Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 93

Tác giả: Ám Hương

Làm sao dỗ hắn vui lên đây?

Tự Cẩm nghe vậy ngược lại có cảm giác thoải mái hơn, lúc này hắn nên ở Trường Nhạc Cung là đúng, chỉ hỏi một câu, "Bên Hoàng hậu nương nương có nói gì không?"
Trần Đức An nghe vậy hơi rùng mình, "Hoàng hậu nương nương đang ở Trường Nhạc Cung, nghe nói tâm trạng quý phi đang rất xúc động, không ổn định, còn tranh chấp với Hoàng hậu nương nương."
Tự Cẩm cảm thấy kinh ngạc nhìn Trần Đức An: "Cụ thể đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Trần Đức An định thần, suy nghĩ một chút mới nói: "Trong Trường Nhạc Cung bảo vệ cực nghiêm ngặt, nô tài nghe được không nhiều, nghe nói quý phi lần này nổi giận lớn tiếng với hoàng hậu là vì thức ăn cho bà ✓ú của tiểu công chúa xảy ra vấn đề."
Mày Tự Cẩm nhíu chặt hơn hỏi Trần Đức An: "Không phải Quý phi ở Ngự Thiện phòng có Phí Lương Công sao? Sao Quý phi dám để người khác làm thức ăn cho bà ✓ú của tiểu công chúa chứ?"
"Dạ, đúng là tra ra bên Phí Lương Công xảy ra vấn đề, Nội Đình Phủ cung cấp nguyên liệu nấu ăn cho gian bếp của Phí Lương Công có vấn đề. Mà người chịu trách nhiệm cung cấp nguyên liệu ăn cho Ngự Thiện phòng sử dụng chính là người của Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương cứ bắt lấy điểm này, nhất định muốn Hoàng thượng điều tra kỹ."
Tự Cẩm nghe đến đó bừng hiểu ra, lại hỏi Trần Đức An: "Vậy bệnh của tiểu công chúa là thật hay là..."
"Đương nhiên là thật, nhưng cũng không có nghiêm trọng như lời Quý phi nói."
Tự Cẩm liền hiểu được, Quý phi phen này là hoàng hậu tiêu diệt quá nhiều tay chân, trong lòng cực kỳ tức giận, không thể nén được cơn tức này. Do đó nhân chuyện tiểu công chúa không chịu 乃ú sữa cố tình gây náo loạn, kỳ thật vẫn là nhắm tới Hoàng hậu.
"Vậy có cho phép các cung tần đi thăm hỏi không?" Tự Cẩm không quan tâm hoàng hậu và quý phi tranh đấu, nàng quan tâm là lúc này đừng làm cho các nàng tới Trường Nhạc Cung làm cọc gỗ mới là việc chính.
"Quý phi nương nương đương nhiên đồng ý nhưng Hoàng hậu nương nương lại nói, nhiều người sẽ làm cho tiểu công chúa không được an bình, do đó liền cấm mọi người tới thăm hỏi."
Hoàng hậu quả nhiên là lợi hại, giờ là lúc nào mà còn dám chống đối Quý phi. Hai người đánh nhau đã hơn một tháng, mặc dù quý phimạnh hơn một chút nhưng đó là bởi vì hoàng đế cố ý thiên vị hoànghậu. Nếu như lúc này mà Tiêu Kỳ lại ưu tiên quý phi...
Bên Nội Đình Phủ kia đã náo động mấy lần, người của quý phi cũng tốt, người của hoàng hậu cũng được, bên nào cũng đã chịu đủ tổn thất. Tiêu Kỳ đây là muốn nắm giữ Nội Đình Phủ trong tay mình, cho nên mới để hoàng hậu và quý phi tranh đấu túi bụi, người này xấu xa đến tận xương cốt rồi. Từ lúc khai triều tới nay Nội Đình Phủ chính là nơi chuyên môn quản lý hết thảy công việc của hoàng cung, giống như Nội vụ phủ thời Thanh triều. Trải qua mấy đời Hoàng đế, người của Nội Đình Phủ không biết đã cài bao nhiêu tay chân của mình ở đó, Tiêu Kỳ muốn một lần hành động thanh lý sạch sẽ căn bản là không thể nào làm được.
