Tinh Vân suýt sặc.
- Sao cơ ạ?
- Vừa nãy bác sĩ nói với anh là em thiếu một chút nữa thôi là mất đứa bé rồi. Cái thằng này… Thật là… - Anh ngán ngẩm quay qua nhìn cô đang hết sức ngạc nhiên – Vậy là em cũng không biết rằng mình đang có thai?
Tinh Vân lắc nhẹ đầu cười trừ nhìn anh.
- Xem ra anh hết hi vọng thật rồi! – Kiến Bằng thở dài – để anh gọi nó đến đón em về.
Kiến Bằng vừa rút điện thoại ra. Tinh Vân liền ngăn lại.
- Đừng anh…! Em không muốn…
- Là con của nó nữa mà, đâu phải con của mình em? – Kiến Bằng nhìn cô, lại thôi không hỏi nữa – Thôi được rồi, em nghỉ đi. Anh ngủ ở phòng khách là được rồi. Ráng giữ gìn sức khỏe đấy!
Nhìn tướng anh lủi thủi ra phòng khách, cô bật cười. May là Tinh Kỳ đã gỡ mấy con chíp ra khỏi đống quần áo của cô hết rồi. Nếu không chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
1 tuần sau
- Tuệ Châu, em có nghe tin gì của Tinh Vân không? Anh lo cho cô ấy quá! – Đây là lần thứ 200 Tinh Kỳ gọi cho cô để hỏi thăm tin tức.
- Em không biết thật mà. Anh không tin thì hỏi chồng em ấy! – Tuệ Châu ngán ngẩm trả lời đi trả lời lại duy nhất một câu.
Tinh Kỳ một lần nữa lo lắng cúp máy. Điều anh nghi ngờ chính là cô vợ nhỏ của anh đang ở trong khách sạn cùng với người anh họ Âu Kiến Bằng của anh. Nhưng anh cố để không lộ ra rằng mình đang lo lắng hay tức phát điên vì cô trước mặt Kiến Bằng vì sợ sẽ nhìn thấy nụ cười đắc thắng sẽ hiện lên trên mặt anh ta. Anh thật sai lầm khi gỡ con chíp đó ra khỏi mấy bộ đồ của cô.
Tiếng gõ cửa làm anh giật mình.
- Thưa phó chủ tịch, cô Ân đang chờ bên dưới để ký hợp đồng.
Anh đứng lên và đi ra khỏi phòng.
- Chào cô Ân Nhã Trí!
- Chào anh, tôi muốn ra quán cà phê đằng kia – cô ta chỉ.
Anh đang tự hỏi sao lúc nào cô ta cũng phải tỏ thái độ như vậy. Đến khi ra quán cà phê thì cô ta lập tức quay ngoắt 180 độ thành một con người cực kỳ nhiệt thành và có khiếu hài hước. Anh cũng không biết phải nói sao với cô gái này. Nhưng nói về ấn tượng, cô ta là cô gái ấn tượng nhất mà anh từng gặp. Tuy nhiên cái sự kiêu kỳ của cô thì chẳng dễ chiều chút nào.
- Vậy, cô cuối cùng cũng muốn ký hợp đồng với công ty chúng tôi? – Anh gọi đồ uống xong quay qua cô ta.
- Tất nhiên, tôi nghe nói anh và vợ đã chia tay. Tôi thấy tội nghiệp nên muốn lấy bản hợp đồng để bù đắp.
- Này, ai nói với cô rằng chúng tôi đã chia tay rồi chứ? – Tinh Kỳ như bị chọc trúng vết thương, lập tức nổi giận đùng đùng.
- Chính thái độ của anh đã nói lên điều đó – Cô ta nháy mắt với anh và mau chóng đổi chủ đề - Bản hợp đồng đâu?
Anh rút ngay ra bản hợp đồng trong cái bìa nhựa màu xanh. Anh quan sát cô ta không cần đọc qua điều lệ đã ký luôn. Đúng là khinh người quá đáng!
- Cô…
- Tôi thế nào? Nếu tôi không thế này, làm sao có khả năng chinh phục Âu Tinh Kỳ anh chứ? Chẳng phải anh bỏ vợ anh là vì tôi sao? – Cô ta nâng cằm anh lên.
Sự tự tin của cô ta làm anh bật cười nghiêng ngả, anh rút vội cái hợp đồng vào trong cái bìa sơ mi.
- Xin lỗi nhé, cô tự tin quá rồi! – Anh rụt đầu ra khỏi bàn tay của Ân Nhã Trí.
