Chương 98: Phiên ngoại mộtNăm Nguyên Phong thứ mười, vẫn là vào tháng chạp, tuyết đã rơi hai ngày nay, trên mặt đất đọng lại từ lớp tuyết thật dày.
Bên trong hoàng cung Đại Diễn là một khung cảnh uy nghiêm tĩnh lặng, lại truyền đến từng tiếng gọi được đè thấp giọng.
"Tiểu công chúa --"
"Tiểu công chúa --"
"Xương Hoa công chúa --"
Bên trong cung thất tinh xảo, vài cung nữ, nội giám đang tìm kiếm khắp nơi vị tiểu công chúa nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Một tiểu cung nữ sắp khóc đến nơi: "Làm sao bây giờ Trương cô cô, tìm không thấy tiểu công chúa, làm sao ăn nói với Hoàng Hậu nương nương?"
Vẻ mặt Trương cô cô còn có chút bình tĩnh, chỉ là mặt mày có vài phần lo âu, bà nhíu mày suy nghĩ, thiên hạ yên ổn định lâu ngày, thủ vệ trong cung lại nghiêm ngặt, thật không cần lo lắng người ngoại lai bắt tiểu công chúa đi. Huống hồ, mới vừa rồi trước khi tiểu công chúa biến mất, nàng còn căn dặn người hầu xem chừng, hiện giờ, ngay cả cung nữ bên cạnh tiểu công chúa cũng không thấy bóng dáng, chỉ có thể là bản thân hai đứa nhóc kia tự chuồn êm đi ra ngoài.
Bà nói: "Lại đi nội điện tìm xem, từ trước đến nay tiểu công chúa ngoan ngoãn hiểu lễ nghĩa, tuyệt đối sẽ không vô cớ trốn đi, làm khó người ta."
Nghe bà nói như vậy, tiểu cung nữ vội vàng tìm vài người tâm phúc đi vào điện cẩn thận tìm kiếm cùng với hai cung nữ khác, quả nhiên tìm được một trang giấy trắng trên án thư, mặt trên xiêu xiêu vẹo vẹo mà vẽ một hình người nhỏ, bên cạnh còn có mấy cái chấm đen kỳ quái, nàng nhanh chóng đem tờ giấy này giao cho Trương cô cô.
Trương cô cô tiếp nhận nhìn kỹ xem, người được vẽ trên giấy thoạt nhìn khá nhỏ, lại mặc một thân quần áo màu vàng. Lập tức bà đã biết, người này là ca ca chung long phượng thai của tiểu công chúa, đương kim Thái Tử điện hạ.
Nàng đưa cho một cung nữ đắc lực, phân phó nói: "Ngươi lập tức chuẩn bị lò sưởi và áo choàng, mang vài người đi tới Đông Cung, nhớ rõ lưu ý ven đường, có lẽ sẽ gặp được tiểu công chúa ở nửa đường, ta đi hồi bẩm nương nương."
"Dạ."
Xương Hoa công chúa cư trú ở Vĩnh Nhạc cung, cách Tê Phượng cung của Hoàng Hậu nương nương không xa, chỉ cách một cung tường.
Liễu Nhi thấy Trương cô cô vội vàng đến, tiến lên hỏi qua nguyên do, vội dẫn bà đi vào cầu kiến.
Tiết Tĩnh Xu ngủ trưa mới dậy, dựa vào trên giường nệm, tiếp nhận giấy vẽ truyền đạt của Trương cô cô, vừa xem, vừa bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Trương cô cô cúi đầu, nghe thấy tiếng Hoàng Hậu nương nương cười khẽ, lo sợ bất an lúc này mới hơi chút yên tâm.
Tiết Tĩnh Xu hỏi: "Tiểu công chúa khi trốn mặc xiêm y gì? Có mang theo lò sưởi tay hay không?"
Trương cô cô vội nói: "Đó là lúc vào thu, bệ hạ đích thân săn được bạch hồ chế thành áo choàng, còn có lò sưởi bát bảo mà nương nương ban cho."
