Hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc lanh chanh – Chương 41

Tác giả: sandy_nguyen203

-Anh vừa đi đâu về hả?
Vừa tới trước cửa, nó đã thấy hắn đang đứng bấm mật khẩu mở cửa
Nghe giọng nói, ngừng lại vài giây rồi quay qua nó, tuông ra một câu với vẻ bất cần không ăn nhập
-Hóa ra cô không đi với tôi là vì dành thời gian đi với cậu ta sao?
-Tôi đi với Quân thì có sao? Chẳng qua là vì tôi đã có hẹn trước với Quân rồi nên mới không đi với anh được!
-Hẹn gì? Hẹn đi chơi hay hẹn đi ôm ấp?
Im lặng một chút, thì ra hắn đã thấy nó ôm Quân. Mọi chuyện lúc nào cũng phiền phức cả, nó cảm thấy mệt, mệt vì chuyện này, mệt vì hắn cứ như vậy. Khó chịu! Nhưng có gì đó nó cảm thấy muốn thanh minh cho chính mình, nó không muốn hắn hiểu lầm.
-Thật ra tôi với Quân chỉ đi chơi để nói rõ mọi chuyện thôi!
-Chuyện gì? Chuyện tình yêu?.... Nhưng dù sao thì tôi chẳng quan tâm
Cánh cửa mở ra, hắn bước thẳng, cảm thấy tức giận khi hắn luôn suy diễn mọi chuyện khi những gì hắn thấy. Phải! Nó đã xác định được vị trí của Quân trong tim nó và một điều nữa, nó cũng đã xác định được vị trí của hắn
Chạy đến chắn trước mặt hắn
-Rốt cuộc thì anh chỉ suy diễn mọi chuyện theo ý mình thôi. Anh có nghe tôi nói không chứ? Không quan tâm sao? Cho dù anh không muốn nghe nhưng tôi vẫn sẽ nói!............. Tôi đi với Quân là vì….
-Vì cô yêu cậu ta phải không? Vậy thì đi với cậu ta đi! Biến đi là tốt nhất! Hợp đồng cũng chấm dứt rồi đấy!
Rồi hắn lại nhích qua và bước tiếp. Bây giờ nó đã hiểu cảm giác bị tổn thương là như thế nào. Thật sự những lời nói đó làm tim nó đau lắm, đau hơn cả lúc bệnh phát tác nữa. Trời không mây nhưng mưa lại rơi, mưa rơi chính lúc này, tự hỏi tại sao mưa chỉ rơi khi người ta buồn thôi chứ!
Nó đứng im, mặc cho mưa xối vào mặt. Hắn bỗng đi chậm lại, nó đang đứng ngoài mưa, nó sẽ bị cảm lạnh mất! Nhưng hắn phải dứt thôi, chân tiếp tục bước!
Chợt nước mắt lăn dài trên má, nó chưa từng nói yêu người khác, điều này đối với nó rất khó nói, thật sự rất khó. Chấm dứt, chấm dứt thôi! Tay nắm thật chặt nó quay lại dồn hết sức hét
-ĐỒ CHẾT TIỆT! TÔI ĐI VỚI QUÂN LÀ ĐỂ NÓI RÕ VỚI CẬU ẤY! VÌ TÔI VỚI CẬU ẤY LÀ BẠN VÀ VÌ……… người tôi yêu là anh!!
Giọng nó nhỏ dần, nó không biết hắn có nghe hay không nhưng nó đã nói rồi, nó sẽ không phải hối hận về sau nữa. Hắn dừng lại vài giây như để chắc rằng mình không nghe nhầm. Rồi hắn quay lại tiến thật chậm đến chỗ nó
-Vừa nói gì vậy?
-Tôi không nói lại lần thứ hai đâu đồ đáng ghét!
-Yêu tôi thật sao?
Gật nhẹ rồi nó cúi hẳn đầu xuống đất, thật sự nó rất ngượng khi phải nói những lời đó, tại sao nó lại phải ngỏ lời trước chứ? À không! Hắn mới là kẻ ngỏ lời trước, xem như đây là nó trả lời!!
Khẽ cười một cái, hắn ôm lấy nó, cúi xuống nói nhỏ
-Heo ngốc cũng biết yêu nữa sao? Nhưng dù sao thì đã nói rồi nhé! Từ nay cô là của tôi rồi đấy!
