Đổng Hiền phi lúc này liền cười cười, nhìn mọi người nói: "Ta thấy trong vườn hoa nở đua chen tươi đẹp, không bằng trưa nay chúng ta đây bên trong xếp đặt tiệc ngắm hoa ở chỗ này, mọi người về cung của mình cũng nhàm chán, hội tụ một chỗ cho náo nhiệt một chút."
"Chủ ý rất hay, Bản cung cũng không thích về ăn trưa một mình, lời của Hiền phi tỷ tỷ như thể lấy từ trong tim muội ra vậy." Mai Phi là người đầu tiên đồng ý.
Lý Chiêu Nghi cười cười, "Thi*p đương nhiên là phụng bồi nương nương, hoa tươi rượu ngon, rất tốt, Mai Phi tỷ tỷ nói đúng lắm, nhiều người rất vui."
"Hi Uyển Nghi thì sao? Muội khác với chúng ta, sợ là muội rất bận rộn, chẳng thèm quan tâm đâu." Ngọc Quý Tần nhìn Tự Cẩm hỏi từng câu từng chữ.
Mới thoạt nghe thì câu này chẳng có ngĩa gì, nhưng ngẫm nghĩ sâu xa mà xem. Cái gì gọi là khác với chúng ta chứ? Cái gì là chẳng thèm quan tâm đây? Không phải là muốn nói trong mắt Tự Cẩm không coi ai ra gì, muốn chụp mũ nàng sao?
Tự Cẩm biết rõ thời gian qua Ngọc Quý Tần không thích mình, cô ta tỏ ra đối chọi gay gắt như vậy cũng không ngoài ý liệu. Nhưng điều Tự Cẩm không thể tưởng tượng được là, dưới con mắt bao người lại còn có thể nói mấy lời khó nghe như thế thật sự chỉ có một mình Ngọc Quý Tần. Huống chi, hai người đều là người của Hoàng hậu, ngay cả người của Quý phi cũng còn phải giả vờ giả vịt hòa thuận ngoài mặt kìa. Nhưng quan trọng là người ta cũng chẳng thèm quan tâm chuyện này.
Quở trách thẳng mặt, liên tiếp làm khó Tự Cẩm, chắc hẳn đầu óc cô ta có vấn đề.
Tự Cẩm nhìn Ngọc Quý Tần cũng không phải không tức giận, có điều người không có đầu óc như Ngọc Quý Tần, ở trong hậu cung này cũng chẳng qua là khẩu súng trong tay người khác, sớm một sẽ có một ngày lau súng ςướק cò, tự làm mình bị thương mà thôi. Nét tươi cười trên mặt nàng không hề thay đổi, mang theo vài phần cẩn thận nói: "Thần thi*p cũng không có việc gì khác, vài vị tỷ tỷ có hứng thú như thế, thi*p tất nhiên là nguyện ý phụng bồi."
Kể từ lúc Tự Cẩm đi vào vẫn một mực im lặng không nói gì Tề Vinh Hoa, lúc này cũng cùng cười theo nói: "Thi*p và Phương Nghi muội muội cũng muốn tham gia tiệc vui với các vị tỷ tỷ, cũng không biết các tỷ tỷ có chê chúng thần thi*p thô kệch không."
Đậu Phương Nghi cũng vội vàng gật đầu, miệng kín đáo cười lặng lẽ nhìn mọi người, vẻ đơn giản mang chút căng thẳng e ngại cũng làm người khác rất thương tiếc.
"Đều là tỷ muội trong cung, không được nói cái gì ghét với yêu, dù ai ở lại chúng ta cũng có thể vui vẻ một hồi." Hiền phi cười nói.
Mặc dù Tự Cẩm không thích những kiểu tụ hội thế này, cả đám vợ bé tranh giành một nam nhân, vậy mà trên mặt mọi người còn phải tươi cười, sau lưng thì không biết người nào sẽ đâm sau lưng nhau cũng phải cố làm ra một kiểu gia đình mẫu mực để làm gì chứ. Nhưng đây chính là hậu cung, ngươi chỉ có thể thích ứng với nó, không thể bắt nó thích ứng ngược lại với ngươi.
