Cô đánh tay anh một cái.
- Anh yêu em hay yêu con đây?
- Em ghen với con à? Đương nhiên là yêu em hơn rồi – anh nâng cằm cô lên.
- Em không muốn xa anh chút nào cả, Kỳ Kỳ à… - Cô nắm lấy bàn tay anh, chà chà lên má.
- Có em bé rồi. Không có anh, có con làm bạn. Em nghén nhiều như vậy, không còn sức nhớ anh đâu – Anh ôm lấy cô.
- Vì em nghén nhiều nên mới cần anh chăm sóc. Em cần hơi ấm của anh – cô dụi đầu vào vai anh.
- Anh hứa sẽ mau chóng làm xong để về với em và con mà.
Cô đưa tay lên, vuốt dọc những đường nét trên khuôn mặt của anh để nhớ anh cho thật rõ. Cô hôn lên môi anh. Anh giữ chặt tay cô, hôn lại.
Anh đã đi từ sáng sớm, cô không muốn ra tiễn sợ mình sẽ níu anh ở lại. Vắng anh, cô rủ bạn bè đến nhà cho đỡ trống vắng.
- Ui cha, đã to như vậy rồi sao. Mới mấy tuần không gặp… - Á Mỹ không giấu nổi sự ngạc nhiên.
- Cậu thật hạnh phúc quá đi. Mình và anh Hoàng Vũ rất muốn mà không có được – Tuệ Châu cũng sờ thử bụng cô.
- Mấy tháng nữa em mới có cháu đây? – Hạ Hy ngẩn ngơ hỏi.
- Chỉ khoảng 6 tháng nữa thôi…
- Mình muốn có em bé quá Tinh Vân à… Có khi nào mình bị vô sinh không? – Tuệ Châu lo lắng.
- Trời ơi, đừng nói vậy chứ! –Tinh Vân véo nhẹ tay Tuệ Châu.
- Hoàng Vũ rất muốn có con, Tinh Vân à… - Tuệ Châu bật khóc
- Hay em và Hoàng Vũ… đi khám thử đi. Lỡ có chuyện gì còn kịp chữa – Á Mỹ thành thật khuyên.
- Ừ, tốt nhất cứ đi khám trước đi – Tinh Vân cũng đồng tình.
Tuệ Châu lẳng lặng không nói gì.
Tối hôm nào, Tinh Vân cũng nhận được nhiều cuộc gọi đến của Tinh Kỳ. Nhưng cô đều từ chối hết. Cô nhớ anh lắm nhưng lại không muốn nghe điện của anh. Một là cô muốn cho anh lo lắng, hai là cô sợ nghe giọng cô xong, cô sẽ càng nhớ anh da diết hơn. Cô chỉ cần nhìn thấy màn hình điện thoại hiện lên Tinh Kỳ đang gọi là cô đã có thể yên giấc rồi.
- Tinh Vân à…
Mới sáng sớm Tuệ Châu đã gọi điện cho cô. Cô nghe rõ tiếng Tuệ Châu khóc nức nở.
- Sao vậy?
- Anh Hoàng Vũ… Anh ấy… không thể có con được. Anh ấy… đòi ly hôn… - Tuệ Châu gào lên qua điện thoại.
- Sao cơ? Sao… anh ấy… anh ấy lại…
- Bác sĩ nói là do di chứng của khối u… - Tuệ Châu nói đứt quãng trong tiếng nấc.
- ...
- ...
- ... - Mình không có chỗ nào để về hết… Anh Hoàng Vũ mình sợ gặp mặt, anh ấy lại nhắc chuyện chia tay. Về nhà lại sợ ba mẹ tra khảo…
- Qua nhà mình đi. Anh Tinh Kỳ đi công tác rồi. Cậu ở đây mình cũng bớt buồn hơn. Ba chồng mình cũng không cảm thấy phiền đâu!
- ... Thôi được. Cậu chờ mình chút. Mình bắt taxi…
Đầu dây kia cúp máy. Cô lập tức gọi ngay cho Hoàng Vũ.
- Kim Hoàng Vũ, anh làm gì con bạn em thế hả? Anh cưới nó rồi giờ lại muốn bỏ rơi nó là sao? – Tinh Vân xả một tràng ngay khi đầu dây bên kia bắt máy.
Hoàng Vũ không trả lời một lúc lâu.
- Anh bị vô sinh, Tinh Vân à. Nếu em muốn giúp anh thì hãy khuyên Tuệ Châu ly dị đi, anh không muốn cô ấy vì anh mà không thể có nổi một đứa con.
- Anh… Từ nhỏ đến lớn, em luôn nghĩ anh là người điềm đạm nhất và chín chắn nhất. Sao giờ anh lại như thế này. Tuệ Châu muốn có con với anh và anh không cho cô ấy được một đứa con, không đồng nghĩa cô muốn lấy người khác. Sao anh không nghĩ anh là người duy nhất cô ấy yêu cơ chứ? Cô ấy đã hạ thấp mình đến mức không cần một đám cưới với anh luôn mà…
- Anh hiểu. Nhưng… - Hoàng Vũ chặn đứng lời Tinh Vân.