-Anh………… không thấy lạnh sao?
Tự dưng nghe nó nói một câu không ăn nhập, hắn cũng hơi bị hố. Nhưng nhận ra rằng bây giờ đang đứng dưới mưa. Nắm tay nó lôi một mạch vào nhà.
Thấy nó với hắn đi vào, hai tên Long và Duy từ cửa nhảy lên trên ghế như đang xem tivi. Đợi hắn với nó lên phòng, hai tên lập tức lôi điện thoại ra gọi hai số khác nhau nhưng lại cùng một chủ đề.
-Alo Mi hả, vừa có một chuyện tình lạm li bi đát lắm………… bla….. bla…..bla
-Lam đang làm gì vậy? Vừa xảy ra một sự kiện vĩ đại…… bô lô…… ba la……..
Trước cửa phòng nó
-Mau đi tắm đi, nhớ sấy tóc cho khô đấy! Không lại bị cảm thì tôi không lo đâu
Không thể tin được, mới vì một câu thôi mà bây giờ thái độ của hắn đã thay đối 180 độ như vậy rồi. Không ngờ mới một câu thôi mà hắn lại quan tâm nó đến độ như vậy!
-Ờ…….
Trả lời ngắn gọn, nó vội chạy vào trong thay bộ quần áo ướt ra. Mới dầm mưa một chút mà nó đã cảm thấy chóng mặt rồi. Sấy khô tóc, chợt! Một bong đèn 120V hiện lên trên đầu nó kèm theo một nụ cười đầy ẩn ý, miệng lẩm bẩm
-Có cơ hội trả thù rồi! Haha
Vội mở cửa phòng, hí hửng. Nó tung tăng xuống ngồi xem tivi. Hắn đã ngồi sẵn ở đó!
Chạy đến chỗ……. kế bên Long (tức là hắn ngồi đầu ghế và nó ngồi cuối ghế). Thật ra thì nó vẫn chưa đủ can đảm để cho mọi người biết và đặc biệt là ba mẹ nó nữa. Họ mà biết thì chắc thời kì sống của nó sẽ được rút ngắn.
-E hèm, mày đang làm kì đà cản mũi đấy Duy ạ
Tên Long quay qua nói với tên Duy rồi cả hai lại dung dăng dung dẻ nắm tay nhau đi chỗ khác. Nó vẫn còn ngây thơ lắm nên chẳng hiểu hai tên kia nói gì. Nhưng hắn thì lại hiểu, hai tên kia đã rình mò gì rồi nên mới như vậy. Nhếch môi cười một cái rồi hắn lại quay qua chỗ nó hỏi một giọng rất chi là thân mật
-Bảo Nhi à, cô đã ăn tối chưa vậy?
-Ăn tối í hả? Chưa ăn gì hết, bụng tôi đang đói meo rồi này!
Ngây thơ trả lời câu hỏi của hắn mà không nhận thấy sự khác lạ. Chợt hắn quay qua Long, Duy nói bằng giọng tỉnh bơ
-Này! Tụi bây xuống nấu ăn đi!!
-Gì? Sao mày không kêu Nhi ấy! Bình thường là cô ta làm mà!
-Mỗi lúc mỗi khác, hôm nay tao thích nhờ tụi bây được không? Cũng như tụi bây ở nhờ nhà của tao ấy!!
Duy, Long hiểu ý trong câu nói của hắn, biết rằng mình đã đắc tội nên đành ngậm ngùi xuống nấu ăn. Thật ra thì sau cái lần nấu cùng Quân thì nó đã biết nấu kha khá. Ít ra thì cũng ăn được!!
Đợi Long, Duy đi khuất hắn liền xích lại gần chỗ nó. Không ngờ hắn lại thay đổi đến vậy! Nhưng nó thì vẫn ngồi im xem tivi!! Thấy vẻ ngu ngơ của nó, hắn lại khẽ nhíu mày! Tìm cách bắt chuyện
-Đang làm gì vậy?
Hắn không thể ngờ rằng bản thân lại đưa ra một câu hỏi ngớ ngẩn khi mà lại rõ rành rành ra như vậy, vậy mà nó vẫn trả lời một cách thờ ơ
-Xem tivi!