Bây giờ hoàng hậu và quý phi tranh chấp sôi nổi, Tiêu Kỳ hóa ra lại có thể thuận theo tự nhiên chiếm tiện nghi lớn nhất. Quan trọng hơn là nhân cơ hội thay đổi người mình vào các vị trí quan trọng, qua một hai năm sau thì sẽ có thể thanh lý triệt để Nội Đình Phủ. Nắm giữ Nội Đình Phủ chẳng khác nào nắm giữ quyền điều động mọi việc trong hậu cung.
Tự Cẩm ha ha cười một tiếng, nàng liền biết ngay mà. Vị Tiêu Kỳ này, ngay từ khi mới bắt đầu đã dung túng để hậu cung náo loạn như thế, nhất định có mục đích của mình. Bây giờ nhìn lại thật sự làm cho nàng hết sức bội phục, người này có thể nhẫn nhịn cực giỏi.
Ngay cả trong nhà của mình, quản sự cũng là người của người khác. Chính mình muốn đổi người còn phải nhờ tay tần phi náo loạn một hồi. Chuyện của Nội Đình Phủ liên quan trọng đại, mấy đại thế giakia có thể thông qua Nội Đình Phủ biết rõ hoàng đế hôm nay đã ăn bao nhiêu cơm, uống trà gì, đi gặp phi tần nào trước, đi cung điện nào, gặp ai. Tất cả những thông tin về hành động cử chỉ, yêu ghét của Hoàng đế đều thông qua Nội Đình Phủ báo đến nhà bọn họ. Bọn họ liền biết làm sao khiến Hoàng đế vui vẻ, làm sao để khống chế tư tưởng hành động của hắn.
Cho nên, bây giờ Tự Cẩm có thể hiểu được, vì sao Tiêu Kỳ đặc biệt thích ăn những món ăn bên chỗ nàng. Bởi vì dùng bữa chỗ này, người khác chỉ biết nói là Hi Uyển Nghi của Di Cùng hiên đặc biệt kén chọn, nhưng không ai biết hoàng đế thích ăn gì, bởi vì những thứ đó đều là món Hi Uyển Nghi thích ăn.
Ăn cái gì, uống nước gì, làm chuyện gì đều bị người theo dõi, Tiêu Kỳ còn có thể bình thản trải qua bao nhiêu năm như vậy, chờ thời cơ chín muồi mới xuống tay, người này thật sự là cao thủ ẩn nhẫn.
Tự Cẩm tự so với mình thì quả là ra roi thúc ngựa cũng khó theo kịp.
Đến tối, Trần Đức An lại thăm dò tin tức báo về, quả nhiên bởi vì đồ ăn dành cho bà ✓ú của tiểu công chúa xảy ra vấn đề, hoàng đế giận dữ, trách cứ hoàng hậu trước mặt mọi người. Phí Lương công của Ngự Thiện phòng đem tang chứng vật chứng trình lên Trường Nhạc Cung. Sau khi hoàng đế kiểm tra qua không khỏi giận dữ trách cứ hoànghậu, hơn nữa lập tức cách chức người của hoàng hậu, sai tổng quản Nội Đình Phủ nghiêm tra thuộc hạ làm việc thất trách, cũng điều động Phó quản sự đang làm nhiệm vụ quản lý trung chuyển đồ ăn lên tiếp nhận chức quản sự.
Người mới được lên vị trí mới Phó quản sự là người không có chút liên quan nào với các nhóm thế gia và hậu cung. Người của hoàng hậu bị triệt hạ, người của quý phi cũng không thể thành công đoạt vị trí này. Xét trên đạo lý kẻ địch không dễ chịu ta liền vui vẻ, vị quản sự mới nhậm chức này may mắn trong kẽ hở đó sinh tồn. Nghe nói khi đó Hoàng thượng dưới cơn nóng giận, tiện tay chỉ định người này. Vì lý do này, lúc ấy cũng không ai dám khó xử chọc giận hoàng thượng nên ông ta rất thuận lợi nhậm chức.
Đêm đó, Tiêu Kỳ tự nhiên là ở Trường Nhạc Cung, nghe nói tiểucông chúa quấy khóc cả đêm, hoàng đế tự mình ôm tiểu công chúa một đêm, liên tục dụ dỗ mà không nhờ tay người khác.
