Nó đang cắm đầu cắm cổ chạy thì đột nhiên dừng lại:
_Khoan đã , ko thể về phủ được .Tên đó nhất định sẽ đến đó tìm ta .Hơn nữa nếu ta mà về đó thì sớm muộn gì cũng bị lão già mắc dịch ấy tóm đem đưa trở lại.Thật là khó quá......
_A-Nó reo lên-Vs số vàng này ta sẽ mở 1 nhà hàng ăn .Ta sẽ ko về phủ nữa. Chắc hắn sẽ ko tìm được ta đâu.Hắc hắc...ta đúng là thông minh mà-Nói xong nó lại tiếp tục đi tiếp
*********
Sáng hôm sau.Tại cung Ngọc Vận...
_Linh Nhi , trẫm đén thăm nàng nè-Thiên Bảo gõ cửa
Ko thấy có tiếng trả lời , hắn lại tiếp tục gọi :
_Linh Nhi , mở cửa cho trẫm
Thấy ko khí vẫn im ắng lạ thường ,hắn thấy sinh nghi bèn đẩy cửa vào.Trong cung nó lúc này chẳng khác gì 1 bãi rác ( cái này là do nàng ấy tìm vàng ấy mà ) đồ đạc ngổn ngang khắp nơi.Hắn vội vã bước về phía giường của nó.Trên đó là 2 cung nữ hàng ngày hầu hạ nó đang bị trói chặt vào nhau , mồm bị nhét giẻ.Hắn tức giận rút chiếc giẻ ra quát lớn:
_Ngọc Phi đâu?
Hai cung nữ hoảng sợ tột cùng:
_Xin hoàng thượng bớt giận.Bọn nô tỳ quả thực ko biết gì cả. Tối qua Ngọc Phi đáng ngất bọn nô tỳ sau đó nhốt bọn nô tỳ vào đây.
Hắn tức giận bước lại gần chiếc bàn .Bỗng hắn nhìn thấy 1 bức thư ,trên đó có đề tên hắn:
Gửi tên hoàng thượng điên khùng kia.
Ta vốn là người thích sự tự do.Hơn nữa ta và ngươi ko hợp nhau nên ta chẳng muốn làm phi tần gì gì đó của ngươi cả.Thế nên ta đây xin phép tạm biệt ngươi hẹn ko ngày gặp lại.Mong ngươi đừng vì thế mà nổi điên trút giận lên đầu mấy cung nữ ấy và cũng đừng tìm ta làm gì.Bye nhé
Linh Chi-Người THÍCH TỰ DO
Hắn đọc xong thư khuôn mặt tức giận phừng phừng làm cho 2 tiểu cung nữ sợ hãi tột cùng:
_Nàng dám trốn khỏi ta ư? Được lắm , ta mà bắt được nàng thì ta sẽ chém đầu làm gương
Thiên Dung đang ngồi thêu thì cảm thấy có bóng người đang phi thân trên mái nhà.Nàng khẽ mỉm cười nói to:
_Này cái người đứng trên mái nhà kia xuống đây đi
Bóng đen giật mình khi nghe thấy nàng nói vậy.Hắn lưỡng lự 1 lát rồi bay xuống nhẹ nhàng như chim vậy.Bóng đen ấy ko phải là ai khác mà là Vũ Minh ,anh ta đang theo dõi phủ tể tướng xem nó có về nhà hay ko.
_Sao cô biết ta ở trên ấy-Vũ Minh ngạc nhiên
_Dễ thôi mà-Thiên Dung nhún vai-Thứ nhất ,chẳng thể qua nổi mắt tôi đâu.Thứ 2 ,Tôi đoán là hoàng thượng sẽ cử người đến xem muội muội của tôi có báo tin về ko.Và thứ 3 là đây là nhà tôi có người lạ sao tôi lại ko biết
Vũ Minh ngạc nhiên nhìn nàng rồi lắc đầu khó hiểu :
_Đúng là chị nào em nấy
_Anh nói vậy là sao?-Thiên Dung nhìn hắn tò mò
_Em cô đã khó hiểu cô lại còn khó hiểu hơn -Vũ Minh mỉm cười làm Thiên Dung bối rối
_Anh nói em tôi khó hiểu là sao?
