Vài tuần sau...
Tình hình là Phạm Minh đã tạm ổn về mặt tinh thần. Cậu nhóc vẫn lạnh lùng như bản tính từ trước đến nay nhưng đã lạnh lùng có phản ứng, tức là không thuộc dạng trầm cảm như lúc trước. Nhiều lúc nó cũng muốn hỏi Ghim về mối tình đầu của cậu ta nhưng suy đi nghĩ lại nó lại thấy cứ im lặng là hơn. Dù gì cũng đã qua rồi, nhắc lại có khi lại khiến mọi chuyện trở nên phức tạp. Thôi thì cứ để tình yêu đó sống âm thầm trong tiềm thức của Phạm Minh cũng được...
Qua sự việc vừa rồi, Thanh Thanh cũng rút ra một điều rằng Minh thực sự quan trọng với nó. Quan trọng một cách đặc biệt mà nó không thể nào lý giải được. Đã từ lâu lắm rồi cái cảm giác tim đập thình thịnh, người run run khi nhìn thấy Quang trong nó tan biến đi đâu mất. Nhiều lúc nằm suy nghĩ, nó tự cười một mình. Phải! Việc nó cho rằng mình thích Gum thực ra chỉ là một sự ngộ nhận, quá lắm thì cũng chỉ là cảm nắng nhất thời. Ở độ tuổi này tình cảm vẫn chưa thật ổn định, có những lúc thì thấy rất thích, sau đó lại không còn cảm giác đó nữa. Nó thở phào khi bản thân vẫn chưa làm điều gì ngu xuẩn để đánh mất tình bạn giữa cả ba người...Bây giờ, điều nó cần nhất chưa phải là tình yêu mà chính là tình bạn...
- Này! Đợi tôi với! – nó gọi lớn khi nhìn thấy Phạm Minh đang thủng thỉnh đi trước mặt.
- Nhanh chân lên! Người đâu mà chạm chạp!
- Lúc nào cậu cũng cằn nhằn tôi được là sao hả??? Người đâu mà chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!
- Nhìn lại mình đi!
- Tôi chẳng thèm chấp kẻ máu lạnh như cậu. Mà này, tôi hỏi thẳng nhé!
- Nói.
- Hôm trước, trong buổi tiệc sinh nhật, trước mặt mọi người, cậu bảo...cậu bảo....cậu bảo....- nó cảm thấy cổ họng cứ nghẹn nghẹn, không tài nào phát ra được trọn câu.
- Tôi nói là tôi thích cậu. Mà sao? – Minh tỉnh queo
- Ờ thì...Nhưng cậu yêu người khác rồi...thích tôi là sao....? – vừa nói xong thì nó xụ mặt xuống đất, hai má phừng phừng. Dù biết là hơi vô duyên nhưng nó muốn được biết sự thật.
- Thích và yêu là khác nhau! Mà tôi cũng chưa yêu ai cả. Tôi thích bạn hơn những đứa con gái khác thôi, thích như một đứa trẻ thích đồ chơi ấy! Đơn giản thế thôi mà bạn phải thắc mắc làm gì.
Minh trả lời xong thì bỏ hai tay vào bọc quần đi thẳng, bỏ lại nó đứng ngơ ngẩn một mình, mặt ngố xịt.
- Thích như một đứa trẻ thích đồ chơi ư??? – nó tự nói một mình rồi chợt hét toáng lên – Phạm Minh! Cậu đứng lại đó cho tôi! Cậu dám ví tôi là đồ chơi của cậu hả???????????? Tức mà ૮ɦếƭ đi mất!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Thế đấy! Mối quan hệ của tụi nó vẫn luôn là vậy, chẳng chút tiến triển gì. Nhưng như thế hóa ra lại hay, vì giữa Minh và nó ít ra vẫn giữ được tình bạn trong sáng. Mọi thứ cứ để tự nhiên sẽ tốt hơn là bắt ép theo một khuôn khổ nào đó. Yêu ư? Chưa đến lúc....
.............................................
