Chương 67: Có thaiTiết Tĩnh Xu lại dựa vào trong chốc lát rồi mới ngồi dậy cùng dùng cơm trưa với Hoàng Đế.
Mặc dù hôm nay không cần lâm triều, nhưng bên trong Đô thành liên tục đưa sổ con tới, còn cần Hoàng Đế phê tấu chương.
Hắn sảng khoái sai người đem tấu chương tới điện Yên Ba, lúc xế chiều hắn ngồi ở chỗ kia phê tấu chương, còn Tiết Tĩnh Xu lại ngồi ở một bên đọc sách.
Trong hồ nhỏ ở trước điện, lá sen trên mặt nước theo gió đong đưa, hoa sen cao ✓út lan toản mùi hương thơm ngát.
Trên bàn bày ra bánh ngọt hạt sen do phòng ăn đưa tới, Tiết Tĩnh Xu cầm lênmột khối, cảm giác hương vị của miếng điểm tâm kia tan thật chậm rãi ở trong miệng, không khỏi thỏa mãn mà nheo mắt lại. Cổ nhân có câu nói, trộm được kiếp phù du nửa ngày nhàn[1], sợ là không có cái gì hơn cái này đâu.
[1]: 終日昏昏醉夢間,
忽聞春盡強登山;
因過竹院逢僧話,
偷得浮生半日閒。
--李涉
Dịch âm:
Chung nhật hôn hôn túy mộng gian
Hốt văn xuân tận cưỡng đăng san
Nhân quá trúc viện phùng tăng thoại
Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn!
Dịch nghĩa:
Sống say ૮ɦếƭ mộng mãi mê mang
Chợt nghe Xuân hết, gắng đăng san
Cùng tăng trò chuyện trên sân trúc
Trộm được phù sinh nửa buổi nhàn!
(Lý thiệp đời Đường, Sakya Minh-Quang dịch)
Nàng thấy Hoàng Đế chuyên tâm nhìn chằm chằm vào tấu chương, lại cầm lên một khối bánh ngọt hạt sen, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị nhét vào trong miệng hắn.
Đầu của Hoàng Đế cũng chưa từng ngẩng lên, tay trái liền ôm nàng vào иgự¢ mình, Tiết Tĩnh Xu thuận thế dựa sát vào nhau.
"Diệu ca ca." Nàng nhẹ giọng gọi.
Hoàng Đế cúi đầu nhìn nàng: "Mạn Mạn cảm thấy không thú vị sao? Ta dắt nàng ra ngoài dạo đi nha."
Tiết Tĩnh Xu lắc lắc đầu: "Không đâu, chính sự quan trọng hơn, Bệ hạ cứ phê duyệt hết sổ con này đi."
Hoàng Đế lại đề nghị: "Cái ao mà lúc trước đào đã có thể sử dụng rồi, ta gọi người chuẩn bị một chút, lát nữa đưa Hoàng Hậu đi nghịch nước ở trong ao, như thế nào?"
Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Bệ hạ xem ta là tiểu hài tử ba tuổi sao? Ta cũng không thích nghịch nước, chàng cứ an tâm phê sổ con đi. Trong khoảng thời gian này, ở kinh thành nóng bức. Cũng không có tâm tình thật tốt để mà xem sách, hiện tại khó có được mát mẻ như vậy, ta tìm được vài cuốn sách hay, chuẩn bị xem đây."
Lúc này Hoàng Đế mới không lên tiếng, Tiết Tĩnh Xu liền dựa vào ở trong lòng hắn bày tư thế ra đọc sách.
Đợi đến chạng vạng, Hoàng Đế xử lý xong chính vụ lại cùng Tiết Tĩnh Xu hai người ở bên trong hạ cung đi dạo bốn phía một chút, tản bộ thưởng thức.
Ban đêm hai người tắm rửa, Hoàng Đế lại bày mấy cái áo lót đủ màu sắc của hắn chuẩn bị ra, muốn Tiết Tĩnh Xu chọn một cái để mặc.
Tiết Tĩnh Xu không thèm quan tâm đến lý lẽ của hắn, lấy khăn vải lau người bọc lại rồi ra khỏi hồ tắm. Chờ Hoàng Đế đi ra, nàng đã đổi thành áo trong mỏng, buồn ngủ nằm ở trên giường.
Hoàng Đế xoay người lên giường, ôm Tiết Tĩnh Xu từ trong chăn vào lòng, chậm rãi vuốt ve thân thể nàng.