Ngày hôm sau Tự Cẩm tỉnh lại mới nghe tin tức này, nàng chỉ mỉm cười không nói. Hoàng đế được đền bù tâm nguyện lấy lại vị trí quan trọng nhất trong Nội Đình Phủ, quý phi lại hiếm khi không gây khó dễ cho hắn nữa. Hắn ban cho tiểu công chúa thể diện như vậy, kỳ thật chính là tưởng thưởng quý phi. Quý phi đã không thể tấn vị, ban ân huệ cho công chúa chẳng khác nào làm cho quý phi thêm rạng rỡ.
Người này quả là biết tính kế người ta...
Tự Cẩm nhớ tới mình lúc trước còn suýt nữa thì động lòng với hắn, may mà chuyện bên Hợp Nghi Điện làm cho nàng tỉnh táo lại. Giờ nhìn thấy hắn thủ đoạn mạnh mẽ lấy những gì mình muốn thì biết rõ những tính toán nhỏ mọn của mình chẳng là gì trong mắt Tiêu Kỳ. Từ nhỏ hắn đã tìm được những kẽ hở để tận dụng lợi ích của mình giữa thế giavà vương quyền, gặp qua thất bại, nếm qua đau khổ, chịu đựng thiệt thòi không hề ít. Mà nàng từ nhỏ đã được sinh trưởng dưới cờ đỏ, sống trong ánh mặt trời, là đứa bé ngoan lớn lên trong hoàn cảnh chủ nghĩa xã hội khoa học tự do, hòa bình, bình đẳng. Không có những màn tranh đấu gay gắt như vậy, không có tình thế sinh tồn khốc liệt thế kia, cũng không phải trải qua khốn cảnh bị người khác ngày đêm mưu hại tính kế.
Dù cho nàng đã xem qua những vở kịch bộ phim về cung đình, có vài phần kiến thức, ngay cả nàng đọc qua tiểu thuyết hiểu biết hơn nhưng khi phải thực sự quay về thời cổ đại này sinh sống mới biết được một sự thật. Nghe, xem, suy nghĩ kia đều là giả, đích thân trải qua mới biết được, sống ở chỗ này chính là một bi kịch.
Gặp người phải khom lưng, bái kiến liền dập đầu, nói sai lời thì chịu phạt, làm sai việc có khả năng tính mạng cũng không giữ được. Ở chốn mà ngay cả tính mạng mình còn không dám bảo đảm, nàng lại còn nghĩ tới nhi nữ tình trường, quả nhiên là trí mê mắt mờ.
May mắn, giờ tỉnh ngộ còn chưa muộn.
Tự Cẩm trải qua chuyện này càng thêm hạ quyết tâm, từ này về sau, nàng liền coi Tiêu Kỳ trở thành sếp tổng trong công ty, có thể phải lấy lòng, có thể tận trung cương vị công tác, có thể tự mình mưu đồ, nhưng không thể động tâm. Ý nghĩ đem trượng phu trở thành sếp tổng để lấy lòng vừa xuất hiện, Tự Cẩm cảm thấy mình giống như được sống lại lần nữa.
Kỳ thật như thế cũng rất tốt, không động tâm, không động tình, bảo vệ tình cảm của mình. Lấy được lòng sếp tổng thì cũng có thể sống thoải mái trong hậu cung này. Nếu như có thể thuận lợi sinh hạ một vị hoàng tử thì coi như cũng có chỗ đứng trong hậu cung.
Trải qua một loạt tranh đấu này, mặc dù nàng chưa bị cơn bão ảnh hưởng đến mình nhiều nhưng vẫn làm cho nàng kinh hồn táng đảm. Quả nhiên vẫn là mục tiêu của mình lúc trước sinh con trai làm thái hậu đáng tin cậy hơn. Đấu tranh anh dũng cái gì cũng không cần làm, nàng vẫn nên duy trì quan hệ tốt đẹp với hoàng hậu, giữ vững mối thân mật với sếp tổng hoàng đế, sau đó làm tốt việc của mình là đủ rồi.
Tiền triều tạm thời không có chuyện lớn gì. Chuyện mở khoa thi và chuyển khẩu tạm thời đi vào quỹ đạo, trừ việc trước đây các vị đại thần đều có việc phải giải quyết nên khi triển khai chọn lựa quan chủ khảo lại tranh đấu gay gắt. Trong hậu cung, do Tiêu Kỳ cố ý bày mưu đặt kế nên hai bên Hoàng hậu và Quý phi đều tổn thương nguyên khí nặng nề. Sau một loạt chỉnh đốn, Nội Đình Phủ và Thượng Phục cục đều thay máu, hoàng đế cài được thủ hạ nằm vùng nên rất khoái hoạt, cho nên còn tâm trí nào lo lắng sủng hạnh hậu cung.
