Cô cười cười với thư kí Lâm, đi về phía cánh cửa phòng làm việc, đẩy ra, không hề mong đợi đến việc đập vào mắt hình ảnh động lòng người như thế, hoạt sắc….sinh hương.(là hình ảnh tươi mát ấy….)
Nửa thân dưới người phụ nữ kia Tʀầռ tʀʊồռɢ, thân trên không còn một mảnh vải. Một bên khuôn иgự¢ trắng nõn của cô ta bị nam nhân ngậm vào miệng, một bên bị bàn tay to của người đàn ông nắm lấy.
Người phụ nữ ngồi trên đùi người đàn ông, ngửa đầu hướng lên, cặp mắt mê mang khép hờ, ՐêՈ Րỉ nhẹ nhàng.
Trong nháy mắt cả người Tưởng Vĩ Nhân hóa đá, cô mất đi năng lực phản ứng, quyết định đơn giản là nên đi về phía trước hay lùi lại cũng không làm được, chỉ có thể đứng tại chỗ ngơ ngẩn, nhìn đôi nam nữ đang hãm sâu trong không khí dâm mỹ.
Cô thậm chí không biết rằng, hốc mắt của cô đã chứa đầy nước mắt, hơn nữa đã không chịu được sự kêu gọi của lực hút trái đất, từng hạt từng hạt rơi xuống.
Cô không còn cảm giác nữa, không còn cảm giác nào nữa…..
Thư kí lâm đứng phía sau lưng Tưởng Vĩ Nhân không nhìn nổi, ho khan một tiếng, âm thanh phát ra đủ để cho đôi nam nữ đang điên cuồng với thế giới tình dục hồi lại tinh thần, nhắc nhở bọn họ, màn biểu diễn hạn chế người xem đã có thêm người.
Lương Duy Nặc buông Hồng Hi Vân ra, ngẩng đầu nhìn hai người phụ nữ trước cửa, trong mắt chợt lóe lên cảm xúc phức tạp. Thu hồi tầm mắt, anh thong thả ung dung mặc lại áo cho Hồng Hi Vân, động tác vô cùng dịu dàng, cẩn thận.
Sau hai phút, anh vỗ vỗ lên mặt của Hồng Hi Vân, dường như còn lưu luyến ấn xuống một nụ hôn lên môi cô ta, nhỏ giọng nói: “Trưa nay không thể dẫn em đi ăn cơm rồi, đừng tức giận, được không? Chờ anh giải quyết công việc xong, chúng ta sẽ có thời gian cả đời. Anh sẽ bảo tài xế đưa em trở về, hoặc nếu em muốn đi chỗ nào đó ăn cơm, hãy nói với tài xế, để anh ta đưa em đi. Em đi trước đi, buổi tối anh sẽ đến chỗ em.”
Âm thanh của anh thấp nhưng rất rõ ràng, từng câu từng chữ, không hề thiếu một chữ nào rơi vào tai của Tưởng Vĩ Nhân.
Sức hút của trái đất thật là mạnh, nước trong hốc mắt của Tưởng Vĩ Nhân hệt như vòi cấp nước tự động, từng hạt từng hạt rồi thành từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống, cuối cùng trở thành hai hàng nước mắt liền mạch không hề gián đoạn.
Cô im lặng rơi nước mắt, hai mắt mở lớn, nhìn vị người mẫu nổi tiếng cao gầy lướt qua người mình, rời đi.
“Thư kí Lâm, phiền cô đóng cửa lại.” ngay cả đứng lên Lương Duy Nặc cũng không muốn.
Thư kí Lâm rất do dự. Phu nhân đứng bên cạnh cửa, nếu đóng cửa là muốn đưa phu nhân đi ra ngoài trước? Hay là đẩy mạnh phu nhân vào trong phòng làm việc đây? Nhìn Phu nhân có vẻ rất yếu ớt, hình như ngay cả năng lực phản ứng cũng không có, chỉ có nước mắt là không ngừng lại được.