Tự Cẩm biết rõ chính mình phải dần quen cuộc sống như vậy, trước kia nàng vị phần thấp có thể núp ở Di Cùng hiên không đi ra. Nhưng có lẽ về sau sẽ càng lên cao, khó tránh khỏi phải giao tiếp xã giao với mọi người. Cho dù không tính làm bằng hữu thì cũng phải tận lực giảm bớt kẻ địch.
Mặc dù là cung phi, ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, tán gẫu nhiều lắm cũng chính là mấy chuyện loanh quanh xiêm y, đồ trang sức, thức ăn. Xiên y của ai may theo kiểu mới, trang sức của ai tinh xảo quý giá, Ngự Thiện phòng hôm nay làm món ăn ngon gì… Tự Cẩm ngồi một bên làm cọc gỗ, ngẫu nhiên cũng sẽ nói vào một hai câu nhưng hầu hết là không nói thêm gì.
Tối qua chuyện hoàng đế ngủ lại Di Cùng hiên khắp trong hậu cung đều biết rõ, danh tiếng hiền lương thục đức của Hoàng hậu nương nương lại một lần nữa chiếm được lòng người, ai cũng tấm tắc khen ngợi. Mọi người vốn đã không ưa dung nhan mỹ miều của Tự Cẩm, hơn nữa vị phần nàng khá thấp, nói tới nói lui liền không có ai để ý tới nàng, như thể cố tình bỏ nàng qua một bên.
Tự Cẩm khoáng đạt da mặt lại dày, đương nhiên không sẽ để ý chuyện này. Nàng ngược lại còn cảm thấy mỹ nhân không chủ động nói chuyện thì càng thở phào nhẹ nhõm. Nàng đang vào tuổi thiếu nữ phát triển nảy nở nhất. Trước đây lúc còn nhỏ thì đường nét chưa rõ ràng, còn có thể thấy vài điểm giống Quý phi, cũng là nguyên nhân Hoàng hậu giữ nàng lại trong cung. Nhưng con gái mười tám thay đổi rất lớn, đường nét hoàn mỹ mềm mại, mặt mày tinh xảo. Hơn nữa Quý phi là người khá kiêu ngạo nên nhìn có vẻ cao quý diễm lệ. Còn Tự Cẩm lại có khí chất nhu hòa, uyển chuyển hàm xúc xuất thần, hai tính cách trái ngược, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược tạo nên hai khí chất khác hẳn, khiến Tự Cẩm và quý phi thật sự là càng ngày càng không giống.
Nếu so sánh thì quý phi chính là hoa hồng có gai, Tự Cẩm chính là hoa lan u tĩnh dưới ánh trăng, mỗi người một vẻ.
Trong hậu cung không thiếu mỹ nhân, nhưng so sánh mọi người ngồi trong đình, mặc dù trên cơ bản Mai Phi và Tự Cẩm miễn cưỡng ngang hàng nhưng Tự Cẩm còn trẻ tuổi, tiểu cô nương tuổi trẻ, nước da mềm mại non tơ đến nỗi như thể bấm ra nước, lại có dung nhan diễm lệ, muốn người khác không ghen tị cũng khó. Bạn đang đọc truyện tại <a href="https://thichtruyen24h.com/">ThíchTruyện.VN</a>
Năm đó quý phi vào cung, tươi đẹp rực rỡ áp chế lục cung, làm người ta cơ hồ không thở nổi. Thật khó khăn mới đến lúc hoàng đế giảm bớt sủng ái với quý phi, đúng lúc mọi người đang có thể thở phào nhẹ nhõm thì hoàng hậu lại tuyển vào một Tô Tự Cẩm. Trước kia nàng tuổi còn nhỏ, mọi người cũng chỉ coi như trò đùa của Quý phi, người nào mà không biết hoàng hậu lưu Tô Tự Cẩm lại vì cái gì chứ?
Nhưng giờ mọi người lại cười không nổi. Một người bình thường trong mắt họ cứ thế mà trở thành Quý phi “thứ hai”. Tất cả mọi người biết rõ, dựa vào sự thịnh sủng của nàng, nếu không phải nhà mẹ đẻ Tô Tự Cẩm còn yếu thế, chỉ sợ vị phần nàng cũng sẽ không ở Uyển Nghi mà còn lên cao nữa.
