Hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc lanh chanh – Chương 14

Tác giả: sandy_nguyen203

Âm mưu kế hoạch
Nó không để ý đến câu trách móc của hắn. Nó chỉ biết là hắn đã nói chuyện với nó, hắn đã tha thứ cho nó rồi!
-Anh tha lỗi cho tôi rồi phải không,….. vui quá- nó bật dậy, quên luôn là mình đang bị đau để rồi hậu quả là ngồi ôm lưng- Ui da, cái lưng đáng thương của tôi…..- la oai oái, cái lưng đáng thương của nó không biết lúc nãy đã chịu bao nhiêu phát “đạn” nữa…
-Này! nằm xuống đi, người bị thương mà còn lanh chanh lóc chóc được- nói rồi hắn đỡ nó từ từ nằm xuống.
-Anh lo cho tôi đó hả?- mặt nó gian gian nhìn hắn
Đỏ mặt, hắn quay đi, hắn đang lo cho nó thật sao? Không thể nào,hắn không thể thích nó được, hắn vẫn đang chờ một người, người đó….không phải LÀ NÓ!!
Một ngày nữa lại trôi qua, nó đang cùng với Mi, Lam đứng trước phòng y tế vì mấy tên kia nói là đợi một chút, bọn hắn đi xử lí công việc một tí rồi quay lại về cùng.
Tại phòng hội trưởng của trường lúc đó
-Các người tới đủ cả chứ?- hắn lạnh lùng lên tiếng
-Dạ…. dạ đủ- một tên run run
-Được rồi, tất cả những người tham gia chuyện này. Nam: hít đất 300 lần, Nữ: thụt dầu 300 lần MỖI NGÀY, và sau khi làm xong thì phải quét dọn trường cho đến cuối năm. Tôi sẽ cho người đến giám sát. Chỉ cần thiếu một lần: rút-hồ-sơ được chứ. Còn cô- nói rồi hắn chỉ tay về phía bà chị lớp 12 cầm đầu mọi chuyện- rút-hồ-sơ ngay lập tức cho tôi.
Hắn vừa dứt câu, bà chị kia đã bù lu bù loa lên, chạy tới nắm tay áo hắn
-Phong à, em biết lỗi rồi (em cơ à), bắt em làm gì cũng được, đừng đuổi học em, hức hức
Lạnh lùng hất tay bà chị kia ra, hắn để lại một câu
-Sao trước lúc làm không nghĩ đến hậu quả. Tôi làm như vậy là nhẹ tay lắm rồi.
Cũng cùng lúc đó tại một vị trí khác trong trường
-Sao, con nhỏ đó được Phong cứu à?- Thảo Trang hét trong bực tức
-Dạ, em xin lỗi chị, tại lúc đầu nó phản kháng dữ lắm, nên mãi lúc sau mới bắt đầu dạy cho nó bài học được thì anh Phong tới
-Hừ, có chút chuyện mà cũng làm không xong, mà mày nhớ kêu tụi nó đừng có mà khai tao ra. Không thì đừng trách. Bể hết kế hoạch rồi, bây giờ chỉ còn mong chờ vào kế hoạch còn lại sẽ thành công thôi- cười, một ánh nhìn khinh miệt đầy thù hận
Sử lí xong mọi việc, hắn cùng hai tên kia đến trước phòng y tế và cả dám cùng nhau đi về. Hôm nay nó chẳng còn miếng sức lực nào để nhảy nhót nữa, đi còn không nỗi. Mệt thật!!
Hôm nay có cái gì đó lạ lạ ý nhỉ? Lúc nãy Mi còn điên tiếc cấu xé tên Long vì tức giận mà! Sao bây giờ lại cười nói vui vẻ như vậy chứ? Đã xảy ra chuyện gì?
-Này, có chuyện gì vui vậy? Kể tôi nghe với
Nó chen vào giữa Mi và Long (kì đà cản mũi) mặt ngơ ngơ ngáo ngáo “Sao hồi nãy cười tươi lắm mà, bây giờ lại không nói gì? Hai người này mờ ám thật”
-Hai người có gì giấu tôi hả?- nó lườm lườm Mi, mặt làm ra vẻ nhìn thấu tâm can người khác mà thiệt ra hổng biết gì hết
-Làm gì có……- Mi chối, mặt đỏ ửng, rồi cô nàng lại đổi chủ đề cái rụp- À, kể từ thứ 5 là tụi mình sẽ bắt đầu có tiết học ngoại khóa buổi chiều đó!
-Sao? Học cái gì mà buổi chiều nữa- vùng vằng
-Học thể dục!!
