Chương 4: Tình sâu tình mỏngLúc về đến phủ thì đã là chạng vạng, mọi người còn chưa ra về mà vẫn còn tụ tập ở phòng khách.
Lại một lần nữa Tiết Tĩnh Xu chuẩn bị chào các vị trưởng bối, mà chân trước nàng vừa vào cửa thì chân sau đồ ban thưởng của Hoàng Đế và Thái Hoàng Thái Hậu đã đến quý phủ, vì vậy mọi người chỉ có thể đi tiếp chỉ tạ ơn trước.
Chu lão thái quân vốn muốn giữ nàng lại để hỏi toàn bộ quá trình hôm nay, nhưng lại gặp phải thái giám mang thánh chỉ đến, ngay lập tức thay đổi chủ ý trong lòng, nói: “Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi về trước nghỉ ngơi thật tốt một chút, đến bữa tối ta sẽ sai người đưa đến trong viện, có chuyện gì để mai hẳn nói. Vân Hương, ngươi đưa Tam tiểu thư hồi viện, dặn dò hạ nhân dụng tâm mà hầu hạ thật tốt, không cho phép lười biếng. Còn có các tỷ muội mấy người, đêm nay không được đi quấy rầy Tam tiểu thư nghỉ ngơi”. Câu nói sau cùng là để nó với các vị tiểu thư trong phủ.
Tiết Tĩnh Xu cũng không có từ chối, thật ra nàng mới từ ngoài thành trở về cũng đã rất lâu không cùng người thân gặp nhau, nên cái cửu biệt trùng phùng[1], cảnh tượng cảm động rơi lệ này lại nhiều lần bị cắt đứt cứ như thừa thắng xông lên khiến cho tình cảm suy yếu đến cạn kiệt. Mà bây giờ lại muốn có biểu hiện tình sâu nghĩa nặng thì nàng không làm được. Huống chi hôm nay mệt nhọc liên tục, quả thực khiến nàng hao phí không ít tinh lực mà hiện tại là nàng đang cố gắng chống đỡ.
[1] Cửu biệt trùng phùng: Lâu ngày gặp lại.
Nàng đi theo Vân Hương trở về phòng, đồ trong cung ban thưởng vẫn đang bày biện ở trên sảnh đường.
Hoàng Đế thưởng viên trân châu trơn bóng, viên nào viên nấy to bằng ngón tay cái, dù là bên trong công phủ các vị tiểu thư đã quen nhìn nhiều thứ đồ tốt nhưng lúc này đây cũng không khỏi hâm mộ. Đừng nói chi là còn có hộp châu bảo thạch quang sáng chói, mười mấy đuôi xúc tua trên ngọc như ý, gấm vóc lụa là.
Thái Hoàng Thái Hậu ban thưởng, bên trong còn có hai cái áo choàng da hồ tốt, mũ trùm lông dài màu tuyết trắng, nước son nước sơn trong mâm được bày chỉnh tề, sáng choang khiến người ta hoa mắt.
Tự nhiên các tiểu thư trong phủ sẽ ngầm đánh giá những món đồ nhỏ của mình có nhiều hơn hay không, ngăn tủ chứa hai sấp cẩm y ở bên trong, hộp nữ trang bên trong có đồ trang sức đeo tay đầy đủ. Nhưng toàn bộ những thứ đó cộng lại cũng không bằng một chuyến tiến cung ban thưởng của Tiết Tĩnh Xu, sao không làm người ta đỏ mắt cho được.
Chu lão thái quân cũng nhìn nhiều lần, sai người mang tất cả đồ đều đưa đi nội viện cho Tiết Tĩnh Xu.
Ý tứ của Hoàng Thượng cùng Thái Hoàng Thái Hậu thì bà đã lĩnh hội. Về sau tôn nữ này có lẽ sẽ trở thành kế Thái Hoàng Thái Hậu sau này, Tiết phủ cũng thay đổi cái dựa vào nên bây giờ trước mắt phải đối đãi với nàng như thế nào cũng cần phải suy tính một lần nữa.
Tiết Tĩnh Xu về liền vào trong viện thì đã thấy Liễu Nhi đang đứng đợi, nhìn thấy nàng liền mừng rỡ chào đón, “Tiểu thư, cuối cùng người cũng trở về”.
