Chương 53: Ghen tuôngBuổi tối, Hoàng Đế đi vào Tê Phượng Cung nhưng không thấy Hoàng Hậu chào đón, liền hỏi nữ quan: “Hoàng Hậu đang ở trong cung của Hoàng tổ mẫu sao?”
Nữ quan nhẹ nhàng lắc đầu: “Cả buổi chiều hôm nay nương nương đều ở bên trong điện.”
Vậy thì thật kỳ quái, nếu là bình thường, Hoàng Hậu nghe thấy nội giám bẩm báo hắn tới sẽ lập tức đi ra nghênh đón. Tại sao hôm nay lại không thấy bóng dáng? Chẳng lẽ thân thể không khoẻ?
Hoàng Đế trong lòng nghi hoặc, bảo mọi người lui ra, một mình tiến vào nội điện.
Tiết Tĩnh Xu ngồi ở trước bàn, cũng không ngẩng đầu lên, không biết đang làm cái gì.
Hoàng Đế đến gần thêm chút nữa, phát hiện trước mặt nàng là một quyển sách, Hoàng Hậu nhìn đến xuất thần, còn chưa phát hiện hắn đã tới.
Trong lòng Hoàng Đế đột nhiên có chút không vui, trước kia Hoàng Hậu chưa bao giờ không để ý tới hắn như vậy.
Hắn hắng giọng một cái, muốn nhắc nhở Hoàng Hậu hắn đã tới.
Nhưng Tiết Tĩnh Xu vẫn cúi đầu, không nhúc nhích.
Hoàng Đế đành phải lại khụ một tiếng.
Tiết Tĩnh Xu vẫn không có phản ứng!
Hoàng Đế biểu tình vi diệu,cũng may vừa rồi hắn bảo tất cả cung nhân đều lui ra, bằng không lúc này để người ta nhìn thấy Hoàng Đế bị "vắng vẻ", hắn sẽ không cảm thấy đơn giản chỉ là vi diệu như vậy.
Hắn đi đến phía sau Tiết Tĩnh Xu, trực tiếp duỗi tay rút lấy quyển sách kia ra: “Hoàng Hậu đang xem cái gì?”
Lúc này Tiết Tĩnh Xu mới phát hiện hắn tới, vội nói: “Bệ hạ mau trả sách cho ta, còn vài trang chưa đọc xong!"
Hoàng Đế thật sự không vui. Người ta đã đứng ở trước mặt, Hoàng Hậu lại chỉ lo đọc sách không để ý tới hắn, hắn thật sự muốn nhìn rốt cuộc là sách gì mà cuốn hút như vậy!
Hắn lật qua bìa sách, thoáng nhìn qua, mấy cái chữ trên bìa là "Hiệp nghĩa anh hùng liệt truyện".
Vừa thấy liền biết không phải sách Hoàng Hậu thường xem.
Hắn cầm lấy sách nhưng vẫn chưa trả cho Tiết Tĩnh Xu, hỏi: “Sao Hoàng Hậu vẫn còn xem cái này?”
Tiết Tĩnh Xu nói: “Đây còn không phải là thoại bản mà Bệ hạ sai Đức công công đưa cho ta sao? Hôm nay ta xem một ít, mới phát giác lúc trước trách lầm Bệ hạ. Những câu chuyện này thật mới lạ, ngôn ngữ hài hước, quả thật rất hấp dẫn người đọc, khó trách Bệ hạ thích xem.”
Hoàng Đế nghe nói là thoại bản, liền cầm trong tay lật xem, không tìm ra từ ngữ mêu tả không đứng đắn.
Cũng may thoại bản này hình như là viết về một số câu chuyện giang hồ hiệp khách, không phải là những thoại bản viết về mấy cái tài tử giai nhân "kinh diễm" mà hắn từng xem.:v
Hắn thoáng an tâm một chút, nhưng trong lòng vẫn là có một vướng mắc: “Hoàng Hậu xem đến nhập thần như vậy, ta tới cũng không biết.”
Tiết Tĩnh Xu cười lấy lòng nói: “Là ta sơ sót, lát nữa ta sẽ nhận lỗi với Bệ hạ, Bệ hạ trước trả sách cho ta đi, để ta xem xong mấy trang này đã."
Trong lòng Hoàng đế càng thêm buồn bực. Hoàng Hậu không phát hiện hắn tới cũng thôi đi, hiện tại người ta đã đứng ở trước mặt, Hoàng Hậu lại còn muốn tiếp tục đi xem thoại bản?