Trong lúc quay đầu, anh nhìn lướt qua cửa sổ có một hình bóng nào đó quen quen. Anh tua lại trong đầu mình hình ảnh ban nãy. Tinh Vân… Là cô. Đúng là cô ấy. Anh nhớ ra có lần cô ấy khóc vì thấy anh qua lại với Nhã Trí. Cô ấy biết anh và Nhã Trí đang ngồi đây. Chắc vì nhớ anh nên cô ấy mới ra đây nhìn trộm. Anh ngay lập tức đứng dậy phóng ra ngoài quán cà phê.
- Tinh Vân, Tinh Vân… - Anh gọi to giữa phố đông làm ai nấy đi qua đều nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ. Anh chạy đi chạy lại xung quanh quán cà phê để tìm nhưng không thấy đâu. Chợt lúc ra đến vỉa hè, anh nhìn thấy chiếc BMW màu đỏ đang đỗ lại. Anh đoán chắc đó là Kiến Bằng và người ngồi trên đó có thể là vợ anh. Anh không thể nào hoa mắt được. Anh vội chạy ra thì con BMW đã lao ✓út đi.
Khác với những người khác. Tinh Vân mang bầu không nghe nhạc của Mozart mà toàn nghe nhạc Beethoven và … Châu Kiệt Luân. Cô cũng chẳng hiểu sao cô lại ghiền nghe mấy thứ này.
- Em có muốn đi ăn gì không? – Kiến Bằng nhìn cô ngồi đằng sau lúc lắc mà bật cười – Đang nghe bài gì thế?
- Dạ khúc của Châu Kiệt Luân ạ. Em thèm ăn 乃ún thịt nướng và… - Tinh Vân ấp úng một hồi
- Và gì? – Kiến Bằng hỏi lại.
- Vú dê nướng – Câu trả lời của cô làm Kiến Bằng suýt chút nữa tông vào cái xe đằng trước vì cười.
Quán ✓ú dê đông nghịt người. Tinh Vân thấy cũng có nhiều người mang bầu như mình, đi ăn chung với chồng. Người chồng luôn tay gắp cho bà vợ ăn trông rất là hạnh phúc. Trong khi cô thì… Đột nhiên cô thấy tủi thân vô cùng. Nước mắt cô rơm rớm. Kiến Bằng nhận ra được điều đó.
- Em tủi thế thì sao không về với Tinh Kỳ đi? Đây để anh gắp cho! – Kiến Bằng đưa một miếng thịt vào bát cô.
Cô nhìn anh đầy cảm kích.
- Nếu anh nói anh vẫn còn rất thích em. Liệu em có đồng ý…
- Kiến Bằng, em hiểu chúng ta lúc trước có rất nhiều tình cảm sâu đậm. Em biết là vì Tinh Kỳ đã chia cắt nhưng… em mới hiểu được rằng trong tim em lúc này chỉ còn lại Tinh Kỳ thôi. Đừng trách em… - Tinh Vân ngắt lời anh.
- Không sao, anh hiểu mà… Anh vẫn sẽ là anh họ của em chứ nhỉ? – Kiến Bằng cười.
Cô cũng cười toe vì câu nói này của anh. Đúng là Kiến Bằng, lúc nào cũng hiểu được cô làm cô rất nhẹ nhõm. Bên anh ấy thật dễ chịu.
Tinh Kỳ như bấn loạn. Rõ ràng là vợ anh đang ở cùng với Kiến Bằng. Anh như lộn hết gan tiết lên được. Nhớ lại hồi xưa nếu anh không ra tay thì có lẽ cô cũng chẳng còn là của anh mà nay đã là của Kiến Bằng mất rồi. Có khi nào “Tình cũ không rủ cũng tới không”. Anh vò đầu bứt tai, giờ thì chẳng còn tâm trí đâu để mà lo cho công việc nữa rồi.
Anh quyết định ngày mai sẽ đến nhà của Kiến Bằng.
- Kiến Bằng anh đi đâu vậy? – Tinh Vân bị tiếng loạch quạch trong phòng tắm làm tỉnh dậy.
- Sáng sớm này anh có việc bận phải đi ra ngoài. Em ở nhà ngoan nhé! – Tiếng Kiến Bằng từ trong toilet vọng ra – anh hứa sẽ về sớm.