"Nghe nói tiểu công chúa đã khỏe lại thật rồi, lần này cuối cùng quý phi nương nương cũng có thể yên lòng. Tháng sau chính là sinh nhật của Quý phi nương nương, chắc lúc đó trong cung lại thêm một hồi náo nhiệt nữa đây."
"Năm ngoái quý phi nương nương có thai không thích hợp tổ chức tiệc vui, năm nay chắc sẽ không thể bỏ qua."
"Nghe nói Hoàng thượng cố ý tổ chức sinh nhật thật lớn cho quý phi nương nương, đến lúc đó trong hậu cung này thật sự sẽ cực kỳ náo nhiệt."
Mọi người mỗi người một câu nói qua nói lại chuyện này. Tự Cẩm trong lòng cũng cân nhắc, sắp tới sinh nhật của Quý phi. Năm ngoái lúc ấy Quý phi đang lo bảo vệ chăm sóc thai nhi trong bụng, tuyệt đối không muốn xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, do đó cũng không tổ chức sinh nhật. Giờ đã sinh công chúa, lại là Quý phi cao quý, muốn lặng lẽ an phận cũng không thể nào được.
Mấy người này nói trước mặt nàng, cái gì mà Hoàng thượng cố ý tổ chức tiệc sinh nhật lớn cho Quý phi, không phải là muốn nhìn xem nàng phản ứng thế nào sao? Chuyện này có gì đáng để ghen chứ, không nói chuyện khác, chỉ bằng gia thế của quý phi cũng đáng được tổ chức một đại tiệc mừng sinh nhật.
Mọi người nhìn Tự Cẩm trên mặt mang nụ cười ngọt ngào, nghe bọn họ nhắc đến tổ chức tiệc sinh nhật lớn cho Quý phi lại còn tỏ vẻ cực kỳ đồng ý, lập tức cảm thấy chán ngán. Mọi người muốn nhìn là Hi Uyển Nghi ghen tị ra mặt, dáng vẻ thế này chẳng phải là làm người ta thất vọng sao?
"Hi Uyển Nghi muội muội đã nghĩ xem sẽ tặng quà sinh nhật gì cho quý phi nương nương chưa vậy?"
Tự Cẩm nghiêng đầu nhìn người hỏi Lý Chiêu Nghi, chỉ thấy nàng ta nói cười thân mật, sắc mặt nhu hòa đang nhìn mình. Sớm đã không còn chút bóng dáng kênh kiệu hung ác lúc nàng ta đạp mình đi tới Y Lan hiên. Tự Cẩm cũng hơi thẹn thùng nhìn nàng ta, "Thần thi*p còn chưa nghĩ kỹ, Quý phi nương nương xuất thân cao quý, cái gì quý hiếm trân bảo mà chưa từng xem qua, chỉ sợ thần thi*p cũng không thể tặng được món quà gì khiến nương nương hài lòng, chỉ có thể nhất tận tâm ý thôi."
Lý Chiêu Nghi bình thản nhìn Tự Cẩm mấy giây, sau đó mới khẽ cười một tiếng, "Nhìn phần tâm ý khó được này của muội, chắc hẳn nương nương sẽ thích."
Tự Cẩm giả vờ e lệ sợ sệt cúi đầu, ngươi giả bộ, ta cũng biết vậy.
Lý Chiêu Nghi nhìn bộ dạng này của nàng, cảm thấy tởm như ăn phải con ruồi, thu hồi vẻ tươi cười, quay đầu đi không thèm quan tâm Tự Cẩm nữa.
Hiền phi nâng chung trà nhỏ lên khẽ nhấp một ngụm trà, ánh mắt lướt từ Lý Chiêu Nghi sang Tự Cẩm, rồi lại nhìn về phía Mai Phi, cười khanh khách nói: "Năm nay Ngự Hoa viên hoa nở đẹp hơn so với năm ngoái, thấy rõ các thợ thủ công của Ngự Hoa viên tốn rất nhiều công phu chăm sóc. Từ chỗ này đi sang bên cạnh, lại đi lên phía trước không xa chính là Nhạc Cảnh cung của Mai Phi, muội chỉ cần ngồi ở cửa điện là có thể ngắm bao nhiêu cảnh đẹp rồi."