Nhắc đến Phạm Long, bây giờ cậu nhóc chẳng khác nào một Trọng Tuấn thứ hai. Lũ con gái trong trường lại được phen rụng tim trước những cử chỉ lãng mạn và độc đáo của tiểu thiếu gia họ Phạm. Từ cái hôm gặp nó trước mặt nhà tới giờ, dường như Bom muốn tránh mặt nên chẳng khi nào hai đứa nói chuyện được với nhau một câu. Càng lúc nó càng thấy thất vọng tràn trề về cái gọi là niềm tin vào Hoàng tử. Bom trên mạng khác với Bom thực tế rất nhiều, thậm chí là chẳng giống gì nhau. Nhiều lúc nó còn tự hỏi liệu đó có phải là Bom - Hoàng tử Online của mình hay không nữa. Càng lúc càng xa, càng lúc càng lạ, cứ như một cậu nhóc nào đó từ trên trời rớt xuống rồi nhận mình là Bom. Nhưng rồi nó lại tự an ủi mình, là rằng, qua cách nói chuyện thì ta không thể hiểu hết bản chất của một con người. Nó và Bom dù có quen nhau khá lâu trên mạng trước khi gặp trực tiếp ngoài đời nhưng nói cách gì đi chăng nữa thì vẫn chỉ là tiếp xúc bằng ngôn ngữ, không phải bằng đôi mắt nên chẳng thể hiểu hết được nhau. Bom đang đứng trước mặt nó bây giờ là một cậu nhóc lém lỉnh, ham chơi, đào hoa, thích quậy phá và khá ích kỷ. Và vấn đề làm nó đau đầu chính là Phạm Long đang có ý định cưa cẩm nhỏ Liên – cô bạn thân nhất trần đời của nó.
- Nè! Mày đừng có dại mà nhận lời Bom đó! Cậu ấy không phải đứa chung tình đâu!
- Ôi dồi! Mày cứ lo xa! Thích nhau thì cứ đồng ý đi đã, nếu sau này cảm thấy không hợp thì bye bye! – Liên tỉnh rụi đáp trả.
- Ơ! Mày đang nói nhảm hả? Chuyện tình cảm mà mày làm giống trò chơi thế!
- Tại mày quan trọng hóa vấn đề thôi! Mày không thấy trường mình tùm lum cặp đó à? Tao cũng đang chán đời lắm đây, muốn thay đổi cuộc sống cho nó bớt suy nghĩ.
Nó lắc đầu ngán ngẩm trước cái suy nghĩ lạc quan quá đáng của nhỏ bạn. Nhưng nó cũng thông cảm với Liên. Thời gian này cô nhóc không được thoải mái về tinh thần....
...........................................
Hôm nay có tiết kiểm tra Văn. Cả đêm hôm qua nó học đến quầng mắt vì sợ phải mất danh hiệu học sinh giỏi vì môn học ướƭ áƭ này ( đó là nhận xét của nó về môn văn – ướƭ áƭ và...lênh láng! +_+). Dù là con gái nhưng như đã trình bày, nó không đội trời chung với mấy môn khoa học xã hội. Cứ nhắc đến việc học thuộc, gạo bài là đã khiến nó choáng váng và mất tinh thần. Như bây giờ, khi cầm tờ đề trên tay, mắt nó đã sụp xuống đầy đau khổ.
- Này! Đừng có xỉu đấy nhé! Ảnh hưởng đến việc làm bài của tôi! – Minh vừa viết họ tên lên tờ đề vừa nói nhỏ đủ để mình nó nghe.
- Mặc xác tôi! Cậu cứ lo cho cái bài văn quý hóa của mình đi!
- Cảm ơn vì đã nhắc nhở!
Và chúng nó lại cãi nhau. Không có thời điểm nào mà hai nhân vật của chúng ta đối xử với nhau bằng tình thương mến thương, lúc nào cũng chỉ có cãi vả và đấu khẩu. Ngay cả khi kiểm tra cũng thế. Như bây giờ, nó đang ngồi và lăm le phóng tia nhìn như lưỡi dao sang phía Phạm Minh. Trong đầu đã chưa nghĩ ra được ý để làm bài mà cậu nhóc cứ xỏ ngang xiên dọc khiến bộ óc nó càng trống rỗng mịt mờ. Mọi ATP bây giờ được dồn cho công việc tức giận và bực bội.
Nhưng mọi bức tức đột ngột tan biến hết khi nó phát hiện ra hôm nay nhỏ Liên lại tiếp tục nghỉ học. Đã hai hôm rồi cô nhóc không đến lớp, nó đã sang nhà nhỏ tìm mấy lần nhưng ngay cả ba mẹ Liên cũng không biết con gái mình đi đâu. Nó thấy bức xúc khi cha mẹ cô bạn thân dường như chẳng chút quan tâm gì đến con cái, Liên không có nhà hai ba ngày rồi nhưng họ vẫn coi như không có gì, chỉ trả lời nó bằng những cái xua tay với câu trả lời muôn thưở: “Ai mà biết nó, con này giờ không dạy được, chắc nó đi tới nhà đứa nào đó ở lại”. Càng nghĩ nó càng buồn cho Liên, hèn gì dạo này cô nhóc học hành sa sút, lên lớp không đều đặn.