Tiết Tĩnh Xu gật đầu: "Nếu như thế thì hẳn là sẽ không bị cảm lạnh. Ngươi mau mau gọi người tới Đông Cung tìm, đưa nó đưa đi gặp Thái tử rồi đưa về gặp ta. Việc hôm nay, phạt một tháng bổng lộc của người ở Vĩnh Nhạc cung."
"Dạ, đa tạ nương nương long ân!" Trương cô cô nhẹ nhõm thở một hơi, vội tạ ơn lui ra.
Tiết Tĩnh Xu cầm tờ giấy kia, lại quan sát một lần, lắc đầu cười, thở dài: "Vẽ cũng hơi xấu quá rồi."
Liễu Nhi rót cho nàng một chén trà nóng, nghe thấy lời này, liền bênh vực tiểu công chúa, nói: "Công chúa hiện giờ cũng mới bốn tuổi, tiểu hài tử gia đình bình thường đang ở trên đất chơi bùn. Tiểu công chúa cũng đã có thể cầm lấy 乃út giấy, so người khác không biết đã hơn được bao nhiêu."
Nàng nói, cũng thăm dò nhìn qua trang họa kia, nghi hoặc nói: "Đứa nhóc mặc quần áo màu vàng này là Thái tử, cái chấm đen nhỏ bên cạnh lại là gì?"
Tiết Tĩnh Xu nói: "Còn không phải là mấy cái bánh hoa hồng ngươi làm cho nó. Trước đó nó đã nói, muốn chừa bánh lại cho ca ca ăn. Nhưng chờ mãi vẫn không thấy ca ca tới, nó đã tự mình đi tìm. Người chỉ bé tí mà chủ ý cũng không nhỏ, còn biết để thư lại trốn đi."
Liễu Nhi che miệng buồn cười, "Ta đi kêu phòng bếp nhỏ làm trà gừng, chờ tiểu công chúa tới cho con bé uống kẻo cảm lạnh."
"Đi đi."
Tiết Tĩnh Xu lại nhìn trong chốc lát, mới đứng dậy thu hồi trang họa lại, đặt vào một cái hộp trên án thư.
Nàng không lo lắng an nguy của nữ nhi. Bên người Công chúa và Thái tử, đều có ám vệ Hoàng Đế ban cho nấp ở bên cạnh âm thầm bảo hộ, lúc bình thường không thấy, nhưng nếu Công chúa Thái tử gặp phải nguy hiểm, bọn họ chính là bảo đảm an toàn nhất.
Tiểu công chúa trốn đi, giấu được những người khác ở Vĩnh Nhạc cung, lại không thể gạt được hai gã ám vệ kia, bọn họ nhất định theo ở phía sau.
Thời gian như nước chảy, nháy mắt một cái mà hai đứa nhỏ hiện giờ đã bốn tuổi. Lúc bọn trẻ được một tuổi, Hoàng Đế đã hạ chỉ phong tiểu hoàng tử làm Thái tử, ban tiểu công chúa phong hào Xương Hoa.
Đầu năm nay, Thái tử vỡ lòng, dời đến Đông Cung, Xương Hoa công chúa cũng dọn ra từ thiên điện Tê Phượng Cung, vào ở Vĩnh Nhạc cung.
Nhìn hai đứa nhỏ bên cạnh đột nhiên đều dọn ra ngoài, Tiết Tĩnh Xu lại cảm thấy phiền muộn mất mát.
Cũng may cung điện Xương Hoa công chúa cách Tê Phượng cung rất gần, mỗi ngày ngoại trừ ban đêm là về Vĩnh Nhạc Cung nghỉ ngơi, thời gian còn lại đều vẫn cứ đi theo bên cạnh Tiết Tĩnh Xu. Mà Thái tử cũng mỗi ngày sớm chiều phải học, nếu có nhàn rỗi, liền tới tìm mẫu hậu và muội muội nó.
Từ trước hai đứa nhỏ ở cùng một chỗ, thường xuyên vì ςướק đoạt món đồ chơi của đối phương mà khóc nháo, hoặc là Thái tử trêu đùa muội muội, chọc nó rơi lệ. Hiện giờ tách ra rồi, cảm tình lại càng thêm tốt, mỗi ngày gặp mặt liền dính lại một chỗ, ca ca muội muội rất thân.