Hoàng Đế cảm thấy mình không phải là loại người tính toán chi li bụng dạ hẹp hòi, không nên so đo với Hoàng Hậu.
Vì thế, hắn mở trang sách ra, nhớ kỹ tên tác giả thoại bản, mới trả lại sách cho Hoàng Hậu.
Chờ Tiết Tĩnh Xu xem xong mấy trang kia, liền truyền thiện.
Trong lòng nàng còn nghĩ đến phần tiếp theo của thoại bản. Ăn cơm cũng không yên lòng.
Hoàng Đế gắp hai lần đồ ăn cho nàng, lại không thấy nàng gắp lại cho hắn, ở trong lòng lại một lần nữa nhớ kỹ tên tác giả thoại bản.:v
Sau bữa tối vốn là thời gian hai người đi tản bộ ở Ngự Hoa Viên, nhưng Tiết Tĩnh Xu buông chén đũa lại chạy vào nội điện cầm thoại bản lên.
Hoàng Đế một mình ngồi ở trước bàn cơm, ăn sạch sẽ mười sáu món đồ ăn.
Các cung nhân hầu hạ đều rũ đầu, không dám tiến lên.
Sắc mặt Bệ hạ lúc này tuy giống như bình thường, lại làm các nàng cảm thấy từng đợt gió lạnh rét buốt đang kéo tới, phảng phất như hắn không phải ăn đồ ăn, mà là giống như kẻ thù gì đó, thực sự dọa người.
Cuối cùng, trước khi Hoàng Đế ăn xong bàn thức ăn, Tiết Tĩnh Xu lại ra tới.
Nhưng nàng không phải tới tìm Hoàng Đế, mà là tìm Đức công công: “Công công, có phải cuốn "Hiệp nghĩa anh hùng liệt truyện" này chỉ là phần mở đầu, còn phần giữa và phần cuối không?”
“Chuyện này...” Đức công công cẩn thận nhìn sắc mặt Hoàng Đế, cẩn thận nói: “Hẳn là có, chỉ là sách trong Tàng Thư Các quá nhiều, trong lúc nhất thời không thể tìm thấy, thỉnh nương nương cho nô tài hai ngày.”
Tiết Tĩnh Xu có chút thất vọng, nhưng vẫn nói: “Vậy làm phiền công công thay ta tìm một chút. Có phải trong Tàng Thư Các còn những thoại bản khác không? Nếu có, cũng thỉnh công công mang hai bản đến giúp ta.”
Đức công công còn chưa đáp lời, liền nghe được tiếng lạch cạch, Hoàng Đế để chén đũa xuống.
Động tĩnh này của hắn so với ngày thường thật sự có chút lớn.
Tiết Tĩnh Xu nghi hoặc mà đi qua nhìn.
Sắc mặt Hoàng Đế vẫn bình sắc thường, súc miệng, lau khô miệng, đứng lên, nói: “Hoàng Hậu bồi ta đi dạo Ngự Hoa Viên một chút đi."
Lúc này Tiết Tĩnh Xu đã xem xong thoại bản, dù sao cũng không có chuyện gì để làm, liền gật đầu.
Đức công công nhìn Đế hậu đi xa, nhẹ nhàng thở ra, nhưng nhớ lại lúc nãy khi bệ hạ và nương nương đi còn không quên quăng lại một cái ánh mắt cảnh cáo, trong lòng lại âm thầm kêu khổ.
Rõ ràng là trước kia Bệ hạ bảo hắn đưa thoại bản cho nương nương, hiện tại nương nương coi trọng, Bệ hạ lại tới trách hắn.
Này thật đúng là... Làm khó hắn nha!
Hoàng Đế và Tiết Tĩnh Xu hai người dạo bước ở trong Ngự Hoa Viên.
Đêm qua trời đổ một trận mưa, hoa đào rơi xuống không ít, càng thêm có vẻ lục tươi hồng tàn[1].
[1] Lụcphìhồng sấu (綠肥紅瘦): mộtthànhngữcủaTrung Quốc. Giải thích: Lá xanh còn tươi tốt, mà hoa đã héo tàn. Ý chỉ thời tiết cuối xuân. Đặcchỉ: màuxanhbiếcthìnhiều, nhưnglạithiếusắcđỏ.