Rồi lại im lặng một lát, nhìn cái thái độ của nó thật là khó chịu, cứ như là chưa có gì xảy ra vậy
-Này, cô đã là của tôi rồi nhé! Vậy yêu nhau mà không lẽ cứ gọi tôi với cô mãi như vậy?
-Ừ nhỉ? Tự hỏi tại sao bằng tuổi mà tôi lại kêu anh bằng anh nhỉ? Đáng lí ra thì phải kêu bằng bạn mới đúng, à không, kêu bằng mày tao hay hơn í!!
-Ya! Cái gì mà mày tao chứ? Cô đang đùa đó hả?
-Chứ sao nữa? Nếu không muốn như vậy thì tốt nhất là cứ giữ nguyên như bình thường đi, vậy nhé!
Đang nói thì tên Long lại nhào tới, chen vào giữa, mặt hí hửng
-Xuống ăn đi này!
-Mấy anh!!! Nấu theo phong cách siu nhân hả? Mới 5” mà nấu xong rồi??
-Tôi có biết nấu đâu, hì hì, hôm nay ăn mì gói nhé!! Có trách thì trách đây này!!- Vừa nói Long vừa chỉ tay vào hắn
Thật sự thì hắn cũng quên béng mất là hai tên kia không biết nấu ăn. Vậy là hôm nay phải ăn mì gói một cách oan uổng.
-Ăn mì gói sao? Vậy thì hai người nhịn đi! Một mình tôi ăn hai gòi mới đủ
-Tao cũng vậy!!
Vậy là nó với hắn chạy xuống ςướק cả 4 phần, để cho tên Duy và tên Long méo mặt đi nấu nước để làm phần khác…
Truyện này được Copy từ Website: Truyen186.Com - Website đọc truyện số 1 Việt Nam
5:45 Am
-Này! Heo à, mau dậy đi!! Dậy mau, dậy mau! Sáng rồi
Nghe tiếng đập rầm rầm vào cửa nó lồm cồm bò dậy. Chụp cái đồng hồ, muốn tá hỏa với tên này. Sao hôm nay hứng lên lại kêu dậy sớm như vậy chứ? Còn cái cách nói chuyện của hắn nữa, thật là kinh khủng! Giả vờ như không có gì xảy ra, nó vùi đầu vào gối ngủ tiếp
Rầm! Rầm!
Âm thanh không ngừng vang vọng nhờ “tên giặc” kia! Giờ có muốn ngủ cũng không ngủ được. Tức tối ném cái gối vào cửa, nó nhăn nhó quát
-YA, CÁI ĐỒ ĐIÊN KIA!! 7h MỚI HỌC CƠ MÀ!! ĐỪNG CÓ PHÁ RỐI GIẤC NGỦ CỦA TÔI!!!
-Ngủ hoài vậy, cô thành heo thật thì tôi không yêu nữa đâu, dậy ăn sang đi đồ ham ngủ!!
Ôi trời ơi!! Coi cái cách nói chuyện của hắn kìa, hắn thay đổi một cách trắng trợn, nó nghe mà muốn rợn mình. Biết vậy nó đã không nói ra thì hắn đâu có như vậy. Đúng là quan tâm thái quá!! Thôi thì lếch xác dậy để được yên thân, vừa vào nhà vệ sinh nó vừa báo cho hắn
-Tôi dậy rồi, đợi 15” đi!!
Vào đánh răng mà nó cứ gục lên gục xuống, ngủ thêm được 15” cũng bớt được phần nào chứ! “Đúng là cái đồ ૮ɦếƭ dẩm, điên, khùng…………..”
Đi xuống nhà với cái mặt chưa tỉnh ngủ là mấy, hắn ngồi ở chiếc ghế salong đọc báo trong lúc chờ. Nhìn hắn chẳng khác một ông lão là mấy
-Này! Long, Duy đâu?
-Chưa ngủ dậy! Chúng ta đi thôi!!
-Ơ! Vậy còn hai người đó thì sao?
-Tụi nó sẽ đi sau!
Đi tò tò theo sau hắn ra ngoài, nó quay qua quay lại tìm tìm, kiếm kiếm. Nhưng cũng không thấy chiếc ô tô nằm đâu, chỉ thấy con mô tô đen của hắn nằm chình ình ở kia. Cảm giác bất an trỗi dậy, nó vội hỏi hắn
-Ô tô đâu? Hay là đi xe bus?
-Ô tô bị hư rồi! Hôm nay đi tạm chiếc này đi nhé!!
-Nhưng tôi thấy anh nâng niu nó dữ lắm mà? Có bao giờ thấy anh chở ai đâu?
-Tùy người thôi, nhưng cô là người đầu tiên, vậy nên hãy tự cảm thấy hạnh phúc đi!!
Vừa nói hắn vừa leo lên xe, thôi thì đi! Sợ gì, chỉ là mô tô thôi, nó đi tàu lượn siêu tốc vù vù thì sợ gì chiếc này, lượn cỡ nào cũng đâu bằng tàu lượn siêu tốc.
-Ôm chặt vào nhé!!
-Đừng có mơ!!
-Vậy thì lọt xe đừng có trách tôi đấy!
Vừa dứt câu hắn rồ ga vọt một phát, làm nó chút nữa là trở thành diễn viên nhào lộn ra khỏi xe. Nhất quyết không chịu ôm hắn, nó bám vào phía sau xe. Vận tốc hắn tăng mỗi lúc một nhanh, nhất quyết không sợ! Không ÔM!!
-YA, YA, CỘT ĐIỆN KÌA, YAAAAA!!!!
Hắn đúng là một tên đểu thứ thiệt, tìm đủ mọi cách để cho nó sợ, lạng lách đánh võng, bây giờ thì hắn lại chơi cả chiêu nhắm thẳng vào cột điện, mặc cho nó la ó điên cuồng, hắn vẫn nhắm vào hướng đó
-CHẠY CHẬM LẠI ĐI!!!! YAAAAA!!!!
-CÔ KHÔNG SỢ CHẾT SAO? VẬY THÌ ÔM TÔI ĐI! NẾU KHÔNG CHÚNG TA CHẾT CHUNG ĐẤY!!
-KHÔNG LẼ VÌ CÁI ÔM THÔI MÀ ANH MUỐN GẶP BÁC VƯƠNG HẢ ĐỒ CHẾT TIỆT!!!!
Hét xong câu đó nó vội buông tay ôm lấy hắn, lúc đó hắn với chịu hạ ga và đổi hướng lái. Nó thở phào nhẹ nhõm, mặt vẫn còn tái vì sợ, tim khẽ nhói lên. Nhưng nó lại không cảm thấy đau. Nó cảm thấy ấm áp khi ở bên cạnh hắn.
Đỗ xe trước một nhà hang lớn, không ngờ hôm nay hắn lại ga lăng mời nó đi ăn mà không có điều kiện. Mọi khi đều ăn ở trường, hôm nay lại được ăn nhà hàng. Bước vào trong nhìn xung quanh. Lạ thật, nhà hàng gì mà không thấy một bóng người, vắng tanh như chùa bà đanh.
Một chị phục vụ đi đến dẫn nó vào bàn mà không nói gì cả.
Một lúc sau hắn bước vào, mặt gian gian. Nó khẽ rùng mình.
-Sao…. ở đây không có ai vậy? Bộ nhà hàng này thức ăn dở lắm hả?
-Tôi bao hết rồi!!
Hắn nói với giọng tỉnh bơ, nó vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra ở đây. Một lát sau thức ăn được bày ra, nó ngồi đợi hắn dùng trước vì nó đang đề phòng cảnh giác. Thấy hắn ăn như không có gì nó mới chịu bắt đầu.
Suốt bữa ăn hắn chẳng nói gì, nhìn đồng hồ thấy gần trễ giờ, nó vội sách cặp đứng lên
-Anh thanh toán đi nhé! Tôi ra ngoài đợi trước đây!!
-Khoan đã! Chưa xong mà!
Ngồi lại xuống ghế, nó nhìn hắn hỏi
-Vậy còn cái gì nữa?
Chợt hắn 乃úng tay một phát, chị phục vụ bước ra cùng một cái đĩa trên tay được đậy lại. Nó tò mò không biết có gì bên trong, nhưng lại sợ hắn lại giở trò chọc tức nó vậy nên nó cứ nhìn chằm chằm như muốn nhìn xuyên qua bên trong
-Cô mở ra đi!
-Cái gì ở trong đó vậy?
-Mở rồi sẽ biết
-Anh….. có bỏ con gián vào trong đó không vậy?