Mục đích của hắn là cái gì thì cũng không cần nói nữa, nếu là bình thường Tiết Tĩnh Xu cũng sẽ ỡm ờ nghe theo hắn.
Nhưng mà hôm nay không biết như thế nào, quả thật cảm thấy rất mệt mỏi, lười biếng đẩy tay hắn ra, nói: "Ta có chút mệt mỏi, chàng mau ngủ sớm đi."
Hoàng Đế có chút ỉu xìu, chưa từ bỏ ý định lại hỏi nàng: "Hiện tại thời gian vẫn còn sớm, Hoàng Hậu ngủ được sao?"
Tiết Tĩnh Xu ngáp một cái, "Bệ hạ có tin hay không, nếu như chàng không ầm ĩ để cho ta ngủ, qua một tách trà(15p), ta sẽ ngủ say."
Hoàng Đế thấy nàng quả thật buồn ngủ, đành phải để bản thân nhịn xuống, ôm Tiết Tĩnh Xu vào trong lòng: "Cả một ngày hôm nay Hoàng Hậu đều như vậy, đến cùng là như thế nào? Có phải do hôm qua gấp rút lên đường nên mới mệt mỏi hay không? Ngày mai gọi Trương Chi Khung đến xem một chút đi."
Tiết tĩnh nhẹ nhàng lắc đầu: "Sợ là mấy ngày trước ngủ không ngon, tích lũy tới hôm nay, tối nay ngủ một giấc cho ngon đại khái ngày mai sẽ tốt hơn thôi, Bệ hạ không cần lo lắng. Ngày mai còn phải dậy sớm vào triều, Bệ hạ cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Hoàng Đế gật đầu, ôm nàng nhắm mắt lại, suốt đêm không nói chuyện.
Ngày thứ hai khi Hoàng Đế tỉnh lại, Tiết Tĩnh Xu vẫn còn ngủ say, hắn không có đánh thức nàng, tự mình rón rén đi ra ngoài.
Chờ Tiết Tĩnh Xu tỉnh lại, đã gần tới giờ Thìn, sắc trời sớm đã sáng choang.
Nàng ngủ ngon suốt cả đêm,cũng không có tỉnh giấc nửa chừng, lúc này tỉnh lại mới phát giác đã thoả mãn được chút ít, đứng dậy rửa mặt xong lại đi Trường Nhạc Cung để thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu đã thức dậy, được Xảo Ma Ma đỡ đi tản bộ ở tẩm cung trong hoa viên.
Tiết Tĩnh Xu vui vẻ nói: "Hôm nay, tinh thần của Hoàng tổ mẫu thật là tốt."
Thái Hoàng Thái Hậu cười trả lời: "Dưỡng nhiều ngày như thế, cũng sẽ dưỡng ra chút hiệu quả thôi."
Tiết Tĩnh Xu tiến lên đỡ tay kia của bà: "Hôm qua con có xem qua những thứ kia của các phu nhân đến thỉnh an đưa tới, Hoàng tổ mẫu rất cao hứng, không bằng bây giờ lại mời mọi người đến, trong cung cũng náo nhiệt đôi chút."
Thái Hoàng Thái Hậu khoát khoát tay: "Quá nhiều người thì quá ồn, một hai người là được."
"Ý của Hoàng tổ mẫu là?" Tiết Tĩnh Xu thỉnh giáo bà.
Thái Hoàng Thái Hậu nói: "Tuyên tiểu tứ nhi của quý phủ Vĩnh Bình Quận chúa đến đây đi."
Tiết Tĩnh Xu lông mày hơi động một chút, cung kính nói: "Vâng."
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn nàng một cái: "Con không nên suy nghĩ nhiều. Ta gọi tiểu tứ nhi đến không phải là vì tác hợp con bé cùng với Hoàng Đế. Quả thật có lời muốn nói thật với con một câu, ngày đó vị Tô cô nương của An Dương quý phủ kia đến, ta thấy phản ứng của Hoàng Đế, trong nội tâm kỳ thật có vài phần nghi vấn, giống như Hoàng Đế đối với nữ tử cực kỳ bài xích. Ngày hôm qua tiểu tứ nhi tiến cung, ta ngầm quan sát trong chốc lát, quả thật Hoàng Đế không thích thân cận với nữ tử, con có biết vì sao hắn lại như thế không?"
