Điền Vũ Vận bị đánh cho máu thịt lẫn lộn, nửa đêm được đưa về nhà họ Minh.
Phủ Mục Vương cử người tới, hơn nữa người tới là Tôn Nghĩa, thị vệ đi theo bên cạnh Mục Vương. Cha của Minh Hoàn là Minh Trường Phong cùng với anh cả Minh Ly, còn có lão phu nhân Sở thị đều bị kinh động.
Sở thị vội vàng xuống giường, vừa nghe nói là biểu tiểu thư xảy ra chuyện, sắc mặt bà ta u ám, một mạch ra khỏi viện của mình, vội vã chạy tới.
Minh Trường Phong và Minh Ly đều đang chờ.
Sở thị chống gậy, vừa trông thấy Điền Vũ Vận máu chảy đầm đìa được đặt ở một bên thì gần như muốn ngất đi: “Vận Nhi của bà... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Minh Hoàn đâu?”
Mục Vương Lưu Đàn quyền cao chức trọng, ở trên triều là nhân vật không ai có thể đắc tội. Nhà họ Minh chẳng qua là sĩ tộc một phương. Ở trong mắt người ngoài, nhà họ Minh giàu sang phú quý, ở phủ trong mắt Mục Vương thì chỉ bình thường thôi.
Cũng là nể tình Minh Hoàn được Vương gia nhà mình đặt trên đầu quả tim, Tôn Nghĩa mới không ra vẻ ngạo mạn.
Minh Trường Phong nói: “Thái phi mời con bé nhà tôi vào phủ bầu bạn. Biểu tiểu thư trong phủ cũng theo đó mới đi, nhưng là biểu tiểu thư đã làm sai chuyện gì...”
Thật ra Minh Trường Phong cũng không quan tâm tới đứa cháu ngoại chẳng ra làm sao này. Ông là quan tâm Minh Hoàn, cô con gái ngoan của ông. Điền Vũ Vận bị đưa về thê thảm như vậy, phải chăng Hoàn Hoàn cũng xảy ra chuyện gì rồi?
Mấy ngày trước Minh Ly mới kết bạn với Mục Vương, trái lại, hắn tương đối bình tĩnh hơn một chút. Hắn biết em gái mình thông minh, sẽ không chọc phải Mục Vương, Mục Vương cũng không phải người không nói lý lẽ.
Tôn Nghĩa liếc nhìn Sở thị: “Vị Điền cô nương này xử sự lỗ mãng, chẳng biết lễ độ, tự tiện xông vào phòng chứa binh khí của Mục Vương. Phòng để binh khí là nơi quan trọng, bên trong có không ít bí mật, còn có thần binh lợi khí vô giá, thường ngày không có Mục Vương đi cùng, Thái phi cũng sẽ không tự tiện đi vào.”
Sở thị run run môi.
Bà ta biết thường ngày Điền Vũ Vận không đủ thông minh, nhưng đây dù sao cũng là cháu ngoại của bà ta, là cốt nhục duy nhất mà con gái ruột của bà ta để lại. Bà ta thấy Điền Vũ Vận bị đánh thành như vậy thì đã đau lòng ૮ɦếƭ đi được.
“Con không dạy là lỗi của cha. Vị Điền cô nương này phạm phải lỗi lớn, là sơ xuất của bậc cha mẹ, có điều, bây giờ nàng ta được nuôi ở Minh phủ nhà các người, chính là sơ xuất của Minh phủ các người.” Tôn Nghĩa lạnh lùng lia mắt qua Sở thị.
Tâm Sở thị trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Lúc này bà ta mới phản ứng lại, đứa cháu ngoại này lại có thể thay Minh phủ đắc tội phủ Mục Vương!
Đây chính là Mục Vương mà triều đình cũng phải kiêng nể nịnh nọt đấy!
Ngọn lửa này, nhưng là sắp cháy đến trên đầu bà ta rồi!
Minh Trường Phong thoáng nhìn mẹ mình. Ông nói: “Con bé nhà tôi cũng đang ở phủ Mục Vương, chẳng biết hiện giờ con bé...”
Tôn Nghĩa nói: “Ban đầu Mục Vương nổi cơn thịnh nộ, muốn đánh ૮ɦếƭ Điền cô nương. Minh tiểu thư rất được Thái phi quý mến, nể mặt Minh tiểu thư, Mục Vương tạm thời bỏ qua cho Điền cô nương, cũng không tính toán với Minh phủ nữa.”
