Hai người còn chưa tiến vào phòng thì đã nghe có một tràng cười sảng khoái truyền ra từ bên trong. Sở Kiều nhất thời dừng bước, khẽ nhíu mày. Gia Cát Nguyệt thận trọng quay lại nhìn nàng, mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt nàng bên dưới tấm khăn dày cộm nhưng lại nhạy cảm nhận ra sự do dự của nàng. Hắn khẽ nhướng mày, nghi hoặc nhìn nàng rồi cũng không tiếp tục đi về phía trước nữa.
Ngay lúc đó, tiếng cười sang sảng trong phòng đến gần hơn, nam tử trẻ tuổi một thân trường bào xanh ngọc bằng gấm Tô Châu thượng đẳng tiêu sái bước ra, vừa cười vừa đi đến gần hai người, cao giọng nói: “Gia Cát huynh, đến Ổ Bành cũng không báo cho ta một tiếng, thật không phải tí nào.”
Cảnh Hàm vẫn một bộ dạng vĩnh viễn tươi cười như cũ, hắn giơ tay định ôm lấy Gia Cát Nguyệt giống như gặp lại bạn cũ, vô cùng thân mật.
Gia Cát Nguyệt mặt không đổi sắc lặng lẽ lui người lại, không để Cảnh Hàm đến gần mình. Hắn khẽ gật đầu, không gần không xa nhàn nhạt cười nói: “Thì ra là tiểu Vương gia đến.”
Cảm Hàm ôm hụt nhưng vẫn không hề cảm thấy ngượng ngùng, vẫn cười nói: “Ngày đó từ biệt đến giờ cũng đã hai tháng, phong thái Gia Cát huynh vẫn như cũ.”
“Tiểu Vương gia cũng oai hùng không kém.”
Cảnh Hàm nghe vậy liền ha ha cười lên, chậm rãi đi tới, mắt đảo một lượt qua bộ dạng ăn mặc kỳ dị của Sở Kiều, ngay sau đó liền giơ tay vỗ lên vai Gia Cát Nguyệt một cái, thấp giọng nói: “Gia Cát Tứ nhà ngươi giỏi lắm, ta còn hỏi sao ngươi không thông báo ta biết, thì ra là đang chìm vào nhuyễn ngọc ôn hương. Vừa rồi nghe lão tiểu tử Điền Nhữ Thành kia nói ta còn không dám tin.”
Một cái vỗ này của hắn khiến Sở Kiều nhất thời nhíu mày, chủy thủ kẹp ở cánh tay thả xuống, suýt nữa đã động thủ ngay tại chỗ. Bởi vì hắn vừa vỗ đúng ngay đầu vết thương trên vai Gia Cát Nguyệt.
Song Tứ thiếu gia Gia Cát gia xưa nay quen ăn sung mặc sướng vẫn không có chút phản ứng, chỉ nhàn nhạt liếc Cảnh Hàm một cái, thờ ơ nói: “Đã biết mà còn đêm khuya kéo ta tới đây.”
“Còn không phải vì hiếu kỳ sao?” Cảnh Hàm hạ mắt đánh giá Sở Kiều, ánh mắt nheo nheo tinh ranh như mắt mèo, buồn bực nói: “Ta muốn xem là giai nhân cỡ nào mà có thể mê hoặc ngươi đến thần hồn điên đảo như vậy. Nhất định là quốc sắc thiên hương.”
Dứt lời hắn liền đưa tay muốn vén tấm khăn phủ trên mặt Sở Kiều lên.
“Cho dù là thiên tiên hạ phàm cũng không liên quan tới ngươi.” Gia Cát Nguyệt dứt khoát phủi tay Cảnh Hàm đi, cười nói: “Ai bảo ngươi tới muộn một bước chứ.”
“Hai vị không nên đứng ở hành lang trò chuyện, Điền mỗ đã chuẩn bị rượu cùng đồ nhắm, bằng hữu cũ hai người gặp lại, theo lý nên cùng uống một chén.” Điền Nhữ Thành ưỡn cái bụng bự như có mang đứng ở cửa, vóc người không còn oai hùng như xưa mà đã trở nên béo ụ.
Cảm Hàm choàng tay lên vai Gia Cát Nguyệt, hướng về Điền Nhữ Thành cười nói: “Ta nói này lão Điền, ngươi có mỹ nhân lại giữ riêng hiếu kính Tứ thiếu gia, còn ta thì không có miếng nào.”
Điền Nhữ Thành hiển nhiên rất thân quen với Cảnh Hàm, không hề khẩn trương như lúc đối mặt với Gia Cát Nguyệt, cười đáp: “Cảnh tiểu vương gia ngài muốn mỹ nhân còn cần đến ta sao?”
Mọi người một đường cười nói đi vào phòng, Sở Kiều thì vẫn một mực đi theo bên cạnh Gia Cát Nguyệt. Lúc Điền Nhữ Thành ban đầu nhìn thấy thì có chút kinh ngạc, không ngờ nữ nô mình an bài lại có thể được Gia Cát Nguyệt yêu thích đến như thế, vì vậy nhìn qua Sở Kiều khẽ gật đầu như thể hết sức tán thành.
Giữa căn phòng rộng rãi được đặt một cái bàn tròn với ba chiếc ghế vây quanh không phân chủ thứ, trên bàn có bày một con dê nướng thật to.
Cảnh Hàm cười nói: “Lão Điền càng lớn tuổi càng phóng khoáng mà, ta còn tưởng người Biện Đường ăn uống không khác lắm so với người Hoài Tống, chín mươi chén và tám mươi đĩa, thịt thì cắt tinh tế vừa miệng nhai chứ.”
“Ha ha.” Điền Nhữ Thành ha ha cười đáp: “Tiểu vương gia quên rồi sao, ban đầu ta vốn canh giữ biên thành, tính ra thì còn có một nửa huyết thống Đại Hạ.”
“Nào, nếm thử xem.” Điền Nhữ Thành rót rượu vào chén trúc cho Gia Cát Nguyệt, hồ hởi nói: “Đây là cách ăn của bọn giặc trên hoang nguyên Bình Quý, ta muốn học cách chế biến nên cố ý cho thủ hạ gia nhập đội ngũ của bọn chúng, mất hơn hai tháng mới học xong đấy.”
Cảnh Hàm cười nói: “Nghe nói thương nhân Biện Đường và Hoài Tống hàng năm đều phải tốn bạc vạn để áp chế đám giặc, ngươi lao tâm khổ tứ an bài được gian tế lại cho hắn vào bếp học nấu ăn, nếu bị Đường vương biết được, nhất định sẽ lột da của ngươi.”
“Biết làm sao chứ, trừ quân đội chính quy ra thì ngay cả quan binh địa phương cũng không dám trêu vào đám giặc ở hoang nguyên Bình Quý. Nói ta? Bỏ qua thì hơn.”
“Ố?” Cảnh Hàm khẽ nhíu mày, “Gia Cát huynh, vì sao huynh không ăn?”
Dứt lời Cảnh Hàm cầm con dao nhỏ bằng bạc trên bàn cắt xuống một khối thịt lớn để vào chén Gia Cát Nguyệt, cũng cắt thêm một khối nữa cho vào chén Sở Kiều, híp mắt cười nói: “Mỹ nhân, ăn đi.”
Vai Gia Cát Nguyệt bị thương nên hành động không tiện, Sở Kiều vội vàng đưa tay gắp thịt đưa đến bên miệng hắn. Cảnh Hàm ở một bên thở dài than ngắn cảm thán mỹ nhân huệ chất lan tâm*, còn Gia Cát Nguyệt thì sâu kín nhìn xuống, sau đó cúi đầu há miệng, trong giây phút ngắn ngủi, đôi môi hắn chạm nhẹ lên ngón tay lạnh như băng của Sở Kiều.
*Thành ngữ chỉ người tao nhã, thanh khiết.
Trong mắt Sở Kiều thoáng hiện một tia bối rối, nàng khẽ cau mày, ngoài mặt vẫn bình thản xé nhỏ khối thịt nhưng đáy lòng lại có chút lo lắng.
Gặp phải Cảnh Hàm ở nơi này thực làm cho nàng có chút trở tay không kịp. Gia Cát gia và Cảnh vương gia từ trước đến nay luôn ủng hộ nhau, thời điểm gặp nhau lần đầu tiên, Sở Kiều nhìn ra được ba người Mộc tiểu công gia ở Lĩnh Nam, Cảnh Hàm và Gia Cát Hoài có quan hệ rất thân thiết. Nhưng đó là bởi vì khi ấy Mục Hợp thị đang như mặt trời ban trưa, Ngụy phiệt cũng ráo riết theo gót, hơn nữa Gia Cát gia hành sự luôn ở thế trung lập, bao giờ cũng đứng ngoài vòng nước xoáy, thái độ đối đãi với các phiên vương cũng hết sức hòa nhã. Nhưng hiện giờ Gia Cát gia đã chính thức nhảy lên võ đài chính trị, phiên vương như Cảnh Hàm bị ảnh hưởng lợi ích thì sao có thể ngoài mặt thân cận như trước với hắn? Tất nhiên, hai người cũng chỉ là bằng mặt không bằng lòng.
Song, Sở Kiều cũng không rõ bản thân có muốn lợi dụng điểm này hay không. Người lý trí đều có thể hiểu lý do vì sao Cảnh Hàm không Gi*t nàng, Bắc Yến thắng thế không phải là chuyện xấu đối với đất phong của Cảnh vương gia. Chính quyền Đại Hạ không giống so với những kiến thức lịch sự mà Sở Kiều hiểu biết, nhìn từ nền tảng, xã hội Đại Hạ đã hết sức hoàn thiện, sức sản xuất đã bỏ xa chế độ nô lệ, quan chức luật pháp quân đội đầy đủ, dân chúng đông đảo, hoàn toàn không mang đặc trưng của xã hội còn tồn tại chế độ nô lệ. Nhưng vẫn còn một điểm giống, đó chính là lai lịch của hoàng tộc Triệu thị. Bọn họ đến từ thảo nguyên quan ngoại, phong thái anh dũng, là chủng tộc mang nhiều ưu thế nên vốn có tính xâm lược, còn người ở quan nội thì lại hèn yếu, binh lực cũng kém cỏi. Đại Hạ hiện giờ cũng giống như chính quyền Đại Nguyên trong lịch sử của đất nước nàng, có máu tanh, tranh đấu ác liệt, chế độ cấp bậc nghiêm ngặt, đồng thời cũng tiềm ẩn sự bất ổn trí mạng.
Vì vậy, vô luận là Bắc Yến hay Cảnh vương, Linh Vương, Tây Lăng vương, bọn họ đều có huyết thống hoàng tộc Triệu thị, bất kể là trực hệ hay thứ hệ, vẫn vĩnh viễn có ảo tưởng thừa kế ngôi vị hoàng đế. Huống chi hiện giờ chính quyền Đại Hạ bấp bênh, địa vị hoàng tộc xuống dốc, đây chính là thời cơ quật khởi tốt nhất. Cho nên, mấy đại thị tộc phụ thuộc vào chính quyền Đại Hạ và các vương gia ở đất phiên đều không hy vọng Bắc Yến bị diệt vong một cách nhanh chóng. Ngược lại, lúc cần thiết bọn họ thậm chí còn có thể âm thầm giúp đỡ Bắc Yến một phen.
Như vậy, nếu bây giờ Sở Kiều lặng lẽ gửi ám hiệu cho Cảnh Hàm để hắn mang mình đi, so với ở cạnh Gia Cát Nguyệt ắt hẳn sẽ an toàn hơn. Huống chi hai người đã gặp nhau trên thuyền của Chiêm phủ từ trước, cũng đã sớm có thỏa thuận chung.
Nhưng Sở Kiều lại không làm thế, cho dù lý trí mách bảo nàng hẳn nên làm như vậy.
So với nụ cười thủy chung khiến người ta không cách nào nhìn thấu của Cảnh tiểu vương gia, Sở Kiều tình nguyện tin tưởng Gia Cát Nguyệt có ân oán không nói rõ với mình hơn. Nói theo cảm tính thì, bọn họ mặc dù nhiều lần giao thủ, không ít lần liều mạng mà đánh, nhưng Sở Kiều vẫn cảm nhận được Gia Cát Nguyệt tựa hồ sẽ không hại nàng.
Nói thì nghe có vẻ hoang đường, nhưng giờ phút này nàng lại quyết định tin vào trực giác của mình. Bởi vì… chính trực giác này đã cứu mạng nàng rất nhiều lần.
“Gia Cát huynh, trên đường đi ta có gặp được một người, cho rằng huynh sẽ rất hứng thú nên có mang tới cho huynh nhìn.”
Cảm Hàm phất tay, liền có người áp giải một gã nam tử tới. Người này toàn thân đầy máu đen, cụt một tay, còn mất một tai, gầy trơ xương, bị kéo lê trên mặt đất, miệng không ngừng ՐêՈ Րỉ, nhìn vô cùng thê thảm.
Sở Kiều nhìn thấy thì thoáng cả kinh, nếu không nhờ cánh tay cụt kia thì nàng cơ hồ cũng nhận không ra. Người này vốn chính là đại quản gia trong phủ Gia Cát, có thâm cừu đại hận với nàng, Chu Thuận.
Người tốt sống không lâu nhưng kẻ luôn gây tai họa lại sống ngàn năm, hắn vẫn chưa ૮ɦếƭ!
Chu Thuận nhìn thấy Gia Cát Nguyệt thì mặt liền tái nhợt như giấy, thân hình gầy trơ xương không nhịn được run lẩy bẩy, hai môi trắng bệch, bộ dáng co rút như cá bị phơi khô trên bờ cát, mắt trợn to sợ hãi nhìn Gia Cát Nguyệt, kinh hãi đến nói không ra lời.
Gia Cát Nguyệt khẽ nhíu mày, mắt lộ vẻ sắc bén như ưng, hắn đột nhiên cong khóe miệng, nhàn nhạt nói: “Tiểu vương gia, phần lễ này thực nặng.”
Cảnh Hàm vừa cười vừa nói: “Quá lời, tiện tay mà thôi.”
“Nguyệt Thất, dẫn đi.” Gia Cát Nguyệt xoay người lại, không hề nhìn thêm cái nào nữa liền nói: “Tìm một chỗ chôn.”
“Dạ.” Nguyệt Thất tiến lên, đưa tay túm lấy cổ áo Chu Thuận.
Nam nhân đến lúc này mới hoảng loạn, vừa giãy giụa vừa hét lớn: “Tứ thiếu gia! Xin tha cho mạng chó của nô tài! Tha cho mạng chó của nô tài! Cho nô tài làm trâu làm…”
Tiếng hét dần đi xa, Cảnh Hàm cười một tiếng, nâng chén lên nói: “Nghe nói Gia Cát huynh tìm hắn đã lâu rồi, cũng khó trách vì sao tìm không được, gã gia nhập một đoàn ngựa thồ ở hoang nguyên Bình Quý, còn phấn đấu lên thành quản sự nữa cơ. Nếu không phải ta và chủ đoàn ngựa thồ kia có chút lui tới thì cũng không dễ bắt được hắn như vậy.”
Gia Cát Nguyệt nâng chén đáp lại: “Gia Cát Nguyệt ta nợ ngươi lần này.”
Cảnh Hàm cười nói: “Ta đây đúng đã lời to, toàn thành Chân Hoàng có ai mà không biết một lời của Gia Cát tứ thiếu gia huynh tương đương với một đống vàng chứ.”
Rượu vào lời ra, Cảnh Hàm đột nhiên tùy ý nói: “Lão Điền, ta nghe người ta nói hôm nay quý phủ gặp thích khách, không biết là thật hay giả?”
Sở Kiều và Gia Cát Nguyệt nghe nói thì nhất thời sửng sốt, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh lắng nghe.
Điền Nhữ Thành cười nói: “Còn phải nói, gần đây trị an kém cỏi, rất nhiều người ngoại lai vào thành.”
“Ồ? Vậy có tổn thất gì không? Bắt được thích khách chưa?”
“Không tổn thất gì, thích khách thân thủ rất cao, có động thủ với Gia Cát thiếu gia một hồi, nhưng cuối cùng hắn vẫn chạy thoát.”
“Ồ?” Cảnh Hàm chợt trở nên hứng thú, híp mắt cười nói: “Gia Cát huynh ra tay mà còn để cho hắn chạy? Thích khách kia thật đúng là thân thủ bất phàm mà!” Trong mắt Cảnh Hàm khẽ lóe, cười cười nhìn Gia Cát Nguyệt.
Nhưng Gia Cát Nguyệt mặt vẫn không chút gợn sóng, khẽ lắc lắc chén rượu trong tay, nhàn nhạt nói: “Quả thực thân thủ rất tốt.”
“Gia Cát huynh có nhìn thấy mặt thích khách không? Từ chiêu thức có thể nhìn ra lai lịch của thích khách hay không?”
“Tại hạ kiến thức nông cạn, cũng không có cơ hội thấy mặt thích khách, đoán không ra thân phận.”
Ánh mắt Cảnh Hàm giống như mắt hồ ly, mũi ưng cao khoằm lộ ra mấy phần u tối, hắn gật đầu cười cười, “Ra vậy, thực đáng tiếc.”
“Lão Điền, hôm nay ta tới đây là có chuyện cần nhờ vả ngươi.” Cảnh Hàm đột nhiên xoay sang nói với Điền Nhữ Thành.
“Có chuyện gì mà ta có thể ra sức, cứ việc nói.”
“Là như vầy.” Cảnh Hàm cười cười, chậm rãi nói: “Lần này ta là đi theo đội thuyền của Chiêm phủ…”
“Không cần nói nữa.” Điền Nhữ Thành xoa xoa huyệt ở thái dương, nói: “Ta biết ngươi muốn nói gì, ngươi đích thị là nhìn trúng Tứ tiểu thư xinh đẹp của Chiêm phủ, bây giờ muốn ra mặt vì mỹ nhân, mang nha hoàn của nàng đang ở chỗ ta về.”
Cảnh Hàm vỗ tay cái bốp, cười nói: “Lão Điền, ngươi thật sự là tri kỷ của ta.”
Điền Nhữ Thành cười khổ, nói: “Làm tri kỷ của ngươi thì có gì khó, chỉ cần chú ý chuyện đàn bà con gái một chút là được. Mọi người đều nói Thái tử Lý Sách là người phong lưu đệ nhất thiên hạ, nhưng ta thấy Cảnh tiểu vương gia ngươi cũng không kém.”
“Sao hả? Có thể cho ta chút mặt mũi không?”
“Ngươi cũng đã mở miệng thì còn có cái gì không được? Chỉ là mấy ngày tới ta sẽ sống không yên mà thôi.” Điền Nhữ Thành than thở.
Sở Kiều biết vị Điền thành thủ này có một mụ vợ hung hãn nổi tiếng gần xa, nhìn thấy dáng vẻ mày ủ mặt ê của hắn thì không khỏi có chút buồn cười.
Chỉ chốc lát sau, ba cô gái đã bị người mang lên, mặt ai cũng trắng bệch vì bị kinh hãi, nhưng trên người cũng không có vết thương gì.
Trong nhất thời, Sở Kiều cũng không nhận ra ai là Thái Tần, bất quá chuyện đã như vậy thì giảm bớt rất nhiều phiền phức cho nàng. Nghĩ tới đây, nàng không khỏi nhìn Cảnh Hàm một cái, lại thấy Cảnh Hàm cũng xoay đầu lại ngắm nàng, còn cố ý mở to hai mắt.
Sở Kiều sửng sốt, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn đã nhận ra mình? Cho nên nàng lập tức cúi xuống, không dám ngẩng đầu lên nữa.
Ngay tại lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu la dồn dập, Điền Nhữ Thành vốn còn đang tươi cười nghe thấy liền đứng dậy, sắc mặt biến đổi không còn vẻ bình thản khi nãy.
Một tên thị vệ vội vàng chạy vào, kinh hoảng nói: “Đại nhân! Bọn giặc ở hoang nguyên Bình Quý tới ςướק thành!”
“Cái gì?” Điền Nhữ Thành nhất thời kinh hãi, gấp rút hỏi: “Tới bao nhiêu người?”
“Không nhiều lắm, không tới hai ngàn người.”
Điền Nhữ Thành nghe nói mới tạm yên lòng, vọt tới cầm lấy chiến đao treo trên tường, trầm giọng nói: “Đi! Theo ta ra ngoài nghênh địch!”
“Đại nhân.” Gã tiểu binh kia thấp thỏm nhỏ giọng nói: “Trong thành dường như có gian tế, hai ngàn tên giặc kia đã vọt vào trong thành rồi.”
Trong thoáng chốc, bên ngoài nhất thời vang lên tiếng kêu la thảm thiết, mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy trong màn đêm xuất hiện vô số ngọn đuốc, toàn thành Ổ Bành lâm vào tình cảnh chém Gi*t điên cuồng.
Mặt Điền Nhữ Thành trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
“Thiếu gia!” Nguyệt Thất đột nhiên cau mày chạy vào, trầm giọng nói: “Có kẻ mang theo hơn hai trăm người đến ςướק Chu Thuận đi rồi.”
*Cạch* một tiếng, chiếc đũa trúc trong tay bị Sở Kiều bẻ gãy, Gia Cát Nguyệt cúi đầu nhìn, cách chiếc khăn trùm thật dày vẫn có thể cảm nhận được lửa giận không thể che giấu nữa của thiếu nữ.
Hắn vươn tay ra đặt lên vai nàng.
Bên ngoài đèn đuốc sáng rực, ở thời đại này, Gi*t chóc tựa hồ luôn là cảnh hết sức bình thường.
Ngoài lấy chiến tranh ngăn cản chiến tranh thì không còn cách nào khác. Có những nỗi hận, làm cách nào cũng không thể quên.