-Thể dục hả? Sướng vậy- mắt nó sáng rỡ, cười tươi rói làm ra vẻ khoái chí. Nó khoái vì thành tích môn thể dục của nó chưa có ai vượt qua được lúc học ở trường cũ. Môn thể dục là môn mà nó yêu nhất í (sao lại thích môn thể dục chứ)
Cả đám đi mà cứ cười nói vui vẻ, hắn cũng vậy, hôm nay hắn biết cười, biết nói đùa để trêu nó. Nhưng nó không giận, nó vui, nị cười của hắn thật sự rất đẹp và….. rất hiếm. Khoảnh khắc nhìn thấy hắn cười, tự dưng tim nó đập rộn ràng, nó thích nụ cười của hắn. Có lẽ nhìn thấy mẹ chỉ là mơ, nhưng nụ cười ngay lúc này đây của hắn là thật….. Phải chi hắn cứ cười như vậy nhỉ!
Đi gần ra đến cổng thì con bé Nguyệt Mỹ từ đâu chạy theo ý ới
-Chị Bảo Nhi…… Chị Bảo Nhi…….
Nghe thấy tiếng ai thất thanh gọi mình nó liền quay lại
-Nguyệt Mỹ?? Em làm gì mà chạy như ma đuổi vậy?? Lại có ai đuổi đánh em hả?
-Dạ không! Em nghe nói lúc sáng chị bị bọn người kia đánh phải không? Em xin lỗi chị, vì em mà chị mới bị như vậy….. huhuhu- con bé xổ một tràng rồi khóc òa
-Nè, nè…. đừng khóc mà, đâu phải lỗi tại em đâu, đâu với chị cũng đâu có bị gì đâu, nhìn nè- nó cố gắng quơ tay quơ chân cho con bé yên tâm, mặc dù trong người thì đang đau ê ẩm
-Ai vậy Nhi?- Lam nhìn con bé cứ như là người ngoài hành tinh rớt xuống vậy. Không biết từ đâu chạy tới rồi nói gì gì đó rồi đứng khóc ngon ơ.
-À, đây là con bé hôm qua tao cứu, tên là Nguyệt Mỹ
“Nguyệt Mỹ sao? Cái tên này mình nghe ở đâu rồi thì phải? Nhưng nhìn con bé này khả nghi lắm, không biết…….”- hắn nhìn con bé nhíu mày, có lẽ hắn đã nhìn thấy được điều gì đó đằng sau những hành động của con bé
-Em chào anh- con bé mới khóc xong bay giờ thì cười tươi ơi là tươi
Hắn nhìn con bé chẳng nói gì cả, chỉ khẽ gật đầu một cái.
Và nó quyết định sẽ cho con bé đi cùng một đoạn…… mà thôi, hộ tống về đến nhà luôn!!! Nhưng hắn lại bị làm sao ấy nhỉ? Từ lúc gặp con bé Nguyệt Mỹ hắn chẳng nói chẳng rằng gì hết, cũng chẳng cười, nhìn còn có vẻ khó chịu nữa chứ. Lạ thật!
Đến nhà Nguyệt Mỹ, nhà của con bé cũng không to lớn gì. Gia đình sống nhờ vào kinh doanh cửa hàng nhỏ và cho người khác thuê một phần căn nhà. Có lẽ con bé vào trường này cũng nhờ học bỗng như nó.
Chào tạm biệt con bé, nó lại leo lên xe cùng bọn hắn đi về, chợt! “Ọt ọt ọt….” bụng nó kêu réo. Nó quay qua nhìn hắn với đôi mắt long lanh đầy hi vọng
-Bây giờ mình đi ăn đi nha!!!
Nhìn mặt nó hắn lại cười gian (cái con người gì mà suốt ngày toàn nghĩ tới mấy chuyện gian xảo không à)
-Không, về nhà nấu cơm ăn đi
Tan nát, câu nói ngắn gọn của hắn làm nó hụt hẩng kinh khủng. Rõ ràng hắn biết là nó không biết nấu cơm vậy mà còn bắt nó làm. Bây giờ không lẽ lại đi nói ra trước mặt tên Duy và tên Long kia, xấu hổ ૮ɦếƭ mất.
Quay xuống xem hai tên kia đang làm gì. “Trời ạ, anh ông tướng đang cắm đầu vào điện thoại chơi game”. Quay qua quay lại rồi lại nhìn vào cái điện thoại, nó nảy ra ý tưởng, lôi ngay chú dế của mình ra “Tốn tiền quá TT__TT”
[Anh biết là tôi không biết nấu cơm mà!!]- send to tên âm binh
Rè…..rè….