Tiết Tĩnh Xu đang di chuyển, đột nhiên xì nở nụ cười.
Hoàng Đế nhìn nàng một cái, Tiết Tĩnh Xu che miệng xua xua tay, nói: “Bệ hạ không cần để ý ta, là ta đang nhớ đến một câu trong thoại bản, nhất thời không nhịn được.”
Hoàng Đế mím môi thành một đường thẳng, không nói chuyện.
Tiết Tĩnh Xu thở dài: “Những tác giả đó, sao có thể viết hay như vậy? Viết hay đến mức có thể làm cho người ta phải ôm bụng cười, lại dẫn người ta nghĩ đến câu chuyện sâu xa.”
Hoàng Đế trong lòng tự nhủ, chỉ toàn là gạt người! Lừa nữ tử ngây thơ như vậy, nào có cái gì là làm người ta hiểu được ý nghĩa sâu xa chứ?
Tác giả kia tên là gì nhỉ?
Phó Văn Hiên đúng không? Hắn sẽ nhớ kỹ.:))
Tiết Tĩnh Xu lại nói: “Nhân vật chính trong sách can đảm hiệp nghĩa, lại tình thâm ý trọng, thật sự là một nam nhi tốt hiếm có, khiến người ta kính nể.”
Hoàng Đế khịt mũi coi thường, cũng chỉ là nhân vật không có thật, có cái gì để kính nể.
Can đảm hiệp nghĩa, tình thâm ý trọng, bây giờ nhân vật chính nào trong thoại bản không dựa theo bản gốc này mà viết chứ?
Tiết Tĩnh Xu cảm thán xong, hưng phấn trong đầu dần dần lui bước, lúc này mới phát hiện đêm nay Hoàng Đế hình như khá là ít nói.
Nàng quay đầu nhìn Hoàng Đế, hỏi: “Sao bệ hạ lại không nói lời nào?”
Hoàng Đế nói: “Ta thấy Hoàng Hậu nói hăng say, không nỡ cắt ngang.”
Một câu này không có gì đặc biệt, ngữ khí hắn dùng vẫn như bình thường, Tiết Tĩnh Xu lại nhạy cảm mà nghe ra một chút bất đồng.
Nàng nhìn kỹ xem biểu tình của Hoàng Đế, thử nói: “Có phải bệ hạ không vui?”
Tình cảnh này có chút quen thuộc, giống như hôm qua khi nàng tỏ ra giận dỗi, Hoàng Đế liền tới dỗ dành nàng. Hôm nay hai người lại đảo ngược, tới lượt hắn giận.
Nhưng tuyệt đối Hoàng Đế sẽ không thừa nhận mình là lòng dạ hẹp hòi.
Hắn nói: “Những lời này viết thật sự hay, nhưng vẫn là chuyện hư cấu không có thật. Hoàng Hậu chớ có quá mức trầm mê.”
Tiết Tĩnh Xu âm thầm bĩu môi, rõ ràng trước kia Hoàng Đế còn cả ngày ở trước mặt nàng nhắc thoại bản. Hôm nay nàng chỉ mới nhắc vài câu, đã bị Hoàng Đế nói, chó chê mèo lắm lông, cũng không phải bộ dáng buồn cười này.
Bất quá, nhìn dáng vẻ này của Hoàng đế quả thật có chút không vui. Nàng cũng không có nói thẳng, chỉ cười nói: “Vâng, Bệ hạ nói đúng.”
Khoé môi căng chặt của Hoàng đế lúc này mới buông lỏng ra chút, cảm xúc quanh thân cũng cho thấy đã hòa hoãn hơn.
Chờ hai người cùng trở lại Tê Phượng Cung, Hoàng Đế thoạt nhìn đã trở lại bình thường.
Cung nhân thấy vậy, tâm cũng âm thầm buông lỏng xuống.
Đế hậu hai người rửa mặt xong, đang chuẩn bị đi nghỉ, Hoàng Đế đột nhiên vẫy tay, sai người bưng đồ ăn khuya của Hoàng Hậu tới.
Tiết Tĩnh Xu có chút không vui: “Không phải mới dùng qua bữa tối không bao lâu sao?”
Hoàng Đế nói: “Vừa rồi Hoàng Hậu một lòng chỉ nghĩ đến thoại bản, không có dùng được bao nhiêu, nửa đêm sẽ đói bụng.”