Mai Phi nghe Hiền phi trêu ghẹo liền nói: "Hiền phi tỷ tỷ hâm mộ muội làm gì chứ, Hưng Khánh cung kia của tỷ cao quý xa hoa hơn muội biết bao nhiêu lần mà nói, rộng rãi thoáng đãng, mặt trời soi rọi khắp nơi. Tỷ tỷ lại là người đoan trang phóng khoáng, chưa chắc đã yêu thích hoa cỏ như muội."
Nữ nhân trong hậu cung này, ngoài so vị phần cao thấp, so trang sức, y phục thì ngay cả cung điện mình ở cũng thích so sánh với người khác.
"Nói ra thì phải nhắc đến Di Cùng hiên của Hi Uyển Nghi muội muội, không chỗ nào tốt hơn nơi đó. Năm xưa Quý phi nương nương cũng chọn trúng Di Cùng hiên mà không được toại nguyện đấy."
Lời của Ngọc Quý Tần vừa nói, sự chú ý của mọi người lập tức lại tập trung trên người Tự Cẩm. Tự Cẩm thật hận không thể đá cho Ngọc Quý Tần một cú bay ra ngoài, nghe nàng ta nói, chỉ đơn giản u mê ngẩng mặt lên nhìn mọi người, "Thần thi*p cũng không chú ý cái này, chỉ là nghe theo sự phân phó của Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương. Nếu Ngọc Quý Tần tỷ tỷ thích, tỷ chỉ cần đi nói với Hoàng hậu nương nương, muội muội rất vui lòng đổi với tỷ tỷ." Di Cùng hiên này cũng không phải là nàng muốn tới, các ngươi ai hâm mộ thì đi kiếm người có quyền cho ở đấy, ở đây ghen tị thì làm được cái gì chứ.
Nghe lời này, Hiền phi vò khăn cười một tiếng nhìn về phía Ngọc Quý Tần, quả nhiên thấy sắc mặt Ngọc Quý Tần cũng thay đổi. Không nghĩ tới Hi Uyển Nghi này nhìn nhu mì hiền hòa, nói năng lại lợi hại đến thế. Người khác không biết nhưng nàng ta biết rõ, Ngọc Quý Tần thật sự đã từng đề cập chuyện này với Hoàng hậu nương nương, nhưng lại bị giáo huấn một buổi. Giờ trong lúc vô tình Hi Uyển Nghi vạch trần vết sẹo của Ngọc Quý Tần, với tính cách Ngọc Quý Tần chỉ sợ lại ghi thêm một khoản nợ.
Lý Chiêu Nghi cũng che miệng cười, nàng ta cũng không thích Ngọc Quý Tần. Tính cách Ngọc Quý Tần có mấy điểm giống với Cẩm Tiệp Dư bị "Bệnh ૮ɦếƭ", đích thực không phải là người đáng yêu. Lúc này Hi Uyển Nghi làm Ngọc Quý Tần bị sượng như thế, nàng ta rất nguyện ý xem náo nhiệt. Di Cùng hiên kia là chỗ ai cũng có thể ở sao? Ai không muốn tới chỗ đó ở chứ, chỉ cách Sùng Minh Điện của Hoàng thượng có một đoạn đường ngắn ngủi cỡ uống ly trà, vừa đi là tới liền.
Lúc Hi Uyển Nghi chưa vào ở Di Cùng hiên, Hoàng thượng xử trí hết công vụ, đi tản bộ loanh quanh thuận chân có thể đi qua. Di Cùng hiên bị Hoàng hậu nương nương và Quý phi nương nương theo dõi chặt chẽ. Hoàng hậu là quốc mẫu chí tôn sao có thể ở một chỗ nhỏ bé như Di Cùng hiên, Quý phi lại nghĩ người có địa vị cao phải đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp. Nhưng hoàng hậu làm sao để Quý phi chiếm tiện nghi gần quan hưởng lộc như thế. Hai người so tài cao thấp, Di Cùng hiên liền thành chỗ đặt sân khấu xem diễn. Ai biết được Hoàng thượng lại đột nhiên thưởng cho Hi Uyển Nghi làm chỗ ở, miệng vàng lời ngọc đã nói ra, ai dám nói một chữ không?