Tiểu công chúa ngã bệnh, tra ra vấn đề trong thức ăn của bà ✓ú, liên lụy nhiều người bị xui xẻo theo. Chờ đến khi điều tra xong, Tiêu Kỳ lại đặt chân hậu cung lần nữa đã là lúc khoa thi bắt đầu khai mở.
Mấy ngày này Tự Cẩm cực kỳ an phận, Hoàng hậu nương nương cáo ốm miễn mọi người thỉnh an. Nhưng Tự Cẩm cứ ba ngày nhất định phải đi thăm hỏi, thỉnh an, lúc nào cũng lấy lòng trước mặt hoàng hậu. Mỗi khi hoàng hậu nhắc nàng phải thân thiết gần gũi với Hoàngthượng nhiều hơn, Tự Cẩm cũng đáp ứng nhiệt tình. Thuốc bổ, đồ ăn, điểm tâm không ngừng đưa sang Sùng Minh Điện để tỏ ra cho hoànghậu thấy, nhưng chính nàng thì một bước cũng không tới Sùng Minh Điện.
Cũng không biết có phải là nàng ảo giác hay không, hình như cảm thấy Tiêu Kỳ đang cố tình gây chiến tranh lạnh với nàng.
Nhất định là trí tưởng tượng của nàng quá phong phú đi, thật hài hước.
Huống chi, chờ khoa thi kết thúc, năm tới các tú nữ cả nước lại bắt đầu vào kinh thành thi tuyển. Đến ngày tuyển tú hẳn là náo nhiệt vô cùng, bao nhiêu người chú ý. Mặc dù cũng còn cả năm sau mới tuyển tú, nhưng hiện giờ ở trong cung đã âm thầm nhắc tới chuyện này. Không biết bao nhiêu người âm thầm phiền muộn, người mới chưa tới, người cũ đã bắt đầu khóc.
Ai bảo Tiêu Kỳ người này cực kỳ biết kiềm chế bản thân, nhất là ở trên phương diện đó thì đặc biệt nhẫn nhịn giỏi.
Không thể cho tần phi của mình uống Tђยốς tгáภђ tђคเ, lại không thể thi hành mấy thủ đoạn xấu xa làm người ta không thể mang thai, tránh cho các thế gia cảnh giác truy ra chân tướng, có thể náo loạn tới ngự tiền. Dù sao trước đây tai mắt của thế gia bên Nội Đình Phủ rất nhiều, không thể làm gì giấu giếm họ được. Giờ có thể dùng vài người nhưng cũng vẫn chưa hoàn toàn thanh lý sạch sẽ. Cho nên cách duy nhất Tiêu Kỳ không cho các phi tần có gia thế cường mạnh sinh hạ hài tử, lại không thể chỉ sủng hạnh những người có phần vị thấp chọc cho mọi người ghen tuông ầm ĩ, dứt khoát hắn cũng chỉ có thể tự làm khổ chính mình.
Không thể sủng, thì đều không cần sủng. Tự mình ở Sùng Minh Điện phòng thủ cả hậu cung vô số mỹ nhân này cũng được.
Làm hoàng đế khổ đến mức này, Tự Cẩm cũng thật sự là mở rộng tầm mắt.
Một lần nữa Tiêu Kỳ lại tiến hậu cung, đây là chuyện cực kỳ quan trọng. Mấy ngày này ngay cả Hi Uyển Nghi Di Cùng hiên cũng không có vinh quang được đi Sùng Minh Điện hầu thiện. Do đó tất cả mọi người đang suy đoán Hoàng thượng lại vào hậu cung, người may mắn nhất là ai.
Người bên ngoài đều nhìn chằm chằm Trường Nhạc Cung và Di Cùng hiên. Dù sao kể từ sau khi Hi Uyển Nghi xoay người, trong hậu cung này cũng chỉ có Di Cùng hiên và Trường Nhạc cung cực vinh quang. Nếu không phải nhà mẹ đẻ Hi Uyển Nghi chưa có nhiều danh tiếng, chỉ sợ vị phần lại muốn thay đổi.
