- Lúc đó mình muốn đi khám thử coi hai đứa có bị vấn đề gì không, nhưng anh Hoàng Vũ gàn. Sau đó thì mình có nhiều triệu chứng lạ… như người mang thai vậy đó. Anh Hoàng Vũ mới chịu đưa mình đi khám. Nhưng khám xong… Bác sĩ nói Hoàng Vũ …
- Mình có tin của Tinh Kỳ rồi, anh ấy nói theo bác sĩ phẫu thuật cho Hoàng Vũ thì chẳng có di chứng gì cả! – Tinh Vân nháy mắt với Tuệ Châu.
- Sao lại thế được? – Tuệ Châu như không tin nổi vào tai mình.
- Đi, chúng ta đi. Đi gặp ông bác sĩ gàn dở ấy! – Tinh Vân khệ nệ kéo tay Tuệ Châu đi.
Nhưng chưa ra đến cổng thì đã bị một đám người chặn lại.
- Các người…
- Thưa cô chủ, cậu chủ có lệnh không cho cô chủ ra ngoài – Một tên vệ sĩ sốt sắng khai ra.
- Tinh Kỳ thật là… Mọi người có thể theo tôi, được chứ? Tôi có chuyện gấp cần phải ra ngoài – Tinh Vân nhìn họ đầy kiên quyết và cô nắm ngay tay Tuệ Châu ra ngoài.
- Cô chủ, chờ đã! Tôi lấy xe – Mấy tên vệ sĩ của Tinh Kỳ đúng là không xoàng tí nào.
Chiếc xe limo chở hơn 10 tên vệ sĩ trang bị đầy đủ súng ống làm Tinh Vân hơi bị choáng. Không ngờ Tinh Kỳ chu đáo cỡ này. Chiếc xe đậu trước cửa bệnh viện. Cô dẫn đầu một đám vệ sĩ đi vào. Nhìn như sắp đánh nhau đến nơi.
- Chính là ông ta – Tuệ Châu chỉ vào ông bác sĩ đang ngồi coi sổ sách trong góc phòng khám.
Ông ta giật mình, liền nhìn lên cô.
- Tôi yêu cầu ông khám lại cho cô ấy – Tinh Vân kéo Tuệ Châu xuống ngồi.
Đám vệ sĩ thấy vậy liền vây quanh tên bác sĩ. Tên này còn khá trẻ, nhìn cũng sáng sủa. Không hiểu sao lại cố tình lừa dối Hoàng Vũ như vậy. Hắn ta đột nhiên run bắn khi nhìn thấy Tuệ Châu cùng đám vệ sĩ. Có tật giật mình đây mà. Tinh Vân nhìn ra điều đó.
- Bác sĩ, chắc anh biết tôi và cô ấy đến đây là vì điều gì. Tôi mong anh có thể thành thật nói lý do tại sao anh lại nói dối cô ấy có được không?
- Tôi… tôi… Tên bác sĩ loay hoay tìm điểm nào đó mình có thể trốn được. Nhưng thứ mà hắn ta tìm được chỉ là ánh mắt trừng trừng của mấy người vệ sĩ. Rõ nhát gan. Hắn ta run lên cầy sấy, tưởng rằng mình lừa nhầm người, trúng vào những loại … xã hội đen. Hắn ta lập tức khai ra ngay.
- Tôi làm vậy là vì cô bạn của tôi… Cô ta đưa tôi tiền… Nhờ tôi… nói dối… - Hắn ta nắm chặt lấy tay Tuệ Châu – tôi xin lỗi, … cô ta biết cô đã có bầu nên… bắt tôi nói dối… Tôi xin cô hãy tha thứ… Đừng Gi*t tôi…! – Giờ thì hắn ta quỳ xuống nắm lấy chân váy của Tuệ Châu mà lạy.
Tuệ Châu nghe thấy câu mình đã có bầu thì đầu óc đã bay đi đâu từ lâu. Cô chẳng quan tâm đến chuyện gì xung quanh nữa. Ánh mắt cô mơ màng.
- Cô ta là ai? – Tinh Vân quắc mắt lên nhìn hắn.
- Là… thư ký của … chồng cô này – Hắn ta vẫn bám chặt lấy váy Tuệ Châu không rời.
Cô hơi ngỡ ngàng một chút nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh.
