Tự Cẩm đối diện với ánh mắt của Tiêu Kỳ, nhất thời không biết rõ trả lời thế nào, dứt khoát chúi đầu vào trong lòng hắn, "Hoàng thượng xem rồi làm đi, thần thi*p đều nghe người." Dù sao chỉ cần vạch trần tâm tư Lý Chiêu Nghi ra, dựa vào tính cách của Tiêu Kỳ thì cuộc đời nãy cũng sẽ không thuận mắt với nàng ta, thế cũng đủ!
Nghe câu trả lời ngọt tận tim người, lại chứng kiến vẻ mặt thẹn thùng Tự Cẩm đang nép vào người, hắn vẫn còn có thể ngồi đó mà lòng không loạn, vậy thì thật không phải là nam nhân rồi.
Trần Đức An từ Ngự Thiện phòng đi trở về, vừa vào Di Cùng hiên thì liền nhìn thấy Vân Thường và Quản Trường An đều đứng xa xa trước cửa chính điện. Hắn ta nhất thời không hiểu lý do nên vội vàng tiến lên vài bước, nhìn Quản Trường An xin chỉ thị: "Quản ca ca, khi nào truyền lệnh, bên phòng ăn đã chuẩn bị xong rồi."
Quản Trường An mặt không chút thay đổi nói ra: "Chờ đi."
"Ơ?" Trần Đức An không hiểu, liền nghiêng đầu nhìn Vân Thường.
Mặt Vân Thường cũng không chút thay đổi, căn bản không không nhìn tới Trần Đức An. Trần Đức An đang định nói điều gì, bỗng nhiên nghe những tiếng động đứt quãng trong phòng, nhất thời mắt choáng váng. Lập tức cũng không hỏi, trốn qua một bên làm cây cọc gỗ thứ ba.
Quản Trường An ngửa đầu nhìn trời, trong lòng bi thương nước mắt chảy thành sông.
Trong nháy mắt liền tới ngày bắt đầu khoa thi. Do trước đó việc chọn quan chủ khảo xảy ra vấn đề. Mấy thế lực lớn trong triều đình đấu đá nhau kịch liệt, ai cũng muốn đoạt được danh tiếng này. Dù cho xuất thân bần hàn, chỉ cần thi đậu, tương lai được thăng chức, năm rộng tháng dài đó chính là một trợ lực rất lớn. Môn sinh khắp thiên hạ, mỹ danh vang khắp nơi, chuyện tốt như thế ai không muốn chứ?
Tiêu Kỳ ngay từ đầu chỉ ngồi xem kỳ biến, mặc cho mấy người phía dưới đánh nhau đầu rơi máu chảy, hắn cũng không có mở miệng đồng ý cái nào. Về sau vẫn là lão hồ ly Tạ Hoàn hiểu được ý đồ của hoàngđế, lão ra tay trước chiếm tiên cơ, lập tức đệ trình tấu chương, thỉnh hoàng đế làm chủ khảo, thu nhận môn sinh thiên tử, phúc trạch khắp thiên hạ. Tấu chương dâng lên ngày thứ nhất, ngày thứ hai Tiêu Kỳ liền ân chuẩn, cuộc chiến trên triều đình lập tức chấm dứt.
Sau khi hạ triều, Tạ Hoàn cười mỉm chờ phía sau Tô Hưng Vũ, hai người sóng vai đi, ông ta vừa cười vừa nói: "Lần này còn nhờ có Tô lão đệ nhắc nhở một câu." Ở trong hậu cung Tạ gia cũng không có con gái làm phi tử, do đó không tinh thông nhanh nhạy các tin tức trong hậu cung. Lần trước ngẫu nhiên gặp Tô Hưng Vũ, lúc Tạ Hoàn đang phiền loạn vì tranh chấp vị trí quan chủ khảo trên triều đình, vừa vặn gặp ông ta, hai người liền uống chung một bữa rượu.