Tiết Tĩnh Xu tự biết đuối lý, không nói gì thêm nữa, đành cau mày, uống hết một chén canh gà có mùi kì quái do cung nữ bưng tới.
Nàng chỉ lẩm bẩm một câu: "Canh gà thật khó uống.” Trên mặt hiện lên hai rặng mây đỏ, cả người choáng váng ngã ra phía sau.
Hoàng Đế duỗi tay ôm lấy nàng, phất tay làm người đều lui ra.
Các cung nhân lặng lẽ rời khỏi ngoài điện.
Có cái tiểu nội giám tò mò hỏi Đức công công: “Sư phó, đó là canh gì vậy? Sao nương nương vừa uống xong liền giống như bị say vậy?”
Đức công công trừng hắn liếc mắt một cái: "Ngươi thật lắm miệng.”
Đó là món gà nấu hoàng tửu[2] mà Bệ hạ đã phân phó làm riêng cho nương nương.
[2] Rượu vàng, rượu Thiệu Hưng (黃酒): một loại rượu nổi tiếng ở Thượng Hải, được mệnh danh là “hoàng tửu” nổi tiếng của Trung Quốc. Ấn tượng đầu tiên về loại rượu này là vị ngọt, mùi vị rượu nồng và thơm.
Món này đặc sắc vì một nửa canh gà còn một nửa là vị rượu vàng.
Cho dù là người bình thường uống vào cũng dễ bị say, huống chi tửu lượng của nương nương lại kém như vậy.
Bệ hạ thật đúng là... Dụng tâm lương khổ(*) nha!
(*) Dụng tâm lương khổ (用心良苦): Dùng nhiềutâmtưtrílực để suyđitínhlại.
Tiết Tĩnh Xu quả thật đã say, hai má nhiễm hồng, đôi mắt sáng to tròn lấp lánh như nước mở to, ngốc nghếch nhìn Hoàng Đế.
Hoàng Đế động thủ "giúp" nàng ૮ởเ φµầɳ áo.
Sáng sớm hôm nay lúc Tiết Tĩnh Xu thay quần áo, là tránh né cung nữ tự thay, chỉ vì hôm qua nàng cùng Hoàng Đế quá mức "nóng" nên ở trên người để lại không ít dấu vết, nàng thật sự xấu hổ không thể để người khác nhìn thấy.
Hoàng Đế dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve một dấu hôn hình đóa hoa trên vai nàng.
Tiết Tĩnh Xu rụt rụt bả vai, cười khanh khách nói: “Thật ngứa.”
Hoàng Đế hỏi nàng: “Hoàng Hậu biết đây là cái gì không?”
Tiết Tĩnh Xu bĩu bĩu môi, nói: “Là dấu răng của Bệ hạ, lúc Bệ hạ cắn ta lưu lại.”
Hoàng Đế chỉnh nàng: “Không phải cắn nàng, mà là hôn nàng! Ở trên người của nàng hôn để lại dấu vết, là bởi vì ta thương nàng.”
Tiết Tĩnh Xu chớp chớp mắt: “Quả thực có chút đau!”
Hoàng Đế lại hỏi: “Chỗ nào đau?”
Tiết Tĩnh Xu liền nhấp miệng không nói lời nào, nàng tuy rằng say nên lời nói vẫn giống như trẻ con, nhưng vẫn là biết cảm thấy thẹn.
Hoàng Đế liền nói: “Về sau sẽ quen, sẽ không đau.”
Tiết Tĩnh Xu nhỏ giọng nói: “Còn rất trướng.”
Hoàng Đế xoa xoa má nàng: “Ai bảo Hoàng Hậu lại nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, làm ta khó xử.”
Tiết Tĩnh Xu không phục nói: “Đều là do Bệ hạ quá cao lớn! Nếu Bệ hạ lùn một chút không phải tốt hơn sao?”
Hoàng Đế chỉ chỉ chóp mũi nàng: "Nói thật hay ha. Nàng nói thật với ta, thoại bản hôm nay thực sự hay lắm sao? Phó Văn Hiên kia thật sự lợi hại như vậy à?”
Tiết Tĩnh Xu hiển nhiên còn nhớ rõ cái tên này, hai mắt sáng lấp lánh, dùng sức gật đầu: “Lợi hại, thật sự rất lợi hại!”
Hoàng Đế khẽ híp mắt: “So với ta, ai lợi hại hơn?”