Từ trước ở trong phủ, Tiết Tĩnh Xu cùng mẫu thân ở cùng một chỗ, mà trước mắt là Nghênh Xuân viện này hôm nay được Chu lão thái quân mới vừa sai người đi dọn dẹp, làm thành một tiểu viện độc lập.
Không cần cùng những người khác ở chung, rất hợp ý nàng.
Liễu Nhi rót cho nàng chén trà gừng, “Nô tỳ đã liên tục giữ nhiệt ở trên bếp nhỏ, tiểu thư mau uống một chút cho xua hàn khí đi”.
Tiết Tĩnh Xu tiếp nhận, đưa mai đỏ cho nàng để tìm bình hoa mà cắm vào, rồi nhìn Vân Hương nói: “Đa tạ tỷ tỷ đưa ta trở lại”.
Vân Hương vội vàng lắc đầu, “Tam tiểu thư khách khí, lão thái quân sai nô tỳ tạm thời ở bên cạnh hầu hạ tiểu thư, nếu tiểu thư có cần cái gì thì chỉ cần phân phó nô tỳ”.
“Sau này lại khiến tỷ tỷ vất vả nhiều”.
Vân Hương chỉ nói không dám, còn nói: “Nô tỳ đi quét tuyết trong sân, tiểu thư có chuyện gì cứ gọi nô tỳ một tiếng”.
Sau khi rời khỏi đây, nàng liền đem những thứ từ trong cung ban thưởng cho hạ nhân đã giúp mình chuyển đồ vè đây. Thấy mọi người đã đi, Liễu Nhi vội vàng đóng cửa lại, xoay người đi nhìn xung quanh phòng, trợn tròn cặp mắt, “Tiểu thư, những đồ này là của ai?”
Tiết Tĩnh Xu cười khẽ, “Đều là của chúng ta”.
Con mắt của Liễu Nhi càng trừng lớn hơn, thấy giữa hàng lông mày của Tiết Tĩnh Xu có vài phần mệt mỏi, bất chấp truy hỏi, trước gấp rút đỡ nàng ngồi xuống, sau đó lại đem chậu than đang cháy tới, đi đến lư hương bỏ một chút hương liệu vào bên trong. Chờ trong phòng ấm áp lên, mới đem áo choàng của Tiết Tĩnh Xu cởi xuống, lấy một tấm chăn mềm đắp lên trên chân cho nàng.
Tiết Tĩnh Xu dựa vào nệm ở trên giường, cảm giác được thân thể đang chậm rãi ấm lại, chóp mũi tràn ngập mùi thơm quen thuộc liền thoải mái thở ra.
Liễu Nhi ngồi chồm hổm trên mặt đất Ϧóþ chân cho nàng, đau lòng nói: “Chút nữa nô tỳ lại nấu thêm canh xua hàn khí, ngài uống rồi đi ngủ, sẽ không bị lạnh”.
“Được”. Tiết Tĩnh Xu đồng ý, rồi duỗi cánh tay kéo nàng lên, để cho nàng ngồi ở bên cạnh mình, nhẹ giọng nói: “Liễu Nhi, có thể là chúng ta không thể về núi”.
Liễu Nhi kinh ngạc, “Về sau đều ở lại trong phủ sao?”
Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng lắc đầu, “Cũng không ở trong phủ, chỉ sợ là phải tiến cung”.
Liễu Nhi vội hỏi: “Hôm nay tiểu thư vào cung là bởi vì chuyện này? Những vật này đều là từ trong cung ban thưởng sao?”
“Ừ, Liễu Nhi, nếu như ta thật sự phải tiến cung thì ngươi có nguyện ý đi cùng với ta hay không?”
Liễu Nhi nghe xong liền mất hứng nhíu mày, “Tiểu thư nói lời này là sao? Nô tỳ không đi cùng người thì còn có thể đi chỗ nào?”
Tiết Tĩnh Xu cười nói: “Ừ ừ, là ta nói sai rồi”.
Liễu Nhi khẽ hừ nhẹ một tiếng, giúp nàng kéo chăn xong lại hỏi: “Khi nào thì chúng ta sẽ tiến cung?”