Mặc dù Tạ Hoàn khá chướng mắt Tô Hưng Vũ, nhưng thứ nhất do Tô Hưng Vũ có huyết mạch của Tô gia Khúc Châu, thứ hai nghe nói Hi Uyển Nghi kia rất được sủng ái, con trưởng Tô Thịnh Dương đang là thống lĩnh Kiêu Long Vệ. Cả nhà này đang từng bước thăng chức nên ông ta cũng đành quyết tâm bắt chuyện làm quen. Sau khi rượu say, Tô Hưng Vũ say rượu nói một câu, "Nếu đã là mở khoa thì thì phải là môn sinh thiên tử, như thế mới hợp pháp luật, thuận lý tình."
Lúc đó trong đầu Tạ Hoàn tỉnh táo ngay, nhớ đến sắc mặt mấy ngày này của hoàng đế, lập tức hiểu được. Ngày hôm nay bản tấu chương này quả nhiên được Hoàng thượng tán thưởng, Tạ Hoàn tự nhiên là muốn cảm tạ Tô Hưng Vũ.
Tô Hưng Vũ vẻ mặt mờ mịt, "Lão đại nhân, lời ấy có ý gì, vãn sinh thật sự không hiểu."
Tạ Hoàn nhìn dáng vẻ này của Tô Hưng Vũ, bất kể là hắn ta giả vờ hay là thật không nhớ nổi, tóm lại vẫn nhớ kỹ ân tình của người ta. Ha ha cười một tiếng nhìn Tô Hưng Vũ nói: "Tô lão đệ, khoa thi lần này là hy vọng của ông phải không?"
Nghe ra trong lời nói Tạ Hoàn có ý trêu chọc, Tô Hưng Vũ bất đắc dĩ cười cười, vẻ mặt tang thương, "Lão đại nhân ngài biết rõ rồi, nếu tôi có thể có biện pháp khác thì làm sao phải đi tới bước này chứ?" Đối với chuyện chuyển khẩu, trước đây trên triều đình phản đối kịch liệt, thế gia liên thủ bài xích, khống chế Hộ bộ Lại bộ không xuất tiền xuất người, chuyện này Tạ Hoàn trong lòng hiểu được. Nhưng lúc này lại nhắc chuyện này liền khiến Tô Hưng Vũ bỗng chốc cảnh giác.
Tạ Hoàn cười mỉm gật gật đầu, nhìn Tô Hưng Vũ nói: "Lẽ ra Tô giaKhúc Châu nửa tháng trước đã đến kinh đô, ai biết trên đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hôm qua mới đến kinh thành. Hẳn lão đệ cũng biết chuyện này chứ?"
Tô Hưng Vũ gật gật đầu, "Có nghe nói chút ít, nhưng cụ thể như thế nào lại không biết rõ lắm."
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, tựa như là rất hứng thú nói chuyện, Tạ Hoàn lại nói: "Dựa theo tin tức ta mới nhận được, lần này các đại thế gia trong bóng tối bố trí không ít môn khách dự thi, đối với chuyện này Tô lão đệ có tính toán gì không?"
Tô Hưng Vũ muốn từ khoa thi để tuyển các học sinh trúng tuyển làm quan viên Thiên Đinh Tư, mục đích chính là muốn lấy học sinh bần hàn đối kháng với thế gia. Nhưng nếu như lần này khoa thi bị thế gianắm trong bóng tối, đến lúc đó kết quả đưa ra tam giáp toàn là môn khách thế gia chiếm hết, như thế không phải là trò cười sao? Lúc đó thể diện hoàng đế để vào đâu? Thiên Đinh Tư phải chọn lựa quan viên sử dụng như thế nào đây?
Tô Hưng Vũ hơi kinh ngạc nhìn Tạ Hoàn, "Ý lão đại nhân…?"