............................................
- Thanh!
Nghe thấy ai đó gọi tên mình, nó quay lưng lại và khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Quang. Lâu nay cậu nhóc chẳng chịu sang lớp nó chơi, đến hôm nay mới chịu ló mặt.
- Dạo này cậu lặn đi đâu thế? Học cùng một trường mà mình chẳng thấy tăm hơi cậu đâu cả!
- Hì! Mấy tuần nay mình bận học đội tuyển nên không có nhiều thời gian! Mà Thanh nhớ mình làm gì, có anh trai ngày nào cũng kề cận bên cạnh rồi mà. Mình với anh giống nhau, thấy anh cũng như thấy mình!
- Thôi thôi! Đừng có nhắc tới cơn ác mộng của mình nữa! Mà hôm nay sang lớp mình có chuyện gì thế??? Vừa mới kiểm tra Văn xong, đang thảm đây!
- Thế à? Cậu làm bài được không?? Liên...Liên làm bài được không?
- Ơ! Sao hôm nay hỏi cả đến Liên nữa thế??????
- À ờ...thì...Liên là bạn thân của cậu....Tiện thể mình hỏi....
Nó nhăn mày đầy suy tư khi nhìn thấy thái độ lúng 乃úng của Quang khi hỏi về Liên, cậu nhóc sau câu hỏi của nó cứ đứng gãi gãi đầu, mặt đỏ ửng lên. Như thế là sao nhỉ?????
- Liên mấy hôm nay có việc nên không đi học!
- Ơ! Sao thế?
- Mình cũng không rõ...
- Vậy...thôi nhé! Mình về lớp đây.......À! Tặng Thanh nè!
Nó cười nhẹ cầm lấy viên kẹo Anpenlibe từ tay Quang. Lúc trước khi nhận như thế này, nó thấy lòng vui đến kì lạ, nhưng bây giờ, thì cảm giác hoàn toàn bình thường....Mọi thứ cứ thay đổi hẳn đi...Rất nhiều.....
Tan học. Minh gõ nhẹ vào đầu nó trước khi chạy ra nhà xe khiến nó điên tiết rượt theo. Cậu nhóc khi không thích quậy thì thôi, chứ đã nỗi máu lên rồi thì chẳng ai sống nỗi. Nó là một điển hình....
Đạp xe giữa trời chiều mát mẻ, nó thả cho mái tóc xõa bồng bềnh theo chiều gió. Có lẽ nó là một trong những đứa hiếm hoi thích mặc áo dài vào mùa này, đơn giản vì nó thích màu trắng. Nhìn tinh khiết và dễ chịu. Đưa đôi mắt mở ra xung quanh, nó cười tươi khi trông thấy những hàng xe nối đuôi nhau chở những tà áo dài phất phới. Thời học sinh có gì đáng nhớ hơn điều này? Khi mà tuổi học trò gắn liền với phượng đỏ, phấn trắng, và tà áo dài trong sáng tinh khôi....Nó cứ vừa đạp vừa nhìn mãi như thế...Bây giờ đã là thời điểm cuối của học kì 2 năm 11, chỉ còn một năm nữa nó được làm học sinh...Mới nghĩ đến đó đã thấy buồn buồn. Thời gian trôi mau lắm, thoắt cái rồi sẽ đến lúc nó phải rời xa tà áo dài trắng mà mình đang mặc, rời xa ngôi trường cấp 3 thân yêu này, rời xa những đứa bạn nhí nhố, tinh nghịch nhưng rất tốt bụng ngày ngày vẫn cười đùa cùng nó. Mọi thứ đâu đó đã thấm dần màu của chia ly...
Có lẽ Thanh sẽ chìm trong cảm giác vui buồn lẫn lộn ấy thêm một lúc nữa nếu như không nhìn thấy một cảnh tượng khiến nó phải giật mình. Đằng trước kia không phải là Liên đó sao??? Con nhỏ đang đi cùng ai thế chứ???? Một ông anh nào đó tóc tai lởm chởm, nhuộm vàng chói lóa, tay chân thì toàn hình xăm....Bỗng chốc nó cảm giác lạnh sống lưng.....Một cái gì đó rất khó chịu xuất hiện làm người nó bần thần....Nó mong là mình nhìn nhầm, nó mong là mình nhớ nhầm....đó không thể là hắn! Không thể là Prince!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!