_Hai bác Vương đến đây để chỉ trích cô bé mà cháu nhận nuôi sao ạ? – cô đặt chiếc túi xách xuống ghế rồi ngồi xuống.
_Đâu … Hai bác chỉ…. – bà Vương lúng túng
_Nếu hai bác nói vậy thì chắc bản thân cháu cũng không xứng với anh Tinh Kỳ. Hai bác nói Hạ Hy vậy chẳng khác nào nói cháu cũng đang đua đòi, leo cao, hám của – hai ông bà Hoàng nhìn nhau “hôm nay con bé bị sao vậy?”. Tinh Vân rất ít khi giở giọng này với người khác, thậm chí là không bao giờ.
_Không, bác không hề có ý đó – ông Vương lấm lét nhìn bà Vương – nhưng như cháu thấy gia đình bác khá là danh giá. Gia Vệ còn trẻ, có tài, lại là người thừa kế cả một tập đoàn lớn mạnh như vậy. Bác sợ rằng Hạ Hy sẽ ngáng chân đường sự nghiệp của nó.
_Thực ra thì… Hạ Hy đâu có đến nỗi đâu bác. Chính cháu là người nhận nuôi em. Nếu bác nói vậy thì chẳng khác nào nói cháu không có mắt nhìn người – tay Hạ Hy nắm chặt tay cô, thầm van xin cô đừng nói nữa. Nhưng cô lại hất tay cô bé ra, đặt tay mình lên tay cô bé vỗ về - Cháu chơi với hai anh Gia Vệ và Gia Hoành từ nhỏ, cháu rất hiểu hai anh rất kính trọng hai bác, vậy nên đừng để chỉ vì một việc nhỏ như vậy mà khiến hai anh thay đổi cách nhìn. Gia Vệ là một thiên tài, cháu tin là không có gì lớn lao có thể ngăn cản anh ấy tiến đến thành công. Hai bác chắc biết rõ điều đó. Và nếu Hạ Hy thật sự tệ như hai bác nghĩ thì cháu tin rằng Hạ Hy sẽ làm cho tài năng của anh ấy được rèn dũa nhiều hơn thôi. Anh Gia Vệ dù sao cũng lớn rồi. Qua mấy tháng nữa là anh ấy sẽ kết thúc hợp đồng làm việc của tập đoàn Âu Long. Cháu tin rằng anh ấy biết chịu trách nhiệm những việc mình làm và hai bác nên tin tưởng anh ấy ạ. Cháu nói hết rồi. Xin phép hai bác!
Tinh Vân dứt lời liền đứng dậy, xách chiếc túi đi lên phòng. Không chờ ông bà Vương trả lời. Cô lục trong hộc bàn kế bên giường ra chiếc nhẫn. Cô đeo nó vào ngón áp út. Khi cô xuống dưới nhà thì không thấy ông bà Vương đâu cả.
_Cám ơn chị - Hạ Hy nhảy bổ ra ôm chầm lấy cô – hai bác cho phép em quen với anh Gia Vệ rồi nhưng mà phải học thật giỏi, luôn trong top 5 của trường cơ.
Tinh Vân cười đầy tự hào.
_Chị em mà!
_Hai đứa mau ra đây ăn đi – bà Hoàng cũng vui vẻ theo
_Để con gọi cho anh Tinh Kỳ một chút! – Tinh Vân vừa ra ngoài kêu anh tài xế về trước thì bên kia một giọng lạ hoắc bắt máy.
_Alô?
_Alô, tôi là Adrian đây. Anh Tinh Kỳ đang đi vệ sinh trong khách sạn. Có gì cô gọi lại sau nhé! Chúng tôi bận bịu lắm!
Adrian nói xong liền cúp máy. Tinh Vân đứng đó tái mặt đi. Chiếc nhẫn cô đang đeo lập tức cất trả vào trong túi. “trong khách sạn… chắc là đang đi thăm ông Hiyaki thôi, không có gì… cả”. Cô tự trấn an một lúc và quay trở lại bàn ăn.
_ Hạ Hy, ông Hiyaki sao ở lại Việt Nam lâu thế? Ông ta chưa về à? – Tinh Vân nhìn Hạ Hy chan chứa hy vọng ít ỏi.
_Đâu có đâu chị, anh Hoàng Vũ vừa vào viện là ông Hiyaki đã về Nhật rồi! – Hạ Hy tỉnh queo gắp thức ăn, vừa cho đến miệng. Cô khựng lại – chị sao thế?
_Vừa nãy chị gọi điện cho Tinh Kỳ. Là… là… Adrian nghe máy. Cô ta nói… - Tinh Vân chợt im lặng hồi lâu.
_Nói gì chị? – Hạ Hy vẫn tỉnh khô.
_Anh ấy đang… đi vệ sinh trong khách sạn – Tinh Vân lấy tay bịt miệng mình lại.
Đôi đũa trên tay ông bà Hoàng rơi xuống. Ông bà Hoàng bốn mắt nhìn nhau. Ba Tinh Vân chợt rút điện thoại ra gọi.