Ý ở ngoài lời chính là, nếu không có Minh Hoàn, phủ Mục Vương nhất định phải hỏi tội Minh phủ. Minh phủ là thế gia trăm năm, nền móng có vững chắc thế nào đi nữa, đắc tội với Mục Vương mà đến cả thiên tử cũng phải kiêng kỵ, thì không ai cứu được.
Đầu óc Sở thị rốt cuộc không hồ đồ nữa. Bà ta lấy khăn lau mắt: “Đa tạ điện hạ khai ân. Đỗ Quyên, mau phái người đưa Vận Nhi về phòng đi.”
Minh Trường Phong và Minh Ly biết Minh Hoàn không sao thì tạm thời cũng yên tâm.
Minh Trường Phong hỏi: “Con bé nhà tôi bây giờ vẫn đang ở bên chỗ Thái phi ạ?”
Tôn Nghĩa tiến lên hai bước, nói: “Minh tiểu thư hẳn là đã hầu hạ Thái phi đi ngủ rồi. Minh đại nhân không cần lo lắng, Mục Vương điện hạ sẽ không giận cá chém thớt. Công tử nhà ngài cũng có giao tình với điện hạ, Minh tiểu thư ở trong Vương phủ sẽ được tiếp đãi rất tốt.”
Minh Trường Phong gật đầu, nói lời khách sáo: “Đã từ lâu nghe nói Mục Vương điện hạ anh minh quyết đoán, con bé nhà tôi không bị liên lụy, cũng là Mục Vương thông cảm cho.”
Tôn Nghĩa thấy Minh Trường Phong tuấn nhã bất phàm, Minh Ly thì là công tử văn nhã, nghĩ thầm đây đúng là người một nhà, mỗi người đều như trăng sáng trên trời, trắng ngần như tuyết, mấy đời thanh quý mới dưỡng ra được khí chất vinh nhục không sợ như vậy.
Chả trách điện hạ sẽ thích đại tiểu thư nhà họ Minh.
Tôn Nghĩa cũng không ở lại Minh phủ quá lâu, nói được mấy câu, hắn liền trở về phục mệnh.
Chờ cho người của Vương phủ hùng dũng rời đi rồi, lúc này Minh Trường Phong mới nói: “Ngày mai lập tức đưa nàng ta về Điền Gia đi.”
Sở thị mấp máy môi: “Trên người Vận Nhi còn có vết thương. Con nhẫn tâm để nó rời khỏi nhà họ Minh như vậy sao?”
Nhiều năm như vậy, Minh Trường Phong vẫn một mực hiếu kính Sở thị, ngoại trừ lúc còn trẻ không làm theo lệnh Sở thị mà cưới con gái nhà họ Điền thì ông đã làm tròn chức trách của người con.
Thế nhưng, sau khi Tiết thị vào cửa, Sở thị lại ra oai phủ đầu, gây khó dễ cho vợ ông khắp nơi. Nếu Tiết thị có lỗi, Sở thị là trưởng bối có thể trách mắng, nhưng là, cả nhà đều biết Tiết thị thiện lương độ lượng, chưa bao giờ làm sai việc gì.
Bây giờ, vợ của Minh Trường Phong đã qua đời, đứa cháu ngoại họ Điền này lại có tất cả nhược điểm của người nhà họ Điền, hư vinh, giả tạo, ích kỷ, nhưng Sở thị lại thương yêu, để cho Điền Vũ Vận làm khó dễ Minh Hoàn.
Minh Trường Phong đã không thể nhịn nổi nữa.
Một mực hiếu thuận một cách ngu xuẩn, sẽ chỉ khiến cho Sở thị càng thêm kiêu ngạo mà thôi.
Minh Trường Phong nói: “Căn cơ trăm năm của nhà họ Minh suýt chút nữa bởi vì một người ngoài đắc tội người quyền quý mà đánh mất gia sản của tổ tiên. Nhà họ Minh nhất quyết không giữ lại một người như vậy, nếu lão phu nhân không nỡ bỏ một người ngoài, thì có thể đi cùng với nàng ta.”
Đây là lần đầu tiên Minh Trường Phong nói nặng lời như vậy.
Sở thị tức đến tái mặt: “Ta mang thai mười tháng mới sinh ra con, con bất hiếu như vậy sao? Bây giờ lại muốn đuổi ta đi nữa?”