Đã hơn một năm nay, quý phi cũng muốn kêu Hi Uyển Nghi đổi chỗ ở. Nhưng thứ nhất bởi Hoàng hậu cực lực ngăn trở, thứ hai Hoàng thượng cũng không có ý tứ kia nên chuyện này dĩ nhiên không giải quyết được gì. Mấy người các nàng có thèm đỏ mắt cũng chỉ dám để ở trong lòng, người nào không biết mờ ám bên trong này, nói cho cùng chẳng qua là Hi Uyển Nghi quá may mắn chiếm tiện nghi mà thôi.
Hết lần này tới lần khác Ngọc Quý Tần nói lời ngu ngốc, bị Hi Uyển Nghi chặn trở về cũng đáng đời!
Di Cùng hiên mọi người đều biết, không ai xa lạ gì đối với chỗ đó. Những ngày trong hậu cung có việc vui mừng, ở chỗ đó không thiếu lần đặt sân khấu mở yến tiệc. Nhưng kể từ sau khi Tự Cẩm vào ở, có thể nói Di Cùng hiên trở thành một nơi mà mọi người đều lẩn tránh. Người có vị phần cao há có thể hạ mình trước người có vị phần thấp hơn mình mà đi tới chỗ ở của một Uyển Nghi nhỏ nhoi. Người có vị phần thấp hơn so với Tự Cẩm thì cũng không có gì giao tình, đương nhiên không tùy tiện đến nhà người khác.
Lúc ấy mọi người kéo đề tài nói chuyện đến Di Cùng hiên, Lý Chiêu Nghi liền nhìn Tự Cẩm vừa cười vừa nói: "Nhắc đến thì chúng ta thật đúng là chưa từng đi tới chỗ Uyển Nghi muội muội thăm hỏi. Cải lương không bằng bạo lực, nếu không ngày hôm nay chúng ta tổ chức tiệc ở Di Cùng hiên đi, mọi người cảm thấy như thế nào?"
Trong phút chốc trong đình yên tĩnh.
Tề Vinh Hoa ngẩng đầu thật nhanh lên nhìn Tự Cẩm một cái, Tự Cẩm vừa vặn cũng ngẩng đầu nhìn Lý Chiêu Nghi, ánh mắt của hai người ở không trung ᴆụng nhau, sau đó tránh ra cực nhanh.
"Các vị tỷ tỷ có thể tới chơi đương nhiên là vinh hạnh của Di Cùng hiên, vẻ vang cho kẻ hèn này, thần thi*p rất hoan nghênh." Mặc kệ Lý Chiêu Nghi có chủ ý gì, Tự Cẩm lúc ấy cũng không tiện từ chối trước mặt nhiều người như vậy, nếu không chẳng phải là đắc tội tất cả hay sao.
Chẳng qua là tới ăn uống một bữa, cũng không phải là chuyện lớn. Huống chi dù cho mấy người này có tâm tư “may mắn vô tình” ngẫu nhiên gặp hoàng đế ở Di Cùng hiên thì cũng chẳng phải là chuyện không thể xảy ra. Mấy vở kịch cung đấu kia chẳng phải đều có những phân đoạn thế này sao, tranh thủ tình cảm đến mức này cũng thật sự là rất liều mạng.
Là ý tứ của chính Lý Chiêu Nghi hay là có quý phi chỉ bảo sau lưng đây?
Tự Cẩm cực kỳ sảng khoái đồng ý cũng làm người ta kinh hãi. Dù sao những chuyện như vậy nếu là các cung phi có giao tình thân thiết thì qua lại lẫn nhau cũng là rất bình thường. Nhưng các nàng và Hi Uyển Nghi thật sự không thể nói là quen thuộc. Người này từ lúc được sủng ái đến nay, thái độ không kiêu căng, trừ thỉnh an quả thực là đóng cửa không đi ra đến ngoài. Các nàng muốn tìm ầm ĩ, kiếm cớ gán tội đều không có cơ hội, thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy một sủng phi an phận như thế.