_Alô, ông thông gia à? Gọi đến đây có việc gì thế? – ông Âu vẫn bình thản không biết chuyện gì.
Cả phòng ăn lúc này im lặng như tờ, không ai hé nửa lời. Nước mắt trên má Tinh Vân rơi xuống bàn nghe rõ thành tiếng.
_Tôi muốn hủy hôn. Tinh Vân nhà tôi không thể lấy Âu Tinh Kỳ được. Nhà tôi biết đã trèo cao. Tôi sẽ cho Tinh Vân đi du học. Tôi cũng xin ông cho tôi nghỉ việc.
_Ba…
_Ta trong công ty nhìn nhỏ Adrian và Tinh Kỳ chối mắt thay cho con. Đường đường là con dâu tương lai nhà họ Âu mà ai nhìn vào cũng tưởng Adrian mới là vợ chưa cưới của nó. Thằng Tinh Kỳ này quá đáng lắm rồi! Có ૮ɦếƭ ta cũng không để con bước vào nhà họ Âu nữa bước. Vào đấy chưa gì đã bị người ta nói là ham của. Nay thằng Tinh Kỳ còn làm con mất hết sĩ diện như vậy. Ta thật sự không can tâm. Tiền ta tiết kiệm được vẫn còn đủ cho con cháu ta xài cả đời, ta không lo. Nghe lời ta, mai con sẽ đi du học.
Cô không nói gì cả, im lặng tiếp tục ăn. Tiếng chuông cửa vang lên.
_Để ba ra mở!
Tiếng cửa vừa bật mở.
_Bác Hoàng, có chuyện gì thế ạ? Tại sao lại hủy hôn? Cháu và Tinh Vân vẫn rất tốt cơ mà.
Ba Tinh Vân nhếch mép cười.
_Tinh Vân đi du học rồi. Tôi không cho phép nó lấy cậu, tôi cũng không muốn dính dáng gì đến nhà họ Âu. Mong cậu về cho.
Tinh Kỳ chưa kịp mở miệng thì cánh cửa đã sập lại trước mặt.
_Xin bác hãy cho cháu gặp Tinh Vân hoặc cho cháu một lời giải thích – Tinh Kỳ đập tay mạnh vào chiếc cửa gỗ. Nhưng bên trong vẫn hoàn toàn im lặng – Nếu không, cháu sẽ đứng chờ mãi ngoài cửa. Tinh Vân, anh biết em đang ở đó. Mau ra đây cho anh!
Tinh Kỳ ngồi sụp xuống dưới nền đá đầy bất lực. Cứ tưởng mọi chuyện sẽ đâu vào đấy, chỉ còn 20 ngày nữa thôi. Vậy mà người con gái anh yêu ngày mai sẽ đi xa anh hơn vạn dặm. Nhưng có chuyện gì ở đây? Sao tự dưng ba Tinh Vân lại đột ngột thay đổi ý định không cho cô lấy anh nữa? Anh cứ ngồi đó mà suy nghĩ chờ đợi.
Tiếng sấm ré lên xe nát cả bầu trời. Anh nhìn lên đầy ngán ngẩm. Anh vẫn ngồi trước nhà cô mặc cho mưa rơi tầm tã. Tinh Vân từ trên phòng nhìn xuống thấy anh vẫn ngồi dầm mưa, cô toan chạy xuống nhưng đã bị ba cô chặn lại. Ông không muốn kéo dài mối quan hệ này của cô thêm nữa. Ông muốn Tinh Vân dứt khoát vứt bỏ mọi thứ mà đi du học. Ông lo sợ lấy Tinh Kỳ, cô sẽ không có được hạnh phúc. Cô lại lầm lũi lên trên phòng, ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn Tinh Kỳ đang ở đó ướt nhẹp.
[color=blue] Tinh Kỳ vẫn bướng bỉnh ngồi đó, anh sợ nếu anh rời đi thì sẽ không còn cái đám cưới nào nữa. Nguồn động lực sống của anh sẽ rời xa anh mà anh chẳng biết lúc nào cô sẽ quay lại. Anh sợ cô đang hiểu lầm chuyện gì đó mà anh chưa kịp giải thích. 19 năm nay, anh luôn thầm lặng yêu cô. Vậy mà đến khi chỉ còn 20 ngày nữa anh sẽ có được cô thì cô lại chuẩn bị rời xa anh. Anh đã có thể có được cô bất cứ lúc nào anh muốn nhưng anh đã không thể làm…. Vì quá yêu và tôn trọng cô. Từ lúc mẹ anh qua đời, chính em là người đã khiến anh vượt qua tất cả. Tinh Kỳ trong cơn mê man:
_Tinh Kỳ, sao anh khóc vậy? – bé Tinh Vân mở hai mắt tròn xoe ra nhìn anh.