“Con đối xử với lão phu nhân thế nào, lão phu nhân bình thường lại ra sao, ông bà tổ tiên nhìn thấy rất rõ.” Minh Trường Phong nói, “Lão phu nhân có muốn đến trước ông bà tổ tiên kể cặn kẽ từng việc một chăng?”
Sở thị tức giận không nhẹ, nhưng không phản bác được câu nào.
Bà ta sống đến tuổi này, thậm chí con trai cũng không nghe lời bà ta nữa.
...
Minh Hoàn ngủ mơ. Cả người mê man, trong đầu chạy qua các kiểu, các loại hình ảnh.
Từ nhỏ nàng sợ rắn, lại cảm thấy bản thân như là bị rắn quấn lấy, trên người dính dính nhớp nhớp, Ⱡồ₦g иgự¢ bị ép đau đớn, cả người không thở nổi.
Cái cằm dường như bị siết chặt, bị ép tách môi ra, cuối cùng, Minh Hoàn không nhịn được mà bật khóc.
Khi tỉnh lại, sắc trời vẫn chưa sáng hẳn, trong không khí phảng phất mùi đàn hương, thị nữ lại đốt thêm hương liệu trong lư hương.
Bởi vì từ nhỏ đã có mùi thơm tự nhiên của cơ thể, nên thực ra Minh Hoàn cũng không thích mùi hương liệu. Cái này sẽ làm nàng cảm thấy choáng váng.
Nàng xuống giường, mở cửa sổ ra.
Không khí lạnh giá của buổi sớm mai rất trong lành, mơ hồ mang theo mùi hoa đồ mi, Minh Hoàn vừa nhìn đã thấy giàn hoa đồ mi đối diện cửa sổ.
Lục Trúc đang quét tước ở sân sau. Nàng ngẩng đầu lên thấy Minh Hoàn đã tỉnh thì vội vàng phân phó Đào Nhị tới hầu hạ Minh Hoàn rửa mặt súc miệng.
Lúc Minh Hoàn tới đây cũng mang theo không ít quần áo để thay đổi, không ngờ trong phòng cũng có quần áo cố ý chuẩn bị cho nàng.
Đào Nhị cầm một bộ váy áo bằng vải lũ không cho Minh Hoàn thay: “Nghe nói, đây là kiểu dáng và chất vải mới nhất trong kinh thành, bên này còn chưa có ai mặc đâu ạ.”
Chất vải lạnh lẽo trơn mềm, tầng tầng lớp lớp, giống như áo tiên, Minh Hoàn cũng cảm thấy chất liệu cùng với chế tác thế này chắc hẳn vào nước thì sẽ hỏng, chỉ có thể mặc một lần. Đẹp thì đẹp nhưng là quá xa xỉ.
Nàng đại khái nhìn lướt qua, trong tủ áo còn lại hơn mười bộ, cũng tinh xảo phiền phức gần giống vậy, thoạt nhìn thì sang quý, nhưng không giặt được, chỉ có thể mặc một lần.
Ngày mai nàng vẫn nên sớm lấy đồ của mình mặc vào thì hơn.
Đào Nhị lại nói: “Trong Vương phủ có rất nhiều cảnh đẹp. Nếu Minh tiểu thư buồn chán thì đi xung quanh một chút. Ngoại trừ phòng để binh khí và thư phòng của điện hạ, những nơi khác cô đều có thể đi. Mấy ngày trước có người tặng Vương gia một cặp sói con rất đáng yêu. Nếu cô muốn chơi, nô tỳ sẽ bảo người mang đến cho cô.”
Minh Hoàn nói: “Làm phiền chị Đào Nhị rồi. Tôi không dám nhìn mấy con mãnh thú này.”
Đào Nhị cười nói: “Cô yên tâm, chúng nó được thầy thuần thú dạy tốt lắm. Nếu cô không thích mấy thứ này thì bên cạnh giàn hoa đồ mi có một cái cửa nhỏ, ra khỏi cửa chính là một vườn hoa nhỏ, bên trong có không ít chim muông xinh đẹp, còn có chim công nữa đấy. Cô không cần gò bó quá, cứ yên tâm mà đi.”
Minh Hoàn chưa từng nhìn thấy chim công, nàng tò mò hỏi: “Biết xòe đuôi không?”