- Được rồi, anh buông váy cô ấy ra đi. Tôi tha cho anh
Cô lại kéo cô bạn đang ở chín tầng mây ra ngoài xe mặc cho đằng sau là những tiếng cảm ơn của tên bác sĩ.
- Đến công ty Kim Lộc – cô ra lệnh. Hoàng Vũ đang ngồi trong bàn làm việc, mặt anh đầy vẻ mệt mỏi. Anh đã bắt đầu nhớ Tuệ Châu. Nhớ những lúc cô luôn lanh chanh, sốt sắng lo cho anh những thứ không cần thiết, nhớ cái cách cô liên thiên đủ thứ chuyện bên tai anh… Anh lấy tay xoa nắn vầng trán rộng của mình. Đã 3 đêm rồi, anh không thể nào chợp mắt. Bình thường nếu còn ở công ti Âu Long, sẽ còn có Gia Hoành và Gia Vệ hay Tinh Kỳ chia sẻ chung với anh. Nhưng giờ thì không còn nữa. Gia Hoành và Gia Vệ về công ti Vương Lực, anh thì thừa kế công ty Kim Lộc. Hợp đồng của trường Âu Gia đã kết thúc. (Chú thích thêm: mỗi học sinh trường Gia Âu đều có một bản hợp đồng. Đó là sau khi tốt nghiệp xong sẽ phải về làm việc tại công ty Âu Long trong vòng 1 năm. Chức vụ gì thì sẽ được ban lãnh đạo của công ty phân bổ).
Bỗng, anh cảm thấy có cảm giác dễ chịu lạ. Một bàn tay mềm mại ôm lại vầng trán anh, xoa Ϧóþ hai bên thái dương thật nhẹ nhàng. Anh đoán chắc là Tuệ Châu đang chọc ghẹo anh. Cô ấy đã trở về. Trong phút chốc, anh cảm thấy chỉ cần cô kề bên anh. Anh sẽ quên hết mọi chuyện, anh sẽ trở nên thật ích kỷ. Anh muốn làm cho bản thân hạnh phúc, không lo lắng nhiều gì cả. Anh lập tức cầm lấy bàn tay ấy. Chúng cũng ngừng mát xa cho anh. Anh vòng cánh tay rắn chắc của anh qua eo cô, đặt cô ngồi lên đùi. - Chủ tịch…
Mắt anh căng ra. Không phải là Tuệ Châu. Là cô thư ký đang õng à õng ẹo trên lòng anh. Cô ta quàng tay qua cổ anh, không nhận ra nét ngỡ ngàng trên mặt vị chủ tịch yêu dấu của mình. Cô ta quấn chặt lấy anh. Anh đang định xô cô ta ra, cửa phòng bật mở.
- Tuệ… Tuệ Châu… - Anh lắp ba lắp bắp vội đứng dậy.
Nước mắt Tuệ Châu ứa ra, chảy dài hai má. Cô đang nghĩ không phải vì anh yêu cô, lo cho cô không có được niềm vui có con nên chia tay, mà chính là do anh đang ngoại tình với cô thư ký trẻ. Cô quay mặt định chạy đi. Hoàng Vũ mau chóng chuẩn bị phóng theo. Cô cảm thấy tay mình bị thứ gì đó giằng lại.
- Cậu đi như vậy chẳng khác nào làm cô ta hả dạ cả! – Tinh Vân lườm Tuệ Châu một cái làm cô quên cả khóc.
Nhiều lúc cô thấy Tinh Vân thật khác thường, cô ấy mất đi nét dịu dàng vốn có. Thay vào đó là một sự nghiêm túc đến đáng sợ. Đó là những lúc Tinh Vân nhìn thấy những người mình yêu quý nhất bị người khác làm cho tổn thương. Trước đây Hạ Hy là một ví dụ điền hình. Tinh Vân thấy mình đã kiềm được Tuệ Châu rồi mới bắt đầu xông đến. Cô lấy ly nước uống dở trên bàn dội vào mặt cô ả.
- Anh không bị vô sinh. Tuệ Châu cũng chẳng có bầu. Cô ta đã lừa tất cả mọi người – Tinh Vân nói ngắt ra từng đoạn, nhấn mạnh vào từng chữ làm đến cả bọn vệ sĩ cũng phải rợn người.