Quạ…. quạ…. quạ…..
Một đàn quả bay ngang qua đầu hắn, câu nói của nó làm hắn quê ghê gớm. Suốt ngày nó chỉ biết nghỉ xấu cho hắn thôi, nhìn là biết nó không chịu mở, hắn đành đưa tay dở cái nắp lên
Trong đó có một chiếc đồng hồ hình con heo và một mảnh giấy với chữ “Happy Birthday”. Cầm tờ giấy lên đọc rồi mặt nó lại đần ra, hỏi một câu làm hắn muốn lọt khỏi ghế
-Sinh nhật anh hả??
Lấy lại tinh thần, hắn nhìn nó với nửa con mắt rồi lên giọng
-IQ của cô bao nhiu vậy đồ heo ngốc, sinh nhật cô đấy!!
-Sinh nhật tôi???? Sinh nhật tôi á??
Nó ngồi lẩm bẩm gì đó rồi lại lôi cái điện thoại ra nhìn vào màn hình. Ngày 25/11, rồi chợt ngớ mặt ra như vẫn chưa nhớ rồi lại “Ờ há” một cái, miệng cười toe toét
-Hôm nay sinh nhật tôi mà!! Nhưng sao anh lại biết???
-Bí mật
-Lam nó nói cho anh biết chứ gì?
-Sao cô biết?
Khỏi nói thì nó cũng đoán được, chỉ có Lam mới nhớ rõ ngày sinh của người khác thôi. Cái vụ sinh nhật của Mi nhỏ cũng nhớ nhưng bữa đó lại ham chơi quá nên lại quên.
Nó cầm cái đồng hồ lên xít xoa. Cái đồng hồ nhìn cứ như con nít, nguyên cái mặt con heo màu hồng, sợi dậy cũng hồng nốt, hai cái lỗ mũi là chỗ hiện giờ. Khẽ nhăn mặt nhìn hắn
-Này! Anh tặng cái này sao tôi dám đeo cơ chứ? Với lại con heo này chã dễ thương gì hết, nhìn nó cứ như đang cười chọc tức tôi vậy!
-Chọc tức đâu mà chọc tức, nhìn nó giống cô không? Cái này còn giúp cho cô có thể xem được ngày tháng và hẹn giờ nữa nhé. Được đặt làm riêng đấy, không có cái thứ hai đâu!!
Nó thử bấm cái nút kế bên chiếc đồng hồ và để lên tai nghe thử
-HEO NGỐC, HEO NGỐC! DẬY MAU! DẬY MAU!
Nó muốn quăng luôn cái đồng hồ, cứ tưởng rằng nó kêu nhỏ lắm ai ngờ đâu kêu muốn điếc tai mà lại là cái giọng của hắn nữa chứ!! Hắn cười toe toét, thật là hết chỗ nói, lườm hắn một cái sắc lẽm rồi nó cho cái đồng hồ vào cặp
-Này! Sao lại bỏ vào cặp? Đeo lên tay đi!!
-Không! Đeo cái này cho người ta cưởi tôi hả? Xấu hổ ૮ɦếƭ
-Tôi không cười cô là được rồi!!! Cần gì những người khác!!
Thế là ngồi cãi qua cãi lại, cuối cùng nó vẫn phải đeo vào. Chị phục vụ nhìn nó khẽ cười khúc khích.
Tới trường
Nó tung tăng bước vào, chợt hắn phóng tới nắm lấy tay nó làm nó giật mình
-Anh đang làm gì vậy? Bỏ tay ra đi!!
-Cô là của tôi rồi, còn sợ gì nữa! Bạn gái thì phải có bạn trai đi cùng chứ!!
-Yà!! Anh bớt con nít dùm tôi chút đi!!
Mặc kệ nó cằn nhằn, hắn vẫn nắm tay nó dung dăng dung dẻ đi như chốn không người, còn bọn con gái thì mắt đăm đăm nhìn nó mà hắn. Có tiếng hét thất thanh rằng “Trời ơi, không thể như vậy được!!!!!!” Và sau đó là tiếng mấy đứa kia chụm lại kéo con nhỏ vào y tế. Nó chỉ lo bước cho nhanh nếu không thì sợ phòng y tế hôm nay không đủ chỗ chứa vì “đông khách”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc