Tinh Vân gật đầu nhẹ.
- Anh suýt làm nó bị sẩy đó! – Cô vuốt nhẹ bàn tay anh.
- Được mấy tháng rồi em? – Tinh Kỳ gấp gáp.
- Em nghe anh Kiến Bằng nói là thụ thai đúng vào đêm tụi mình cưới luôn đó. Vậy là… - Tinh Vân lẩm bẩm tính.
- Gần 3 tháng rồi – Tinh Kỳ thất thanh la lên.
- Sao giọng anh lạ vậy? Anh không thích em mang thai sao? – Tinh Vân bồn chồn.
- Không phải, mà là… nó quá nhỏ! – Tinh Kỳ xoa bụng cô – Nhỏ như không … có vậy…
Lần này thì chính cô cũng hốt hoảng theo. Tiếng nấc cô bắt đầu vang lên.
- Chẳng lẽ …
Cô toan nói thì bị tay Tinh Kỳ chặn lại.
- Em không được nói bậy. Mau thay đồ đi, anh đưa em đến bệnh viện.
Cô nhanh chóng thay đồ, lẽo đẽo chạy theo Tinh Kỳ xuống cầu thang. Chợt chân cô mất thăng bằng ngã nhào. Cô la lên. Tinh Kỳ may mắn đỡ kịp cô.
- Em thật là…! – Anh bế bổng cô lên.
- Em xin lỗi – Cô thỏ thẻ.
- Chắc phải gắn thêm một cái cầu thang máy trong nhà cho em đi riêng quá!
Trước khi đi, Tinh Kỳ không quên dặn mấy cô người làm mua một đống đồ ăn tẩm bổ. Cô nghe mà không nhớ nổi món nào vào món nào.
Ngồi trên xe, lòng cô cứ nôn nao.
- Tinh Kỳ, lỡ đâu…
- Anh nói rồi, xin em đấy, đừng nói bậy nữa – Lòng Tinh Kỳ nóng như lửa đốt.
Tinh Vân nhìn anh có chút hạnh phúc. Anh thực sự rất trân trọng cô.
Tới nơi, Tinh Kỳ đỗ xe lại, nhanh chóng mở cửa xe, bế cô vào trong. Tinh Vân cảm thấy ngượng.
- Sao anh không để em tự đi?
- Để em té nữa à? Em ngốc, em hậu đậu – Tinh Kỳ nạt cô.
Cô rưng rưng khi bị anh mắng. - Anh xin lỗi mà, đừng khóc mà! – Tinh Kỳ nhìn như người cha đang dỗ dành con gái đi tiêm vậy. Trông thật buồn cười.
Bác sĩ siêu âm cho Tinh Vân xong, phán một câu xanh rờn:
- Thai nhi bị teo nhỏ, chắc do buồn phiền, lo nghĩ nhiều quá!
Tinh Vân cúi gằm mặt xuống như con cún con sợ bị Tinh Kỳ khiển trách. Tinh Kỳ nhìn Tinh Vân không nói gì cả. Trên đường về, anh cũng không nói nửa lời với cô. Đến khi ăn tối cũng vậy.
- Tinh Kỳ… em… em xin lỗi! – Tinh Vân lại sắp khóc.
Tinh Kỳ nhìn cô, quay đi, lại cúi gằm mặt xuống chén cơm.
- Em có lỗi gì chứ! Là tại anh không tốt. Từ khi cưới về không quan tâm em nhiều. Rượu chè bê bết, đi sớm về khuya…
- Đừng nói vậy mà… - Tinh Vân ôm lấy cánh tay Tinh Kỳ - mà anh đã nói chuyện em về nhà anh cho Kiến Bằng chưa? Em sợ anh ấy sẽ lo.
- Anh chưa nói thì lúc đưa em đi bệnh viện đã nhận được tin nhắn của anh ấy: “Chúc hai em hạnh phúc!”. Anh ấy có khả năng tiên đoán trước mọi việc thì phải. Thôi, ăn đi – anh gắp cho cô một miếng bụng cá dài bằng cả găng tay.
Cô vừa đưa lên đến miệng là cảm giác khó chịu lại dâng lên. Cô buồn nôn. Mặt mày xây xẩm.
- Em sao thế? – Tinh Kỳ vuốt lưng cô nhè nhẹ.
- Khó chịu quá… - Cô ngất ngay trên tay anh.
- Này… này… - anh bế thốc cô lên lầu.
Đặt cô nằm xuống giường, anh thầm trách mình. Cô ốm nghén như vậy mà không ở nhà chăm sóc cô, lại còn trách móc cô đủ điều. Anh tự hỏi lúc ở khách sạn với Kiến Bằng, cô cũng ngất lên ngất xuống thế này sao? - Tinh Kỳ… - Cô mò mẫm anh trong đêm tối nhưng anh đi đâu mất rồi.