Tạ Hoàn cười hơ hớ khoát khoát tay, "Lão phu trong nhà còn có chút việc, phải đi trước. Tô lão đệ ơi, có một số việc không phải đơn giản như ông nghĩ đâu."
Ở trước mắt bao người Tô Hưng Vũ cũng không thể làm ra hành vi thất lễ, chỉ hạ giọng nói: "Ý tốt của lão đại nhân hạ quan tâm lĩnh, ngày khác sẽ mới lão đại nhân uống rượu cảm tạ." Tạ Hoàn tỏ rõ thiện ý như thế nhất định có mưu đồ, nhưng ông ta nhận nhân tình lớn vậy thì ngày khác tất nhiên sẽ hồi báo.
Tạ Hoàn cười đi, Tô Hưng Vũ nhìn theo bóng lưng ông ta chau mày, nếu quả thật như Tạ Hoàn nói thì chuyện này sẽ vô cùng nghiêm trọng. Khó trách chuyện chủ khảo trước đây bọn họ lại đơn giản bỏ qua như vậy, chắc chắn đã âm thầm thương nghị sách lược rồi. Rốt cục là do ông ta ít giao tế quan hệ với mấy người này nên đúng là một chút tin tức cũng không thể biết được. Mà bây giờ Tạ Hoàn báo tin này cho mình, lại đúng thời điểm này. Nếu như lúc này bọn họ biết tin lập tức ra tay ngăn cản, như vậy chẳng khác nào làm mấy đại thế gia kia trở tay không kịp.
Tạ Hoàn cũng xuất thân thế gia, tại sao ông ta phải làm như vậy chứ?
Tô Hưng Vũ nhất thời không đoán rõ dụng ý thực sự của Tạ Hoàn, nhưng chuyện này đã vô cùng cấp bách, không thể bỏ mặc cũng không thể kéo dài.
Trở về Tô phủ, Tô Hưng Vũ vừa vặn gặp gỡ con trai cũng mới về. Bởi vì hắn ta là thống lĩnh Kiêu Long Vệ nên muốn tiến cung yết kiến hoàngđế dễ dàng hơn rất nhiều so với người khác. Người khác phần lớn là phải xin thỉnh gặp, mà Tô Thịnh Dương lại có thể tốc hành đến trước ngự tiền. Ông ta gọi con trai tới, nói sự việc một lần, nói xong liền nhìn thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của con, "Chuyện này liên quan trọng đại, tóm lại con phải nhanh chóng bẩm báo với Hoàng thượng, không thể để cho đám sâu mọt này phá hoại việc lớn được."
Tô Thịnh Dương vội vàng gật đầu, "Vâng, con hiểu rồi, con sẽ tiến cung ngay."
Tô Hưng Vũ gật đầu, "Mau đi đi, đúng là thời buổi rối loạn. Chỉ còn mấy ngày nữa là mở khoa thi mà mấy kẻ này lên kế hoạch chu đáo chặt chẽ, nếu không phải Tạ Các lão lộ ra tin tức cho ta, chỉ sợ chúng ta cũng bị lừa hết. Mở khoa thi, tuyển nhân sỹ xong mà mới biết thì có phải là bao nhiêu công sức chúng ta đổ sông đổ bể hết không."
Tô Thịnh Dương sắc mặt không đổi, đương nhiên cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này lập tức cũng không nói thêm gì, chỉ nói: "Con sẽ vào cung ngay, nhưng tin tức bên ngoài còn nhờ phụ thân nghe ngóng nhiều hơn. Hơn nữa, hôm nay Tô gia Khúc Châu kia lại đưa thiệp mời tới, mẫu thân mới vừa nói tin này cho con, cha, ngài xem …?"
Chân mày Tô Hưng Vũ nhíu chặt hơn, "Thật sự là chuyện lạ quá, nếu Tô gia Khúc Châu đã không coi trọng gì nhà chúng ta thì lúc này đưa thiệp mời có mục đích gì, chồn chúc tết gà, nhất định không có lòng tốt gì. Con cứ tiến cung trước đi, ta đi tìm mẫu thân con hỏi một chút."