Tiết Tĩnh Xu: “Ta cũng không rõ lắm, chắc là đợi qua hết năm mới hạ chỉ, tối thiểu thì cũng là ngày đầu mùa xuân năm sau đó”.
Trong lòng Liễu Nhi tính toàn một chút, bây giờ là tháng chạp mà mấy ngày nữa là tới Tết mùng 8 tháng chạp, nói đi nói lại thì cũng không còn bao lâu nữa. Nàng nhẹ nhàng xoa Ϧóþ tay Tiết Tĩnh Xu, nói: “Tiểu thư, mặc kệ là đi nơi nào nô tỳ đều sẽ đi cùng người”.
“Tốt”. Tiết Tĩnh Xu cười gật đầu, như nhớ tới cái gì đó liền nói: “Buổi sáng có sai bọn họ làm cho ngươi một bộ quần áo mới, hiện tại chúng ta có tiền bạc của chính mình, muốn bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, cũng đã không còn cần đi cầu người khác nữa rồi”.
Liễu Nhi vừa nghe xong lập tức hăng hái tiến đến bên đống đồ ban thưởng, xem cái này một chút, sờ sờ cái kia một chút, nhìn thấy mà hoa cả mắt, không kìm được vui mừng, “Tiểu thư, có rất nhiều thứ đó!”
Tiết Tĩnh Xu chỉ cười cười, “Ngươi xem một chút có thích gì thì giữ lại trước, còn dư lại thì để chuẩn bị lễ ngày mai đưa cho người khác”.
Liễu Nhi nhìn nhìn, mặt mũi tràn đầy khó xử, “Tiểu thư, nô tỳ đều thích hết”.
Nàng là bị mua đưa vào trong phủ, mà trước đây nhà nghèo nên tiền bạc vẫn chưa thấy qua, sau khi vào trong phủ làm việc đứng đắn ăn nên làm ra cơm no nhưng không bao lâu thì đi theo Tiết Tĩnh Xu ra ngoài thành. Mặc dù cơm áo không sức mẻ gì nhưng những thứ đồ tốt như vậy vẫn chưa thấy qua, mà trước mắt gặp phải nhiều đồ ngự tứ như vậy đến nước miếng cũng muốn chảy xuống.
Tiết Tĩnh Xu bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy nhìn nhìn, Thái Hoàng Thái Hậu ban thưởng là tổ yến, các loại thuốc bổ còn có các bảo thạch đỏ trân quý, đặc biệt là bộ trân châu được khảm trên bề mặt dùng để cài đầu, cùng vài tấm da thượng hạng.
Nàng chỉ vào mấy thứ, nói: “Những thứ như trân châu hay ngọc thạch kia là dùng để phân cho tỷ muội trong nhà một ít, gấm vóc và thuốc bổ thì đưa đến cho các trưởng bối, còn lại đem cất vào trong rương đi”.
Liễu Nhi cảm thấy nên làm thêm một số việc: “Nô tỳ phải làm một quyển sổ sách, nhiều thứ như vậy không thể nhớ hết, lỡ mất cũng không biết”.
Tiết Tĩnh Xu cười trêu nàng: “Chờ ta có kho riêng, sẽ để cho ngươi làm quản sự quản đồ nha”.
Liễu Nhi vui vẻ nói: “Được ạ, nô tỳ thích nhất là đếm tiền”.
Tiết Tĩnh Xu chỉ chỉ vào trán nàng, “Nha đầu ngốc, mau mau cất đồ mình thích lại, nếu không bị người khác chọn lấy đi mất”.
Liễu Nhi không dám chậm trễ nữa, ở trong một đống vật phẩm chọn chọn lựa lựa, cầm hai viên trân châu lên so sánh với nhau, viên nào to liền đem giữ lại, viên còn lại đem bỏ vào trong hộp.
Đây rõ ràng là bộ dáng không phóng khoáng nhưng mà nàng làm thì lại có vẻ đáng yêu chân thành.
Nàng đem viên trân châu to đặt trong lòng bàn tay mà xem, vui vẻ rạo rực nói: “Tiểu thư, người nói thử xem hạt châu này to như vậy thì có thể đổi được bao nhiêu bạc?”