Kiến Bằng phóng ra khỏi phòng khách sạn. Tinh Vân buồn ngủ quá lại kéo gối ngủ tiếp. Nhưng chưa đầy nửa tiếng sau thì lại có tiếng gọi cửa. Cô cứ nghĩ là mấy cô phục vụ phòng đem đồ ăn sáng lên. Cô vươn vai, dụi mắt đứng dậy. Tiếng đập cửa vẫn không ngừng vang lên thúc giục. “Phục vụ gì mà bất lịch sự quá!” - Cô nghĩ thầm.
Cánh cửa mở ra. Hai mắt cô như muốn rơi xuống đất khi người đứng ở đó là Âu Tinh Kỳ. Cô vội đóng cửa lại. Tinh Kỳ biết được ý định đó nên lập tức lách vào trong. Anh giờ mới là nổi giận thật sự. Dù biết trước là cô đang ở đây nhưng khi tận mắt thấy được cô vợ của anh chung phòng khách sạn với một gã đàn ông khác. Anh không khỏi Ⱡồ₦g lộn. Tinh Vân có thể nhìn ra điều đó trong ánh mắt anh. Cô run lẩy bẩy. Anh thì lại nghĩ cô có tật giật mình. Anh không nói không rằng vào trong phòng xách cái vali của cô ra và vác cô lên vai như vác bao tải. Cô vùng vẫy nhưng anh không chịu buông. Anh khóa trái của phòng lại, nhanh chóng đưa cô ra khỏi khách sạn.
- Âu Tinh Kỳ bỏ em xuống – Tinh Vân nhấn mạnh từng chữ.
Anh lập tức thả cô xuống ghế sau xe, đóng cánh cửa xe một cái rầm. Anh nhét vali vào cốp và ngồi lên ghế trước. Cô tự hỏi sao không ai ngăn cản anh nhỉ? Trông cô không giống nạn nhân của một vụ bắt cóc sao?
Chiếc xe vào trong căn biệt thự. Chẳng hiểu sao cô lại có cảm tưởng như mình đang đi gần đến chỗ ૮ɦếƭ vậy. Mặt Tinh Kỳ đằng đằng sát khí. Anh xuống xe lại vác cô lên vai và xách cái vali lên lầu.
- Âu Tinh Kỳ… - cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Đám người làm lại được dịp xì xầm to nhỏ.
Tinh Kỳ thả cô xuống giường. Anh lật ngửa cô ra. Anh úp mặt vào cổ cô. Không hiểu lúc đó đầu óc cô để đi đâu mà chẳng thèm quan tâm anh đang làm gì. Tấm ảnh trên bàn đã được sửa lại, treo rất đẹp. Dường như phòng ngủ đã được sửa lại, đầy ắp những tấm ảnh cưới của cô và anh. Trên bộ ghế sofa là một tấm ảnh che kín tường. Bức tường trên chỗ giường cũng đầy ảnh. Cô có cảm giác ấm cúng lạ. Chợt cô cảm thấy ngột ngạt, người cô căng cứng. Ngó lại thì thấy chiếc váy ngủ đã được cởi ra từ thuở nào.
- Tinh Kỳ, đừng… - Cô với tấm chăn quấn quanh người mình.
- Anh là chồng em cơ mà – Anh lại lao đến cô.
- Không được mà… - Tinh Vân nói gấp gáp, đẩy anh ra.
Lúc này thì Tinh Kỳ nổi điên thật sự. Anh đứng dậy ra khỏi giường.
- Lẽ nào em đã có người khác… ? – Giọng anh đầy đau khổ. Biết là khi cưới cô về anh đã làm sai nhiều điều. Anh cũng đã sám hối rất nhiều. Nhưng không ngờ chỉ vì những chuyện như vậy mà anh đã để vuột mất cô. Cô đã thực sự nối lại tình xưa với Âu Kiến Bằng?
- Phải! – Tinh Vân nhìn thẳng vào mắt anh nói.
Anh cười đầy cay đắng. Mắt anh tối sầm lại.
- Âu Kiến Bằng – Anh rít lên.
- Không – Tinh Vân cầm lấy hai tay anh đang chống trên giường – Hắn ở đây… - cô đặt bàn tay anh lên bụng mình.
Tinh Kỳ ૮ɦếƭ trân. Một lúc sau anh mới hiểu ra. (Con người thông minh lâu lâu chậm hiểu ý mà!)
- Con… là của anh sao? – Tinh Kỳ lắp bắp.
- Chứ anh nghĩ là của Kiến Bằng à? – Tinh Vân ra vẻ giận dỗi.
- Thôi mà, anh xin lỗi! – Tinh Kỳ ôm cô vào lòng – Vậy là lần trước… Em đau bụng … là vì… - Tinh Kỳ tỏ ra lo lắng.