-----
Mấy hôm nay trười rét nên có tuyết rơi, đường đi vì có tuyết cản trở mà không được thuận lợi. Đông cung cách Tê Phượng cung một chặng đường xa, Tiết Tĩnh Xu đau lòng Thái tử nên miễn con trai lặn lội đến thỉnh an, kêu nó đợi qua một chút thời gian tuyết ngừng rồi lại đến, cũng làm cho nó buổi sáng có thể ngủ nhiều hơn chút.
Còn tiểu công chúa hai ngày không thấy Thái tử ca ca, nên thường xuyên thì thầm bên tai mẫu hậu nó, trong chốc lát nói sao ca ca không tới, Noãn Noãn nhớ ca ca. Trong chốc lát lại lầm bầm lầu bầu nhỏ giọng nói thầm, muốn giấu bánh hoa hồng Liễu cô cô làm cho mình, đem đến cho ca ca ăn.
Phải biết rằng, lớn như vậy rồi mà bảo bối của nó chính là mấy cái bánh hoa hồng đó, và một cái túi tiền nhỏ mà Liễu cô cô làm cho mình. Lấy bánh bỏ vào túi tiền, treo trên eo, ngủ cũng không nỡ tháo xuống. Hiện giờ thế nhưng nguyện ý đem bánh cho ca ca ăn, có thể thấy được là tiểu công chúa rất nhớ ca ca mình.
Nhưng mẫu hậu lại không cho nó tùy tiện ra cửa, lúc này mới lén lút để thư lại trốn đi.
Cũng may nó còn biết thời tiết rét lạnh, tròn vo như quả cầu tuyết. Lại ôm theo lò sưởi bát bảo mà mẫu hậu cho mình, lúc này mới mang theo tiểu cung nữ Tía Tô bên cạnh chuồn đi.
Tiểu công chúa người vừa thấp chân lại ngắn, trên mặt đất tuyết đọng lại sâu, nó đi từng bước một cực kỳ khó khăn. Từ xa, nhìn con bé và Tía Tô giống như hai quả cầu tuyết biết đi, chậm rì rì lăn từ Vĩnh Nhạc cung đến đây, thật cẩn thận lăn dọc theo mép tường, còn hay nhìn trước nhìn sau, sợ có người bắt được mình.
"Ai nha --"
Bỗng nhiên, Tía Tô bị tuyết đọng làm ngã trên mặt đất, bởi vì trên người nó mặc khá dày nên lăn một vòng trên mặt đất.
Tiểu công chúa vội dịch đến bên cạnh con bé, dùng hết sức lực nâng người Tía Tô dậy, giống y như tiểu đại nhân chụp lấy người tuyết, hỏi: "Tô Tô, ngươi có đau không?"
Tía Tô hít hít chóp mũi đỏ bừng: "Không đau, Công chúa chúng ta đi mau, bằng không sẽ bị Trương cô cô bắt trở về."
"Ừm." Tiểu công chúa gật đầu, hai đứa nhóc tì tay nắm tay tiếp tục hành trình của mình.
Không đi được bao xa, bỗng nhiên tiểu công chúa thấy trên nóc nhà đối diện có một người ngồi xổm trên đó. Hắn mặc một thân hắc y, trên người bị tuyết rơi xuống vẫn không nhúc nhích mà vẫn ngồi xổm ở đó, giống như một con chim lớn vậy.
"Tô Tô ngươi mau xem, đó là ai?"
Tía Tô cũng chỉ lớn hơn tiểu công chúa có hai tuổi, năm nay nó mới sáu tuổi, tuy rằng có Trương cô cô ân cần dạy bảo nhưng vẫn không nhớ rõ quy củ trong cung, quên rất nhiều, nếu không hôm nay cũng sẽ không chạy theo Xương Hoa công chúa. Nó lại càng không biết, một người như vậy xuất hiện ở trong cung, là rất không bình thường.
Hai gã ám vệ lại âm thầm căng thẳng, thời khắc chuẩn bị ra tay.