Một lúc sau, thư kí Lâm quyết định đẩy nhẹ nhàng phu nhân vào cửa, đóng cửa lại. Cô nghĩ, đôi vợ chồng này phải nói chuyện.
Vô cùng yên tĩnh.
Lương Duy Nặc không nhìn cô, cúi đầu giống như đang suy nghĩ gì đó.
Tưởng Vĩ Nhân từ từ khôi phục cảm giác, phát hiện gương mặt mình ẩm ướt, nong nóng.
Cô nhìn người đàn ông từng đứng trước giáo đường thánh đàn hứa hẹn bảo vệ cô cả đời, phát hiện ra cô không bao giờ muốn quen biết anh nữa.
“Anh tính toán giải quyết tôi như thế nào? Hi vọng tôi kí tên ly hôn sao?”
Rốt cuộc Lương Duy Nặc cũng ngẩng đầu lên, rời chỗ ngồi đến trước mặt cô. Trên tay anh cầm hai tờ giấy anh rút trong hộp giấy trên bàn, lau nước mắt cho cô, động tác rất nhẹ, nhưng đúng một giây sau, lời trong miệng thốt ra lại vô cùng hững hờ lạnh lẽo—
“Chỉ cần em đồng ý kí tên ly hôn, phải trả bao nhiêu tiền anh đều có thể cho em.”
“Trong mắt anh, tôi và những người phụ nữ kia cũng không có gì khác biệt, đều có thể dùng tiền để mua, dùng tiền để tống cổ đi, phải không?”
“Anh sẽ không đối xử với em như vậy. Anh chỉ là…..không thương em nữa, hi vọng chúng ta đã có thể gặp nhau thì cũng có thể chia tay.”
“Anh rất quá đáng!”
“Anh biết. Nhưng chuyện tình cảm chính là như vậy, anh….không thương em, nên không thể miễn cưỡng bản thân mình nữa.”
“Anh rất thích cô ta sao?”
Anh im lặng, không trả lời.
Cô nghĩ Lương Duy Nặc ngầm thừa nhận, một lúc sau, cô quyết định nói: “Cho tôi một tháng, một tháng sau, tôi sẽ kí tên, anh không cần cho tôi nửa đồng.”
“Tại sao phải đợi một tháng?” Anh không hiểu.
“Anh cho rằng chỉ có anh mới có thể tạo scandal sao? Cho rằng tôi cứ như vậy chẳng ai muốn, chỉ có thể làm một hạ đường thê đáng thương sao? Cho dù muốn ly hôn, chúng ta cũng cần có lập trường giống nhau, lực lượng ngang nhau rồi ly hôn! Có lẽ không cần một tháng, có lẽ chỉ cần một, hai tuần lễ là đủ rồi. Uông Gia Úy đang ở Đài Loan, chúng tôi đã hẹn nhau tối nay đi ăn cơm. Nếu hôm nay anh đã không về nhà, tôi nghĩ tôi cũng chẳng cần về nữa.”
Cô bỏ lại lời nói, xoay người muốn đi, lại bị Lương Duy Nặc kéo lại.
Anh nhớ rõ Uông Gia Úy, Vĩ Nhân đã từng nói năm đó anh ta theo đuổi cô như thế nào, cũng đã nói anh ta vào bữa tiệc sinh nhật của cô, đã cùng với hai cô gái ở gian phòng khác bí mật tổ chức bữa tiệc tình yêu, cho nên về sau cô mới không có hảo cảm với những vị ABC có tiền.