_Tự cô tìm hiểu đi.Tôi phải đi ko thể ở đây lâu được
Nói rồi Vũ Minh phi thân đi .Thiên Dung nhìn theo mà tim vẫn đập thình thịch.Lúc này cũng có 1 người đang nghĩ:
_Một cô gái thông minh và rất thú vị.Hôm nay đi cũng ko phải là ko thu hoạch đc gì.
Thiên Bảo đang ngồi duyệt tấu chương thì Vũ Minh bước vào:
_Thưa hoàng thượng ,đã tìm ra Ngọc Phi rồi ạ
_Sao ,nàng ấy đang ở đâu?
_Dạ đang mở 1 quán ăn ở kinh thành ạ
_Trẫm muốn đích thân đến đó
_Vâng thưa hoàng thượng
**********
Lúc này tại 1 con phố nhỏ tại kinh thành..
_Bà chủ cho 1 bình rượu
_Vâng có ngay đây-Nó lao ra như tên bắn
Suýt nữa thì bình rượu trên tay nó rơi xuống đất.Sao...sao tên Thiên Bảo lại ở đây thế này????( nàng sắp bị làm thịt rồi ạ )
Hắn nhìn nó rồi cười man rợ làm nó lạnh cả xương sống:
_Nàng giỏi đấy nhỉ .Trông thế này mà cũng thông minh ( thong manh thì có) gớm nhỉ
_Sao anh...anh lại ở đây?
Hắn ko trả lời mà nắm cổ tay nó lôi đi
Nó ra sức giẫy giụa nhưng hắn vẫn nắm chặt tay nó khiến cho tay nó đỏ hằn lên.Hắn kéo nó ném lên xe ngựa 1 cách тһô Ьạᴏ.Nó nhăn mặt ,hét:
_Anh làm cái quái gì mà dữ vậy.Ko thể nhẹ nhàng hơn à?
Hắn ta im lặng ko trả lời mà trừng mắt nhìn nó khiến nó cảm thấy sợ.Nó im lặng suốt dọc đường còn hắn thì ko nói năng gì cả.
Vừa về đến cung hắn đã lôi thẳng nó về cung rồi ném nó lên giường (amen,t/g còn nhỏ tuổi ko biết viết đoạn này ra làm sao nên copy tạm của bạn khác,nếu thấy giống mong là tha thứ cho mình).Nó sợ hãi lùi về đằng sau.Hắn тһô Ьạᴏ hôn lên môi nó.Một lúc lâu sau đến khi nó nghẹt thở hắn mới thả nó ra, trừng mắt hỏi:
_Sao nàng lại dám trốn khỏi cung hả?
Nó thấy hắn như vậy sợ quá ( sợ thật ko vậy ta???) ,nước mắt ngân ngấn:
_Ta..ta...ko muốn ở trong cung này nữa.Liệu ngươi có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của ta ko hả.Ngươi lúc nào cũng chỉ biết độc đoán, áp đặt người khác theo mình thôi.Ta cũng có sự tự do của mình chứ
Hắn lúng túng đưa tay lên lau nước mắt cho nó:
_Ta...ta có cấm nàng ko được ra ngoài đâu.
_Thật hả-Nó ngừng khóc ,hai mắt sáng như đèn ô tô
_Thật,ta sẽ cho nàng về thăm cha mẹ nhưng...
_Nhưng làm sao???
_Vũ Minh sẽ theo sát đẻ bảo vệ nàng.
_Oài, thôi cũng được nhưng anh nhớ phải giữ lời hứa đấy.
_Trẫm đã nói dối nàng bao giờ chưa?
_Tốt, thôi ngươi về đi.Ta buồn ngủ
Nói rồi, nó lăn ra ngủ luôn.Thiên Bảo thấy vậy phì cười:
_Đúng là tiểu nha đầu mà.
Thiên Bảo nhẹ nhàng hôn lên trán nó rồi đi về cung mình