Phụ tử chia tay, Tô Thịnh Dương lại như ngày thường thong thả tiến cung. Người bên ngoài cũng đã quen với vị Thống lĩnh đại nhân cực kỳ chăm chỉ này. Cho dù hạ triều cũng thường xuyên vào cung kiểm tra hình hình bên Kiêu Long Vệ. Nhất là trong chuyện thao luyện Kiêu Long Vệ thì vị thống lĩnh đại nhân trẻ tuổi này thủ đoạn cực kỳ nghiêm khắc. Cho dù tuổi trẻ cũng không hề lơ là giảm ý thức luyện tập, không nghỉ một ngày. Từ khi xây dựng Kiêu Long Vệ đến bây giờ mới bao nhiêu thời gian đâu, nhưng dưới thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn của Tô Thịnh Dương, đội ngũ quân binh đã có một khí thế hùng mạnh chưa từng có.
Do đó Tô Thịnh Dương tiến cung gặp hoàng đế cũng không khiến ai hoài nghi bất cứ điều gì. Hắn ta cứ thế đi thẳng một đường đến Sùng Minh Điện. Quản Trường An mới vừa từ trong đại điện lui ra ngoài, liếc mắt liền thấy Tô Thịnh Dương, lập tức cười mỉm tự mình chào đón, "Tô đại nhân, không phải là mới vừa hạ triều sao, sao đại nhân lại quay lại?"
Tô Thịnh Dương cười cười, "Quản công công, không phải là ta vừa về mới nhận được một tin tức, do đó lại vội vã quay lại yết kiến Hoàng thượng sao, không biết lúc này Hoàng thượng có rảnh không?"
"Ngài đến đúng lúc, Tô đại nhân chờ một chút, nô tài đi vào bẩm báo một tiếng."
"Làm phiền công công." Tô Thịnh Dương chắp tay với Quản Trường An.
Quản Trường An khẽ nghiêng người tránh đi rồi mới xoay người đi vào đại điện. Rất nhanh Quản Trường An liền đi ra mời Tô Thịnh Dương vào.
Trong đại điện Tiêu Kỳ buông tấu chương trong tay xuống, nhìn Tô Thịnh Dương vẫn mang một thân nhung trang đi tới, vừa cười vừa nói: "Tri Hành, cậu vội vã quay lại như thế, có chuyện gì sao?"
Tri Hành là tên chữ Tô Thịnh Dương, Tiêu Kỳ gọi hắn ta như vậy là tỏ rõ ý thân cận.
Tô Thịnh Dương cũng không dám có chút đắc ý nào, cực kỳ cung kính nghiêm túc trả lời: "Quả thật có một chuyện trọng yếu phải bẩm báo Hoàng thượng." Lập tức liền kể lại mọi chuyện rõ ràng, cuối cùng tổng kết, "Nếu như chuyện này là thật, thì đặc biệt nghiêm trọng. Hoàng thượng mở khoa thi vốn là muốn tuyển hiền tài, ân trạch thiên hạ với những sỹ tử nghèo, bần hàn. Nhưng bây giờ lại bị người khác làm rối kỉ cương như thế, quả thật đáng giận đến cực độ. Nếu như không thể hành động ngăn cản, chỉ sợ sẽ tổn hại sâu xa."
Tiêu Kỳ nghe mấy lời Tô Thịnh Dương nói, đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức giận dữ, "Được lắm, thật sự là giỏi, thật sự là hạ thần tốt của trẫm. Dám nghĩ ra phương pháp thế này, có thể thấy bọn họ quá càn rỡ to gan."