Nguyên cả đám cho rằng Hi Uyển Nghi kiểu gì cũng không đồng ý, dù sao tần suất hoàng đế đi Di Cùng hiên rất cao, vạn nhất mọi người gặp phải thì làm sao bây giờ chứ?
Nhưng người ta chính là dứt khoát đồng ý, nhìn Hi Uyển Nghi đứng dậy dẫn đường, mọi người trong đình liếc mắt nhìn nhau. Đổng Hiền phi đánh vỡ trầm mặc cười nói: "Hi Uyển Nghi có thịnh tình mời, chúng ta mà từ chối thì bất kính."
"Hiền phi tỷ tỷ có thể tới chỗ muội ngồi mới là vinh hạnh của muội muội đó." Tự Cẩm cúi người vừa cười vừa nói, nói xong liền nhấc chân đi lên phía trước dẫn đường, vừa đi vừa nói chuyện: "Chúng ta từ chỗ này đi tới, vừa vặn có thể thưởng thức hoa đẹp, cảnh vui trong Ngự Hoa viên, thế này mới không uổng công hành trình ngắm hoa đâu."
Đậu Phương Nghi hơi bất an đi theo sau lưng Tề Vinh Hoa, hai người đi cuối cùng. Nàng ta lặng lẽ kéo kéo tay áo Tề Vinh Hoa, nhìn nàng hạ giọng nói: "Dung Hoa tỷ tỷ, chúng ta cũng thật phải đi theo sao?" Nàng ta không muốn đi.
Tề Vinh Hoa cười nắm tay nàng ta, "Hi Uyển Nghi là người rất hiền hòa, tất cả mọi người đi, chúng ta làm sao cáo lui được, vẫn là cùng nhau đi thôi." Nếu Đậu Phương Nghi cáo lui, chỉ sợ sẽ đắc tội tới người đã đề nghị Lý Chiêu Nghi, thế không phải là làm vỡ kế sách của nàng ta hay sao?
Đậu Phương Nghi nghe vậy nét mặt cả kinh không dám nói gì, chỉ hạ quyết tâm đi theo Tề Vinh Hoa, một chữ cũng không nói nhiều. Mấy người ở chỗ này nàng ta không dám đắc tội một ai, cứ giả câm là tốt nhất.
Ngày hôm nay là Vân Thường và Kim Chức cùng nhau đưa Tự Cẩm ra ngoài, giờ các vị chủ tử ở hậu muốn đi Di Cùng hiên, Vân Thường liền nhanh chóng cho Kim Chức về trước báo tin. Ít nhất thu dọn sạch sẽ đồ trong phòng. Đồ của Hoàng thượng để đầy phòng, cũng không thể để người khác nhìn thấy, nếu không lại tức tối ghen ghét, lên bệnh đau mắt mất.
Kim Chức cũng biết chuyện liên quan trong này, lúc chủ tử đồng ý nàng ta đã liền lặng lẽ rời đi. Mặc dù cũng có người nhìn thấy nhưng cũng chỉ cho là Tự Cẩm sai người bên cạnh đi về trước chuẩn bị việc tiếp khách, không ai nghi ngờ đi thu thập mấy vật riêng tư của hoàng đế.
Dù sao Tiêu Kỳ cũng không có thói quen tùy tiện để đồ của mình ở chỗ các phi tần khác. Tự Cẩm là chuyện ngoài ý muốn, dù sao khi đó nàng tuổi còn nhỏ, Tiêu Kỳ cũng không có quá nhiều phòng bị đối với nàng, chậm rãi mà thành thói quen. Trong lúc nhất thời cũng không thay đổi được, thế cho nên Di Cùng hiên không giống như chỗ ở của một tần phi mà giống như là tẩm cung của hoàng đế.
