Sở Kiều không hề xem thường nỗi hận của Triệu Thuần đối với mình, cũng không xem nhẹ trí khôn của Triệu Triệt.
Sau khi công văn từ đế đô được ban truyền ra ngoài, đế quốc Đại Hạ vốn sắp tan rã lại nhất thời xuất hiện sự đồng lòng đoàn kết đến không ngờ, phiên chủ các chốt trấn thủ rối rít hưởng ứng lệnh hiệu triệu của đế quốc, tích cực chuẩn bị chiến tranh, xắn tay áo sẵn sàng ra trận. Chỉ là nhìn quang cảnh hơn vạn quân binh diễn tập, vô số bài diễn thuyết dõng dạc động viên lòng người lần lượt được xướng lên, khắp nơi hừng hực khí thế, có cảm giác như kẻ địch bọn họ sắp đối mặt không phải một nữ tử đơn độc mà là trăm vạn hùng binh. Sĩ khí không ngừng dâng cao, các chiến sĩ hát vang hành khúc, trống trận nổi lên đùng đùng, phiên chủ khắp nơi dõi mắt tiễn đoàn quân hùng dũng hiên ngang ra khỏi cửa thành, xông pha hoang mạc, bắt đầu hành trình truy bắt gian nan đầy nguy hiểm. Bá tính thường dân không biết chuyện thì còn tưởng là quân Bắc Yến đánh tới rồi, ai cũng thất kinh, đã sớm đóng gói tư trang có giá trị trong nhà, sẵn sàng theo loạn dân trốn tránh chiến tranh bất cứ lúc nào.
Sở Kiều biết, cũng không phải là nàng có mặt mũi lớn đến mức quân nhân Đại Hạ vừa nghe đã sợ mất mật. Tất cả chỉ vì ban đầu đế đô phát ra lệnh trợ vương thì cả hoàng triều không ai hưởng ứng, hôm nay Triệu thị đã vững vàng dời đến Vân Đô, Triệu Triệt ở lại thành Chân Hoàng cũng dần dần hội tụ đông đảo quân binh dưới trướng của mình, cho nên đám thế gia này dĩ nhiên phải tìm đường lui cho bản thân. Mấy ngày trước, Mộc thị ở Lĩnh Nam, Gia Cát gia ở Hoa Tây cùng Ngụy thị đều phái sứ giả mang số lượng lớn lương thảo cùng quân trang đến Vân Đô. Bọn họ đều biết, lúc này mà vẫn không hành động thì chính là kẻ ngu.
Cho nên, đám tướng quân của các đại phiên vương không dám trực tiếp xuất quân tấn công Bắc Yến đành rối rít chĩa mũi thương về phía nữ tử dám cả gan chạy khỏi tay Thất hoàng tử cùng Bát công chúa, giống như chỉ cần Gi*t ૮ɦếƭ nàng thì quân Yến Bắc sẽ sụp đổ vậy. Ngay cả các phiên chủ ở Đông Nam không nhận được tin tức của đế quốc cũng thi nhau tham gia náo nhiệt để biểu lộ lòng trung, nhanh nhảu phái đông đảo binh lính nghiêm mật dò xét, tựa hồ như có đào sâu ba thước đất cùng phải bắt cho được người.
Cho nên, động tác nhằm để cho đế đô nhìn của đám phiên chủ ở Đông Nam đã mang đến phiền toái cực lớn cho Sở Kiều, bởi vì hiện tại nàng đang ở biên giới Đông Nam giáp với Biện Đường.
Chiến mã đã mệt đến sùi mọt mép, Sở Kiều bất đắc dĩ đành dừng lại cho ngựa uống nước nghỉ ngơi. Tuy không có bụng dạ nào nhưng nàng vẫn lấy một khối lương khô ra ăn để giữ sức. Lương khô khô khốc cộng thêm nước lã lạnh như băng vào bụng khiến dạ dày vô cùng không thoải mái. Hôm này đã là ngày thứ sáu, đi thêm hai ngày nữa nàng sẽ tiến vào cảnh nội Biện Đường. Trước đó, nàng còn phải vượt qua hai quản hạt đông đúc người, kế đó sẽ là cổng biên giới Bắc của Biện Đường, Bạch Chỉ Quan.
Trăm ngàn năm qua, Bạch Chỉ Quan chính là lá chắn quan trọng chống lại dị tộc phương Bắc, nơi này đã diễn ra không biết bao nhiêu trận đánh trọng đại, đề phòng nghiêm mật có thể so được với Bắc Yến Quan. Cho tới giờ Sở Kiều vẫn chưa nghĩ ra chiến lược để vượt qua nơi này. Còn đang nghĩ trái lo phải thì xa xa đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa, nàng cả kinh, ngẩng đầu dõi mắt nhìn thì nhất thời thất sắc.
Chỉ thấy xa xa bụi tung mù mịt, hơn một trăm kỵ binh đang nhanh chóng phi ngựa đến gần. Cũng may Đông Nam không vườn không nhà trống giống như Tây Bắc mà khắp nơi đều là rừng rậm cùng sơn dã, bằng không với khoảng cách gần như vậy, nàng đã sớm bại lộ. Sở Kiều cắn răng tung mình nhảy lên lưng chiến mã đã sớm cảnh giác đứng thẳng người, thúc ngựa chạy như điên.
Một người một ngựa chọn lựa đi dọc theo đường suối cạn để không lưu lại dấu chân, nhưng vừa mới thở hổn hển một chút lại nghe tiếng vó ngựa đòi mạng vang lên ở sau lưng. Sở Kiều cau mày, quyết đoán ôm hai khối đá lớn buộc chặt trên lưng ngựa, sau đó dùng lực vỗ lên cổ ngựa, giục nó rời đi.
Con ngựa này đã đi theo nàng nhiều năm, mấy lần đồng sinh cộng tử, tình cảm vô cùng sâu đậm. Chiến mã chạy mấy bước rồi dừng lại đứng ở tại chỗ, quay đầu lại nhìn nàng, không ngừng phe phẩy cái đuôi.
Sở Kiều vác bọc hành lý lên lưng, xoay người đi về phía rừng sâu, ai ngờ vừa đi được một bước thì chiến mã vẫn lưu luyến đi theo sau nàng. Thiếu nữ cau mày, cũng quay đầu lại mà ném một thanh chủy thủ xẹt ngang cổ ngựa. Chiến mã bị kinh sợ, hí dài một tiếng rồi quay đầu chạy như điên.
Nghe thấy tiếng chân phía sau càng lúc càng xa, Sở Kiều hít sâu một hơi, xốc bọc hành lý lên vai, đi vào cánh rừng rậm rạp.
…………………………………………………………………………………….
“Phu vương thổ chi lục hải, giáo hóa an đức bang, quân quốc chi thánh đạo, nhân nghĩ vì điển hóa, hưng vong chi suy bại.” (Nôm na dịch nghĩa: đạo làm vua trong sáu biển lấy an đức làm đầu, không dùng nhân nghĩa trị nước thì chính là suy bại trong hưng thịnh.)
Buổi sáng đầu hè, giữa quang cảnh chim hót hoa nở có tiếng đọc lanh lảnh truyền đến. Xa xa có một thư sinh cưỡi trên lưng con lừa lông ngắn, tay cầm một quyển sách hơi ố vàng, gật gù ngâm nga.
Không khí sau cơn mưa phiêu tán một mùi vị trong lành dễ chịu, Lương Thiếu Khanh khép sách lại, từ tốn ngẩng đầu lên, khẽ nheo đôi mắt trắng đen phân minh, khuôn mặt trẻ tuổi tuấn lãnh mang một nụ cười thiện lương. Hắn vươn tay ra, lòng bàn tay mở rộng, phía trên có vài hạt gạo vụn, một chú chim sơn ca lông vàng nhạt thấy thế liền vội vàng bổ nhào xuống đậu trên bàn tay hắn, cúi đầu khẽ mổ mổ, vừa ăn vừa len lén giương đôi mắt nhỏ xíu như hạt đậu nhìn vẻ mặt không chút ác ý của người trước mặt.
“Trời cao có đức hiếu sinh, mày đi đi, sau này chớ có tùy tiện nhào xuống tay người khác nữa.”
Chú chim nhỏ bay quanh quẩn bên cạnh, không hề rời đi. Ánh nắng sớm xuyên qua tán lá chiếu lên khuôn mặt mang nụ cười hiền hòa của người trẻ tuổi. Ngay lúc đó, nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng đánh chém kịch liệt, thư sinh hơi sững sờ, lắng tai nghe ngóng một hồi, xác định quả thật là tiếng đánh nhau thì nhăn mày, trong lòng âm thầm gào thét câu ‘xuất môn tại ngoại, nhàn sự chớ quản, an toàn trên hết.’ Thư sinh ra sức gật đầu tựa như đang khẳng định suy nghĩ của mình là chính xác, sau đó giật cương lừa xoay người đi về lối cũ để tránh né trận tai bay vạ gió này. Nhưng hắn mới đi được hai bước thì ngừng lại, thầm nghĩ vạn nhất là kẻ mạnh ức Hi*p kẻ yếu, hắn là đại trượng phu mà thấy ૮ɦếƭ không cứu, quả thật không có chút hiệp nghĩa chi đạo nào. Nghĩ tới đây, thư sinh liền yên lặng trầm tư ngồi trên lưng lừa, bộ dáng hết sức thật tình.
Tiếng đánh nhau vẫn tiếp tục vang lên, trong lòng Lương Thiếu Khanh cũng đang kịch liệt giao chiến, băn khoăn không biết nên mặc kệ hay chạy đi nhìn một cái. Trù trừ một hồi, thư sinh trẻ tuổi đột nhiên cắn chặt răng, thầm nghĩ có lẽ chẳng qua chỉ là hai nông phu bất hòa nên đánh nhau, hắn chỉ cần đến khuyên can một phen thì bọn họ chắc chắn sẽ lấy đại nghĩa làm trọng, dừng tay giảng hòa. Còn nếu tình hình nguy cấp thì hắn có thể chạy đi báo quan, sẽ không có chuyện gì to tát. Vì vậy, cuối cùng nam nhân khẽ vỗ vỗ lên đầu con lừa, nhẹ giọng nói: “Tiểu Thanh, lặng lẽ đi xem một chút nào.”
Nhưng trời lại không thương người thiện lương, chú chim nhỏ vẫn quanh quẩn ở một bên chờ ăn gạo có chút nóng nảy, cũng không biết là bị cái gì kích thích lại đột nhiên lao xuống mổ lên mí mắt chú lừa. Chú lừa tên Tiểu Thanh cả kinh, ré vang một tiếng rồi tung chân điên cuồng chạy về phía trước.
“Á, Tiểu Thanh, Tiểu Thanh! Mày làm gì vậy? Sai hướng rồi, chậm lại!”
Tiếng gió mãnh liệt xẹt qua bên tai, Lương Thiếu Khanh ôm thật chặt cổ lừa, hai mắt nhắm tịt, xém nữa cũng phun cả phổi ra ngoài. Cánh rừng xanh tươi lướt qua mắt, hắn quả thật không biết tốc độ của Tiểu Thanh nhà mình lại có thể nhanh như vậy. Khi hắn còn đang cảm thán trong bụng thì chú lừa chợt ré lên một tiếng, nhất thời ngừng lại.
Một mảnh tĩnh lặng ૮ɦếƭ chóc!
Trong không khí vương mùi máu tanh như heo sau khi bị chọc tiết, Lương Thiếu Khanh chậm rãi buông lỏng vòng ôm, giơ tay lên che nắng rồi cẩn thận mở mắt ra, tò mò nhìn bốn phía.
Tất cả mọi người đều dừng tay, đám binh lính người đầy máu đồng loạt xoay đầu nhìn về phía vị khách không mời mà đến này, thiếu nữ bị vây ở chính giữa cũng đưa ánh mắt kỳ quái nhìn về phía hắn.
Liên tục hai ngày truy kích, chiến đấu mười trận không ngừng nghỉ đã khiến hai bên đều mệt mỏi, bất kỳ gió thổi cỏ lay cũng đủ khiến một phe kinh hồn táng đảm. Mấu chốt của thế trận trước mắt chính là ai có thể ngoan cường kiên trì đến cùng, cho nên nhân vật vừa xuất hiện này có phải là viện binh của đối phương hay không là vấn đề vô cùng quan trọng.
“Ta… ta chỉ là vô tình đi ngang qua…” Lương Thiếu Khanh nhe răng cười nói, vừa cười vừa híp mắt nhìn lưỡi đao còn nhỏ máu trong tay đám người trước mặt, run rẩy giải thích: “Ta, ta… lừa của ta bị kinh động nên mới chạy tới đây, quấy rầy các vị rồi… bây… bây giờ các vị có thể tiếp tục…”
Lương Thiếu Khanh run run ngồi thẳng người lên, quay đầu Tiểu Thanh muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ thị phi này. Nhưng khoảnh khắc cuối cùng trước khi quay đầu đi, ánh mắt của hắn lại vô tình liếc về phía thiếu nữ bị đám người vây ở chính giữa, ngay lúc đó toàn thân hắn như có một dòng sét chạy xuyên qua. Một khắc đó, hắn cũng không có thời gian nhìn rõ bộ dạng cùng y phục của thiếu nữ, hắn chỉ thấy được một đôi mắt trong veo như thu thủy, sáng ngời động lòng người. Đôi mắt rất trẻ nhưng lại vô cùng trầm ổn và tỉnh táo, nàng đang nhìn hắn, nhìn hắn xoay người rời đi, ánh mắt đó tưới lên xương cốt của hắn, lạnh lẽo như suối băng.
“Tiểu nha đầu, thúc thủ chịu trói đi, tiếp tục như vậy thì cho dù ngươi không ૮ɦếƭ dưới tay huynh đệ chúng ta thì cũng sẽ ૮ɦếƭ vì mất máu quá nhiều.” Đầu lĩnh đám quân lạnh giọng nói.