Tiết Tĩnh Xu không đoán được Thái Hoàng Thái Hậu sẽ trực tiếp giải thích rõ với nàng, sững sờ một chút, cũng thẳng thắn nói: "Trước đó con cũng phát hiện Bệ hạ không thích thân cận với người ngoài, chỉ là, cho tới nay Bệ hạ chưa bao giờ nói qua nguyên nhân, con cũng chưa từng hỏi qua chàng."
Thái Hoàng Thái Hậu hỏi: "Vậy Hoàng Đế có từng bài xích với con chưa? Con mau nói thật với ta, ban đêm hai người các con, thật sự cùng phòng sao?"
Trên mặt Tiết Tĩnh Xu hơi đỏ lên, chịu đựng ngượng ngùng nói ra: "Ngay từ đầu Bệ hạ cũng không quá thích cùng con thân cận, lâu dần về sau cũng tốt hơn. Mỗi lần sinh hoạt vợ chồng...đều là thật."
Thái Hoàng Thái Hậu thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, tính hắn bài xích người ngoài cũng không quá lo lắng, chỉ cần không bài xích con là được. Ngược lại chuyện này đối với con còn có lợi, ít nhất trong thời gian ngắn, không cần phải lo lắng có người mới tiến cung.
Ta bảo tiểu tứ nhi tiến cung, cùng với Hoàng Đế không có quan hệ gì. Kỳ thật hôm đó con cũng đã nhìn ra, con bé đối Hoàng Đế có một ít tâm tư của nữ nhân, Vĩnh Bình chỉ sợ cũng biết rõ, cho nên nàng ta mới có thể dẫn nữ nhi vào.
Có đều, chúng ta đều biết rõ Hoàng Đế sẽ không nạp con bé vào cung, thậm chí sẽ xử lý được nó. Dù sao tiểu tứ nhi so với vị Tô cô nương kia cũng không phải cùng một loại người, nếu như con bé bị Hoàng Đế khiển trách, thể diện Hoàng thất cũng khó nhìn. Cho nên ta nghĩ, để cho con bé đi vào theo giúp ta trò chuyện, xem chừng tính tình con bé, xem xét cho con bé một người có thế gia tốt, thay nó định ra hôn sự, đỡ phải bị nương con bé cầm đi làm mưu lợi đánh cược."
Tiết Tĩnh Xu gật gật đầu, nói: " Khổ tâm của Hoàng tổ mẫu, Thẩm cô nương sẽ hiểu."
Thái Hoàng Thái Hậu lắc đầu cười cười: "Ta không cần thiết bọn họ biết rõ khổ tâm của ta, chỉ cần nguyên một đám bọn họ an phận chút ít, đừng gây chuyện cho ta, đừng bôi đen lên trên mặt mũi của Hoàng thất là tốt lắm rồi. Đáng tiếc thay, một đám Công chúa, Quận chúa, Thân vương, và Quận vương này đều không phải là đèn đã cạn dầu."
Sau đó, Thẩm An Thiến tiến cung, Tiết Tĩnh Xu cũng cùng nàng ta tiếp xúc vài lần, quả thật phát hiện là cô nương có tâm tư đơn thuần điềm đạm nho nhã này, tất cả đều viết ở trên mặt, kể cả tâm ý nàng ta đối với Hoàng Đế.
Nhưng nàng ta đối với Tiết Tĩnh Xu lại là cung kính, chưa có nửa điểm thất lễ.
Mặc dù không thể nói Tiết Tĩnh Xu cùng với nàng ta hợp ý, có thể lui tới vài lần, thật ra nàng cũng không chán ghét nàng ta.
Trong lòng nàng nghĩ, loại nữ nhân này, vậy mà Vĩnh Bình quận chúa cũng muốn nàng ta vào cung, chẳng lẽ không sợ nàng ta không thể sinh tồn nổi trong cung hay sao?
Hay vẫn là nói, tiền đồ của trượng phu cùng nhi tử sớm đã thắng xa so với hạnh phúc của nữ nhi chăng?
Thái Hoàng Thái Hậu cũng đã ngầm nói qua với Tiết Tĩnh Xu, cô nương này quá mức đơn thuần, tâm tư như vậy liền để cho người ta nhìn đến đáy. Đừng nói là trong cung, ngay cả khi gả vào nhà quan lại người ta, chỉ sợ mỗi ngày trôi qua đều không tốt lắm, mấy ngày này nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết nên đem nàng ta gả cho ai mới tốt.
Chạng vạng hôm nay, đột nhiên Thái Hoàng Thái Hậu nổi hứng, muốn đến đình thủy tạ trên hồ ngắm sen.
Tiết Tĩnh Xu và Thẩm An Thiến cùng đi với bà.