Nhìn qua bên phần giường trống trải nằm bên, cô khóc nấc. Cô tưởng là anh thay đổi rồi, cô tưởng nghe tin cô có em bé, Tinh Kỳ sẽ quan tâm và chăm sóc cô như lúc trước.
Cánh cửa phòng bật mở. Cái bóng to cao ấy bước nhanh về phía cô, vội với tay mở cái đèn ngủ.
- Ngốc à, em lại làm sao thế? – Tinh Kỳ vồn vã hỏi.
- Kỳ Kỳ, em tưởng anh không còn ở đây nữa – cô ôm cứng lấy anh.
- Em cứ khóc như vậy thì con anh lại teo đi thì sao? Không được khóc nữa đâu đấy! – Tinh Kỳ lau nước mắt cho cô – Anh pha sữa cho em này. Từ nãy giờ anh đi hỏi mấy cô người làm nấu món gì cho em bớt nghén đó. Em ăn thử đi, không buồn nôn nữa thì phải ăn hết đống này – Tinh Kỳ chỉ vào một đống đồ ăn đang để trên bàn.
Cô ăn thử một miếng, không sao cả.
- Không ngon… - Cô thốt lên.
- Không sao, em ăn được là được rồi. Tại miệng bà bầu ăn mới vậy thôi, chứ anh ăn thử hết rồi, ngon lắm.
Tinh Kỳ đút cho cô ăn từng muỗng cháo cá. Lòng cô bỗng rộn ràng hạnh phúc.
Kể từ hôm đó, Tinh Kỳ lúc nào cũng về nhà sớm hơn 4 giờ để ở với cô.
- Anh không phải làm vậy đâu! Em ổn mà…
- Ồn gì chứ? Anh vẫn chưa thấy bụng em to lên tí nào cả - anh nhìn cái bụng của cô than thở.
- Em thấy to hơn trước nhiều rồi mà – Cô xịu mặt xuống – anh định bắt em ở nhà cứ chơi với con Kỳ Kỳ hoài sao?
- Ngoan đi, anh không chịu nổi nếu em đi ra ngoài và bị một tên nào đó bắt cóc tống tiền đâu.
- Nhưng Kỳ Kỳ, em không muốn ở nhà đâu. Con cũng không muốn nữa – Cô nhõng nhẽo với Tinh Kỳ.
- Thôi được, em muốn đi đâu thì anh sẽ chở em đi.
- Không được…
Ông quản gia ở đâu tự nhiên chạy bịch bịch vào nhà.
- Thưa cậu chủ, ông chủ về rồi ạ.
Ông Âu về mặt sáng bừng.
- Sao bố về sớm thế? – Tinh Kỳ có vẻ không vui.
- Tại ta nghe thấy sắp có cháu bồng nên ráng ở đó thêm hai tuần rồi về luôn. Ta muốn về sớm bồng cháu nội – ông Âu cười – và nhân tiện trông giúp con Tinh Vân trong lúc con đi công tác nước ngoài. Vế sau của ông Âu làm cả Tinh Kỳ và Tinh Vân đều hoang mang.
- Ba à, sao lại vậy ạ? Sao Tinh Kỳ lại phải đi công tác?
- Vì công ty của ba Kiến Bằng đang gặp chút khó khăn, cần Tinh Kỳ sang bên đó phụ bác ấy một tay đồng thời kiếm thêm nhiều khách hàng mới cho Âu Long…
- Không được… con không muốn Tinh Kỳ đi đâu… - Tinh Vân nắm lấy tay Tinh Kỳ.
- Không sao đâu, chuyến đi này ngắn thôi. Ta tính rồi, dài lắm cũng chỉ 3 tháng!
- Con không muốn đi – Tinh Kỳ cương quyết.
- Đây là một cơ hội tốt. Không phải lúc nào cũng gặp đâu. Tinh Vân, ta hiểu con lo lắng. Nhưng mà chẳng lẽ con không thể vì công ty xa nó ít ngày được hay sao? – ông Âu nói như thể cô là một người ích kỷ lắm.
Tinh Vân lúng túng hết nhìn Tinh Kỳ lại nhìn sang ông Âu.
- Thôi được rồi, Tinh Kỳ… anh đi đi – cô đi thật nhanh lên phòng, không dám nhìn vào Tinh Kỳ.
- Con chuẩn bị đi, mai đi rồi…- ông Âu ra hiệu cho anh đuổi theo cô.
Anh lập tức phóng lên lầu. Đúng như anh đoán, cô đang khóc.
- Em khóc trông thật xấu xí – anh véo má cô.
- Vậy thì bỏ em đi… - Tinh Vân đưa đôi mắt ngấn nước lên nhìn anh.
- Ây da, sao cái miệng này thích nói bậy thế? Anh không muốn bỏ con anh chút nào! – Anh xoa lên cái bụng đã tròn xoe của cô.