Đào Nhị cười nói: “Biết chứ. Có điều phải xem duyên phận thế nào, lát nữa nô tỳ dẫn cô đi xem.”
Dùng xong bữa sáng, Đào Nhị đi cùng Minh Hoàn tới vườn hoa bên ngoài cánh cửa.
Vừa ra khỏi cửa thì có một con vẹt màu sắc sặc sỡ kêu trên nhánh cây. Thấy có người đến, con vẹt khẽ vỗ cánh, rơi xuống vai Minh Hoàn.
Đào Nhị xua đuổi nó: “Đi đi, đi đi!”
Con vẹt nâng mỏ mổ vào tay Đào Nhị, mổ xong, nó học theo ngữ điệu vừa rồi của Đào Nhị: “Đi đi, đi đi!”
Minh Hoàn: “...”
Đào Nhị nói: “Nếu mày không đi xuống, hôm khác điện hạ vặt lông mày làm vẹt nướng!”
Móng của con vẹt quắp lên vai Minh Hoàn có hơi đau. Nàng đang định đẩy con chim này ra, đúng lúc, con vẹt vỗ cánh bay lên: “Điện hạ tới! Điện hạ tới!”
Minh Hoàn ngẩng đầu, quả thực trông thấy một người đàn ông khôi ngô đầu đội mão ngọc, mặc cẩm bào màu lam nhạt.
Lưu Đàn bước nhanh, tay áo bào rộng tôn lên vẻ phong thần tuấn lãng mà tôn quý tao nhã của hắn. Hắn liếc nhìn Đào Nhị: “Nha hoàn vụng về, lại để con cầm thú này đậu lên vai Minh tiểu thư, còn không lui xuống!”
Minh Hoàn cười nói: “Không trách chị Đào Nhị, con vẹt này đẹp, ta cũng rất thích.”
Đào Nhị nhận được lệnh, biết điều mà lui xuống.
Hôm nay Đào Nhị mặc cho Minh Hoàn bộ váy áo màu xanh nhạt, có chút tương tự màu quần áo của Lưu Đàn. Nàng ngửa đầu nhìn về phía Lưu Đàn: “Sao điện hạ lại ở đây?”
Lưu Đàn nói: “Cách không xa ở phía trước chính là nơi ở của ta. Sáng sớm tới chỗ này tản bộ, không ngờ gặp được Hoàn Hoàn. Hoàn Hoàn tới xem chim công hả?”
Minh Hoàn gật đầu.
Thường ngày Lưu Đàn quen mặc trang phục mạnh mẽ gọn gàng, thích buộc mái tóc dài lên, bây giờ vì dùng sắc đẹp mê hoặc Minh Hoàn, hắn không thể không mặc bộ hoa hòe hoa sói mà mấy công tử phong lưu thích mặc, mỗi màu mỗi kiểu đều làm hơn mười bộ.
Hắn vươn tay ra: “Nắm lấy tay ta. Ta dẫn nàng đi.”
Gia giáo của Minh Hoàn rất nghiêm. Sau mười tuổi, nàng cũng không thường chạm tay với anh cả, cho dù Lưu Đàn đã là anh kết nghĩa của nàng, nhưng cũng là nam nữ khác biệt.
Cho nên, Minh Hoàn khẽ lắc đầu.
Lưu Đàn nói: “Con hổ trắng mà ta nuôi tản bộ ở chỗ này. Nó không quen biết nàng. Nàng nắm tay ta, nếu nó bổ nhào vào nàng, ta có thể kịp thời bảo vệ nàng. Chỗ này cũng không có người ngoài, Hoàn Hoàn cứ coi ta như anh ruột mà thân cận là được.”
Hắn chân thành thẳng thắn như vậy, nếu Minh Hoàn từ chối thì có chút ngượng ngùng.
Minh Hoàn đành phải chủ động nắm lấy tay Lưu Đàn. Tay hắn rất lớn, có thể bao phủ hoàn hảo bàn tay nhỏ bé của nàng.
Minh Hoàn nói khẽ: “Điện hạ cho con hổ ăn cái gì ạ? Cả một con dê sao?”
Lưu Đàn nghiêm túc lắc đầu: “Nó không ăn dê, chỉ ăn những cô bé không nghe lời thôi, cho nên trên đường đi, Hoàn Hoàn phải ngoan ngoãn đi theo bên cạnh ta đấy.”
Minh Hoàn: “... Hả?”