Tô Thịnh Dương nghe vậy đầu cúi xuống thấp hơn, ngoài miệng lại nói: "Mở khoa thi, tuyển hiền sĩ, vốn là việc vì dân vì nước. Dù cho có tiểu nhân trong bóng tối hành động mưu mẹo nham hiểm, chỉ cần nghĩ ra đối sách cũng không đáng phải sợ hãi." Triều đại này mở khoa thi vốn đã rất khó khăn gian nan, trong triều đình đa số quan viên đều đi lên bằng con đường tiến cử. Giờ lại gặp gỡ chuyện thế này, Hoàng thượng đương nhiên nổi giận.
Huống chi, khoa thi làm rối kỉ cương, thân là đế vương không thể không căm ghét, chuyện này quan hệ trọng đại đến chính sách cai trị quốc gia, nhất định không thể coi thường.
Tiêu Kỳ cười lạnh một tiếng, nhìn Tô Thịnh Dương hỏi: "Chuyện này là Tạ Hoàn nói?"
"Dạ, đúng là Tạ Các lão nói riêng với gia phụ."
Lão thất phu Tạ Hoàn này, không trực tiếp bẩm báo với hắn, ngược lại đi vòng thắt gút tìm tới Tô Hưng Vũ, giảo hoạt đến cực độ.
"Nếu đã là như thế, chuyện này cần phải nghiêm tra. Tri Hành, ngươi mang người lập tức bí mật điều tra đối chiếu sự thật, nếu như đích thực không lầm, lập tức tìm những chứng cứ có liên quan."
"Vi thần tuân mệnh." Tô Thịnh Dương nói, "Nếu như là thật, mấy người này phải xử lý thế nào ạ?"
"Trước khi mở khoa thi thì không cần làm bất cứ hành động gì, tránh cho bọn tiểu nhân này biết được lài mưu đồ đối sách sau lưng. Trẫm sẽ tự có biện pháp xử trí bọn họ!"
"Dạ, vi thần cáo lui, lập tức sẽ đi thăm dò chuyện này."
Sau khi Tô Thịnh Dương lui ra, Tiêu Kỳ ngồi một mình trong đại điện, trong không gian trống trải yên tĩnh, hắn thậm chí cũng có thể nghe được tiếng tim mình nhảy lên dồn dập.
Thật sự là rất giỏi, khó trách đám người Tào Quốc công sau khi phản đối kịch liệt lại an tĩnh lại, hắn còn tưởng rằng mấy người này đã buông tha, không nghĩ tới dám ở sau lưng nảy mưu mô thế này. Mấy đám thế gia kia, hàng năm đều có môn khách vào cửa không ít, trong số những người này đương nhiên cũng có người tài giỏi. Nếu bọn họ vì chuyện kia giả tạo xuất thân hộ tịch, đổi thành lương dân dự thi, lại thêm người chủ quản chuyện này vốn là người có quan hệ với thế gia, đương nhiên có thể thuận lợi qua cửa. Đợi đến sau khoa thi, chính mình bổ nhiệm người mới vào tam giáp, mấy người này dựa vào xuất thân lương dân trúng cử sau đó lại bán mạng làm việc cho thế gia. Lúc mình cần đến họ mới biết chuyện này thì phải tức đến ૮ɦếƭ được.
Mấy kẻ này, khinh người quá đáng!
Tự Cẩm đang đu dây trong Di Cùng hiên, bởi vì có đôi khi thật sự quá nhàm chán, nàng liền sai người ta làm một bàn đu dây để chơi đùa. Sau khi Tiêu Kỳ biết được liền sai Nội Đình Phủ làm hai cái cột cao lớn rắn chắc, chạm trổ sơn phết, dùng gỗ quý làm một bàn đu dây cho nàng. Bàn đu dây xa hoa thật sự khiến nàng vui vẻ mấy ngày.
Đang khoái trá ngồi trên bàn đu được Vân Thường đẩy, liền thấy Diện Mi vội vã từ ngoài điện đi vào. Tự Cẩm kêu Vân Thường dừng lại, nhìn Diện Mi hỏi: "Sao vậy?"