Đây là thời điểm đúng mùa tốt nhất hoa sen nở. Đầy ao lá sen, làm nổi lên nhiểu đóa nụ hồng phấn. Gió nhẹ thổi qua, cạnh viền lá sen tròn trịa khẽ giợn sóng, giống như làn váy của cô nương bị gió thổi tốc lên.
Hoàng Đế xử lý xong chính sự, cũng tới trong hồ làm bạn Thái Hoàng Thái Hậu.
Hắn vừa đến, Thẩm An Thiến lập tức liền thay đổi trở nên rụt rè, ngồi ở một bên, một câu nói cũng không dám nhiều lời, một động tác không dám làm nhiều.
Hoàng Đế hỏi qua Thái Hoàng Thái Hậu xong, liền ngồi vào bên cạnh Tiết Tĩnh Xu, nhẹ giọng hỏi nàng: "Hôm nay Hoàng Hậu cảm thấy như thế nào?"
Mấy ngày này Tiết Tĩnh Xu liên tục có chút mệt mỏi, vào ban ngày còn chưa nhìn ra cái gì, nhưng mỗi khi đến ban đêm vừa vào đã ngủ, liền ngủ say sưa, buổi sáng mấy ngày này thời điểm Hoàng Đế lên triều lúc nào, nàng cũng không biết.
Hoàng Đế muốn gọi Trương Chi Khung đến xem một chút, có thể Tiết Tĩnh Xu cảm thấy thân thể mình không có vấn đề gì, chỉ là hơi có chút mệt mỏi. Thời điểm trước khi nguyệt sự của nàng đến, cũng có thể như vậy, tính ngày thì những ngày này cũng là thời gian nguyệt sự tới, nên không có đồng ý.
Trước đó Hoàng Đế lại đem chuyện tư mật của nữ nhân đi hỏi Trương Thái y, đã làm cho nàng cảm thấy không có thể diện đối mặt với Thái y. Nếu như lúc này hắn lại gọi đến bắt mạch, kết quả chỉ ra là nguyệt sự của Hoàng Hậu muốn đến, đúng là như vậy chỉ sợ nàng thật sự sẽ mất hết mặt mũi mất.
Thấy Hoàng Đế hỏi, Tiết Tĩnh Xu lắc lắc đầu, nói: "Không có việc gì, Bệ hạ không cần phải lo lắng."
Trong hồ hoa sen nở rất đẹp, Thái Hoàng Thái Hậu nhìn thấy trong lòng rất yêu thích, liền sai người dùng thuyền nhỏ đi hái vài đóa hoa lại đây.
Đến lúc cung nhân đưa lên, bởi vì Thẩm An Thiến ngồi ở ngay bên ngoài, liền đứng dậy tiếp nhận, đưa đến trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn mấy lần, hài lòng gật gật đầu, lại chọn ra trong đó hai đóa: "Hai đóa này để cho Hoàng Hậu."
Tiết Tĩnh Xu cười tạ ơn.
Thẩm An Thiến cầm lấy hai đóa hoa nở đẹp, muốn hiến tặng cho Tiết Tĩnh Xu.
Tiết Tĩnh Xu đang muốn duỗi tay tiếp nhận, cũng không biết như thế nào, trong lòng đột nhiên nổi lên một trận khó chịu, nhịn một cái, dùng khăn tay bịt miệng mũi nôn khan.
Hoàng Đế lập tức đứng lên đẩy Thẩm An Thiến ra: "Ngươi làm cái gì vậy?!"
"A!" Thẩm An Thiến không kịp phòng bị, cả người ngã trên mặt đất, bàn tay và khuỷu tay trầy một mảng lớn, bị hù dọa đến lời nói đều nói không nên lời.
Tiết Tĩnh Xu đưa tay ra muốn ngăn cản Hoàng Đế, có thể vì trong bụng quằn quại cuối cùng nhịn không được, òa một cái phun ra.
Hoàng Đế lập tức ôm lấy nàng chạy ra ngoài: "Mau truyền thái y!"
Cung nữ bọn thái giám nghe tin lập tức đi nhanh.
Thái Hoàng Thái Hậu cũng bận rộn gọi người đỡ mình theo sau.
Trong lúc nhất thời, bên trong nhà thuỷ tạ người người rời đi, chỉ còn lại Thẩm An Thiến một mình trơ trọi ngã ngồi dưới đất, trên người đau rát, nàng ta ủy ủy khuất khuất rơi nước mắt.