Tiết Tĩnh Xu nói: “Ta chưa từng mua bao giờ, sao biết được? Nhưng mà trước đây có nghe quản sự trong phủ báo sổ sách, năm sáu viên hạng nhất, màu tươi sáng hoàn hảo thì cũng cần gần trăm lượng bạc, chút ít này chỉ sợ là cao hơn chứ không có thấp đâu”.
Liễu Nhi trợn mắt há hốc mồm, xem trong tay gần trăm hạt châu, hít hít nước miếng, cẩn thận nói: “Chúng…..chúng ta phát tài?”
Nàng còn nhớ rõ, năm đó bị bán làm nha hoàn vào trong phủ cũng chỉ được tám lượng bạc, vào phủ làm lương chỉ được năm trăm văn tiền, mà ngay cả nguyệt ngân của tiểu thư cũng chỉ hai ba lượng bạc mà thôi. Vậy mà hạt châu trước mắt đây có giá trị trên trăm lượng, cũng đủ cho mười cái miệng ăn nha.
Hơn nữa nhiều tiền như vậy, có thể mua được bao nhiêu là đồ ăn chứ?
Nàng nuốt nước miếng nói: “Tiểu thư, chúng ta đem hạt châu này đi bán rồi đi mua một trăm bánh sữa vị hoa hồng đi”.
Tiết Tĩnh Xu bất đắc dĩ nói: “Ngươi nhìn bên trong hộp đi, có được bao nhiêu? Cần gì phải cầm cái này đi bán”.
Liễu Nhi gấp rút nâng một cái hộp khác lên, mở ra nhìn thì trong mắt liền sáng lên lặp tức, “Là kim tử! Tiểu thư, thật là to!”
Tiết Tĩnh Xu thăm dò nhìn thoáng qua, trong hộp là mười miếng nguyên bảo được xếp chỉnh tề, hẳn là mười hai cái mới đúng.
Liễu Nhi lấy ra một thỏi, yêu thích đến nỗi không buông tay mà đem lên cắn một cái, mặt buồn rầu nói: “Nguyên bảo to như vậy thì làm thế nào đem ra chi tiêu chứ?”
Tiết Tĩnh Xu nói: “Cầm đến ngân hàng tư nhân đổi thành bạc trắng là được, không được nữa thì cầm kéo cắt thành bạc vụng là được”.
Liễu Nhi suy nghĩ một chút, ôm chặt nguyên bảo mà lắc đầu, “Tính toán một chút thì vẫn là không cần ăn bánh ngọt hoa hồng, nguyên bảo to như vậy nô tỳ không cho người khác được”.
“Ngươi nha, một chút khả năng cũng không có” Tiết Tĩnh Xu bật cười, “Ta nhớ được là chúng ta không phải còn có chút tiền dư sao? Mặc dù không nhiều nhưng lấy ra mua đồ ăn vẫn đủ, dù sao hiện tại chúng ta cũng coi như có chút ít của cải, không cần ăn mặc tiết kiệm quá”.
Liễu Nhi vội vàng gật đầu, đem nguyên bảo thả lại vào trong hộp, nhìn một vòng các thứ đáng giá bên cạnh, trong lòng vẫn không nghĩ được, “Tiểu thư, những thứ này đều là Hoàng Thượng ban thưởng sao?”
Tiết Tĩnh Xu nói: “Một ít này là Hoàng Thượng thưởng, những thứ kia là Thái Hoàng Thái Hậu ban thưởng”.
Liễu Nhi không khỏi cảm thán: “Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu thật là hào phóng”.
Tiết Tĩnh Xu ngắm mai đỏ trong bình, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy”.
Không bao lâu sau thì phòng bếp đưa cơm tối tới, Tiết Tĩnh Xu kêu Liễu Nhi ăn cùng với nàng, sau đó rửa mặt đem mọi thứ thu vào trong rương, rồi mới đi nghỉ.
Hai người vẫn ngủ chung một phòng, Liễu Nhi ngủ ở trên ghế, hai chậu than đốt đỏ đỏ, dù chỉ đắp một cái chăn nhưng cũng thấy ấm áp tan chảy.
Liễu Nhi lăn qua lộn lại không ngủ được, suy nghĩ một chút nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, người ngủ rồi?”
“Vẫn chưa”. Tiết Tĩnh Xu trả lời nàng.
Liễu Nhi nghiêng người đối diện với mặt giường, “Người cũng không ngủ được sao?”
Tiết Tĩnh Xu cũng nghiêng người qua, “Ban đêm không nghe được tiếng gió thì cảm thấy không quen”.
“Đúng vậy! Trước kia ở trên núi, nghe gió thổi từ trong rừng ra thì cảm thấy ầm ĩ đáng sợ nhưng bây giờ không nghe thấy ngược lại có chút không quen. Hơn nữa trong phòng thật là ấm áp, nô tỳ cảm thấy không biết có phải là đang nằm mơ không”.
Tiết Tĩnh Xu cười nhẹ.
Liễu Nhi lại nói: “Buổi sáng đi quá vội vàng, nô tỳ vẫn chưa ăn hết bánh dẻo, y phục cũng chỉ sắp xếp vài món, sách của tiểu thư cũng không có mang đến, hương liệu trên kệ cũng không mang, ngày hôm qua vừa mới hái vài lá bách thụ vẫn còn để ở phòng bếp, ai nha, đột nhiên rất muốn quay về đem những thứ đó toàn bộ dời qua đây!”
Tiết Tĩnh Xu trấn an nàng: “Sáng mai ta viết phong thư, nhờ Tĩnh Từ sư tỷ trước thu lại giúp chúng ta, chờ sau khi ổn định thì chúng ta sẽ đi lấy”.
“Ừm, chỉ có thể như vậy thôi”.
Liễu Nhi yên tĩnh trong chốc lát, lại nhẹ giọng nói: “ Tiểu thư, Hoàng cung là nơi như thế nào? Hoàng Thượng là người như thế nào?”
“Hoàng cung…” Tiết Tĩnh Xu suy nghĩ một chút, nói: “ Một nơi rất lớn, phòng rất đẹp, người cũng không nhiều lắm. Hoàng Thượng…là một vị Hoàng Đế tốt”.
“Hắn về sau sẽ là cô gia à”.
Tiết Tĩnh Xu vội nói: “Liễu Nhi, những lời này không thể nói, Hoàng Thượng chính là Hoàng Thượng, không phải người nào khác”.
Liễu Nhi vội vàng che miệng lại, gật gật đầu.
Tiết Tĩnh Xu lại nói: "Mấy ngày nữa tổ mẫu sẽ mời người trong cung đến dạy quy củ, đến lúc đó ta và người cùng nhau học đi."
"Vâng, tiểu thư người yên tâm, nô tỳ nhất định cố gắng học."
Tiết Tĩnh Xu đáp một tiếng, "Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đến thỉnh an tổ mẫu".
Tinh mơ hôm sau, tuyết đã ngừng, Vân Hương sai người đi phòng bếp bưng nước nóng, Liễu Nhi hầu hạ Tiết Tĩnh Xu rửa mặt.
Tiết Tĩnh Xu hỏi Vân Hương: "Lão thái quân dậy rồi sao?"
Vân Hương trả lời: "Nô tỳ mới vừa hỏi qua người của viện bên kia, tối hôm qua lão thái quân ngủ hơi trễ, hiện tại còn chưa có dậy. Nhưng mà đêm qua lão thái quân sai người gấp rút cả đêm chế tạo quần áo mùa đông cho tiểu thư, đã đưa tới".
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, "Đã làm tổ mẫu hao tâm tổn trí. Bên viện của Nhị phu nhân có động tĩnh gì không?"
Nhị phu nhân chính là mẫu thân của nàng, nhà mẹ đẻ họ Tần.
Dưới trướng Tần thị có hai nữ một nam, trưởng nữ chính là Tiết Tĩnh Xu, trong phủ đứng hàng thứ ba, người trong phủ đều gọi là Tam tiểu thư; thứ nữ Tiết Tĩnh Uyển, đứng hàng thứ năm; ấu tử Tiết Ngọc, ở Tiết phủ thiếu gia đứng thứ tư. Ngoài ra còn có một vị di nương sinh thứ nữ Lục tiểu thư.
Vân Hương nói: "Sáng sớm Nhị lão gia muốn đi nha môn làm việc, nhị phu nhân đã dậy."
Tiết Tĩnh Xu: "Vậy chúng ta đi thỉnh an mẫu thân trước".
Nàng sai Liễu Nhi giúp nàng chải một kiểu tóc đơn giản, trên đầu mang cây trâm ngọc, suy nghĩ một chút, lại từ hôm qua Thái Hoàng Thái Hậu ban thưởng đồ trang sức trân châu, cầm cây trâm là một con điệp yêu hoa trân châu đeo vào trên 乃úi tóc.
Vân Hương gọi người được Chu lão thái quân sai đưa quần áo mùa đông tới dâng lên, là mai đỏ thập phần diễm lệ, đường viền áo rất hợp với áo choàng sa tanh.
Tiết Tĩnh Xu khẽ nhíu mày, ngoài mặt lại không nói gì.
Vân Hương trông thấy bộ dáng thật đẹp hôm nay của nàng, ngăn không được khen ngợi: "Dung mạo của tam tiểu thư dù có tìm toàn bộ kinh thành đều tìm không ra được người thứ hai".
Tiết Tĩnh Xu chỉ khẽ mỉm cười, "Lời này của tỷ tỷ may là chỉ nói trong viện của chúng ta, nếu để cho người khác nghe thấy sẽ cười đến rụng răng."
Vân Hương vội hỏi: "Nô tỳ nói đều là lời nói thật tâm lòng, nếu tiểu thư không tin thì hỏi Liễu Nhi muội muội đi".
Liễu Nhi cũng nhìn Tiết Tĩnh Xu, nói thật, từ trước tố giờ đã quen tiểu thư ăn mặc đơn giản, đột nhiên thấy nàng mặc tươi đẹp như thế, nàng có chút không quen. Còn như dung mạo của tiểu thư, từ nhỏ nàng đã thấy qua, chỉ cảm thấy nhìn thuận mắt, còn lại không có cảm giác gì khác.
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu cười nhạt.
Thừa dịp Vân Hương đi rót nước, Liễu Nhi cầm một khối quế hoa cao nhét vào trong miệng Tiết Tĩnh Xu, "Tiểu thư, nô tỳ nghe nói, đồ ăn sáng phải sau khi thỉnh an mới bưng tới, người trước ăn lót bụng."
Tiết Tĩnh Xu dùng khăn che miệng cẩn thận nhai, chờ nuốt vào mới nói: "Ta không đói bụng, ngươi cũng ăn một chút."
Liễu Nhi gật đầu, lại nhét trong miệng nàng một khối. Trước đây nàng nhịn đói thành thói quen, bụng không có cái gì cũng được, ngược lại tiểu thư, buổi sáng trên mặt huyết sắc so với người thường kém một chút, nếu như không ăn một ít gì thì chút đi đường sẽ choáng váng, ngay cả đi đường cũng không đi nổi.
Tiết Tĩnh Xu dùng sức nuốt xuống, sợ nàng lại nhét, che miệng nói: "Được rồi được rồi, ta thật không đói bụng, ngươi mau tự mình ăn đi."
Liễu Nhi đưa cho nàng chén trà, vừa cẩn thận xem qua sắc mặt của nàng, thấy màu sắc hơi tốt hơn một chút, mới thật sự yên tâm, đem hai khối điểm tâm dư còn lại ăn, vừa ăn bên cạnh buồn rầu nói: "Trong viện chúng ta ngay cả một cái phòng bếp cũng không có, muốn ăn chút gì cũng không thể đi làm chỉ có thể gọi người đi mua."
Tiết Tĩnh Xu nói: "Chút nữa đem bạc cho Vân Hương, kêu nàng sai người đi làm đi, ngươi muốn cái gì cứ viết ra giấy đi."
Liễu Nhi gật đầu, trong đầu hiện lên tên của mười mấy loại điểm tâm.
Chờ Vân Hương chuẩn bị xong, mấy người liền đi ra sân nhỏ.