"Chủ tử, Hoàng thượng đến. Nô tỳ nhìn vẻ mặt Hoàng thượng rất không ổn, người cẩn thận chút." Diện Mi hạ giọng nói.
Vì chiếc bàn đu dây khá lớn nên không thể để ở trong nhà chính, chỉ đặt ở hậu điện trong nội viện. Tự Cẩm nghe vậy liền xuống bàn đu dây, đứng chỗ đó để Vân Thường sửa sang lại xiêm y cho nàng, rồi mới nói: "Ta biết rồi."
Không biết lại có chuyện gì chọc Tiêu Kỳ nổi giận, Tự Cẩm chỉ đành làm lính cứu hỏa ra trận một lần nữa, trong lòng vạn phần khổ bức.
Từ hậu điện đi lên hành lang gấp khúc, thẳng một đường tới tiền điện, vừa rẽ ngoặt, đi qua cửa bên, quả nhiên liền nhìn thấy Quản Trường An đứng trước cửa, nét mặt không biểu lộ gì. Vừa thấy Tự Cẩm đi tới, ánh mắt Quản Trường An sáng lên tựa như sói nhìn thấy thịt. Chỉ thấy hắn ta tự mình đón nàng, thi lễ một cái nói: "Nô tài thỉnh an Uyển Nghi chủ tử."
Nịnh nọt như thế, thấy rõ lần này Tiêu Kỳ là thật sự tức giận.
Tự Cẩm bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn Quản Trường An, "Chào Quản công công."
Quản Trường An chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy qua cổ, biết dáng vẻ nóng bỏng của mình làm chướng mắt Hi Uyển Nghi. Nhưng đây không phải là không có biện pháp sao, ai bảo Hi Uyển Nghi có biện pháp dụ dỗ được Hoàng thượng nguôi giận. Nếu như người khác có bản lãnh đó, hắn ta cần gì tới nơi này nhìn sắc mặt Hi Uyển Nghi chứ.
Tự Cẩm hít sâu một hơi, lúc này mới nhấc chân đi vào, bên ngoài không thấy người liền vén rèm lên trực tiếp đi vào trong. Đi vào quả nhiên nhìn thấy Tiêu Kỳ nửa nằm nửa ngồi ở gần cửa sổ trên giường lớn nét mặt tối sầm, trên trán viết chữ to“chớ dại tiến gần”. Từ sau lần trước đầu giường đánh nhau cuối giường hòa hảo, hai người lại như trở lại thời gian thân mật trước đây, nhưng cũng đã lâu không nhìn thấy vẻ mặt tối sầm như thế của Tiêu Kỳ.
Tự Cẩm đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, Tiêu Kỳ thấy nàng đi qua liền nắm tay nàng cũng không nói chuyện, ngửa đầu nhìn tấm màn che thêu rồng ngũ sắc không biết rõ đang suy nghĩ gì. Tự Cẩm bị hắn cầm tay, dù sao cũng đã thành thói quen, liền ngồi xuống, tự mình cũng nửa dựa vào trên gối, nửa dựa sát vào bên cạnh hắn.
Tiêu Kỳ nhìn thấy Tự Cẩm ngồi xuống liền giơ tay kéo nàng vào trong иgự¢, nhưng cũng vẫn không muốn nói chuyện. Hắn đang đầy bụng lửa giận, vừa tức mấy kẻ kia quá to gan lớn mật, chuyện như thế cũng dám làm được lừa gạt mình. Lại tự giận mình bị người khác lường gạt mà không phát giác được gì. Nếu không phải Tạ Hoàn lén để lộ tin tức, có phải hay không đợi đến khi ván đã đóng thuyền hắn mới biết rõ? Nếu như đến khi đó, hắn làm sao đối mặt với cả triều văn võ, bọn họ có cảm thấy hắn giống như một tên ngốc bị bọn họ đùa giỡn ở trong lòng bàn tay hay không?