Hoàng Vũ nhìn cô thư ký của mình từ ngạc nhiên sang căm giận. Cô ả đứng lặng người đi một lúc. Cô ả biết mình đã bị dồn vào đường cùng. Cô ả cũng không phải loại vừa định bước tới xô ngã Tuệ Châu. Tinh Vân bắt thóp được cô ả liền xông ra đỡ. Cô ả mất thế nhưng theo quán tính đè ngửa Tinh Vân ra bờ lan can hành lang ngoài phòng.
- Mày, chính mày… đã phá hỏng kế hoạch của tao…
Tinh Vân bỗng nhiên thấy hối hận về hành động của mình ban nãy. Tự dưng lại tạt nước vào mặt cô ả để làm cô ả giận điên. Cô quên mất còn có giọt máu của Tinh Kỳ trong bụng. Cô chơ vơ vì nữa mình đang trên không trung. Đám vệ sĩ được dịp ra tay. Hai tên lập tức kẹp cánh tay của cô thư ký điên lại. Một tên vệ sĩ khác thì dùng chắc tay gồng cổ cô ta ra xa cô nửa mét. Tinh Vân lấy lại thế, đứng thẳng dậy thở phào.
- Tinh Vân à, không sao chứ? Mình xin lỗi… - Tuệ Châu lập tức chạy đến, vẫn nước mắt ngắn nước mắt dài – Mình xin lỗi cậu… - Cô ôm chầm lấy cô.
- Không sao rồi mà. Mình cảm thấy hơi mệt… - Tinh Vân vỗ nhẹ vai cô và buông cô ra – mình về trước nhé!
- Ừ… - Tuệ Châu chưa kịp trả lời thì đã thấy bóng Tinh Vân đi khuất khỏi công ty. Mở mắt ra, cô quấn mình trong chiếc chăn dày mềm mại. Chiếc giường êm không thể làm dịu đi cơn đau lưng. Lo xong vụ Hoàng Vũ, cô cảm thấy thật mệt mỏi. Cô lăn qua lăn lại trên chiếc giường rộng lớn. Chợt nhớ lại cảnh bị cô thư ký của Hoàng Vũ đè ra xém rớt xuống tầng trệt từ lầu hai, cô lại mệt muốn ngất. Cô xoa xoa cái bụng bắt đầu quá khổ của mình nhẹ nhõm vì đứa con vẫn còn đây. Giờ mới thấy Tinh Kỳ lo lắng quả thật không thừa chút nào. Nay có cho thì cô cũng chẳng dám ra ngoài nửa bước. Cô với tay lấy cái điện thoại trên bàn. Hơn 100 cuộc gọi nhỡ của Tinh Kỳ và hơn 15 tin nhắn đến. Lúc về, cô mệt quá đã quên mất dặn mấy tên vệ sĩ đừng nói gì với anh. Cô cảm thấy lo sợ vì sẽ bị Tinh Kỳ trách mắng. “Không sao, không sao, còn khoảng 1 tháng nữa Tinh Kỳ mới về” – cô tự nhủ lòng mình như thế. Cô điều hòa hơi thở mình lại thật đều để bình tĩnh lại.
- Thưa cô chủ, cậu chủ đã về rồi ạ!
Âm thanh một lần nữa phát ra từ cánh cửa phòng. Tay cô đang xem từ từ những tin nhắn của anh. Một tin nhắn hiện ra: “Mai anh về!”. Tim cô lúc này đập loạn xạ. Cô lập tức chạy ra khỏi phòng. Từ cái hành lang nhỏ bé có thể thấy Tinh Kỳ trong bộ vest đen đã về đến cửa phòng khách. Cô định chạy xuống đón anh, niềm nở và nhiệt tình với anh để anh mắng hay phạt nhẹ đi một chút. Nhưng khi anh nhìn lên cô thì cô đã chạy tót vào phòng trùm chăn lại. Cô đếm từng bước chân vang lên nhỏ bé và thầm liên tưởng xem anh đã đi đến đâu cái cầu thang. Cửa phòng bật mở, anh lách người vào phòng. Anh im lặng làm cô càng sợ hơn. Anh thả cái vali xuống giữa phòng, cởi cái áo vest nặng trịch ra. Có cái gì đó vướng vướng. Tinh Kỳ nhìn xuống thì đã thấy tay cô vòng qua eo anh từ lúc nào.
- Em … xin lỗi… Tinh Kỳ…