Kim Chức về Di Cùng hiên liền vội vàng sai người thu dọn sạch sẽ cả bên trong lẫn bên ngoài. Chủ tử còn dẫn người ngắm hoa lòng vòng trong ngự Hoa viên, coi như là cho nàng ta thời gian. Những thứ ở phòng ngoài còn dễ thu thập, trừ vài món bài trí cất đi, vài bộ quần áo gấp lại, thật cũng không có gì khác chướng mắt. Nhưng trong thư phòng thì làm sao bây giờ?
Nàng ta không có cách nào khác liền vội vàng gọi Trần Đức An lại, Kim Chức cuống đến phát khóc kéo Trần Đức An nói: "Trần công công ông mau nghĩ cách, trong thư phòng này nhiều đồ như thế làm sao bây giờ?"
Trần Đức An cũng hơi đau đầu, hạ quyết tâm cắn răng nói: "Tìm cái giỏ lớn đi, trước tiên cứ dồn hết vào đấy rồi cất đi." Mặc dù khó tránh khỏi hơi bất kính nhưng so với việc làm người khác ghen tị chủ tử thì vẫn tốt hơn.
Trần Đức An vừa nói xong, Diện Mi cũng vén rèm vào. Nàng ta dẫn theo người mới thu dọn xong nghe vậy nói tiếp: "Ta tới thu dọn, các ngươi đi lấy giỏ, bên trong đặt hai tầng vải nhung làm nệm, nhanh tay nhanh chân lên."
Đồ trong thư phòng khá nhiều, tay chân Diện Mi lanh lẹ, chờ giỏ mang tới thì cất từng cái vào một. Một giỏ cất không đủ lại mang lên thêm một cái. Cái thứ hai còn chưa dọn xong thì chủ tử dẫn người về đến.
Diện Mi cắn răng một cái, sai mọi người ra ngoài đón khách, nàng ta tự mình núp trong phòng dọn dẹp nhanh hết mấy thứ còn lại. Nhưng người đã tới nên không kịp mang cất đi, đành cắn răng đẩy cái giỏi vào một góc sát tủ, bên trên phủ mấy lớp vải thổ cẩm dùng để trải bàn. Suy nghĩ thêm một chút, lại đặt một bình hoa lên phía trên.
Bị tấm khăn trải bàn che lại như thế, người khác sẽ tưởng rằng là kệ đặt bình hoa. Không nhấc lên thấy thì không thấy bí mật bên trong. Diện Mi vừa lau mồ hôi đầy mặt xong thì nghe phòng bên cạnh tiếng người ồn ào, khắp nơi là những âm thanh líu lo nũng nịu, nàng ta chỉ cảm thấy chân tay mỏi nhừ.
Vịn tay vào khung cửa thở một hơi, lại đưa tay lên người kiểm tra toàn diện một lần nữa, sau khi xác định không có vấn đề gì mới lặng lẽ vén rèm đi ra ngoài. Thư phòng và phòng khách cách một con đường, là chỗ để nô tài hầu trà nghỉ chân. Nàng ta vừa vén rèm đi vào thì thấy Vân Thường đang đứng ngoài pha trà, vội vàng qua đi hỗ trợ.
Vân Thường đưa mắt nhìn nàng ta, không dám tuy tiện hỏi câu gì. Diện Mi gật gật đầu, Vân Thường liền thở phào nhẹ nhõm, hai người không khỏi nhìn nhau cười một tiếng.
Tề Vinh Hoa đã từng đến Di Cùng hiên, lúc này quan sát bài trí trong Di Cùng hiên, trong lòng cũng hiểu được hẳn là đã được thu dọn qua. Nàng ta biết Hi Uyển Nghi nhìn bề ngoài thì có vẻ ôn hòa vô hại, kỳ thật cũng không phải là người mặc cho người khác định đoạt, xem ra là đã có tính toán. Nàng ta và Đậu Phương Nghi đàng hoàng ngồi ở một chỗ, người khác cũng chỉ nghĩ các nàng câu nệ, huống chi chẳng qua là tiện thể đi cùng nên sẽ không chú ý nhiều. Trước mắt bao người Tự Cẩm đương nhiên sẽ không tỏ ra thân cận với Tề Vinh Hoa, nhưng cũng không vắng vẻ hai người, tự mình bưng trà tới tận chức trách chủ nhà.