“Vĩ Nhân, em cần gì phải như vậy? Dùng phương thức như thế này trả thù anh, em sẽ tốt hơn sao? Như vậy không đáng. Em đừng quên, lúc trước anh ta đối xử với em như thế nào! Em—”
“Tôi cũng sẽ không quên, ngày hôm nay anh đối xử với tôi như thế nào! Lương Duy Nặc, anh không có quyền chê trách Uông Gia Úy, bởi vì so với anh ấy, anh cũng không cao thượng hơn đâu, hơn nữa, anh đừng dán vàng lên mặt mình. Trước khi tới đây, tôi đã hẹn với uông Gia Úy trước rồi, anh không đáng giá vĩ đại đến mức tôi phải ép buộc đầu óc trả thù!”
Cô dùng sức đẩy tay anh ra, thẳng lưng, ngẩng đầu ra khỏi phòng làm việc của anh.
Trong văn phòng trống rỗng yên lặng, đôi chân Lương Duy Nặc vô cùng mãnh liệt muốn đuổi theo Vĩ Nhân.
Nhưng đuổi theo cô làm gì đây? Anh đã làm cô tổn thương rất sâu.
Quen biết hơn hai năm, mặc dù bố cô buôn bán thất bại, khi gả cho anh, cô cũng chưa từng mở miệng nhờ anh giúp bất cứ điều gì.
Qua mấy năm nay, một mình cô giúp đỡ bố trả gần hết mấy triệu tiền nợ.
Vĩ Nhân vẫn rất kiên cường, mặc kệ gặp bao nhiêu khó khăn và thất bại, anh đều chưa từng thấy cô khóc trong im lặng như hôm nay.
Ở trong lòng Lương Duy Nặc, Vĩ Nhân quả thực là một cô gái tốt vô cùng trân quý khó có được.
Cô hài hước dí dỏm, phản ứng nhanh nhẹn thông minh, cũng rất biết cách yên lặng chăm sóc người khác.
Có đôi lúc cô cực kì dịu dàng, nhưng hầu hết thời gian là mạnh mẽ, không thích nhận thua.
Cô là người phụ nữ hoàn mỹ mà đàn ông mơ ước, ít nhất là đối với Lương Duy Nặc, Tưởng Vĩ Nhân là hoàn mỹ, anh…..
Ring~~
Tiếng chuông điện thoại đột ngột khiến Lương Duy Nặc bị ngắt dòng suy nghĩ, anh không còn hơi sức nhận điện thoại.
“Xin chào. Tôi là Lương Duy Nặc.”
“Sam! Cậu còn chưa chuẩn bị tới đây sao?” Đối phương vừa mở miệng đã vội hỏi.
“Tạm thời mình không có cách nào đến đó.”
“Không thể kéo dài nữa!”
“Mình phải giải quyết chuyện bên này rõ ràng đã.”
“Vậy nhanh nhất là khi nào cậu có thể tới đây? Tớ giúp cậu sắp xếp một chút.”
Lương Duy Nặc nhớ lại những lời Tưởng Vĩ Nhân vừa nói, im lặng một lúc lâu, nói với người bên kia điện thoại: “Có lẽ cần một tháng.”
“Một tháng?! Chúa Jesus! Cậu thực sự không cần mạng của mình nữa sao?”
“Mình không còn cách nào.” Lương Duy Nặc thở dài.
“Không có cách nào? Cái gì gọi là không có cách nào? Nếu đã thành người ૮ɦếƭ, thì không cần phải làm cách nào nữa cả! Đạo lý đó vẫn cần tớ phải dạy cho cậu sao?.....Sam, không phải cậu còn chưa nói cho người nhà đấy chứ? Tớ không tin bọn họ sau khi biết, còn có thể để cậu ở lại nơi đó liều mạng!”
“Chuyện này tớ mới nói cho cậu, tớ không có ý định nói cho bất kì ai khác, bao gồm người nhà tớ.”
“Vợ cậu cũng không sao? Làm sao có thể!” Người đầu bên kia điện thoại, đã gấp đến độ sắp giậm chân.
“Tớ với cô ấy đang định ly hôn, rất nhanh thôi, cô ấy không phải vợ tớ nữa.”
“Cậu…..” Người đầu bên kia chỉ nói một chứ “Cậu”, sau đó liền yên tĩnh.
