“Lão đại, tâm tình tốt ghê!” Vừa vào phòng tổng giám đốc Đông Hạo, Thiệu Duẫn Cương đã trêu ghẹo ông anh vừa duyệt công văn mà miệng vẫn vô thức cười đến không khép miệng lại được.
“Mày thành con giun trong bụng anh từ bao giờ thế?” Nghe vậy, Thiệu Duẫn Thiên ngẩng đầu từ đống tài liệu, thả mình vào giữa ghê da rộng mềm, thần sắc thoải mái thư thái.
Không chối cơ à! Được! Thiệu Duẫn Cương cười dâm tà, ném hợp đồng trong tay lên bàn để anh ký tên, miệng thối lại không đứng đắn giễu cợt.
“Em có phải giun trong bụng anh hay không không quan trọng, quan trọng là, hiện tại ai là người mở được lòng anh đây?” Hô hô… Mấy hôm trước sáng sớm không gặp được người ta, đã không bình tĩnh được, nóng tính như gì ý, bây giờ ấy à? Trở lại trạng thái sau khi hẹn hò bí mật hàng ngày rồi, khóe miệng treo được cả cái móc lên đấy, bảo người ta làm sao không biết anh đang rơi vào bể tình đây.
Nhanh gọn kí tên trả lại cho hắn, Thiệu Duẫn Thiên nghi hoặc. “Cái gì mà mở lòng? Mày ở đây nói bậy gì thế?”
“Lão đại, đừng giả ngơ nữa!” Cười một cái, Thiệu Duẫn Cương nói tiếp: “Cái cô gái mà anh ngày nào cũng bí mật hẹn hò ý!”
“Bí mật hẹn hò cái gì?” Thiệu Duẫn Thiên rất lo quan hệ của hai người lại bị hiểu lầm, cười gian giải thích. “Anh và Hân Lam chỉ là bạn cùng đi dạo thôi!”
Hân Lam? Thân thiết chưa kìa! Lông mày càng trợn cao, Thiệu Duẫn Cươn cười hềnh hệch vô cùng quỷ dị. “Lão đại, anh không thừa nhận cũng không sao, dù sao ‘bằng chứng phạm tội đã được xác thực”, phủ nhận cũng chẳng có ích gì!”
Bằng chứng phạm tội đã được xác thực cái gì? Là anh Gi*t người hay đốt nhà? Thiệu Duẫn Thiên lắc đầu cười khổ, ông em trai này thật sự dùng từ cũng không biết dùng.
“Được rồi! Lão đại, có một tin mới, anh đã nghe chưa?” Không nói đùa nữa, nét mặt hắn lập tức thu lại, đứng đắn, nghiêm túc.
“Cái gì?” Khó hiểu dò xét hắn, Thiệu Duẫn Thiên rất phối hợp hỏi.
“Nghe nói con trai hai vợ chồng chủ tịch tập đoàn ‘Đại Hoa’ sắp về nước kế thừa gia nghiệp đó!” Đôi mắt sâu bình tĩnh nhìn chằm chằm biểu cảm của anh cả mình, cố gắng nhìn ra chút biến đổi.
“Vậy thì tốt mà! Lão Tôn đã lớn tuổi rồi, cũng đã đến lúc để đời thứ hai quay về kế tục thôi!” Chỉ là người nào đó thần sắc không một gợn sóng, vẫn nụ cười nhẹ ôn hòa bình ổn.
“Lão đại!” Khuôn mặt dương cương có chút bực bội, Thiệu Duẫn Cương hô to một tiếng, không tin anh trai không có chút đau buồn. “Anh biết rõ đôi vợ chồng đáng ghê tởm đó làm tổn thương anh bao nhiêu mà!” Mà anh nghe đến bọn họ trở về lại có thể bình tĩnh đến thế!
“Duẫn Cương, những chuyện này không có ai là có lỗi với ai.” Thiệu Duẫn Thiên nhẹ cười nhạt, trong nụ cười có thể thấy rõ mấy tầng ẩn ý. “Ai cũng có quyền theo đuổi tình yêu và hạnh phúc của mình!”
“Vậy còn hạnh phúc của anh? Anh cũng có thể theo đuổi sao?”
Vô thức xoa lên chân, anh vẫn bình chân như vại, tao nhã cười nói: “Nhìn thấy hai đứa mày và Duẫn Nhân được hạnh phúc, anh tất nhiên cũng hạnh phúc.”
Nghe vậy, Thiệu Duẫn Cương trợn trừng mắt. Ông căn bản là trốn tránh vấn đề chính!
“Lại nói đến đây, mày và Đỗ Lan cuối cùng là bao giờ mới chịu làm đám cưới? Con cũng được bốn năm tháng rồi còn gì!” Thân là người lớn nhất trong nhà, Thiệu Duẫn Thiên tất nhiên phải thúc giục.
“Ha ha… “ Tự dưng bị đem lên thớt, Thiệu Duẫn Cương liền tỏ vẻ cà lơ phất phơ. “Bà đàn ông nói, đợi anh và Duẫn Nhân rồi cùng làm một thể!”
“Chờ anh?” Thiệu Duẫn Thiên nhăn lại mày. Em út Duẫn Nhân thì ừ còn nghe được! Dù sao nó cũng có bạn gái để yêu thương rồi, lúc nào cũng có thể kết hôn, nhưng mình, còn chưa có đối tượng nào cả a!
“Đúng vậy!” Thiệu Duẫn Cương gian xảo cười. “Đây là điều kiện của bà đàn ông đặt ra! Lão đại, anh cũng đừng để cho em đợi đến lúc con gái có thể làm hoa đồng rồi mới được cùng mẹ nó làm đám cưới nha!”
“Mày…” Đây là đe dọa phải không? Thiệu Duẫn Thiên vừa bực vừa buồn cười, thật không biết đáp lại làm sao, cuối cùng nghĩ một cái, ác ý cười nói: “Vậy tốt nhất là mày về nhà khuyên Đỗ Lan đổi ý đi, nếu không anh sợ con gái mày cả đời đều ngoài giá thú!”
“Ơ này! Lão đại, không thể nào? Anh thực sự không quan tâm đến tương lai hạnh phúc của em trai anh sao…” Thiệu Duẫn Cương oa oa kêu khóc, luôn miệng kháng nghị.
Thiệu Duẫn Thiên phớt lờ màn quỷ khóc thần gào của hắn, tiếp tục chúi đầu vào giấy tờ, cho đến khi truyền tới tiếng đập cửa, ngẩng đầu nhìn người bước vào, thấy thân hình cao lớn của Phương Lỗi xuất hiện trước mặt.
“Tổng giám đốc, đã đến giờ hẹn của anh và Nhan tiểu thư.” Vừa nhắc nhở giờ hẹn của sếp anh vừa đem xe lăn tới bên cạnh ghế, để sếp có thể chuyển người từ trên ghế làm việc lên xe lăn một cách dễ dàng.
“Vậy à? Hóa ra đã muộn như vậy rồi!” Sáng nay anh và Nhan Hân Lam vẫn như thường lệ đi dạo bộ, lại nghe được cô hình như có hứng thú với cái triễn lãm mỹ thuật này, cho nên anh lập tức hẹn cô buổi chiều cùng đi xem luôn.
Nghĩ đến đây, Thiệu Duẫn Thiên đột nhiên nhận ra đây là lần hẹn chính thức đầu tiên của cả hai suốt nửa năm, chẳng biết vì sao, trong lòng lại có cảm giác lâng lâng.
“Chúng ta đi thôi!” Vừa ngồi vào xe lăn, lập tức anh sung sướng đầy mặt để Phương Lỗi đẩy mình đi, để lại một người còn há hốc mồm.
“Còn nói là bạn dạo bộ thôi ấy hả? Thế đây thì gọi là gì? Thật phải cho lão đại cái gương mà soi cái mặt lão khi nãy…” Lầm bầm hồi lâu, Thiệu Duẫn Cương oán hận, nhưng thực ra, đáy lòng vô cùng vui vẻ.
“Ai… Sếp tổng trốn làm, vậy mình có phải cũng có thể về nhà ôm con gái đáng yêu của mình rồi nhỉ…”
“Bạn học, tâm tình tốt quá nha!” Trong quán cà phê nhỏ lịch sự ấm áp, Trần Giai Kỳ vừa lau ly, vừa híp mắt cười nhìn cô gái vừa đưa bánh tới, lại hiếm khi ở lại chưa chuồn về, bây giờ đang ngồi trước quầy bar uống cà phê, môi treo nụ cười dịu dàng.
“Cũng không tệ.” Miệng ngậm cười, Nhan Hân Lam đặt cốc cà phê xuống, đầu ngón tay xoa xoa má phấn, toàn thân tỏa ra vẻ phong tình tự nhiên mềm mại dịu dàng. “Giai Kỳ, cà phê của mày uống là nghiện đấy! Thảo nào cái quán bé tí này của chúng ta làm ăn tốt như thế.”
Lén liếc nhìn cái bàn sau lưng cô, thấy không kể nam nữ ai cũng lởn vởn ánh mắt quanh người cô, thưởng thức khí chất thướt tha linh động mà dịu dàng, Trần Giai Kỳ không nhịn được oán than.
Ôi… Cùng là con gái, thế mà tại sao con bé này tùy tiện cũng ra tư thái xinh đẹp khí chất dịu dàng thế này? Cái bản lĩnh này, cho cô cả đời cũng học không được!
“Thôi đi! Các loại bánh với món ăn ngọt cậu làm mới là nguyên nhân khách đến không dứt còn quay lại mấy lần ấy!” Làm mặt quỷ, Trần Giai Kỳ không nhìn nổi xin xỏ. “Hân Lam, mày chắc chắn là mày không muốn cho tao kiếm thêm ít lãi đấy chứ? Khách đến lúc nào cũng than họ đến cũng không mua được bánh!”
Lắc đầu, cô vẫn cười, nhưng lại có vẻ kiên trì không thể đổi. “Giai Kỳ, mày cũng biết đấy là giới hạn với tao rồi! Nhiều hơn sẽ mất chất.”
“Được rồi!” Trần Giai Kỳ nhún nhún vai, thuận miệng đáp. “Vậy cũng tốt! Các món mày làm bán nhanh hết thì tao cũng có thể đóng cửa sớm, không có vấn đề gì cả! Kiếm đủ tiêu là được rồi!”
Nghe vậy, Nhan Hân Lam mỉm cười, hiểu rõ bạn thân cô xưa giờ không coi trọng quá mức vật chất, suy cho cùng cô ấy cũng xem như xuất thân giàu có. Tuy là con riêng, theo họ mẹ, nhưng hàng tháng cô cũng được ông bố chuyển vào tài khoản tiền tiêu vặt nhiều kinh người.
“Đúng rồi! Lúc trước muốn giữ cậu lại uống cốc cà phê cũng không chịu, hôm nay sao lại đuổi không đi thế?” Cố ý rót đầy cốc cà phê của cô, Trần Giai Kỳ thật vui vẻ mà bưng đến hai đĩa bánh ngọt, không hề xấu hổ cầm một miếng bánh vốn để bán định cắn một miệng to, tự thưởng thức.
“Chút nữa có việc!” Nhan Hân Lam cười nhẹ trả lời, đưa nốt đĩa mình cho cô ăn.
“Ha! Thật là bạn thân mà!” Thấy vậy, Trần Giai Kỳ cũng vui vẻ, giải quyết hết phần mình xong, lập tức tấn công một cái đĩa khác, vừa bỏ bánh vào miệng vừa hỏi. “Việc gì vậy hả? Tự kỉ như mày không phải cả ngày tự nhốt trong nhà nướng bánh hay sao?”
“Bậy bạ!” Cô cười một tiếng, kháng nghị: “Tao cũng đi ra ngoài mua bán mà!”
“À vâng! Đi mua nguyên vật liệu làm bánh ạ!” Mặt dày cười đốp lại ngày.
Bị vạch trần thói quen hàng ngày, Nhan Hân Lam quẫn đỏ mặt, đang muốn tìm cách phản bác, thì chợt vang lên tiếng chuông của cửa quán cà phê…
“Chào quý khách!” Theo phản xạ chào một tiếng thật to, rồi mới quay sang nhìn, đã thấy một thân hình cao lớn, tráng kiện nhanh chóng đến trước quầy bar.
“Nhan tiểu thư, Thiệu tiên sinh tới đón cô.” Phương Lỗi mặt không biểu cảm, kính cẩn lịch sự nói.
“A! Vậy à?” Nghe vậy, Nhan Hân Lam cười cười xin lỗi bạn thân. “Giai Kỳ, tao đi trước.” Dứt lời, đã đuổi theo Phương Lỗi bình tĩnh ra khỏi quán cà phê.
“Không tiễn!” Tiêu sái phẩy tay, ánh mắt lại nhìn theo hai người họ rồi dừng lại ở chiếc xe ô tô màu đen mới cứng dừng ở cổng quán… Nhìn quen mắt thật! Hình như nhìn thấy ở đâu rồi!
Trần Giai Kỳ nhìn theo bạn tốt chui vào xe xong, trong lúc ngắn ngủi cửa sau xe mở ra, mắt tinh chỉ nhìn thấy một đôi chân đàn ông, ngay sau đó cửa xe đóng lại, xe mới chậm rãi rời đi…
Ô kìa! Biển số xe kia… Lập tức ánh sáng ngập tràn trong đầu, Trần Giai Kỳ đột nhiên nhớ ra một chiếc xe cách đây nửa năm cũng từng dừng ở đây, không phải chính là chiếc xe này lần đấy tốt bụng chở bạn cô đến sao? Lúc đó liếc biển số, hình như không khác mấy con số vừa rồi! Thào nào thấy quen quen.
Cô vẫn rất tự hào với trí nhớ của mình, cô dám đánh cuộc mình tuyệt đối không lầm được.
A… Hóa ra nửa năm trước ra tay tương trợ là một người đàn ông à! Xem ra hai người này sau lần ấy, còn có liên lạc a! Cũng rất tốt, không phải sao? Hân Lam một mình đã lâu quá rồi, cũng nên tìm người làm bạn thôi!
Lại cho một miếng bánh ngọt vào miệng, Trần Giai Kỳ sung sướng mà cười thỏa mãn.
Màn đêm buông xuống, đèn hoa lại lên, phố phường Đài Bắc dưới ánh đèn đường càng thêm hoa lệ, náo nhiệt.
Đẩy xe lăn, chậm rãi rời điểm triển lãm, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẫm sâu hun hút, Nhan Hân Lam không kìm được cười nhẹ. “Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy mà đã hơn sáu giờ rồi! Trời tối nhanh quá.”
“Đúng thật!” Nhã nhặn cười một tiếng, hưởng thụ gió mát buổi đêm, Thiệu Duẫn Thiên thật sự hiếm có lúc nào rảnh rỗi mà đi loanh quanh thế này. Tuy nói thường một tuần anh chỉ phải đến công ty một hai lần, nhưng anh còn bao nhiêu báo cáo, kế hoạch vẫn phải qua Phương Lỗi hoặc là qua mạng mà chỉ thị, việc này cũng chưa từng nhẹ nhàng gì, thậm chí có lúc anh còn thức xem tài liệu đến nửa đêm, còn hay bị Duẫn Cương cản lại.
Túc tắc mà đi tới chỗ để xe, Nhan Hân Lam mới đột nhiên nghĩ ra một chuyện. “Ôi ૮ɦếƭ! Chúng ta quên mất trợ lý Phương rồi! Anh ấy ở đâu rồi?” Lúc nãy ở triển lãm xem tập trung quá, mà cũng chỉ toàn quay sang nhìn Thiệu Duẫn Thiên nói chuyện, bàn luận, ngay cả Phương Lỗi biến mất từ lúc nào, cô cũng không biết.
“Anh cho cậu ấy về nghỉ rồi, cho nên bây giờ em là tài xế của anh đó.” Móc chìa khóa quơ quơ, đối với chuyện bây giờ cô mới phát hiện ra thiếu mất một người, Thiệu Duẫn Thiên không nhịn được cười, cuối cùng cũng có lúc thấy cô lơ mơ.
“Ra vậy!” Mặt đỏ bừng, cô xấu hổ cười cười, nhận lấy chìa, mở cửa xe, để cho anh chuyển người vào ghế trước xong, rồi mới cất xe lăn vào cốp xe.
Nhìn cô chuẩn bị tất cả xong, nhanh chóng ngồi vào ghế lái khởi động xe, chậm rãi tiến vào dòng xe đông nghịt, Thiệu Duẫn Thiên quay đầu trầm trầm nhìn gương mặt chuyên chú của cô, nhẹ giọng hỏi: “Ra ngoài với anh, em sẽ cảm thấy phiền phức lôi thôi lắm à?”
“Sao lại thế?” Rất nhanh chóng quay đầu sang liếc nhìn anh, Nhan Hân Lam lập tức lại quay lại nhìn xe cộ trên đường, chỉ có mày liễu là cong lên. “Anh còn nói như thế, là xúc phạm em, cũng xúc phạm anh, em sẽ giận đấy! Hơn nữa từ trước đến giờ anh không bao giờ phiền phức cả!”
“Xin lỗi! Anh nói sai rồi.” Nghe vậy Thiệu Duẫn Thiên ngẩn người, lập tức nhẹ nhàng xin lỗi. Anh không ngờ cô lại phản ứng như vậy, không hề úp mở gì, mà anh nghe lời đáp của cô, lại cảm nhận một dòng nước ấm áp chảy qua một tầng sâu nhất trong tim.
Thấy anh xin lỗi, cô yên lặng hồi lâu, trong xe một mảnh yên lặng, cho đến khi gặp đèn đỏ, xe dừng lại, cô mới quay sang nhìn anh, kéo lại tấm chăn mỏng trên chân anh, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt mờ mịt của anh, thấp giọng nói: “Em không biết anh thấy thế nào về em, nhưng trong mắt em anh là một người tự tin, sẽ không bởi vì chân không thể cử động mà thua thiệt người khác.” Nói xong, vừa lúc đèn đỏ chuyển xanh, cô quay người lại không nói gì thêm, chậm rãi đạp chân ga đi thẳng về phía trước.
Cô… tức giận sao? Nhìn cô dưới ánh đèn đường chậm rãi lướt qua, nhìn gương mặt lúc sáng lên lúc lại tối đi đó, Thiệu Duẫn Thiên nhịn không được âm thầm thở dài.
Chính xác! Lời của anh đúng là xúc phạm cô, bởi vì còn hỏi nhiều như thế, chứng tỏ anh vẫn còn nghi ngờ cô, rằng có phải cô ở cùng với người đi lại không được thấy bọn họ là gánh nặng, bọn họ phiền phức không! Khi một lời đó có anh phát ra, cũng là tổn thương nhân cách của cô.
“Anh thực sự rất xin lỗi, anh đúng là phải biết em không phải người như vậy, còn…” Nói đến đây, anh nhỏ giọng không nói nữa, nhưng vẫn không nhịn được thở dài.
Cô thực sự là một cô gái tốt, ngay cả khi giận anh cũng không quên kéo lại chăn cho anh, giữ ấm cho hai chân anh. Thiệu Duẫn Thiên kìm không được lòng vuốt ve tấm chăn vừa được cô chỉnh lại, giống như vẫn còn cảm giác được tình cảm ấm áp đôi tay nhỏ bé ấy vừa đặt lên ở nơi nào đó.
“Không cần xin lỗi em, anh nên xin lỗi chính anh ấy!” Cô nói chậm rãi, nhưng hết sức nặng nề, đánh thẳng vào tim anh. “Anh cảm thấy mình bị liệt nên không bằng người sao?”
Anh cảm thấy mình bị liệt nên không bằng người sao?
Mười hai giờ đêm, trong đầu Thiệu Duẫn Thiên cứ quanh quẩn những lời này, khiến cho anh lăn lộn trên giường mãi không ngủ được.
Khi cô nói những lời này xong, cũng không nói gì nhiều nữa, mà anh cứ tự trong lòng hỏi lại chính mình, chẳng hề mở miệng, cứ như vậy hai người im lặng suốt cả chặng đường về, vốn là một chuyến đi xem triển lãm mỹ thuật vô cùng vui vẻ lại kết thúc trong bầu không khí nặng nề.
Bất tri bất giác thở dài, dù sao cũng không ngủ được, anh định dậy ngồi lên xe lăn, cầm tài liệu công ty xem được mấy dòng lại không nhịn được ném đống giấy đó lại.
Cô… còn giận anh không? Ngày mai cô sẽ vẫn đi dạo với anh chứ?
Trong lòng anh có một khát vọng muốn lập tức thấy cô. Anh ngay lập tức khoác thêm áo, xe lăn nhẹ nhàng ra khỏi nhà lớn Thiệu gia, đi tới trước ngôi nhà hai tầng cách đó một trăm mét, ấn chuông cửa. (đại để, tớ không biết nói ra sao, nhưng nhà chị là một nhà hai tầng xung quanh có sân, nhà cũng có cánh cửa và có một cổng sắt ở ngoài, OK?)
Chỉ chốc lát sau, cửa mở ra, ngay sau đó Lai Phúc lao ra từ trong sân, phi ra cổng sắt, nhận ra là người quen, nó hưng phấn mà sủa gâu gâu. Theo sát phía sau, một dáng hình mảnh khảnh cũng đi theo.
“Lai Phúc, yên nào!” Tiếng nói thật thấp, Nhan Hân Lam nhìn đến người ngoài cổng sắt, mới kinh ngạc mở công, đi tới trước mặt anh. “Muộn vậy rồi, sao anh còn đến?”
Theo thói quen hai mắt đã nhìn lên đùi anh, không thấy tấm chăn vốn nên ở đó đâu, lập tức ϲởí áօ khoác trên người xuống trùm lên chân anh, giọng quở trách: “Vào thu rồi! Ban đêm trời lạnh lắm, sao không chịu giữ ấm gì cả?”
Thiệu Duẫn Thiên không nói một tiếng nào mà chỉ nhìn động tác cẩn thận của cô, nghe lời trách móc nhẹ nhàng của cô, bỗng dưng kích động, bắt lại tay nhỏ của cô.
“Sao vậy?” Chưa từng thấy anh như vậy bao giờ, Nhan Hân Lam hoảng lên, dịu dàng hỏi. “Muộn thế rồi tìm em có việc gì sao?”
“Anh muốn hỏi em, ngày mai em còn dắt người không?” Anh ngước mắt nhìn cô hồi lâu, thấp giọng dùng từ mà lần đầu tiên cô mời anh cùng đi tản bộ đã dung.
Chợt nghe từ ấy, cô bật cười. “Đương nhiên!”
“Em… không giận sao?”
“Anh muộn em giận tiếp sao?” Cô cười gian tà.
“Đương nhiên không!” Đáp lại vừa nhanh vừa dứt khoát, anh nhìn thấy được mắt cô lóe lên tiếu ý, chính anh cũng không nhịn được mỉm cười.
“Vậy… còn có việc gì sao?” Đôi mắt long lanh ngập nước như ánh sao dịu dàng, cô cười.
“Không!” Biết được cô không có việc gì không vui rồi, Thiệu Duẫn Thiên trong lòng cũng thoải mái, trả lời cũng trở lại ôn hòa như thường ngày. “Đêm khuya rồi, đi ngủ đi! Anh không làm phiền em nữa.”
“Anh cũng thế.” Gật đầu một cái, cô vào sân nhà, đóng lại cổng sắt, rồi đuổi Lai Phúc vào nhà, rồi mới đóng cửa chính của căn nhà lớn, trước khi khóa còn vẫy vẫy tay ý bảo anh mau về đi, rồi mới đóng khóa.
Trên con đường mòn, Thiệu Duẫn Thiên nhìn căn nhà sau cánh cổng hồi lâu, lúc này mới chuyển động bánh xe quay lại định trờ về, nhưng vừa cúi đầu lại nhìn thấy áo khoác còn âm ấm trên đùi mình.
A! Đã quên trả cô rồi!
Nhìn nhìn hồi lâu, anh chầm chậm nhẹ nhàng cầm áo khoác lên, chôn chiếc mũi thẳng của mình vào đó, hít một hơi thật sâu, ngửi được mùi hương thanh nhã còn đọng lại của chủ nhân chiếc áo, khóe miệng không tự chủ được cong lên đầy thỏa mãn, rồi mới cẩn trọng từng chút trùm lại tấm áo lên đùi, tiếp đó mới đẩy xe mà đi.
Mấy hôm sau, một buổi chiều trời ấm áp, Thiệu Duẫn Thiên từ sáng đã đến công ty họp, đến chiều thì Thiệu Duẫn Cương sợ anh mình mệt, vội vàng hối thúc Phương Lỗi đưa anh vừa nhà nghỉ.
Ngồi trong xe Phương Lỗi chở đi, khi vừa đi vào đường mòn, anh liền nhìn thấy trước cổng ngôi nhà hai tầng có một người đang cúi chồm hỗm, tóc dài đen nhánh buộc thành đuôi ngựa, khuôn mặt trái xoan bị nắng gắt cuối thu phơi đỏ bừng đang cúi xuống thấp, không biết là đang làm gì?
“Dừng xe bên này.” Trước khi Phương Lỗi lái xe vào sân trước nhà lớn Thiệu gia, Thiệu Duẫn Thiên đã mở miệng trước yêu cầu dừng xe cho anh xuống.
Liếc nhìn bóng dáng xa xa đằng trước, Phương Lỗi đã biết ngay ý sếp, cho xe dừng, lấy xe lăn ra, đi cho anh chuyển sang ngồi xe lăn, rồi làm theo ra hiệu của sếp lái xe rời đi.
Cô ấy đang làm gì vậy? Thiệu Duẫn Thiên thầm hiếu kỳ có chuyện gì mà cô không để ý gì xung quanh, đến cả tiếng xe lăn trên đường cô cũng không phát hiện.
“Đang làm gì vậy?” Đến ngay cạnh người cô, anh mở miệng hỏi.
“Á!” Hết hồn, ngẩng đầu lên phát hiện là anh, Nhan Hân Lam tức khắc cười xán lạn. “Anh đến rồi, đúng lúc quá! Cho em mượn chân anh một chút.” Không nói hai lời, cầm chân anh lên cởi ngay giày hàng hiệu của anh xuống.
“Chờ, chờ một chút!” Giờ ngược lại Thiệu Duẫn Thiên lại bị cô làm cho hoảng, vội vàng đưa tay ngăn lại, miệng cuống quít nói: “Em muốn làm gì nói trước đi đã!”
“Nhìn đi!” Nghe thế, cô cười híp mắt giải thích, ngón tay chỉ về phía cổng sắt, vốn có một cái bậc không cao lắm, nhưng bây giờ đã bị cô trát xi măng làm thành đường dốc. “Như vậy sau này anh ra vào đều sẽ dễ dàng.”
“Tự em làm sao?” Nhìn dốc xi măng nhỏ còn chưa khổ, anh nói mà nghe như mình mất giọng. Không ngờ lần trước đến nhà cô tìm cô, vì không tiện lên bậc ở đây mà không muốn vào nhà, tuy là cuối cùng cô phát hiện đẩy anh lên. Nhưng chuyện này cô lại vẫn nhớ đến, hôm nay còn tự mình sửa lại bậc thành được dốc. Thành thật mà nói, anh thật sự cảm động —— vì sự quan tâm chu đáo của cô.
“Đúng vậy! Đơn giản lắm! Mua xi măng, trộn cát, đảo qua đảo lại, sao đổ trát lên cho bằng là được.” Cô nói thì đơn giản, nhưng nhìn giọt mồ hôi trên má và trên trán cô, có thể thấy được, cô đã phải tốn bao nhiêu công sức.
“Vậy à?” Giọng nói nhẹ như không hề nói, con ngươi đen tỏa ánh sáng ấm áp nhìn cô thật lâu, ngay sau đó như thể quyết định được chuyện gì cười nhẹ nói: “Chân của anh vẫn mặc cho em sai bảo đó, chỉ có điều, em phải chuẩn bị tinh thần, không nhìn được cái chân gì khỏe mạnh đẹp mắt đâu, chỉ có một cặp chân gà thôi.”
Trộm nhìn một cái, cô cười. “Em muốn nhìn chân khỏe đẹp, chẳng lẽ không nhìn mãnh nam sao?” Vừa dứt lời, lập tức động thủ cởi tất anh, quả thực lộ ra một đôi chân vì tê bại đã lâu cơ bắp dần dần co rút, không giống một đôi chân đàn ôn bình thương có bắp có cơ.
Thấy vậy, Nhan Hân Lam khổ sở đau lòng cho anh, nhưng trên mặt không lộ ra chút nào, hai tay tiếp tục xắn gấu quần tây của anh lên bụng bắp chân, sợ việc “tạo ấn chân” này sẽ làm bẩn quần anh.
Mà cẳng chân nhỏ càng lộ rõ, càng thấy rõ hơn tình trạng co rút cơ. Thân thể con người bất luận là bộ phận nào đều như vậy, nếu không hoạt động, cơ sẽ nhanh chóng thoái hóa, co lại.
Với tình huống của anh, tuy rằng có thể thấy được tác dụng của phục hồi chức năng, xoa Ϧóþ, nhưng dù sao cũng chỉ có hạn. Dù thế nào cũng đã liệt suốt sáu năm, bắp chân của anh cũng chỉ miễn cưỡng được đến hai phần ba chân đàn ông bình thường, hơn nữa còn không có lực mà khô đét.
“Rất xấu đúng không?” Lần đầu tiên lộ ra đôi chân tàn phế này trước mặt người không phải trong nhà, Thiệu Duẫn Thiên cảm thấy không được tự nhiên, không khỏi khàn khàn giọng hỏi, rất sợ cô sẽ ghét anh.
“Không! Chỉ là thiếu vận động thôi!” Cô ngước mắt nhìn lại anh, giả vờ thoải mái cười nói: “Bớt nói vớ vẩn đi, cái chân gà của anh hôm nay phải theo lệnh của em.”
Cô—— trong mắt cô không thể thấy một chút nào chán ghét. Chẳng biết tại sao, nhìn thấy được điều ấy, Thiệu Duẫn Thiên không kìm được mà thở phào một hơi, lúc này mới phát hiện mình không hiểu sao lại hồi hộp, bây giờ mới thả lỏng.
Không hiểu được tâm tư chính mình, mờ mịt, anh cũng vẫn duy trì nụ cười tao nhã. “Đúng! Hôm nay cái chân gà này tùy em thích luộc xào rán nấu, anh không dám kháng nghị gì cả.”
“Không nghiêm trọng đến thế đâu!” Nhịn không được bật cười, đầu tiên cô nâng chân phải của anh, cô đưa đến bên dốc xi măng còn ướt in dấu chân lên đó, sau đó mới nâng chân trái, rồi lặp lại làm như vậy.
Nhìn trên dốc, một đôi chân một trái một phải, một trước một sau, in lên thật rõ ràng, nhìn giống như có người đang đi vào cửa vậy.
“Nhìn đi! Anh đang đi vào nhà em đó!” Chỉ vào vết chân rõ mồn một, cô cười rực rỡ.
“Đúng vậy…” Nhìn dấu chân của mình, Thiệu Duẫn Thiên cảm nhận một trận sóng triều trong tim, không biết phải miêu tả thế nào.
“A… Để em in dấu chân em nữa!” Cởi dép, lộ ra một đôi chân bạch ngọc, cô vui vẻ in lại dấu chân mình ở đầu bên kia.
“Gâu gâu…” Bỗng nhiên, Lai Phúc từ trong nhà thấy hai người không biết chơi gì vui thế, cũng sung sướng chạy ra kêu hai tiếng, nhanh chóng bon chen in rất nhiều dấu chân giữa dấu chân hai người.
“Ai nha!” Nhan Hân Lam kinh hô, sau đó liền nở nụ cười. “Lai Phúc, mày kém thông minh quá, bọn chị đều đi vào trong nhà, chỉ có mày là thích đi chơi chỉ đi ra ngoài.” Nhìn dấu chân đi ra của con chó, cô vừa bực vừa buồn cười.
Lai Phúc mặt chó con vô tội nhìn cô chủ lại “gâu gâu” hai tiếng, chọc cho cô không nhìn được nữa bế người núc ních nhảy loạn của nó vừa cười vừa mắng.
Nhìn hai bọn họ một người một chó chơi đùa vui vẻ, Thiệu Duẫn Thiên cảm thấy luồng sóng triều kia càng lúc càng lớn, khóe miệng cũng vui cười nhộn nhạo, một nụ cười vô cùng chân thực.
“Ngoan, đi vào!” Cẩn thận tránh dốc chưa khô mà bước vào, bế theo Lai Phúc, lập tức bê theo một chậu nước đi ra.
“Lại làm gì đây?” Tưởng là cô định làm hoa văn mới, anh không khỏi hiếu kì.
“Rửa chân a!” Trả lời thản nhiên, ngồi xổm xuống trước mặt anh, cầm hai chân đầy cát ngâm vào nước, cẩn thận xoa Ϧóþ chà sát.
Không ngờ được cô lại làm việc này cho anh, Thiệu Duẫn Thiên có chút ngẩn người, đợi khi phản ứng kịp, khuôn mặt tuấn tú đã vương màu đỏ đáng ngờ. “Không, không cần… Anh có thể tự làm…”
“Anh không thích em giúp anh sao? Không dễ chịu sao?” Mắt nước long lanh ngước lên, đầy thắc mắc.
“Không … không phải …” Là rất dễ chịu! Bàn tay che lại gương mặt tuấn tú, trong lòng anh âm thầm tự nói, nhưng không biết có nên nói thật.
“Vậy thì đâu có vấn đề gì nữa!” Nhún nhún vai, không chú ý đến tâm tư anh nữa, Nhan Hân Lam tiếp tục cúi đầu rửa chân giúp anh, cuối cùng cầm khăn bông tới lau lau cho anh, cầm đôi tất trắng đi vào, giúp anh đi giày, toàn bộ hoàn thành.
“Cảm ơn…” Việc đã đến nước này, anh ngoài hai chữ cảm ơn ra thì còn biết nói gì nữa.
“Không cần khách khí!” Hào phóng nhận lời cảm ơn, cô đứng dậy, cười chỉ vào dốc xi măng kia. “Ngày mai xi măng khô rồi, anh có thể thoải mái ra vào rồi đấy!”
Gật đầu một cái, anh lại cười cười đáp lại, nhìn mồ hội trên trán cô vẫn chảy, không nhịn được giục. “Nhanh lên đi vào nghỉ đi! Đừng làm cố quá.”
“A!” Thu dọn xong đồ, đang định đi vào, lại bị anh gọi lại.
“Hân Lam?”
“Vâng?”
“Tối nay có ra ngoài ăn cơm được không?” Để cảm ơn tất cả những việc cô làm cho anh hôm nay.
Nghiêng đầu nghĩ ngợi, cô chợt cười dịu dàng nói: “Được! Không bằng tới nhà em đi, em nấu vài món gia đình mời anh! Vậy nhé, bảy giờ tối gặp lại!” Dứt lời, nhanh nhẹn xoay người vào nhà.
“A?” Vốn là anh mời cô chứ, sao lại đảo lại rồi? Còn chưa kịp gọi người lại, đã không thấy bóng cô đâu nữa, Thiệu Duẫn Thiên không thể làm gì khác là cười gượng, bất đắc dĩ quay xe trở về nhà, nhưng mà ——
Tối nay đến nhà cô cùng cô ăn tối …
Trái tim vốn luôn bình thản nhất thời dao động.
___________________________________
Awww, ngọt rồi đó ui ui!
Ờ thế cho nên tớ đặc biệt thích truyện có nhân vật khiếm khuyết gì đó.
Thực ra thì rất muốn tìm truyện nào mà nhân vật đúng kiểu người qua đường Giáp, không có gì xuất sắc không có gì đặc biệt ý.