Một người trong đó híp mắt cảnh giác nhìn chằm chằm hắc y nhân kia, nói đúng ra là một người thiếu niên, một người khác bỗng nhiên thả lỏng, hướng hắn đánh cái thủ thế. Lúc đầu ám vệ kia hiểu rõ ý hắn, biết vô hại, nên tạm thời không chuẩn bị bại lộ hành tung.
Trong lòng tiểu công chúa tò mò, trong lúc nhất thời đã quên đi tìm ca ca, chạy đến đầu tường, ngẩng đầu lên nãi, giọng nói ngây ngô hỏi thiếu niên hắc y kia: "Đại ca ca, ngươi là ai? Sao lại ngồi trên nóc nhà nhà ta vậy."
Vẻ mặt Diêm Mặc vẫn lạnh nhạt, tựa hồ như bị gió rét đông lạnh thành một tòa băng. Chỉ có người tập võ mới nhìn ra được, động tác hắn lúc này nhìn như cứng đờ, kỳ thật lại như một con kim điêu săn thú, tùy thời có thể bộc phát ra đánh.
Tiểu công chúa không được đáp lại, nghiêng nghiêng đầu, lại không ngừng cố gắng: "Sao Đại ca ca không nói lời nào? Trên người của ngươi rơi xuống thật nhiều tuyết, có phải cảm thấy thật lạnh không? Nơi này có lò sưởi rất ấm áp này."
Nói xong, nó thật cẩn thận đưa lò sưởi từ lòng иgự¢ ra, hai bàn tay ôm chặt, ngón tay nhỏ sờ sờ, nhón mũi chân đưa ra: "Đại ca ca ngươi xem, đây là mẫu hậu tặng cho ta, đặt ở trong lòng иgự¢ rất ấm, ta còn có áo choàng, cũng không lạnh chút nào, cái này cho ngươi mượn nè, chờ ngươi tìm được quần áo trả lại cho ta được không?"
Tía Tô nhanh chóng nói: "Công chúa, không thể cho hắn mượn, nếu hắn là người xấu thì làm sao bây giờ?"
"Hả?" Tiểu công chúa lại ngoái đầu nhìn Tía Tô, nhíu đôi chân mày nhỏ, bộ dáng vô cùng buồn rầu. Bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, trợn tròn đôi mắt hỏi: "Đại ca ca, ngươi là người xấu sao? Ngươi nếu là người xấu, ta sẽ không cho ngươi mượn."
Diêm Mặc vẫn không nhúc nhích, không nói một lời. Hắn chỉ ở chỗ này chờ sư phụ hắn Lệ Đông Quân, những người khác không liên quan tới hắn.
Tiểu công chúa nói: "Tô Tô, ca ca nói, người xấu sẽ dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt ta, muốn lừa ta đi, nhưng đại ca ca vẫn luôn không nói chuyện, cũng không gạt ta, hắn không phải người xấu."
Tía Tô hiếu kỳ nói: "Công chúa, cái gì là hoa ngôn xảo ngữ? Có thể nói hoa sao?"
"Ừm... Ta cũng không biết, chúng ta chờ một chút rồi đi hỏi ca ca đi."
Hai đứa nhóc tì tự mình hỏi tự mình trả lời, trên tay tiểu công chúa vẫn luôn giơ lò sưởi bát bảo ra. Qua một hồi lâu, tay nó bắt đầu mỏi, đành phải thu hồi lại, nhìn quần áo mỏng manh trên người Diêm Mặc, nhìn nhìn lại tuyết đọng trên người hắn, nghi hoặc nói: "Đại ca ca không muốn lò sưởi sao? Nhưng Trương cô cô nói, lúc tuyết rơi mà mặc ít như vậy sẽ sinh bệnh, sinh bệnh phải uống thuốc, thuốc rất đắng rất đắng đó nha."
Diêm Mặc vẫn cứ không để ý tới nó.