- Nghe đây, em cho anh thời gian 1 tuần. Nếu anh không suy nghĩ kỹ, em sẽ bắt Tuệ Châu ký đơn ly dị. Đến lúc đó anh đừng có mà hối hận.
Cô gác máy. Bỗng cảm thấy thương cho hai người bạn của mình. Một người thì luôn như người anh hai, lúc nào cũng hiểu cô và che chắn cho cô. Một người là người bạn thân nhất cũng như là người bạn đầu tiên trong trường của cô. Không ngờ khi họ lấy nhau rồi lại gặp nhiều bất trắc như vậy. Cô không trách ai được cả. Nếu là cô và Tinh Kỳ thì chắc… - Thưa cô chủ, có cô Tuệ Châu đến – Tiếng một cô người làm vọng ra từ cánh cửa gỗ.
- Chờ tôi một chút… - Tinh Vân lật đật đứng dậy. Vậy mà Tinh Kỳ cứ nói là bụng cô còn bé.
Vừa mở cửa phòng ra thì Tuệ Châu đã nhào đến ôm lấy cô. Hai vai Tuệ Châu run run làm cô cảm thấy thật tội nghiệp cho cô. Nhưng nhân tiện, cô cũng phải hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện của cô. Làm sao cô tin được người anh lại có thể vô sinh được. Chẳng phải lúc đó bác sĩ chữa cho Hoàng Vũ có nói rằng cuộc phẫu thuật thành công trên cả dự tính đó ư?
- Tinh Kỳ….
- Sao anh gọi, em không bắt máy? – Anh to tiếng trong điện thoại. Thấy cô im lặng, anh lập tức đổi tông dịu dàng lạ – Con anh sao rồi?
- Nó làm em đứng ngồi không được đây – Tinh Vân thỏ thẻ.
- Chắc to quá rồi. Anh đã làm xong được một nửa công việc bên đây. Chừng nào anh về sẽ dẫn em đi siêu âm. Anh nhớ em quá! – Tinh Kỳ tủm tỉm.
- Không, em gọi là vì chuyện khác… - Tinh Vân làm anh cực kỳ chưng hửng.
Anh hắng giọng.
- Em cũng nhớ anh! – Cô lập tức sửa làm anh khá hài lòng.
- Được rồi, chuyện gì? Em nói đi.
- Anh Hoàng Vũ nghe bệnh viện nói là bị vô sinh do di chứng của bệnh cũ để lại. Nhưng em không tin điều đó lắm. Anh giúp em hỏi lại ông bác sĩ đã từng giải phẫu cho Hoàng Vũ nhé! – Cô nói nhỏ nhẹ nhất có thể.
- Thằng đó mà bị vô sinh, anh cũng hơi bất ngờ. Được rồi. Anh sẽ hỏi giúp em… nhưng anh được gì nào? – Tinh Kỳ chưa chịu buông tha cho cô.
Cô suy nghĩ một hồi.
- Em yêu anh… – Dù qua điện thoại, nhưng anh vẫn có thể đoán được mặt cô đang đỏ ửng rất dễ thương. - Em nói gì anh nghe không rõ – Tinh Kỳ cố tình chọc ghẹo.
- Em… yêu… anh… - Cô nói nhỏ hơn lần trước.
- Hở, em nói gì vậy? Anh không nghe được…
- Âu Tinh Kỳ, em đau bụng quá. Máu… Đứa bé…. Nó… - Tinh Vân đột nhiên nói to, thở hổn hển.
Tinh Kỳ bên kia xanh mặt vì sợ.
- Này, em sao thế… Này…? – Tinh Kỳ hấp tấp trong điện thoại.
- Vậy là anh đồng ý rồi nhé – Tinh Vân cười khì khì vì đã trêu lại được anh.
Tinh Kỳ nghe thấy thế thở phào nhẹ nhõm.
- Ừ, rồi. Anh liên lạc ngay đây. Có tin anh sẽ báo cho em liền. Đừng đùa kiểu đó nữa – giọng Tinh Kỳ nghe có vẻ bực.
- Sao vậy? – Tinh Vân cố tình hỏi thêm.
- Ngốc à! Anh sợ… mất… Cả em và con…- Tinh Kỳ thật thà. Tinh Vân nghe thấy tim cô loạn nhịp vì hạnh phúc. Mặt cô đỏ ửng nhưng tươi sáng.
- Thôi, anh làm việc nhé – Tinh Vân nhanh chóng cúp máy và cô biết điều cô lo sợ đã xảy ra. Cô sẽ lại nhớ anh da diết.