Điện thoại hắn rung lên. Đọc tin nhắn xong lại nụ cười đó, gian hết sức
[Thì cô nấu mòn sường gì đó đi! tôi sẽ giúp cô! OK?]- send to đầu heo
“Sao chứ, mình không biết làm món đó mà, lần trước như vậy mà hắn vẫn muốn chọc tức mình sao…… thôi thì… đành nói thật vậy”
[Thật ra….. món đó không phải do tôi làm]-send
[Biết ngay mà, cô muốn qua mặt tôi sao! Nhưng chỉ tại cô tự chuốc lấy thôi, ráng chịu đi!!]- send
[Nè! Anh có phải là con người không vậy? Không có lòng nhân từ gì hết!!!]-send
[Ừ, tôi không có lòng nhân từ]-send
[Tôi năn nỉ anh đó, giúp tôi đi rồi anh muốn gì cũng được!!!]-send, lần này nó gửi kèm theo bộ mặt cún con quay qua nhìn hắn làm hắn siêu lòng
[Thôi được, nhớ giữ lời, tôi sẽ lưu tin nhắn này lại, nếu cô mà không giữ lời thì tôi sẽ đưa cho họ xem]- send
Nó mừng rơn, quay qua nhìn hắn, đưa tay lên làm kí hiệu ok. Cuồi cùng thì kết thúc sau một hồi trao đổi, hắn quay dầu xe, còn nó thì ngồi đếm
1……..2………3…….
“Trời đất, gửi đến 4 tin, tốn hết 1200 VNĐ của mình rồi, phí thật TT__TT(!__!)”
Truyện này được Copy từ Website: Truyen186.Com - Website đọc truyện số 1 Việt Nam
Ăn nhà hàng và câu cá
Thấy hắn quay xe, Long thắc mắc
-Sao quay lại vậy?
-Đi ăn
Chiếc xe chạy rồi dừng lại ngay trước một nhà hàng. Từ lúc ở cùng hắn nó toàn được đi ăn nhà hàng. Sướng ૮ɦếƭ đi được! Nhưng đôi lúc nó cũng thèm mấy món mama nó nấu. Phải sắp xếp thời gian hôm nào về thăm mama thôi.
Như thói quen bao lần, không cần ai bảo, nó cầm cái menu chỉ lia lịa. Lần này nó gọi nhiều hơn cả những lần trước, cứ như là muốn bù lại lúc sáng chưa kịp ăn mà đã bị bà chị kia hất đổ vậy.
Thức ăn được bày ra đầy bàn, nó cầm đũa và ăn ngấu nghiến. Ai kia thì có lẽ đã quen với cảnh này rồi, nhưng hai tên Long và Duy thì ngồi nhìn nó há hốc mồm, nó ăn mà cứ như là bị bỏ đói mấy chục năm vậy. Không thể tin được!
-Chút nữa ai thanh toán vậy?- Long quay qua hỏi nhỏ với Duy, mặt sợ sệt (!_!)
-Không biết, mày thử hỏi……..
-Hai đứa bây trả-chưa kịp để Duy lên tiếng, hắn đã chen vào cho biết kết quả và cười đểu một cái
Duy, Long nghe hắn nói dứt câu thì đơ người, câu nói của hắn cứ như quả tạ 1000kg thả lên đầu hai tên đó vậy
Sau một lúc “ngồi” như trời trồng, cả hai quyết định….. nhào vô ăn cho thỏa, dành ăn với nó. Cả hai cậu đều có chung ý nghĩ “Mình đã thanh toán thì phải ăn cho đáng chứ”. Và cứ thế gắp gắp
Nó cũng đâu có vừa, dám dành ăn với nó sao, nó cũng gắp hết sức. Những người xung quanh nhìn 3 đứa với ánh mắt sợ hãi, không sợ hãi sao được khi mà cả ba người cứ ăn lia lịa. Lâu lâu còn nghe một đứa la lên “trả cái đó cho tôi!!!”. Nó cứ gắp, gắp nhiệt tình. Đang gắp thì bị hắn chặn đũa
-Đừng ăn món đó!!
-Why???- nó nhìn hắn trăn trối
-Muốn dị ứng thì ăn
-Ờ, vậy thôi
Hai tên kia cứ ăn, ăn cho đúng nghĩa “đáng đồng tiền”, ăn đến độ bụng no căng không ᴆụng đũa được nữa. Ấy vậy mà nó vẫn ăn tỉnh bơ như không. Duy, Long trơn tròn mắt, nhìn cái con người không có xu hướng dừng ăn kia mà đau lòng.
Cuối cùng thì nó cũng dừng. Hí hửng khoái chí vì được ăn đã đời, thật ra lúc hai tên kia dừng là nó đã no rồi, nhưng vì hai tên đáng gét dám dành ăn với nó nên nó mới ăn nhiều thật nhiều cho bỏ gét, ăn xong bữa mà nó tưởng chừng như là no tới mai luôn.
