải là vấn đề. Ơ tec không thích anh. Có thể có một chút mến như người anh. Nhưng anh ấy quá tốt với cô và Ơ tec không có lí do nào để nói “không” với anh thêm 1 lần nữa.
Ơ tec lại nhìn qua cửa sổ, tìm kiếm bóng dáng chiếc áo blouse xanh cô biết vừa ở đó. Hoàng tử thời trung học của cô. Ơ tec lại thở dài, ngắm mái tóc anh như có màu hung đỏ dưới nắng chiều.
Họ là bạn, phải không?
Suốt 2 tuần qua, Lân đã chọn chỗ ngồi cạnh cô trong vài lớp. Gây mê, hồi sức cấp cứu, chẩn đoán hình ảnh và… quá bán. Cô đoán thế là hơi nhiều, nhưng cũng không có nghĩa là có gì để hi vọng.
Ngồi bên nhau, họ đã trò chuyện đôi chút, có lẽ là cười đùa và trao đổi bài vở nữa.
Anh rất lịch thiệp, không phải như giấc mơ của cô về hoàng tử, mà nhiều hơn thế.
Anh lịch sự và thông minh, cô đã biết điều này từ trước. Nhưng có cái gì đó ở anh, sự ân cần, dịu dàng, vui tính… vừa sâu sắc, đồng cảm… Ơ tec không biết phải diễn tả thế nào. Bằng 1 cách nào đó, cùng 1 lúc anh vừa rất thật lại vừa giống như 1 hoàng tử bước ra từ truyện cổ. Chỉ có 1 điều cô có thể chắc chắn, cô càng thích anh hơn. Không còn là sự ngưỡng mộ của 1 nữ sinh Trung học, mà 1 cái gì lớn hơn. Sâu đậm hơn như…tình yêu ư?
Một ngày, Lân nhìn thấy những phác họa của cô trên tập ghi chép. Những nhành phong lan. Đó dĩ nhiên không phải là những gì bài tập yêu cầu. Nhưng anh có vẻ rất thích. Anh lên biết từ trước rằng cô vẽ đẹp. Những bài vẽ mẫu của cô luôn là bài chuẩn xác nhất, đẹp nhất mà thầy giáo từng xem.
“Phong lan phải không? Nhìn rất đẹp.”
“Phong lan trắng” Ơ tec trả lời, cảm thấy hơi ngốc. Chỉ là những đường vẽ bằng 乃út chì nên chẳng ai biết được màu của những bông hoa cả.
“Cậu thích nó” Lân khẳng định “Mình tin cậu phải trồng nó ở nhà”. Theo 1 nguồn tin nào đó, anh biết cô rất khéo tay.
“Không hề” Cô trả lời “Em gái mình bị dị ứng phấn hoa”.
“Trong phòng cậu”
“Nó là em gái cùng phòng của mình”
“Người ta phải có cách nào dó chứ nhỉ?” Lân nói
Đó là khởi đầu. Sau tiết học hôm đó, Lân lại bắt chuyện với cô về những cành phong lan, trắng và xanh. Và sau đó, họ nói chuyện với nhau vào mỗi giờ giải lao. Không cần có chủ đề gì đặc biệt. Có lúc chỉ là “xong bài tập rồi chứ?” hay “thời tiết tốt thật”. Nhưng điều đó dường như lăm buổi học trở lên vui hơn, đáng mong chờ hơn.
Nguyễn Dương Hồng Bì là 1 cô gái tốt, thông minh và thú vị. Thú vị? Lân chưa hề nghĩ có ngày mình lại nói về cô như thế. Nhưng đó là sự thật. Chỉ mới hôm qua, cô khiến anh bật cười ngay giữa giờ học khi so sánh cái mũi của thầy trưởng khoa với cái mỏ chim kền kền. Anh đã bật cười. Phải, đã lâu anh không thực sự cười như thế. “Cái mỏ chim kền kền”, đó chính xác là những gì Lân đã cố tìm ra để so sánh ngay ngày đầu tiên anh gặp thầy trưởng khoa. Và cuối cùng anh lại tìm thấy nó từ cô sinh viên ngoan ngoãn, ít nói này. Anh nhận ra cô hơn hẳn những gì anh đã thấy, đã nghĩ về cô trước đây. Cô làm anh cảm thấy nhẹ nhàng nhưng vui vẻ, và khiến những giờ học trở nên thú vị hơn, đáng mong chờ hơn. Anh ngồi cạnh cô trong 1 hay 2 môn. Thôi được, anh thầm thú nhận, nhiều hơn thế. Quá bán. Nhưng anh cảm giác cuộc đời mình đã nhàm chán quá lâu mà chính anh cũng đã không nhận ra, và cô gái này là 1 cái gì đó thật mới mẻ, … ngọt ngào.
Lúc đó, khi anh cười về mấy chữ cái mỏ chim kền kền, cô đã đỏ mặt. Rồi cô cười với anh. Nếu đó là 1 cô gái khác, anh sẽ cho rằng cô quyến rũ anh. Nhưng anh biết cô không có ý đó. Hồng Bì cười và tim anh đột nhiên ngừng đập. Trong 1 giây, ánh nắng chiếu vượt qua cửa sổ và làm gương mặt ửng hồng của cô tỏa sáng.
Cô cười với anh và… anh đã biết cô xinh đẹp, nhưng không phải dạng của anh. Dạng của anh, 1 ai đó như Lan, rất nồng nhiệt ,năng động. Nếu Lan như ngọc lửa nồng nàn thì Hồng Bì là 1 dòng suối nhỏ dịu dàng, thanh khiết… Khoảnh khắc đó, Lân cảm thấy cái gì đó mới mẻ lan vào trong tim anh, khiến anh… ngừng thở.
Anh muốn quên đi khoảnh khắc đó.
Lắc đầu, Lân tiếp tục bước đi. Đột ngột, anh dừng lại. Cô ấy đang đứng đó, ngay trước mặt anh, đúng vào lúc anh đang cố quên đi gương mặt ấy. Gương mặt hiện đang nhìn lên tấm poster dán trên bảng thông báo, ánh nắng không thể chiếu sáng khuôn mặt đó, nhưng lại trên mái tóc dài mềm mại như lụa của cô. Làm thế nào mà 1 mái tóc đen có thể như tỏa sáng dưới ánh mặt trời?
“Buổi hòa tấu những nhạc phẩm của Bach?”
Ơ tec đánh rơi những cuốn tập khi tiếng nói của anh vang lên.
Cử chỉ vụng về đó lại khiến Lân thấy vui vui.
Cô cúi xuống để nhặt chúng lên, nhưng 1 bàn tay đã nhanh hơn. Anh đưa trả những cuốn tập cho cô.
“Cám ơn”
“Cậu thích nhạc cổ điển?”
“Không nhiều lắm” cô cười khi trả lời anh “Nhưng hiếm khic ó 1 buổi hòa nhạc được tổ chức ở đây”
Thành phố này quả thực nhỏ bé, dù cho có 1 trường ĐH Y Dược rất lớn.
“Thực ra, mình có 2 vé mời. Cậu có muốn đi cùng không?”
“Với cậu?”
“Nếu cậu muốn” Lân mỉm cười trước vẻ mặt của cô.
“Dĩ nhiên là mình muốn, nhưng… vào tối thứ 7 ư?”
“Biểu diễn trong 1 đêm duy nhất. Trên poster cũng viết giống trên tấm vé của mình. 7h tối thứ 7, cậu rảnh chứ?”
Có hi vọng lẩn khuất trong giọng Lân.
“Mình xin lỗi, thật sự rất tiếc. Mình đã lỡ hứa”.
Cô trông có vẻ cực kì bối rối.
“Với bạn trai của cậu?” giọng Lân hoàn toàn bình thản.
“Với bạn tốt của mình”
“Mình có biết anh ta không?” hay là cô ta, Lân bắt gặp mình hi vọng như thế.
“Anh ấy học khóa trên, Nha khoa. Có lẽ cậu cũng biết anh ấy, học cùng trường cấp 3 với chúng ta, anh Huân”.
“Mình biết anh ta”. Gã đồng hạng thủ khoa đầu vào khóa trước. Bản thân Lân cũng là thủ khoa trong năm của mình, nhưng anh chẳng thèm đồng hạng với ai hết.
“Cậu hẹn hò với anh ta à?”
Có lẽ câu hỏi đó hơi riêng tư, nhưng Lân đã hỏi trước khi suy nghĩ.
“Không giống như vậy” cô nói nhỏ “Mình nghĩ không phải. Mình rất tiếc”
Cô nói tiếc 1 lần nữa, nhưng điều đó không làm anh thấy khá hơn.
“Có lẽ để dịp khác” Lân nói nhẹ nhàng. Anh biết sẽ không có dịp khác.
Anh sẽ quên khuôn mặt tỏa sáng đó.
Thực ra thì, anh không thể.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc