“Mẫu thân?” Thiếu niên nằm trong vũng máu quay đầu lại nhìn về phía nữ tử trên lưng ngựa, thảng thốt gọi.
Gió Bắc cuốn qua không trung, trong nháy mắt bông tuyết bồng bềnh giáng xuống. Phụ nhân một thân bạch y trắng hơn tuyết, tay áo bồng bềnh như mây, mái tóc đen như mực xõa xuống sau lưng, mềm mại như gấm Hoài Tống thượng hạng, mặc dù tuổi đã gần bốn mươi nhưng vẫn vô cùng trẻ trung, tròng mắt ôn như bông tuyết trên đỉnh Thanh Tuyền, ngay cả khóe mắt có chút nếp nhăn cũng lộ ra vẻ ôn nhu tĩnh lặng.
Phụ nhân uyển chuyển nhẹ nhàng tung mình xuống ngựa, đi đến bên cạnh Yến Tuân, đám thị vệ hai bên hầu như ngây ngẩn cả người, không một ai đứng ra ngăn cản. Bà ôm lấy đầu Yến Tuân, dùng ống tay trắng noãn nhẹ nhàng lau khuôn mặt nhuốm máu của thiếu niên, mỉm một nụ cười ấm áp: “Tuân Nhi.”
Trong nháy mắt, nước mắt Yến Tuân chảy ra, thiếu niên không chút nhíu mày khi đối mặt với thiên quân vạn mã lúc trước trong nháy mắt gào khóc, hắn nắm chặt ống tay áo của bà, lớn tiếng hỏi:“Mẫu thân, tại sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tuân Nhi.” Phụ nhân ôn nhu lau khóe mắt dính máu của hắn, nhẹ giọng hỏi: “Con có tin tưởng phụ thân không?”
Yến Tuân nghẹn ngào gật đầu: “Hài nhi tin.”
“Vậy thì đừng hỏi tại sao.” Phụ nhân ôm lấy hắn, ánh mắt tĩnh lặng xẹt qua từng quý tộc trên đài, khẽ khàng nói: “Trên thế giới này không phải chuyện gì cũng có thể nói rõ nguyên nhân, chỉ đơn giản giống như hổ ăn sói, sói ăn thỏ, thỏ đi ăn cỏ, đều không phải đạo lý có thể nói ra.”
“Mẫu thân!” Yến Tuân đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn đám quý tộc ăn mặc sang trọng kia, gằn từng chữ lạnh giọng nói: “Là bọn họ? Là bọn họ hại Bắc Yến?”
Ánh mắt thiếu niên bén nhọn âm lãnh xuyên qua màn tuyết, trong nháy mắt đó, tất cả đám quan lại quý tộc quyền quý của đế quốc hầu như đều rùng mình một cái. Vị phu nhân xinh đẹp tuyệt trần, thanh nhã như lan kia lại mỉm cười, lau đi nước mắt trên mặt thiếu niên: “Tuân Nhi, đừng khóc, con cháu Yến gia chỉ chảy máu chứ không rơi lệ.”
“௱ôЛƓ tướng quân, ta tới giám nghiệm tử thi. Trên kia chính là trượng phu ta, là con trai cùng con gái ta, là thân nhân ta, tin rằng trên đời này, không còn ai có tư cách hơn ta để làm chuyện này.”
௱ôЛƓ Điền cau mày, trong đôi mắt đen như có mạch nước ngầm đang kích động quay cuồng. Nhìn phụ nhân dung mạo như hoa trước mắt, vị tướng quân máu lạnh nhất đế quốc bất chợt nói không ra lời, chuyện xưa như thủy triều dâng trào trong đầu.
Còn nhớ rõ đầu xuân năm ấy, ông và Thế Thành, còn có nam nhân hiện giờ ngay cả tên cũng không thể gọi thẳng, gặp gỡ một nữ tử siêu phàm thoát tục ở ven hồ nước Biện Đường. Khi đó bọn họ còn rất trẻ, thiếu nữ chống thuyền, thân mặc xiêm y xanh nhạt, ống quần xắn cao để lộ bắp chân trắng như ngọc, cười cười hướng về ba thiếu niên đang nhìn đến choáng váng, lớn tiếng gọi: “Này, ba đại ca cao to, có lên thuyền không?”
Chớp mắt đã hơn ba mươi năm, trải qua bao nhiêu mưa máu, bao nhiêu trận sát phật cùng vô vàn âm mưu xảo trá, ba người bọn họ luôn tay trong tay, sóng vai mở đường máu. Khi đó có lẽ bọn họ cũng không biết ba mươi năm sau sẽ gặp phải tình cảnh như hôm nay, nếu như biết, liệu bọn họ còn có thể đồng cam cộng khổ, liệu có thể khắng khít như tay và chân, còn có thể quên cả sống ૮ɦếƭ họa phúc cùng chia như thế sao? Chẳng lẽ tất cả những việc làm khi xưa, chỉ là để sau này bọn họ lại vung đao chém Gi*t lẫn nhau, không khoan nhượng chém đầu đối phương?
௱ôЛƓ Điền chậm rãi thở dài, trầm giọng nói: “Nàng không nên đến đây.”
“Hắn đã nói sẽ không hạn chế tự do của ta ở đế đô, chỉ cần ta không ra khỏi thành Chân Hoàng thì sẽ không bị ai ngăn cản. ௱ôЛƓ tướng quân, đây là thánh dụ, ngươi không thể làm trái. Cũng giống như việc mang binh đánh Bắc Yến, bất kể ngươi có nguyện ý hay không, ngươi cũng phải làm.”
Phụ nhân nâng váy, đi từng bước lên đài cao, động tác vô cùng nhẹ nhàng khoan thai nhưng cước bộ dẫm trên mặt đất lại nặng nề đến như vậy.
“Mẫu thân!” Yến Tuân khẩn trương, lập tức định đứng dậy nhào đến, nhưng còn chưa đi được một bước thì đã ngã xuống trên mặt đất, thống khổ rên lên.
Sở Kiều nhìn thấy, nhất thời lao ra khỏi vòng vây đã được các binh sĩ nới lỏng, chạy đến đỡ lấy Yến Tuân, khẩn trương hỏi: “Huynh sao rồi?”
Tuyết bay tứ tung, gió Bắc gào thét, tiếng chim kêu thê lương, máu tươi ở khắp nơi, cờ phiến tan hoang cùng chậu than đổ vỡ, ngàn vạn ánh mắt đều nhìn chăm chú vào bóng lưng phụ nhân đang đi từng bước lên đài Cửu U. Cuồng phong thổi tung y phục của bà, nhìn qua như một con bạch hạc mong manh trước gió.
Phụ nhân đưa tay sờ lên hộp gấm đầu tiên, nam nhân mày kiếm nhuốm đầy máu đen nhưng không hề có chút dữ tợn đáng sợ, hai mắt nhắm chặt như đang ngủ, sống mũi cao thẳng, đôi môi khẽ nhếch như có lời muốn nói nhưng cuối cùng lại không nói ra khỏi miệng. Bà nhìn trượng phu của mình, ngón tay khẽ vuốt ve khoảng không bên dưới, giống như ở đó vẫn là một thân thể vĩ ngạn.
Bà không hề khóc, chỉ quay đầu lại, ôn nhu cười, nhẹ giọng nói: “Đây là trượng phu ta, phiên vương phong hào cha truyền con nối của đất phong Bắc Yến, đế quốc đại nguyên soái quân Tây Bắc, cung Thịnh Kim bài vị tổ miếu thứ 576, Bắc Yến Trấn Tây vương, Yến Thế Thành.”
Bông tuyết rơi xuống trên thái dương phụ nhân nhưng cũng không tan ra, mặt bà có chút tái nhợt, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa như cũ, hai mắt bình thản như nước nhìn chăm chú lên đỉnh đầu của Yến vương, phảng phất như ông tùy thời sẽ mở mắt ra mỉm cười với bà. Bà đưa tay sờ lên mặt ông, phía tai có một vết sẹo nhỏ, nhìn như đã nhiều năm, không nhìn kỹ thì rất khó nhận ra.
“Vết sẹo nơi này, năm đó Thương Lan vương làm phản, là bị kiếm đâm bị thương ở cửa thành U Vi. Năm đó hoàng thượng bị người ám toán, ăn phải cỏ u hồn, cả người vô lực, Thế Thành cùng ௱ôЛƓ tướng quân từ hai phía Đông Tây chạy vào cứu giá, Thế Thành tìm được hoàng thượng trước tiên. Ông ấy cõng hoàng đế đã hôn mê bất tỉnh một mình đột phá vòng vây chạy ra khỏi cung Thịnh Kim bị ba ngàn binh mã vây khốn, người và tay có hơn ba mươi vết đao chém, nửa năm sau mới có thể xuống giường đi lại. Năm đó, ông chỉ mới mười bảy tuổi.”
“Chỗ này, là từ trận đánh ở Bạch Mã Quan lưu lại.” Tay phụ nhân lại đưa đến một vệt hồng hồng bên dưới, tiếp tục nói: “Năm 447 lịch Bạch Thương, đế quốc đến Dao Thủy tế bái tổ miếu, tất cả trưởng lão và cả hoàng thân quốc thích đều đi cùng. Tấn Khương vương tư thông với địch, mở cửa khẩu Bạch Thương để cho người Khuyển Nhung tràn vào, Dao Thủy bị bao vây bởi ba mươi vạn quân Khuyển Nhung. Sau khi Thế Thành biết được, lĩnh quân rời khỏi Bắc Yến, đi suốt bảy ngày bảy đêm không nghỉ đến Dao Thủy giải nguy. Hoàng đế của các ngươi ở tại Bạch Mã Quan đã phát thời thề, đế quốc cùng Bắc Yến vĩnh viễn làm quân thần, không bao giờ bỏ rơi nhau. Lúc ấy đại đa số người chỗ này cũng có mặt ở đó.”
Các đại thần đế quốc dưới đài nhất thời xao động một trận, chuyện cũ bị bụi thời gian che phủ được xốc lên, phơi bày ngay trước mắt, những đôi mắt già nua như cũng phảng thất thấy được giờ Ngọ một ngày của rất nhiều năm trước, trong ráng chiều đỏ rực như máu, cờ huy sư tử của Bắc Yến đón gió rống giận Gi*t sạch quân Khuyển Nhung không chừa mảnh giáp. Khi đó, bọn họ cũng đều còn trẻ, đã từng hưng phấn đi đến vây quanh vỗ vai con người trẻ tuổi kia, cười lớn cùng nhau uống rượu mạnh.
“Còn chỗ này, là giữa trưa ngày 16 tháng 4, trên bình nguyên Hỏa Lôi, là ௱ôЛƓ tướng quân đích thân chém xuống. Tướng quân đang lúc tráng niên, bày mưu nghĩ kế sát phạt vô cùng quyết đoán, không thể không nhận ra vết thương này là do kiếm của mình gây ra. Người này có phải là Yến Thế Thành hay không, ngươi có thể không biết sao?”
௱ôЛƓ Điền đột nhiên á khẩu không thể trả lời, mặt xanh như thép, sững sờ nói không ra một lời.
“Ta xác định, người này là trượng phu của ta, là Bắc Yến Trấn Tây vương – Yến Thế Thành, tuyệt không giả dối.” Lời vừa dứt, chỉ nghe một tiếng *cạch* vang lên, phụ nhân đóng nắp hộp gấm lại, xoay người chuyển sang cái hộp bên cạnh.
“Đây là con trai ta, Bắc Yến phân vương, tôn tử đời thứ 25 của Bồi La đại đế, phục sứ trấn giữ Tây Bắc, bài vị tổ miếu thứ 577, con trai trưởng của Bắc Yến Trấn Tây vương Yến Thế Thành – Yến Đình. Năm nay hai mươi mốt tuổi, nhập ngũ từ năm mười ba, từ cấp tiểu binh đi lên, trong tám năm tấn chức hai mươi bốn lần, đã sáu mươi bảy lần đánh lui quân Khuyển Nhung xâm chiếm biên cương, lập vô số chiến công lớn nhỏ, cung Thịnh Kim cùng viện trưởng lão khen ngợi bảy lần. Mười tám tuổi được phong làm Trấn Bắc phục sứ, lãnh binh bảo vệ biên cương phía Bắc, chưa bao giờ thất thủ. Ngày 14 tháng 4, ở thành Liệt Viên bị vạn mã chà đạp, không thể phân biệt diện mạo, chỉ còn lại bọt máu.”
“Đây là con trai ta, Bắc Yến phân vương, tôn tử đời thứ 25 của Bồi La đại đế, phó phục sứ trấn giữ Tây Bắc, bài vị tổ miếu thứ 578, con thứ ba của Bắc Yến Trấn Tây vương Yến Thế Thành – Yến Tiếu. Năm nay mười sáu tuổi, nhập ngũ từ năm mười ba, đi theo phụ thân Nam chinh Bắc chiến, ba lần thành công đánh đuổi dân man di biên cương phía Bắc, luôn hăng hái ra trận Gi*t địch, thề đền nợ nước, chưa bao giờ lui nửa bước. Trên người nó có hơn bốn mươi vết đao chém, đều là vì chúng con dân Bắc Yến. Ngày 16 tháng 4, nó bị đại quân Tây chinh dùng máy ném đá đánh trúng, cột sống vỡ vụn, hai chân đứt đoạn, chảy máu cho đến ૮ɦếƭ.”
“Đây là con gái ta.” Giọng phụ nhân đột nhiên trở nên nghẹn ngào, thủ cấp trong hộp gấm một màu trắng nhợt, phù thũng như bị ngâm nước, khóe mắt cùng cánh mũi đều đọng máu tím bầm,“Con cháu phiên vương đất phong Bắc Yến! Tôn tử đời thứ 25 của Bồi La đại đế, bài vị tổ miếu thứ 579! Trưởng nữ của Bắc Yến Trấn Tây vương Yến Thế Thành – Yến Hồng Tiêu. Ngày 16 tháng 4, thúc ngựa đi cứu mẫu thân bị bắt đi, lúc chạy ngang ven hồ Thủy Hồng, đội quân số 4 dưới quyền tướng Mục Hạ hạ trại dã chiến bắt gặp chặn lại, bị cưỡng dâm đến ૮ɦếƭ, cuối cùng xác bị vứt xuống hồ.”
Gió tuyết trên không trung đột nhiên trở nên cuồng bạo hơn, tiếng của phụ nhân càng thêm thê lương, sắc mặt càng thêm tái nhợt, từng câu từng chữ như thấm đẫm máu. Bão tuyết lượn vòng trên đài Cửu U, vô số chim ưng nhất loạt giương cánh bổ nhào xuống, chiến kỳ Hắc Long bay phần phật trong gió.
“Còn những người này cũng đều là chiến sĩ của Bắc Yến, đều là theo chủ phản quốc, là loạn thần tặc tử, ௱ôЛƓ tướng quân, ngươi hành hình đi!”
Một chiếc đỉnh khổng lồ bằng đồng xanh được đưa lên đài Cửu U, trong đỉnh lửa cháy hừng hực, ௱ôЛƓ Điền cau mày, rốt cuộc trầm giọng nói: “Hành hình!”
Hai mươi hộp gấm lập tức bị ném vào trong đỉnh đồng, hai mắt Yến Tuân đột nhiên như đổ lửa, cổ họng bắn ra một tiếng gào thảm thiết như dã thú, hắn đứng dậy xông lên phía trước. Bọn cấm quân thị vệ đồng loạt tiến lên ngăn ở trước người Yến Tuân, Sở Kiều cũng gắt gao ôm lấy thân thể Yến Tuân, nữ hài tử vốn quật cường rốt cục cũng không thể kiềm được, rơi nước mắt lả chã. Thiếu niên bị nàng ôm vào trong иgự¢, kêu lên thê lương, quỳ xuống trên mặt đất liều mạng đấm nắm tay đầy gân xanh lên phiến đá lát quảng trường, tay chảy máu đầm đìa nhưng hắn không hề đoái hoài mà vẫn khàn giọng rống to một cách đáng sợ.
Phụ nhân vẻ mặt thống khổ nhìn đỉnh đồng đang phần phật lửa cháy, lệ tuôn ướt mặt, bà vươn tay ra khẽ chạm vào đỉnh đồng nóng bỏng, quay xuống ôn nhu nhìn con trai dưới đài một cái rồi lập tức hướng về phía ௱ôЛƓ Điền chậm rãi nói: “௱ôЛƓ đại ca, xin nói với hắn, đừng quên những lời hắn đã nói.”
Toàn thân ௱ôЛƓ Điền chấn động, một tiếng ‘௱ôЛƓ đại ca’ trong nháy mắt như đã đưa ông về ba mươi năm trước. Lời lẽ thắm thiết thê lương cỡ nào cũng không thể khiến vị tướng quân rắn rỏi như sắt thép mảy may rung động, nhưng chỉ một tiếng gọi đơn giản kia lại khiếng hai tay ông không thể khống chế mà khẽ run rẩy. Ông cất bước định tiến lên, thấp giọng gọi: “Bạch Sanh…”
Nhưng ngay sau đó, bạch y phụ nhân đột nhiên xoay người đập mạnh đầu vào đỉnh đồng xanh, động tác nhanh như sao băng.
“Bạch Sanh!”
“Mẫu thân!”
“A!”
Những tiếng kinh hô chói tai đồng thời vang lên, hàng ngàn người trên quảng trường Kim Vũ đồng loạt khàn giọng kêu to, chỉ thấy máu tươi chảy ra trên trán phụ nhân, cánh tay bà vẫn còn vịn vào đỉnh đồng, cả người mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất.
“Mau! Mau gọi ngự y!” ௱ôЛƓ Điền ôm lấy thân thể phụ nhân, vẻ mặt cứng cỏi rốt cuộc hoàn toàn tan biến, thất kinh ra lệnh cho bọn thị vệ bên dưới.
Yến Tuân lảo đảo bò lên đài Cửu U, trực tiếp nhào đến trên người phụ nhân, hung hăng đẩy ௱ôЛƓ Điền ra, lớn tiếng kêu: “Mẫu thân!”
Trời đất vẫn tiếp tục gào thét, cỏ cây nằm rạp xuống trong cơn cuồng phong, chân trời cuồn cuộn sấm, bão tuyết rơi mù mịt, phụ nhân chậm rãi mở mắt ra nhìn khuôn mặt của con trai, ôn hòa cười một tiếng, máu tươi trên trán lại chảy ra càng nhiều.
“Mẫu thân!” Hai mắt Yến Tuân đẫm lệ, nhìn hai tay đều là máu tươi, hắn tuyệt vọng kêu to: “Tại sao? Tại sao lại làm như vậy? Phụ thân đã mất, đại ca đã mất, tất cả thân nhân không còn, ngay cả người cũng muốn rời bỏ Yến Tuân sao? Mẫu thân, tại sao?”
Nước mắt chậm rãi chảy xuống trên mặt phụ nhân, bà khó khăn đưa tay cầm lấy tay hài tử, “Tuân Nhi… Hứa với mẫu thân, phải nhất định sống sót, chỉ cần còn sống là đủ. Không cần phải sợ sống không bằng ૮ɦếƭ, nhất định phải sống sót, đừng quên bản thân con còn rất nhiều chuyện phải làm.”
“Mẫu thân!”
Ánh mắt phụ nhân nhất thời tan rã, một thân bạch y đẫm máu nằm dài trên nền đá đen của đài Cửu U, nhìn như hàn mai phẫn nộ bung nở. Khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn trong trẻo như hoa mai khẽ nở nụ cười, bà cất tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Ta vẫn cho rằng bản thân thích nhất là núi Thanh Sơn Nhai của Biện Đường, nơi đó không có mùa đông, không có tuyết rơi, không có bốn mùa, mãi mãi là mùa xuân. Nhưng hiện giờ ta biết ta đã nhầm rồi, những gì ta yêu thích nhất đều ở Bắc Yến, bây giờ ta phải trở về tìm bọn họ.”
Hốt nhiên, xuyên qua tầng mây đen kịt trên trời, bà tựa hồ như có thể nhìn thấy thảo nguyên trải dài đến chân trời ở Bắc Yến, nam nhân hai mắt sáng ngời đang ngồi trên lưng ngựa đang chạy về phía bà, cất tiếng nói xuyên qua ánh mắt trời chói lòa, hòa lẫn tiếng gia súc đủng đỉnh kêu trên thảm cỏ xanh, “A Sanh……”
“A Sanh, ta sẽ cho nàng toàn bộ những thứ tốt đẹp nhất trong thế gian. Nói ta nghe, nàng thích cái gì nhất?” Nam nhân ngồi trên lưng ngựa, sang sảng cười to.
Đồ ngốc, ta đã có được những thứ tốt đẹp nhất thế gian từ lâu. Chính là nhà của chúng ta, con của chúng ta, còn có Bắc Yến của chúng ta.
Cổ tay phụ nhân vô lực buông xuống, gió Bắc thê lương đột nhiên ào qua trên bầu trời thành Chân Hoàng, tuyết lả tả rơi trắng cả trời.
“Mẫu thân!” Thiếu niên ôm thân thể phụ nhân, trong nháy mắt hai mắt vốn đỏ như máu như rơi vào trong đêm tối mịt mù. Nữ hài tử che ở bên người thiếu niên, hai nắm tay siết chặt, khuôn mặt nhỏ trắng xanh không chút huyết sắc. Gió lạnh thê lương thổi tung mái tóc rối bời trước trán, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên đưa đôi mắt sắc bén nhìn về phía cung Thịnh Kim, nơi đó, nguy nga tráng lệ, trang nghiêm hào hùng nhưng tràn đầy áp bách cùng máu thịt của người vô tội.
Một ngày này như cái gai sắc bất chợt đâm vào đáy lòng nữ hài tử, nàng siết quả đấm, khóe miệng mím chặt, thật lâu không nói được lời nào. Nhưng trong đầu nàng đã xuất hiện một mầm móng từng chút một vững vàng lớn dần, theo kinh nghiệm của năm tháng cùng trải qua mưa gió, một ngày nào đó mầm cây này sẽ trở thành một cây cổ thụ cành lá rậm rạp cao đến chọc trời.
Lẫn trong tiếng gió tuyết là từng hồi chuông tang không ngừng vang lên, ở hướng cung Thịnh Kim nguy nga, một bóng dáng màu đen chậm rãi xoay người đi từng bước dọc theo hành lang dài vắng vẻ về phía trung tâm Đại Hạ, ánh nến chập chờn chiếu vào khiến bóng người nọ kéo dài trên mặt đất.