Làm một vị hoàng đế, Tiêu Kỳ cảm thấy rất thất bại. Cảm giác thất bại này nồng đậm trong tâm trí hắn, không ngừng xoay chuyển.
Tự Cẩm hoàn toàn không biết rõ Tiêu Kỳ đang giận cái gì, lại không dám tùy tiện nói chuyện, ai mà biết câu nói kia có ᴆụng trúng cơn tức của hắn hay không, bị nổ tan xương nát thịt thì làm sao? Tiêu Kỳ này, bề ngoài thì có vẻ khoan dung rộng lượng, kỳ thật trong xương tủy thì nhớ dai thù lâu, người này thích nhất là tìm cơ hội tính sổ người ta.
Cũng không thể nói chuyện không vui, chẳng phải là làm cho nàng hoạ vô đơn chí. Không thể nói chuyện quá vui, như thế không phải là công khai đánh vào mặt hắn, hắn đang tức giận như thế mà mình lại vui vẻ thì chẳng phải quá ngốc sao. Nghĩ tới nghĩ lui, lại không thể cứ im lặng mãi như vậy, quá lúng túng. Tự Cẩm suy nghĩ một chút, liền nói đến bàn đu dây trong sân hậu điện, nói nàng mấy ngày nay đều nghĩ đến làm sao có thể dùng bàn đu dây chơi được một trăm lẻ tám kiểu trò chơi.
Giọng nói Tự Cẩm nhu hòa, lúc cao lúc thấp, lời nói êm tai khiến cho thần kinh người đang căng thẳng cũng phải dần dần dịu lại. Liên tục nói hơn nửa canh giờ, lúc đó mới nhìn thấy nét mặt Tiêu Kỳ hòa hoãn xuống, trong lòng thở ra một hơi. Từ chuyện bàn đu dây, Tự Cẩm còn nói đến sinh nhật của Quý phi mấy ngày sau, nửa ra vẻ buồn rầu tố khổ, "Thần thi*p cũng không biết phải tặng lễ vật sinh nhật gì cho Quý phi nương nương mới tốt, mấy ngày nay đều đang suy nghĩ chuyện này."
Tiêu Kỳ nghe đến đó không khỏi liền nhớ tới Tào Quốc công công khai bày tỏ đồng ý với việc mở khoa thi. Ai bảo hoàng đế lấy tiểu công chúa ra mở đường, cho nên Tào Quốc công làm gì cũng không thể hủy đi vinh quang của Quý phi và Tiểu công chúa. Công khai tận lực đồng ý, kết quả người này trong bóng tối lại cấu kết với đám người thế gialàm ra chuyện thế này, quả thực là như tát thẳng vào mặt Tiêu Kỳ.
Lúc này nghe Tự Cẩm nhắc tới sinh nhật quý phi, mặt Tiêu Kỳ lại sầm xuống nói: "Quý phi thứ tốt gì mà chưa thấy qua, nàng không cần cố gắng lấy lòng nàng ta, không cần thiết."
Tự Cẩm vốn không nghĩ tới Tiêu Kỳ sẽ nói gì, nghe giọng nói hắn không vui, xem ra lần này sự tức giận của Tiêu Kỳ nhất định có liên quan đến Tào Quốc công. Hay quá, nhà Quý phi lại tự giẫm chân mình, Tự Cẩm rất vui vẻ.
Trong lòng vui vẻ, Tự Cẩm vẫn ân cần nhìn Tiêu Kỳ, "Thần thi*p đâu thèm nịnh nọt người khác, thi*p chỉ không muốn bị người khác chế giễu. Chính bởi vì tầm mắt Quý phi nương nương cao, thi*p mới muốn chuẩn bị kỹ càng."
Tiêu Kỳ hừ một tiếng.