Tề Vinh Hoa cười nhận lấy. Vị phần nàng ta cao hơn so với Tự Cẩm, tỏ vẻ như thế cũng rất thích hợp. Không nịnh không ghét rất phù hợp với tính cách ngày thường của nàng. Đậu Phương Nghi thì hơi khẩn trương. Nàng ta là người duy nhất có vị phần thấp hơn Hi Uyển Nghi, vội vàng đứng dậy kinh hãi tiếp nhận ly trà, luôn miệng nói cám ơn.
"Phương Nghi muội muội không cần ngại ngùng, mau ngồi xuống đi." Vị phần cao có một điểm lợi là gặp ai cũng có thể gọi muội muội.
Đậu Phương Nghi thấp thỏm ngồi xuống lại, Tự Cẩm lúc này mới đi theo người khác tiếp chuyện. Đã đến địa phận của nàng thì Tự Cẩm cũng không thể giả bộ câm điếc được.
Mọi người đã quan sát những bài trí trong phòng một lúc, không phát hiện có vật gì khác thường, đều là những thứ phù hợp với vị phần của Uyển Nghi. Mọi người kỳ thật trong lòng rất ngạc nhiên, dù sao dựa vào sự sủng ái của Hi Uyển Nghi, cho dù có thêm một vài thứ cao cấp hơn quy tắc thì chỉ cần là đồ hoàng đế ban thưởng cũng không phải là không được. Nhưng hiển nhiên là không có, việc này không khỏi lại khiến trong lòng mọi người sôi trào một hồi. Hay là kỳ thật Hoàng thượng cũng không thích Hi Uyển Nghi nhiều như vậy?
Dù sao, thích một tần phi thì ban thưởng thêm vài thứ cũng là chuyện thường xảy ra. Trong cung này rất thường gặp, giống như mấy người Lý Chiê lạu Nghi, Ngọc Quý Tần, Mai Phi nhận được. Nhưng ở Di Cùng hiên, không phát hiện một món đồ nào khác, như thế lại khiến người ta không thể không nghĩ nhiều.
Tự Cẩm tự tay bưng trà cho mọi người, vừa mới ngồi xuống, liền nghe Ngọc Quý Tần nói: "Chỗ của Hi Uyển Nghi không giống với người khác nhỉ, rất đơn giản trang nhã." Người trong cung phần lớn thích xa hoa phú quý, cung điện của mình đương nhiên bày trí lộng lẫy. Cho nên thấy chỗ Tự Cẩm quá đơn giản cũng thấy không vừa mắt.
Tự Cẩm lại thật không thích mấy thứ vàng kim lấp lánh làm bài trí, nghe vậy cũng chỉ cười một tiếng, "Muội thích mấy thứ đơn giản thanh nhã, khiến Quý Tần tỷ tỷ chê cười rồi."
Ngọc Quý Tần nhìn khắp lượt quan sát, trong lòng bỗng cảm thấy mình vẫn ưu việt hơn. So ra thì cung điện của nàng ta vẫn đẹp hơn hẳn. Đồ vật ở đây đâu chỉ là đơn giản, phải nói là cực kỳ bủn xỉn mới đúng. Nhưng cũng đúng thôi, rốt cuộc chỉ là một Uyển Nghi, có thể dùng thứ gì tốt chứ.
Nghe Tự Cẩm trả lời, Hiền phi liền vừa cười vừa nói: "Uyển Nghi muội muội quả là người sảng khoái, không giống ta chỉ thích mấy thứ xa hoa."
Nói lời này thì muốn trả lời thế nào đây? Đồng ý hay không đồng ý đều không được, nếu không phải chê bai mình thì là chê người khác. Đổng Hiền phi thật đúng là biết nói.
Trong lúc Tự Cẩm còn đang do dự không biết trả lời thế nào thì bên ngoài Vân Thường vén mành đi đến, quỳ gối hành lễ đối với mọi người, rồi mới nhìn chủ tử nói: "Chủ tử, Quản công công tới đây."