“Austin, xin cậu hãy giúp tớ, đừng nói chuyện này với người nhà tớ.”
“Cậu không nên như vậy……cậu biết rõ rất có thể, rất có thể sẽ……”
“Tớ biết rõ,” chuyện mà đối phương không nói nên lời, Lương Duy Nặc hiểu cực kì rõ ràng.
“Cậu đã biết, vậy thì cậu càng phải nói cho họ biết. Tớ không thể giúp cậu……”
“Austin, cậu phải giúp tớ.”
“Cậu không cảm thấy cậu đối xử với người nhà của mình cực kì tàn nhẫn sao?”
“Để cho bọn họ biết rõ sự thực còn tàn nhẫn hơn.”
“Cậu—“
“Austin, hãy giúp tớ.”
Đầu bên kia điện thoại, càng im lặng lâu hơn.
“Cậu chắc chắn cậu đã suy nghĩ kĩ rồi hả? Ngộ nhỡ…..cậu thực sự sẽ đi, chỉ ngay sau đó thôi, người nhà của cậu, người yêu của cậu đều không ở bên cạnh cậu, cậu chắc chắn sẽ không có bất kì điều gì tiếc nuối sao? Đến lúc đó bản thân cậu đang ở nước Mỹ, bọn họ ở Đài Loan, đó không phải là khoảng cách mà chỉ gọi điện thoại, nửa giờ sau sẽ đến.” Austin thử nói lý với anh.
“Tớ đều đã nghĩ đến. Tớ hiểu rõ bản thân tớ đang làm gì, mà hiện tại, tớ chân thành yêu cầu cậu giúp đỡ tớ một tay.”
“Cậu khiến tớ vô cùng khó xử.”
“Thực xin lỗi. Xin cậu hãy đồng ý với tớ, tớ cần cậu giúp tớ việc này. Nếu không thì, những chuyện mà bây giờ tớ đang làm, đã không còn có ý nghĩa nữa.”
“Cái tên này, thực làm cho người ta đau đầu! Bố mẹ cậu, vợ cậu, tớ đều quen biết đó!
“Cũng bởi vì như vậy, tớ mới cần cậu giúp.”
“Tớ sẽ bị cậu hại ૮ɦếƭ!” Austin thực sự rất sợ đến lúc đó đám người ở Đài Loan sẽ đuổi Gi*t mình, anh đã tham gia hôn lễ của bọn họ mà!
“Bọn họ sẽ không biết. Chờ sau khi tớ rời khỏi Đài Loan, tất cả mọi người sẽ hận tớ, chắc hẳn sẽ không nghĩ đến việc hỏi thăm tin tức của tớ.”
“Có hận nhiều hơn nữa, nhưng mạnh nhất vẫn là máu mủ, một ngày nào đó oán hận sẽ biến mất, vậy lúc đó phải làm thế nào?”
“Vậy đã thành chuyện rất lâu về sau rồi. Cho đến lúc đó, đau đớn sẽ giảm xuống mức thấp nhất.”
“Xem ra cậu đã nghĩ xong hết rồi.”
“Ừ. Còn thiếu sự giúp đỡ của cậu thôi.”
“Tớ còn có lựa chọn khác sao? Tính ra tớ đã kết giao nhầm với bạn xấu, quen biết cậu mười mấy năm, đành chấp nhận đứng bên cạnh cậu thôi! Tốt nhất là cậu mau tìm cách, nhanh chóng tới đây đi!”
“Austin, cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn cái gì! Phải nhanh tới đây mới phải! Sam, càng kéo dài, hy vọng của cậu càng nhỏ.” Austin nói nghiêm túc.
“Tớ biết. Cứ vậy trước đã, tớ sẽ liên lạc với cậu sau. Bye!”
~Diễn đàn Lê Quý Đôn~
Editor có lời muốn nói: Lương Duy Nặc ૮ɦếƭ tiệt. Ta hận.