"Hừ" là ý gì chứ? Tự Cẩm bất lực không giải thích được, suy nghĩ một chút lại nói: "Lần này sinh nhật quý phi nương nương, Hoàng hậu nương nương nhận được ý chỉ của hoàng thượng muốn tổ chức tiệc lớn, mấy ngày nay đều vất vả vì chuyện này. Thần thi*p chưa từng trải qua chuyện như thế, không thể phân ưu với Hoàng hậu nương nương, lại cũng không muốn gây thêm phiền toái cho Hoàng hậu nương nương, nếu không thi*p vội làm gì."
Tiêu Kỳ nghe vậy liền nhìn Tự Cẩm, ngay cả nàng cũng biết không thể gây thêm phiền toái cho người đã đề bạt nàng là hoàng hậu. Hắn nuôi nhiều triều thần như thế, có ai có thể nghĩ cho hắn như vậy không? Mấy kẻ kia, ngay cả so với một nữ nhân cũng không bằng. Tự Cẩm còn biết có ơn báo đáp, những kẻ kia thì tình người cũng không có.
"Nếu như những đại thần kia của trẫm có thể có một nửa lòng tri ơn của nàng thì trẫm... Cũng không cô độc như vậy." Tiêu Kỳ ngửa đầu thở dài.
Tự Cẩm chau chau mày, "Hay là những tên khốn kiếp kia lại chọc giận hoàng thượng?"
Nghe Tự Cẩm xưng hô những kẻ kia là "Khốn kiếp", Tiêu Kỳ bị nàng trêu chọc nhịn không được cười, "Thật sự là cái gì cũng dám nói, nếu truyền đi ra ngoài, những kẻ \'Khốn kiếp\' kia sẽ mắng ૮ɦếƭ nàng."
"Ngay cả thần tiên còn bị người mắng mà, thi*p bị chửi vài câu thì tính là cái gì chứ. Bọn họ làm gì để người giận, hoàng thượng nói cho thi*p nghe một chút, thi*p trút cơn giận cho người. Thi*p có nhiều ý xấu lắm."
"Nào có ai nói mình như vậy?" Lúc này còn chút gì tức giận thì Tiêu Kỳ cũng đã bị Tự Cẩm làm cho tiêu tan hết. Trong lúc hắn đang khổ sở như vậy, nàng dám nói thế trút giận cho mình, biết rõ nàng nói đùa nhưng trong lòng vẫn rất được an ủi. Cánh tay ôm nàng lại siết chặt hơn một chút mới lại nói: "Nàng nói đúng, ngay cả thần tiên đều có lúc bị người ta mắng chủi, trẫm thân là vua của một nước thì cũng cần phải tự kiềm chế bản thân, sao có thể bởi vì nhất thời chướng mắt mà tức giận không thể tiêu tan chứ."
"Người khác càng bắt nạt chúng ta, chúng ta càng phải cười thật vui vẻ. Nếu ta khóc, bọn họ càng thêm đắc ý, không thể tiện nghi cho bọn họ được."
Nghe lời nói trẻ con của Tự Cẩm, nhưng cũng có mấy điểm có lý ở bên trong, lúc này tinh thần Tiêu Kỳ đã thả lỏng. Những lời nghẹn khuất không muốn nói lúc trước cũng phải tuôn ra.
Tự Cẩm nghe xong cũng sững sờ, đám người này đâu chỉ to gan lớn mật, đây căn bản là không coi Tiêu Kỳ ra gì mà.
"Làm rối kỉ cương trường thi, chuyện này quan hệ đến hưng suy của quốc gia, mấy kẻ này quả thực là không muốn sống nữa!" Tự Cẩm tức đến nỗi suýt nhảy dựng lên, thật nham hiểm. Chuyện này nếu duyệt danh sách quan viên từ học sinh trúng cử sẽ có quan hệ đến tiền đồ của Thiên Đinh Tư, liên quan đến phụ thân nàng. Mấy kẻ này muốn cắt đứt tiền đồ của người nhà nàng, Tự Cẩm có thể không tức giận sao?