_Không… không có gì… Chỉ là… anh nhớ mẹ. Anh muốn như những đứa trẻ khác. Đi học về được cầm một mẩu phô mai mà mẹ mua. Khi bị thương thì có thể làm nũng với mẹ. Khi học giỏi, được cô giáo khen thì được mẹ ôm vào lòng…. Anh ước sao mình cũng được như vậy… - Tinh Kỳ vừa thấy Tinh Vân từ đâu nhô ra thì mau chóng quẹt đi nước mắt (giữ hình tượng!)
_Bác Âu không tốt với anh à?
_Không phải, nhưng bố anh là đàn ông. Sao dịu dàng được như mẹ anh được chứ? – Tinh Kỳ bật cười trước câu hỏi ngây thơ của bé Tinh Vân mới có 4 tuổi.
_Vậy… - Tinh Vân trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi hai mắt bé sáng lên như những vì sao trên trời – em sẽ làm mẹ anh. Khi nào anh đi học, em sẽ chia phô mai cho anh ăn chung. Khi nào anh bị thương thì có thể nũng với em. Khi nào anh học giỏi, em sẽ khen và ôm anh vào lòng.
_Đồ ngốc – Tinh Kỳ cốc đầu yêu cô một cái – Em an ủi kiểu gì mà buồn cười vậy? Anh không muốn em làm mẹ anh, anh muốn em làm cái khác cơ!
_Anh muốn em làm gì? – Tinh Vân lại ngây thơ hỏi – Em gái anh sao?
Tinh Kỳ quay qua bên kia, loay hoay với đám cỏ dại một chút, rồi anh lại quay sang cô.
_Wow, đẹp quá. Anh Tinh Kỳ thật là giỏi! – Tinh Vân xuýt xoa nhìn chiếc nhẫn cỏ trên tay Tinh Kỳ - Kỳ Kỳ à, thật đẹp quá.
_Muốn đeo nó không?
_Dạ có! – Tinh Vân rõ hớn hở
Tinh Kỳ đeo nó thật khẽ vào ngón áp út của Tinh Vân.
_Vậy đấy! Anh muốn em là người anh sẽ đeo nhẫn vào ngón áp út.
Cô bé ngây thơ vẫn chưa hiểu dụng ý bên trong là gì. Chỉ nghĩ đơn thuần là người mà Tinh Kỳ sẽ đeo nhẫn cho.
_Nhất định em sẽ cho anh đeo – cô bé Tinh Vân cười thật tươi. Nụ cười tinh khiết như những hạt nắng đầu tiên của ban mai.
_Mà sao em lại biết anh ở đây?
_Gia Vệ với Gia Hoành bày trò trêu chọc em, nói em không có Tinh Kỳ thì không biết làm gì cả. Hoàng Vũ cũng a dua theo – Cô bé bĩu môi, phồng má vẻ giận dỗi, nhìn thật là dễ thương.
_Và em tìm anh để xử lý tụi nó phải không? – Tinh Kỳ cười Tinh Vân khó đỡ.
Tinh Vân vẫn bĩu môi phồng má gật nhẹ đầu.
_Đi nào, chúng ta đi xử lý chúng!
Tối hôm đó
_Bố ơi, con muốn em Tinh Vân là vợ con!
Ông Âu đơ ra nhìn đứa con bé xíu. Tuy biết là Tinh Kỳ thích Tinh Vân từ lâu nhưng không ngờ thằng bé này lại… Ông đành giả bộ đồng ý để thằng bé quên chuyện.
_Ừ, rồi rồi. Tinh Vân sẽ là vợ của con. Được chưa? Ăn đi, ăn đi! – Ông Âu cười cười.
Tinh Kỳ cầm đũa lên gắp miếng ăn đến miệng rồi lại bỏ xuống.
_Không được, bố phải làm tờ hôn ước cho con! (Thông minh từ nhỏ có khác!) Rồi đưa cho con giữ bản sao.
_Ừ ừ rồi, nhưng … bác Hoàng giờ này chắc ngủ rồi. Để hôm khác – Ông Âu chống chế.
_Không được, chừng nào bố làm xong hôn ước, đưa cho con, con mới ăn – Tinh Kỳ chạy phắt lên lầu.
1 ngày, 2 ngày, 3 ngày, Tinh Kỳ vẫn không thèm ăn lấy một chút (Nhưng đêm đêm có leo xuống tủ lạnh lấy một ít đồ để ăn).
_Anh Tinh Kỳ, bác Âu kêu anh xuống ăn cơm kìa – Tinh Vân mở cửa phòng Tinh Kỳ, nói nhỏ.
_Em ăn đi, kêu bố không làm xong thì anh sẽ không ăn! – Tinh Kỳ kéo chăn lên qua đầu.
Tinh Vân ôm con gấu bông nhỏ mà Tinh Kỳ tặng chạy xuống lầu.
_Bác Âu ơi, anh Tinh Kỳ không chịu xuống, bảo rằng khi nào bác làm xong việc anh ấy mới xuống.
Oè, qua ủng hộ bớt đại lộ danh vọng đi mà! Truyện đang ế quá! Nếu các bạn ủng hộ mình sẽ đăng 3 cháp mỗi ngày