Nghênh Xuân viện nằm ở phía nam, mà sân nhỏ của Tần thị ở phía tây, bắt buộc phải đi qua hơn phân nửa hậu viện Tiết phủ.
Hiện tại trời còn sớm, trên đường chỉ có vài hạ nhân đang dọn dẹp tuyết đọng.
Một đường đi đến tây viện Tần thị, bởi vì Nhị lão gia muốn đi nha môn làm việc, hạ nhân cũng đã dậy, nơi này so với trong phủ náo nhiệt hơn một chút.
Ba người đến trước cửa sân, có nha hoàn đang bưng trà vào nhà, nhìn thấy Vân Hương dẫn đường đằng trước, ngạc nhiên nói: "Sao Vân tỷ tỷ lại đến đây?"
Vân Hương nhìn nàng ý bảo sau lưng còn có Tiết Tĩnh Xu, nói: "Niệm Hạ muội muội sớm nha, ta dẫn tam tiểu thư đến thỉnh an phu nhân, phu nhân ở trong phòng sao?"
Niệm Hạ là nha hoàn hôm qua xin nghỉ trở về phòng, không hầu hạ ở phía trước, chưa thấy qua vị Tam tiểu thư này, lúc này tò mò quan sát vài lần, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, gấp rút đáp lời: "Tỷ tỷ chờ ở đây, ta đi truyền lời."
Vân Hương dẫn Tiết Tĩnh Xu đến hành lang gấp khúc, mấy người chờ ở cuối hành lang.
Mặc dù tuyết đã ngừng, dường như trời so với hôm qua lại lạnh hơn chút, từ trong lỗ mũi thở ra khí đều là màu sương trắng.
Liễu Nhi nói: "Tiểu thư, ngươi có lạnh hay không?"
Tiết Tĩnh Thù lắc lắc đầu, đưa tay từ trong ống tay áo ra, "Ngươi sờ xem, rất ấm."
Liễu Nhi nắm một cái, gấp rút đem tay nàng tay nhét trở về, "Đừng để bị gió thổi lạnh."
Vân Hương nhìn thấy động tác này của hai người, hâm mộ nói: "Tam tiểu thư cùng Liễu Nhi muội muội tình cảm thật tốt."
Liễu Nhi nhướng nhướng mày, vốn muốn khoe khoang một phen rằng nàng cùng tiểu thư thân như tỷ muội, nhưng nghĩ lại ở đây không giống với ở trên núi, khắp nơi đều có quy tắc, sợ người khác nghe lời nói của nàng lại đi nói bậy, gấp rút nghẹn lại ở trong bụng.
Đúng lúc Niệm Hạ đi ra thỉnh Tiết Tĩnh Xu đi vào, hai người không nói thêm gì nữa, cúi đầu theo ở phía sau.
Trong phòng, Tần thị ngồi ngay ngắn ở chính đường, ước chừng bà sắp ba mươi tuổi, khuôn mặt uyển chuyển hàm xúc ôn nhu. Tiết Tĩnh Xu cùng bà có sáu bảy phần tương tự, chỉ là khác khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng vài phân.
Hôm qua hồi phủ, hai mẹ con ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có, lúc này mới có thể nhìn kỹ đối phương.
Nhìn nữ nhi trước mặt đã nhiều năm không gặp, hốc mắt Tần thị tràn lệ.
Khóe mắt Tiết Tĩnh Xu cũng hồng hồng, cuối cùng nhịn nước mắt xuống, hành đại lễ, "Nữ nhi thỉnh an mẫu thân."
"Mau đỡ tiểu thư lên." Tần thị vội hỏi, vốn muốn chính mình đi đỡ nàng, thân thể đã khởi một nửa, lại ngồi trở xuống, cúi đầu nhẹ lau khóe mắt.
Tiết Tĩnh Xu vịn tay Liễu Nhi đứng lên.
Tần thị ngẩng đầu lên, nước mắt đã lau sạch sẽ, ôn nhu nói: "Ngồi xuống đi, ở bên trong này với nương, không cần câu nệ."
"Vâng." Tiết Tĩnh Xu ngồi vào ghế, Liễu Nhi cùng Vân Hương đứng ở sau lưng nàng, "Phụ thân không có ở nhà?"
Tần thị: "Phụ thân ngươi đi nha môn, buổi chiều mới trở về."
Tiết Tĩnh Xu nói: "Nữ nhi bất hiếu, chưa từng phụng dưỡng song thân, không biết thân thể cha mẹ có khỏe không?"
Tần thị gật đầu, "Ta và cha ngươi đều tốt cả, ngươi không cần nhớ chúng ta, ngược lại ngươi...nhiều năm ở bên ngoài chịu khổ."
Tiết Tĩnh Xu nhẹ giọng nói: "Nữ nhi rất tốt, mẫu thân không cần lo lắng."
Sau vài lời nói, đã không có lời nào để nói nữa.
Tần thị muốn nói lại thôi, khe khẽ thở dài.
Năm đó lão thái gia đưa nữ nhi ra ngoài thành, trong lòng bà không tài nào bỏ được, nhưng cũng không thể tránh được.
Khi đó bà ở trong phủ ngày cũng không quá dễ chịu, bởi vì vào phủ nhiều năm chỉ sinh hạ hai nữ nhi, không con nối dõi, lão thái quân cho phu quân nạp thi*p.
Cũng chính là ở lúc ấy, bà ý thức được, tình cảm của mình và trượng phu chẳng hề mỹ mãn như trong tưởng tượng, cái gì thề non hẹn biển tình thâm ý đậm, cũng không quan trọng bằng một đứa con trai.
Bà đã khóc mấy trận, trong lòng chua xót đến cực điểm, trên mặt lại chỉ có thể tự cười vui, cố làm ra vẻ hào phóng đem người nạp vào.
Đoạn thời gian kia là thời điểm gian nan nhất của bà, trưởng nữ không ở bên người, tâm trượng phu cũng cách xa bà, chỉ có một tiểu nữ nhi bồi bà, tán gẫu lấy an ủi thay đau đớn trong lòng.
Cũng may di nương vào cửa cũng chỉ sinh hạ một tiểu thư, mà bà không lâu sau sinh hạ tiểu nhi tử, tình huống mới chuyển tốt lên một chút.
Trong lòng bà đối với trượng phu rất thất vọng, chỉ đem toàn bộ tinh lực hoa đặt ở trên con trai và con gái, chờ về sau quay trở lại, mới phát hiện đã bỏ quên đứa nhỏ này quá lâu.
Trong lúc vô tình đứa bé kia sớm đã trưởng thành như đóa hoa phù dung duyên dáng yêu kiều. Lúc này đang ngồi ở trước mặt bà, tuy trong lòng bà có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi đến bên miệng nhưng một câu nói cũng nói không nên lời.
Hai người đều không có nói nữa, trong lúc nhất thời trong phòng thậm chí có vài phần lúng túng. Đúng lúc này, phòng ngoài truyền tới một chuỗi tiếng động, một tiếng bước chân nhẹ nhàng từ bên ngoài truyền đến.
Tiết Tĩnh Xu nhìn thấy Tần thị mặt mày vừa động, trên mặt lộ ra vài ý cười, trong lòng liền có suy đoán.
Chỉ thấy rèm vén lên, còn chưa thấy đến người từ sau tấm bình phong đi tới, liền có thanh âm làm nũng nói: "Nương, tại sao ngài lại bảo người gọi ta tới sớm như thế, bên ngoài lạnh muốn ૮ɦếƭ."
Đến khi người hùng hùng hổ hổ chạy vào, trực tiếp nhào vào lòng Tần thị, dịu dàng nói: "Ta mặc kệ, ta muốn ở bên trong chỗ của nương lại ngủ một giấc."
Mặt Tần thị tràn đầy ý cười, chỉ chỉ chóp mũi nàng, sẵng giọng: "Bé mèo lười, mặt trời chiếu nắng tới cái ௱ôЛƓ rồi mà còn muốn ngủ."
Cô nương vừa đến mới mười ba tuổi, mặc một thân váy ngắn màu vàng, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu, là tiểu nữ nhi của Tần thị, thân muội muội của Tiết Tĩnh Xu, ngũ tiểu thư Tiết Tĩnh Uyển.