Tiểu công chúa bĩu môi nhìn hắn trong chốc lát, tựa hồ hạ quyết định gì đó, lưu luyến không rời từ trên eo cởi túi tiền bảo bối nhất của mình xuống, lại nhìn một lúc mới đưa ra: "Đại ca ca, đây là bánh hoa hồng ta thích nhất, lúc uống thuốc ăn một viên thì sẽ không đắng chút nào, cho ngươi đó."
Nó nhìn túi tiền trên tay mình, giữa mũi tựa hồ còn có thể ngửi thấy mùi vị thơm ngọt của bánh hoa hồng, đành phải nuốt nước miếng.
Mẫu hậu không cho nó ăn nhiều, mỗi ngày chỉ có năm viên đường. Ngày hôm qua nó ăn hai viên, hôm nay lại ăn hai viên, thật vất vả dư lại sáu viên, vốn là muốn cho ca ca. Nhưng mà đại ca ca này mặc quần áo ít như vậy, chắc chắn sẽ sinh bệnh, sinh bệnh phải uống thuốc, nó không muốn lúc đại ca ca uống thuốc khóc nhè, đành phải cho hắn mấy viên đường này thôi.
Đột nhiên chỗ ngoặc đằng xa truyền đến một trận tiếng vang, Tía Tô vểnh tai nghe xong, nhảy dựng lên sốt ruột nói: "Công chúa, Trương cô cô tới!"
"Thật vậy sao?" Tiểu công chúa cũng nghe một chút, quả thực như thế, vội đặt túi tiền ở bờ tường, để lại một câu "Đại ca ca, ta phải đi rồi", sau đó nó cùng Tía Tô hai người tay trong tay, thất tha thất thểu chạy đi mất.
Hai gã ám vệ nhìn túi tiền trên mặt đất, bốn mắt nhìn nhau, đánh tay ra dấu cho nhau.
-- Đi xuống lấy về?
-- Công chúa cho hắn rồi.
-- Dựa vào cái gì cho tiểu tử kia?
-- Vậy ngươi đi theo hắn ςướק lại đi.
-- Người của Thượng Thanh Tông thật sự rất lợi hại?
-- Ngươi đi thử xem chẳng phải sẽ biết hay sao.
Ám vệ kia nhìn túi tiền, rồi nhìn lại thiếu niên trên nóc nhà, nóng lòng muốn thử.
-- Đánh thắng chính là tiểu công chúa tặng cho ta, ai cũng không được đoạt!
-- a!
Không chờ hai người nói xong, liền thấy một đạo hắc ảnh phía đối diện chợt lóe qua, lại chăm chú nhìn xem đã không thấy thiếu niên kia đâu, mà túi tiền trên mặt đất... Cũng không thấy nữa.
Ám vệ không nhịn được, mắng một câu: "Làm bộ làm tịch! Gian trá!"
-----
Đông Cung, Thái tử đứng thẳng người, hạ từng nét 乃út luyện chữ.
"Ca ca...... Ca ca......" Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng gọi mềm mại.
Tiểu Thái tử cho rằng bản thân nghe lầm, nhưng mà thanh âm kia lại từ xa tới gần, càng ngày càng rõ ràng, không phải muội muội thì còn ai?
Nó lập tức ném 乃út xuống liền chạy ra, đi được vài bước lại nhớ tới thái phó còn ở đây, đành phải dừng bước, tha thiết nhìn thái phó.
Lão thái phó mỉm cười xua xua tay: "Đi đi."
Vừa hết câu, tiểu Thái tử đã không thấy bóng dáng.
Chỉ thấy trong viện, hai đứa nhóc phấn điêu ngọc trác ôm thành một khối, một đứa ca ca ca ca, một đứa muội muội muội muội, thân đến không rời.
"Ca ca, Liễu cô cô làm bánh hoa hồng cho muội, muội định đem cho ca ca ăn."
Tiểu Thái tử lập tức liền hôn tiểu công chúa một cái: "Muội muội tốt nhất! Ca ca thương muội nhất! Đường đâu?"
Tiểu công chúa hồn nhiên nói: "Trên đường gặp được một đại ca ca, hắn thật đáng thương, không có áo khoác mặc, nên muội đã cho hắn hết túi đường rồi."
Tiểu Thái tử: "...!"