Sở Kiều chậm rãi di động chân, đối phương đích xác là nhà nghề trong việc truy đuổi, nàng hơi khinh thường nên đã bị địch nhân cuốn lấy suốt hai ngày nay. Tuy Gi*t được hơn ba mươi kẻ địch, nhưng nàng đã hai ngày không ăn uống, sức lực tiêu hao rất nhiều, nàng hiện tại đã không còn sức tái chiến, còn cầm cự được chỉ là nhờ dũng khí. Nàng chậm rãi sờ lên phi đao bên hông, hít một hơi thật sâu, tựa hồ như đang chờ thời cơ nhất quyết sống mái.
“Xem ra ngươi là rượu mời không uống quyết uống rượu phạt!” Đầu lĩnh truy binh quát lạnh một tiếng: “Các huynh đệ, cơ hội thăng tiến đã ở trước mắt, bất kể sống ૮ɦếƭ, cùng xông lên bắt ả!”
Đám truy binh hô vang, vung đao xông lên. Ngay lúc đó, đột nhiên có một tiếng quát chói tai vang lên, chỉ nghe tiếng nam nhân cất giọng lanh lảnh hét lớn: “Tất cả dừng tay!”
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tất cả đều chấn động, đồng loạt quay đầu lại, có chút nghẹn họng nhìn trân trối.
Thư sinh trẻ tuổi vừa cưỡi lừa quay lại, tuy sắc mặt trắng bệch nhưng giọng điệu đầy chính nghĩa nói lớn: “Các ngươi nhiều người như vậy mà lại cùng nhau đánh hội đồng một tiểu cô nương, quá không hợp lý.”
Đầu lĩnh đám lính nhướng mày, trầm giọng hỏi: “Công tử là người phương nào? Vì sao muốn quản chuyện của quan phủ?”
“Các ngươi là người của quan phủ?” Lương Thiếu Khanh dường như bây giờ mới chú ý tới quân phục của bọn lính, có chút khó khăn nói: “Tại hạ là Lương Thiếu Khanh, vừa đi ngang qua thấy các ngươi đánh nhau ở chỗ này nên muốn tiến lên hỏi thăm một chút, không ngờ các vị là quan sai. Thất kính, thất kính!”
“Lương Thiếu Khanh?” Đầu lĩnh đám lính nghi ngờ hỏi lại, nhất thời nhớ ra không có thế gia nào có thể nhúng tay vào chuyện của quan phủ mà họ Lương thì nhất thời sầm mặt, tức giận nói: “Thường dân hạ đẳng cút qua một bên, cẩn thận đao kiếm không có mắt.”
“Dạ, dạ!” Lương Thiếu Khanh vội vàng đáp lời, vừa định xoay người rời đi lại không nhịn được quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Có câu đánh đánh Gi*t Gi*t cuối cùng cũng không có gì tốt. Không biết chư vị có phải là có hiểu lầm gì không, có thể để tại hạ giúp mọi người nói rõ giải hòa một phen?”
“Ta thấy ngươi là muốn ૮ɦếƭ.” Đầu lĩnh gầm lên một tiếng, giơ đao hung hăng chém xuống.
“Á!” Lương Thiếu Khanh sợ hãi ôm đầu, muốn trốn nhưng cũng không biết trốn đi đâu.
“Ngu xuẩn!” Sở Kiều quát lạnh một tiếng, một tia sáng trắng xẹt qua, phi đao bay ra cắm vào vào cổ gã đầu lĩnh, hắn trợn trừng hai mắt, dưới chân lảo đảo rồi gục xuống trên mặt đất.
“Đại nhân!” Đám lính kinh hoảng, đồng loạt tiến lên.
Sở Kiều thừa dịp hỗn loạn, phi thân nhảy lên ngồi sau lưng thư sinh, đưa tay qua eo hắn nắm chặt dây cương, lớn tiếng nói: “Đi mau!”
“Á, cô nương! Sao lại lên lừa của ta? Nam nữ thụ thụ bất thân, cô nương không nên…”
Sở Kiều uất ức nện một đấm lên đầu nam nhân phía trước, hai chân thúc mạnh, quát lớn: “Hây!”
Nhưng tốc độ của lừa sao có thể so với chiến mã bình thường, không bao lâu phía sau đã truyền đến tiếng vó ngựa đuổi theo, Sở Kiều quyết định thật nhanh, giơ tay ném toàn bộ hành lý trên lưng lừa xuống đất.
“Á! Sách của ta, hành lý của ta, bản thảo thơ của ta. Á! Cô nương, đó là lệnh bài qua cửa khẩu của ta!”
Chú lừa Tiểu Thanh được nhẹ gánh khua vó càng nhanh, đường rừng khó đi cho nên tốc độ của nó cũng nhanh hơn chiến mã được chút ít, chốc lát sau đã bỏ xa truy binh.