Hoàng thất Đại Hạ bắt nguồn từ dân du mục, ngàn năm trước cũng như người Khuyển Nhung, cả ngày giục ngựa rong ruổi trên bình nguyên Hồng Xuyên, sống cuộc sống du mục gần đồng cỏ và nguồn nước. Cho đến khi Bồi La Chân Hoàng xuất hiện, dưới sự hướng dẫn của ông, dân tộc anh dũng này mới từng bước tiến vào hàng ngũ dân tộc chính thống của phương Đông. Thúc đẩy văn giáo, mở mang thương nhân mậu dịch, phát triển nông canh, qua trăm năm tích lũy, chính quyền dị tộc ngày xưa đã mất đi khí chất phong trần, thay vào đó là sự trang nghiêm nặng nề. Nằm trên mảnh đất quanh năm đóng tuyết và thời tiết rét lạnh không chút độ ấm, so với Biện Đường hèn yếu cùng Hoài Tống phù hoa, Đại Hạ hiện ra như một cường quốc đầy vẻ uy nghiêm trang trọng.
Nhưng đồng thời, tình yêu thảo nguyên trong máu huyết hoàng tộc Đại Hạ lại không ít, bọn họ đối với nơi sinh sống tuy không quyến luyến nhưng lại mười phần cuồng nhiệt với quyền lợi. Thấm nhuần đạo lý cá lớn nuốt cá bé nên không ngừng mở mang bờ cõi, dung hợp vô số dân tộc trăm ngàn năm qua, khiến văn hóa phong tục của bọn họ thay đổi khá nhiều, trở thành một cảnh trí kỳ lạ trên đại lục.
Đất đai cung Thịnh Kim cực kỳ rộng lớn, nơi này tập tục mọi đặc sắc của đại thổ Tây Mạc, Giang Nam và cả Yên Vũ. Cầu nhỏ lầu các, còn có đại khí trang nghiêm của Tây Bắc, nguy nha kỳ vĩ. Ngoài thành kiên cố, tường đỏ ngói vàng, đài đá đen và sông đào sâu hoắm bảo vệ quanh thành, vũ trang cẩn mật, thủ vệ nghiêm ngặt, bầu không khí khẩn trương bao trùm. Chính giữ thành là chính điện nơi quan lại dâng tấu, đại điện bằng gỗ lim, bảng chữ ‘Hạ Hoa Thịnh Cung’ sơn son thi*p vàng khiến không khí càng thêm nguy nga hùng tráng. Còn phía sau chính là nơi ở của đám hoàng tử công chúa, cỏ cây sơn thủy, đình đài hình vòm, khắp nơi đều là cảnh trí tinh xảo, ôn tuyền được dẫn xuống từ trên núi cao, hoa cỏ phồn thịnh, trúc xanh bát ngàn, núi đồi xanh xanh. Cho nên hậu thành của cung Thịnh Kim ở Đại Hạ còn có danh xưng là tiểu Nam Đường*.
*Thiên đường nhỏ phía Nam
Hoàng triều Đại Hạ khởi nguồn từ thảo nguyên, thiên tính du mục cho nên tương đối tôn sùng địa vị của phụ nữ. So với Biện Đường và Hoài Tống thì hơi bất đồng, trăm ngàn năm qua, không ít nữ tướng nữ nho đi theo con đường làm quan, bên trong hậu cung cũng không thiếu nữ nhân giật dây cầm quyền, đối với chuyện nam nữ cũng tương đối thông thoáng rất nhiều. Ngoại trừ phi tử và công chúa của hoàng đế, còn có rất nhiều thị vệ đóng lại, hoàng tử chưa được phong Vương ban đất xây phủ cũng phần lớn ở tại hậu thành.
Ngay lúc này, bên trong biệt viện Oanh Ca thuộc hậu thành, tại một nơi trúc hải thanh u là một vị công tử trẻ tuổi mặc hắc bào.
Công tử bất quá chỉ chừng hai mươi tuổi, mặt mũi tuấn mỹ, tròng mắt như sao, sống mũi cao thẳng, hài hàng lông mày tựa kiếm, mái tóc đen như mực được buộc lỏng lẻo bằng một dải băng gấm đen rơi ở sau lưng, trường bào bằng gấm Hoài Tống đồng dạng màu đen ung dung hoa quý, vạt áo thêu kỳ lân tím cưỡi tường vân, chân mang giày da hươu mềm mại, đế giày khắc hoa gốm xanh. Hắn đang nhàn nhã tĩnh lặng ngồi trước một chiếc bàn đá nho nhỏ, lò hương bên cạnh tỏa huân hương lượn lờ, bên bàn bày một thanh cổ cầm cùng vài quyển sách tán loạn, còn có một bầu rượu Thanh Ngọc và chén lưu ly, hai bên chén lưu ly khảm hình song long ngậm châu, vừa nhìn liền biết chính là trân phẩm.
Hiện đã vào đông nhưng nhờ vào ôn tuyền vây quanh nên không khí vẫn vô cùng ấm áp, mỗi khi có gió nhẹ thổi qua phả vào mặt, làn gió trong trẻo xuyên qua rừng trúc càng thêm vẻ thong dong tự tại.
Nam tử trẻ tuổi đưa mười ngón tay thon dài như bạch ngọc chậm rãi bưng chén lưu ly lên, đưa đến môi nhưng không uống vào, con ngươi sáng như sao khẽ híp lại, không hề nhìn lên cũng thản nhiên nói: “Ra đi.”
“Đáng ghét.” Giọng nữ mềm mại nhất thời vang lên, một thiếu nữ dung mạo kiều mỵ đi ra khỏi rừng trúc, “Lần nào cũng bị huynh phát hiện, thật vô vị!”
Thiếu nữ khoảng mười tám mười chín tuổi, một thân váy màu hồng cánh sen cùng la quần màu trắng thêu hồ điệp xanh, đai lưng cũng màu xanh nhạt, kết hợp với ngọc bội hình hoa lan xanh thẫm, tóc mây 乃úi cao, trâm cài đong đưa, trang sức huyết ngọc hình giọt lệ rơi ở mi tâm, khuyên tai hoa lan, dây chuyền mã não, bộ dạng cao quý nhưng lại ẩn ẩn có chút tục khí. Nàng ϲởí áօ choàng lông chồn tuyết xuống, vừa đi vừa thanh thúy nói: “Phụ hoàng đúng là thiên vị huynh nhất. Muội vừa từ Lan San viện đến đây, nơi đó lạnh muốn ૮ɦếƭ, huynh nhìn chỗ này của huynh đi, tuyết còn chưa chạm đất thì đã tan mất rồi.”
Nam tử trẻ tuổi xoay đầu lại, sắc mặt bình tĩnh, khóe miệng điểm nụ cười nhạt, đáp: “Là Thánh thượng ưu ái.”
“Hừ, hừ.” Thiếu nữ bất mãn nói: “Tại sao muội không được ưu ái như vậy, mà muội chính là nữ nhi thân sinh của phụ hoàng đó.”
“Công chúa……”
“Còn gọi muội là công chúa?” Ném áo lông cho hạ nhân ở một bên, thiếu nữ chạy đến trước mặt nam tử trẻ tuổi, lớn tiếng kêu lên.
Nam tử trẻ tuổi bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: “Thuần Nhi.”
“Đừng tưởng như vậy là có thể qua loa lừa muội.” Thuần Nhi công chúa ngồi xuống đối diện bàn đá, phồng má phụng phịu nói: “Nói, tại sao chưa tàn tiệc đã rời đi? Khiến muội phải bỏ tất cả tân khách cất công đuổi đến tận nơi này.”
Nụ cười trên mặt nam tử vẫn không đổi, “Thật có lỗi, tạm thời có việc.”
“Huynh có thể có chuyện gì chứ?” Thiếu nữ lớn tiếng chất vấn, nhưng vừa nói xong thì nhận ra mình đã lỗ mãng nên vội vàng cẩn thận dùng khóe mắt liếc nhìn sắc mặt nam tử, thấy hắn không có phản ứng thì sốt ruột nói: “Có phải huynh nhìn thấy Ngụy Thư Du đến nên mới ra khỏi hội trường? Hắn vừa trở lại từ phía Nam mà thôi, muội cũng không biết hắn sẽ đến, huynh đừng giận.”
Nam tử ngẩng đầu lên, chậm rãi lắc đầu, “Công chúa không cần lo lắng, Yến Tuân không dám.”
“Còn gọi muội là công chúa.” Thuần Nhi nhướng mày, đột nhiên đứng dậy kéo tay áo Yến Tuân, tức giận nói: “Yến Tuân, huynh rốt cuộc có xem muội là người một nhà không vậy?”
Yến Tuân cúi đầu, không khỏi cau mày nhìn bàn tay nhỏ trắng noãn của thiếu nữ rồi bất động thanh sắc rút tay áo ra, “Công chúa nghĩ quá rồi, vẫn nên chú ý tôn ti thân phận thì hơn.”
“Thân phận tôn ti gì chứ, chúng ta khi còn bé vẫn còn rất tốt mà, huynh còn nhớ năm muội chín tuổi hay không, huynh còn mang muội đi kỹ viện làm loạn một trận, bây giờ thì ngay cả kêu nhũ danh của muội cũng phải tránh tránh né né.”
“Năm đó vi thần còn nhỏ không hiểu chuyện nên đã làm chuyện lỗ mãng.”
“Đáng ghét!” Thuần Nhi đưa tay gạt bầu rượu rơi xuống trên mặt đất, lớn tiếng nói: “Huynh đáng ghét ૮ɦếƭ đi được!”
Dứt lời nàng liền xoay người định rời đi.
“Công chúa xin dừng bước.” Yến Tuân đứng dậy kêu lên, đưa ra một cái hộp bọc bằng lụa tím.
Thuần Nhi nhướng mày, “Đây là cái gì?”
“Sinh thần của công chúa tuy vì cùng tháng với bệ hạ nên không thể tổ chức rầm rộ, nhưng đây là chút tâm ý của ta, mong công chúa nhận lấy.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thuần Nhi nhất thời vui vẻ lên, tươi cười mở cái hộp ra. Nhìn thấy một cái đuôi thỏ trắng bóc trong hộp, nàng mở to mắt, lớn tiếng kêu lên: “Đây là đuôi của Hoàn Hoàn?”
Yến Tuân gật đầu, nói: “Mấy hôm trước nghe nói Hoàn Hoàn cắn tay muội bị thương, bị Tây thái phi hạ lệnh đánh ૮ɦếƭ rồi ném ra ngoài, nghe nói muội còn khóc một trận thật lâu. Ta đã sai người xuất cung cắt đuôi thỏ xuống, cái đuôi này muội cứ giữ làm kỷ niệm đi. Không phải là vật đáng giá gì, mong muội đừng chê.”
Ánh mắt thiếu nữ nhất thời có chút ướƭ áƭ, nàng lắc đầu khẽ nói: “Vàng bạc châu báu gì đó muội đã nhận quá nhiều, chỉ có cái này mới là lễ vật tốt nhất. Tuân ca ca, cám ơn huynh, Thuần Nhi rất vui.”
Vừa dứt lời, khuôn mặt cô thiếu nữ lập tức đỏ lên, nàng cầm chặt cái đuôi thỏ, không kịp mặc cả áo lông mà liền xoay người chạy ra khỏi rừng trúc.
Yến Tuân vẫn một mực đứng yên tại chỗ, nụ cười trên mặt theo bóng lừng rời đi của thiếu nữ mà dần dần biến mất.
“Thế tử, Thuần Ngọc công chúa đã đi rồi.”
*Xoẹt* một tiếng, Yến Tuân cởi ngoại bào vừa mới bị thiếu nữ ᴆụng vào ra ném xuống trên bàn. Hắn xoay người rời đi, trước đó cũng trầm giọng lưu lại một câu: “Cầm đi thiêu hủy.”
“Dạ.” Hạ nhân trầm giọng đáp ứng một tiếng, nâng đầu lên thì bóng dáng của Yến Tuân đã không thấy nữa.