Hóa đơn đưa ra, nó ăn nhiều đến độ mà tiền mặt của hai tên kia gộp lại cũng không đủ trả, mà cà thẻ thì không chia đôi được và thế là hai tên quyết định…….. oẳn tù tì
-1……2……3 ra cái gì?.....ra cái này!!
-Kakaka, mày thua rồi! Thanh toán đi con- Long cười mãn nguyện đầy đắc thắng. Cảm thấy sao mà thông minh quá, ra đúng “cái bao” chụp “cái 乃úa” của Duy.
Duy ngậm ngủi rút thẻ
-Con nhỏ này ăn kinh thật, cháy hết cả cái thẻ của tao, hic hic- Duy đau khổ nhìn Long
Về đến nhà
-Này! Cô đi làm việc nhà đi- Duy hậm hực
-Anh muốn ૮ɦếƭ hả? Gan to nhỉ?- nó trơn mắt, tay lăm le nắm đấm.
“Nhìn mặt con nhỏ này sợ thật, cứ như là quỉ hiện hình vậy”
-Tôi nói đùa ý, hì hì
Bây giờ là buổi trưa, mà nó thì lại không biết làm cái gì cả. Nếu học thì cũng không thể đốt hết được số thời gian rãnh rỗi được. Phải làm gì đây nhỉ?
-A! Biết rồi………… Phong ơi, Phong à- nó chạy đến chỗ bọn hắn đang ngồi xem Tivi, miệng không ngừng kêu tên hắn
-Ma nhập cô hả? Đừng có kêu tên tôi như vậy, nổi hết da gà!!!
-Biết rồi, tí nữa đi câu cá đi, dù gì thì cũng không có chuyện gì làm
-Ai nói không có, rãnh thì lau nhà, quét nhà đi
-Tôi mới hết bệnh…….í lộn, mới hết bị thương mà sao làm được. Đi câu cá đi…..đi mà…..đi mà…..- nó nắm tay áo hắn lay liên tục
-Ya, chóng mặt quá……Ừ thì đi- Cuối cùng hắn vẫn phải chịu thua cái sự cứng đầu của nó
-Yeah! Vậy tôi rủ thêm Mi và Lam nữa nhé!
-Tùy cô
Sau khi thông báo cho Mi, Lam xong. Nó cùng hắn, Duy, Long lên xe đến đón Mi, Lam đi cùng
Đợi hắn cất xe xong, tụi nó đi vào trong mua dụng cụ, vì đây là lần đầu đi câu nó tụi nó có dụng cụ đâu. Khỏi nói thì cũng biết nó phấn khích cỡ nào.
Nhưng nói tới câu cá thì nó lại nhớ tới Quân, lần trước nó định câu cá cùng Quân mà lại bị dị ứng, nhưng mà Quân bỗng biến đâu mất, điện thoại thì cũng không liên lác được. Lạ thật! Nó cảm thấy lo lo.
Tiếng gọi của Mi làm nó trở về hiện tại, nhanh chóng quên đi Quân.
Cả đám tìm một chỗ mát dưới cây cổ thụ to rồi dọn đồ nghề ra trong sự hậm hực của nó. Sáu người mà mua 3 cái cần câu vì tên Long phân theo cặp nhưng nó không chịu, dứt quyết đòi mua riêng một cái cần khác chỉ vì tên Long sắp xếp Duy-Lam, Mi-Long, và tức nhiên là hắn cùng với nó.
Nó lấy cần câu ra và chộp ngay con trùng để gắn vào móc câu. Nhưng……. nhìn nó nằm nhoi nhoi cứ ghê thế nào ấy! Không dám động vào thì sao mà gắn được chứ. Rồi nó quyết định tìm sự giúp đỡ từ cái tên ngồi gần nó nhất (là hắn)
-Nè! Anh Phong đẹp trai- giọng nó nhão nhẹt, mắt long lanh.
-Có gì thì nói, tôi nói cô đừng có kêu tên tôi như vậy, nhột ૮ɦếƭ đi được.
-Anh bắt cái “thứ” nhoi nhoi đó gắn vào móc câu dùm tôi đi!!
-Cô thích câu một mình mà, vậy thì tự gắn đi
-Nè! Anh mà không gắn dùm tôi là tôi phá cho cá chạy hết là anh khỏi câu luôn á (đúng là ăn không được thì phá cho hôi mà!!!)
Hắn cũng phải chịu thua nó, giật lấy cái cần câu, chộp con trùng lia lia vào người nó (chọc tức) rồi mới chịu gắn vào móc câu. Hắn vừa gắn xong thì nó hí hửng quăng dây câu……..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc