Sáng hôm sau, có tiết Lịch sử Đảng, Lân đến trường sớm.
Anh phải gặp cô ta, gặp lại Nguyễn Dương Hồng Bì.
Anh ngĩ như thể mới gặp cô lần đầu chứ không phải họ đã học cùng lớp suốt 4 năm qua, không phải cô là Bí thư chi Đoàn và anh là Phó Bí thư liên chi trong suốt mấy năm.. Thực tế, anh như thể vừa phát hiện ra sự tồn tại của cô gái đó. Ngoài mấy câu xã giao thông thường, một vài lần nói chuyện công việc của Đoàn, anh không có kí ức nào khác về cô… cho đến ngày hôm kia.
Chuyện đó làm Lân bực bội vô cùng, anh đã nhìn đi nhìn lại tấm ga trải giường hàng trăm lần, hòng tìm thấy một dấu vết gì đó anh hi vọng là không có. Nhưng khi không thấy gì, anh lại vẫn khó chịu. Phải, anh bực bội với sự buông thả của bản thân. Sự biến mất đột ngột của cô ta làm anh nghi ngờ và bức bối. Phạm Quốc Lân là một kẻ có trách nhiệm, dám làm dám chịu, và thực sự phiền toái khi anh không chắc được anh có làm gì để phải chịu hay không.
Lân phục kích ở hành lang cho đến khi nhìn thấy cái dáng mảnh mai thanh lịch không lẫn đi đâu được của cô. Như một tên bất lịch sự, anh cunhx cực kỳ khó chịu với sự tự so sánh này, anh chặn đường cô.
“Hồng Bì”
Hồng bì có vẻ rất ngạc nhiên. Một lần nữa cô nhìn anh như vật thể mới từ trên cung trăng rớt xuống.
“Tôi.. tôi tưởng cậu vẫn còn ốm?” Ra đó là lí do. Lân thấy hay hay khi phát hiện trong giọng cô hàm chứa nhiều quan tâm.
“Tôi đã khỏi, nhờ đơn thuốc của cậu”. Một hai viên aspirin, chẳng có gì là lạ.
“Vậy thì may quá”. Hồng Bì có vẻ như đã kết thúc câu chuyện, cô định đi vòng qua anh để tới cửa lớp.
Nhưng Lân vẫn chưa đạt được mục đích.
“Cậu đi đâu thế?”
“Đến lớp”. Chuyện tự nhiên nhất đời.
“Tôi biết”. Lân bực bội, rõ ràng cô định trốn tiếp đây mà. Nếu không để mắt, dễ cô đọn thổ ngay trước cửa lớp ấy chứ.
“Nhưng tôi còn chuyện muốn hỏi cậu.”
“Chuyện gì vậy?” cô có vẻ hoàn toàn ngây thơ.
Trời đất, anh ghét cái rắc rối này. Giải quyết nhanh đi.
“Chuyện tối kia”. Lân nói thẳng. “Tôi không biết những chuyện gì đã xảy ra…”
“Có một số chuyện, thực tế”. Cô nói không chút giả tạo. “Nhưng không có gì đặc biệt”.
“ý…”
“Cậu say, tôi có mặt ở đó nên chỉ đường cho người ta đưa cậu về. Tôi cũng đi theo. Nhân viên khách sạn có việc gấp nên tôi tự đưa cậu vào trong”. Cô tường thuật chi tiết mà không ấp úng. “Rồi tôi phát hiện ra cậu bị sốt, hơi mê sảng nữa”. Ở điểm này, cô quay đi không nhìn anh. “Tôi không an tâm nên ở lại chăm sóc cậu.
Lân lắng nghe, để ý thấy cô có chất giọng mềm mại trời phú.
Cô đi vòng qua anh, Lân bước theo, sóng vai bên cạnh cô.
“Cám ơn cậu vì điều đó”. Cô gái tốt bụng rõ ràng đã lờ đi một số phần, anh ngoan cố hỏi tiếp. “Chỉ có vậy thôi?”.
Cô nhìn anh, cái nhìn có tên là: chứ anh còn muốn có cái gì nữa?
Anh tảng lờ.
“Vậy mà tôi cứ suy nghĩ…”
“Cậu suy nghĩ gì?” cuối cùng cô cũng phải lên tiếng hỏi.
“Tôi nghĩ phải có chuyện gì đó vì cậu tránh mặt tôi”
“tôi tránh mặt cậu?” cô lặp lại bằng một giọng bức xúc rồi đây.
“Cậu biến mất vào sáng hôm sau” anh chỉ ra.
“Tôi đi mất vào sáng hôm sau vì tôi có việc gấp”. Cô trả lời nhẹ nhàng.
Lân mở cửa giảng đường cho cô bước vào.
“Cám ơn” Cô nói.
Lân nghiêng đầu, mỉm cười với cô.
Ơtec mỉm cười với anh.
Giống như một bộ phim cổ điển.
Con đường ngoại giao của hai bên đã hoàn thành quá trình bình thường hóa.
Ơtec không thể kiểm soát được nhịp tim của mình lâu hơn được nữa, cô vội vàng tìm đến chỗ ngồi quen thuộc bên cửa sổ phía Tây. Nếu anh biết cô rõ hơn, anh đã thấy được sự bình tĩnh cô vừa thể hiện là giả tạo. Bởi vì cô hoàn toàn xúc động khi đối mặt với anh, nhất là một chủ đề không hề đơn giản, ý anh muốn hỏi rõ ràng là: anh đã làm gì có lỗi với cô chưa? Khi ngồi xuống góc khuất của mình, mặt Ơtec đã đỏ ửng.
Cô về nhà vào hôm qua, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng trào dâng tội lỗi khi không ai phát hiện ra cô đã không có mặt ở nhà Hồng hôm qua.
Ơtec ghét nói dối, thực ra số lần nói dối của cô từ nhỏ đến lớn chỉ có thể đém trên đầu ngón tay.
Vội vàng thay quần áo, cô đã dấu bộ đồ rách rưới của mình xuống tận đáy tủ. Từ lúc về nhà, cô phải lôi ,mấy chiếc sơ mi cổ Trung Quốc ra mặc, bởi vì nếu chọn cổ áo kiểu thấp, sẽ lộ ngay những dấu vết của đêm đó. Không may cho cô là có tiết học vào ngay sáng hôm sau.
Con người trách nhiệm trong cô đã buộc cô từ chối sự hấp dẫn của việc trốn học, đồng nghĩa với việc tránh gặp anh.
Cô không biết mình có khả năng giáp mặt anh trong vòng 100 năm tới hay không.
Thực ra, nếu có thể trốn sang châu Mỹ, cô sẽ trốn ngay. Khả năng anh bắt chuyện với cô không cao, có thể mọi chuyện chỉ trở về đơn giản như trước đây, cô không hề lọt vào tầm nhìn của anh.
Nhưng chỉ nội việc nhìn anh và nghĩ đến những chuyện xảy ra cũng làm Ơtec muốn phát sốt.
Nhưng cô vẫn đi học. Và ngoài khả năng dự đoán của cô, anh chờ cô trước cửa lớp, đón đầu cô!
Ơtec giữ cho mình việc hô hấp, chẳng hay ho gì nếu cô lăn ra ngất vì nín thở, và cố gắng nói chuyện với anh bằng thái độ điềm tĩnh tự nhiên nhất. Không thể tin được là cô có thể thành công.
Lân luôn chọn chỗ ngồi ở vị trí có tầm quan sát tốt nhất. Thả balo sang bên, anh ngồi trong một tư thế vừa thư thái vừa đĩnh đạc.
Anh khéo léo nghiêng người để quan sát cô gái. Cô ta đẹp, kiểu thục nữ. Một cô gái tốt, quá hiền lành. Cô hoàn toàn điềm tĩnh khi trả lời những câu hỏi của anh. Một cô gái trang nhã, Lân nhìn chiếc áo sơ mi cổ cao màu đen của cô, thầm suy nghĩ về lí do cô chọn nó.
Cuối cùng người anh chờ cũng đến. Tín quăng balo vào chỗ bên cạnh anh. Lân luôn được các nữ sinh mếm mộ, các nam sinh luôn là bạn tốt của anh, nhưng bạn thân nhất của anh là gã tóc xoăn có vẻ đẹp của thần Apolo này. Tín là gã duy nhất có thể cạnh tranh được với Lân trong thu hút ánh nhìn của các cô gái. Đăc biệt khi Lân đã có bạn gái thì tình trạng đọc thân của Tín dường như luôn ghi được điểm cao hơn. Nhưng anh chàng luôn thờ ơ với các cô gái, quan tâm đến bàn phím máy tính hơn là sách vở y khoa, nhiều người cho là anh hơi tàng tàng, nhưng Lân luôn đánh giá cao Tín. Đó là một cậu bạn tốt nhất mà người ta có thể kiếm được, tính tình thảng thắn, tốt bụng, xởi lởi… tóm lại là: một gã chơi được.
“Này thông tấn xã”, Lân gọi bằng giọng phớt đời “Có tin gì mới không?”
“Đời nhàm không thể nhàm hơn, buồn như con chuồn chuồn bay… Sự việc đặc biệt duy nhất trong 72h vừa qua là Hoa khôi ngành Dược đã lên xe hoa về nhà chồng, nếu cậu thực sự muốn hỏi”.
Rõ ràng là anh chàng này muốn ૮ɦếƭ non.
“Mình tình cờ cũng có mặt trong cái đám cưới đó” Lân đáp bằng giọng tỉnh khô.
“Và tình cờ uống luôn nửa thùng rượu nặng, biến thành một cái hũ chìm và lên xe taxi với một cô nàng mặc veston màu hồng. Tớ đã phải bịt miệng thàng dũng heo bằng…” Tín chợt ngừng lại, ánh mắt xa xăm như đang hồi tưởng một chuyện buồn cười gì đấy. “Tóm lại tớ đã cứu danh tiếng của cậu trong một phenn hay ho ra trò đấy”.
Lân nhún vai.
“Đó chính xác là lí do tớ chơi với cậu, Tín. Tớ có thể tiết lộ luôn quà sinh nhật tới của cậu…”.
“Stop here! Tớ thích sự bất ngờ. Và lỡ như tớ có thể cứu cậu thêm dăm ba dịp nữa thì món quà còn có chỗ mà phồng lên”.
“Thật ra cậu nợ tớ một mạng khi mang cho cậu con laptop ấy từ Sài Gòn về hè rồi…”
“Tớ đầu hàng”.
“Thông tấn xã, thông tin của cậu chính xác đến mức nào?” Lân bỗng nói như tùy chọn một chủ đề bất chợt.
“Tuyệt đối”
“Thế tớ là ai?”
“Phạm Quốc Lân. Trường hwpj chưa rõ thì 3 chữ đó có nghĩa là: chàng-số-một-ngành-Y, một người được thầy cô yêu mên, bạn gái theo đuổi, bạn trai ngưỡng mộ, người bạn cực kỳ tốt không đời nào đòi công mang một con laptop từ người bạn trung thành của cậu ta?”
“Chính xác”
Tín toét miệng cười.
“Nếu cập nhật tin tức, thì trong 3 tháng tới, cậu ta sẽ được gọi bằng cái tên chàng-hoàng-tử-bị-người-yêu-bỏ-rơi-để-đi-lấy-chồng”.
Khỉ gió thật.
“Lát rảnh không? Làm vài hiệp đi”.
“Boxing? No”.
“Cậu vừa nói dời nhàm chán!”
“Để cậu “vô tình” làm gãy tay tớ ấy à? Nói thật nhé, tớ không phải là cái bao cát, và tớ biết cậu đủ lâu để nhận thấy luồng sát khí vừa rồi. Tối nay tớ có 1 cuộc hẹn quan trọng, mà gãy tay thì không thuận tiện lắm”.
“Với một cô gái?”
“Một cô rất được!”
“Một cô Nga Mi rất được của Võ Lâm Truyền Kì?”
Tín toét miệng cười. Cậu ta đã đủ phân tâm, Lân vào chuyện.
“Có lẽ với người ngồi cạnh cậu từ thuở lên 5 thì cũng không khó khăn mấy để tuyệt đối độ chính xác thông tin…”
“Bất kì ai đang có mặt ở đây”. Tín hùng hổ đưa đầu vào rọ.
“Vậy cô nàng áo trắng đằng kia?”
Lân không hề nghe Tín nói gì về cô nàng áo trắng.
“Người ngồi bên cạnh cô ta?”
Một bản lý lịch cực kỳ chi tiết nữa bị Lân bỏ ngoài tai.
Vẫn giữ vẻ phớt tỉnh, Lân hỏi bằng giọng thách thức.
“Còn cô gái ngồi đằng sau họ?”
“Nguyễn Dương Hồng Bì” tín tiếp tục bằng 1 giọng đều “xinh đẹp, con nhà gia giáo, nhà cô ta có đến 9 người con. Cô ta con thứ 2. Đỗ vào trường thứ 3. Dạng chăm chỉ. Không thm gia hoạt động thể thao, văn thể mĩ…”
Lân nhìn cô gái đó, lắng nghe những chi tiết mà Tín đã cóp nhặt. Hình như cô ta học cùng trường cấp 3 với anh thật. Nhwnh Tín bảo là trường cấp 2 X ư? Trong trường có cô gái như vậy mà Lân không để ý biết tới sao? Có lẽ thời học sinh cô ta không nổi bật lắm. Mà bây giờ cũng không khá hơn.
Giọng Lân không có cảm xúc gì khi anh hỏi, cắt ngang bản lí lịch mà Tín đang say sưa nói “Tình trạnh hôn nhân?”
“Độc thân. Có lẽ do quá trầm tính. Một vài người theo đuổi. Anh chàng Lê Huân bên Nha khoa, cậu biết anh ta chứ?”
“Thủ khoa đầu vào trên ta 1 khóa?” Lân nói trước khi Tín kịp đọc ra 1 bản lí lịch chi tiết nữa về kẻ trồng cây si của cô gái. “Tớ biết gã đó. Cậu biết gì về gã ngồi sau cô ta?” Lân tiếp tục màn thách thức.
“Hoàng Trung Quân? Có tin đồn em trai cậu ta là Hoàng Ái Quốc…”
Chuông reo, thầy Thành xuất hiện trên bục giảng, cắt ngang lời của Tín. May mắn cho Lân vì anh không định tìm hiểu gì về những Trung Quân Ái Quốc. Tín không hề nghi ngờ gì về sự tò mò đột xuất của Lân đối với bạn bè cùng lớp.