Đợi đến lúc truyền ra tin tức Hoàng thượng đi Phượng Hoàn Cung, trong hậu cung đột nhiên an tĩnh lại một cách quỷ dị.
Tự Cẩm cũng không thất vọng, dù sao lần trước Tiêu Kỳ vì quý phiđã làm ảnh hưởng đến thể diện của hoàng hậu, lần này tất nhiên là phải trấn an, đi Phượng Hoàn Cung không phải rất bình thường sao.
Hoàng hậu cố ý hầu hạ Tiêu Kỳ dùng cơm trưa, cả tòa Phượng Hoàn Cung đều vui sướng. Mấy ngày này Hoàng hậu nương nương bị trách cứ, Phượng Hoàn Cung cũng đi theo yên lặng không ít. Hoàngthượng vừa vào hậu cung, đầu tiên tới thăm Hoàng hậu nương nương, thấy rõ trong lòng của hoàng thượng nương nương vẫn rất quan trọng.
Nét mặt Hoàng hậu khá tiều tụy, hẳn là bị Quý phi làm tức giận không ít. Nàng ta sinh được công chúa liền ở trước mặt nàng không ngừng khoe khoang, có bản lĩnh ngươi sinh con trai đi. Nhưng lời nói này hoàng hậu làm nhất quốc chi mẫu làm sao có thể nói chứ. Nhưng trong lòng thật sự bị đả kích nặng nề, quý phi có con làm ra những hành vi thật sự khiến cho người ta cực kỳ chán ghét.
Vì lý do này, hoàng hậu cực kỳ nóng lòng muốn Hi Uyển Nghi mau chóng sinh con, cho dù là công chúa cũng được. Dù sao bây giờ có thể lọt mắt Hoàng thượng được sủng ái cũng chỉ có một mình Hi Uyển Nghi. Kể từ lần trước biết rõ mình không thể sinh con, hoàng hậu ban đầu không cam lòng sau đó cũng từ từ chấp nhận số mệnh Nàng ta gả cho hoàng đế nhiều năm như thế, không tránh thai, cũng chưa từng bị người hãm hại, giữa phu thê cũng không phải là không có chuyện vợ chồng nhưng chính là mình không thể mang thai. Cố ý tìm nhà mẹ đẻ tiến cử thái y bắt mạch, thế mới biết mình vô sinh là sự thật.
Nếu chính mình sinh không được, hoàng hậu đương nhiên coi trọng một người có thể sinh, cho nên mới có Hi Uyển Nghi.
Bởi vì lý do này, mới dùng một nửa bữa hoàng hậu đã cười nhìn hoàng đế, chậm rãi nói: "Kể từ khi thần thi*p ngã bệnh tới nay, Hi Uyển Nghi thường xuyên đến thăm thi*p. Lòng thành đó khiến thần thi*p hết sức cảm động. Giờ thần thi*p vừa mới khỏi bệnh, sợ là không thể hầu hạ Hoàng thượng thật tốt, không bằng Hoàng thượng đi thăm Hi Uyển Nghi muội muội. Thi*p thấy mấy ngày nay nàng ấy cũng hơi tiều tụy, sợ là trong lòng cũng nhớ mong Hoàng thượng đấy."
Tiêu Kỳ nghe vậy chậm rãi buông đũa bạc trong tay xuống, đối mặt với hoàng hậu đặc biệt chân thành, từ từ khóe miệng nở nụ cười tươi tắn, "Trẫm thật vất vả tìm được thời gian rảnh tới thăm nàng, nàng lại đuổi trẫm ra bên ngoài."
Nghe mấy lời thân mật đó, hoàng hậu lập tức tỏ ra cực kỳ hào phóng cười cười, "Thần thi*p có bệnh không thể hầu hạ, đương nhiên muốn vì Hoàng thượng tìm người thoả đáng. Mặc dù Hi Uyển Nghi muội muội tiến cung chưa lâu nhưng lại là người hiền hòa ôn nhu, biết săn sóc, nghĩ hẳn Hoàng thượng cũng hài lòng."
Tiêu Kỳ cười cười, "Hoàng hậu thấy tốt, trẫm tự nhiên hài lòng."
Vẻ cười trên mặt Hoàng hậu càng tăng lên, kết thúc bữa ăn, tự mình tiễn Hoàng thượng ra ngoài, nhìn hắn đi từ cửa chính Phượng Hoàn Cung rồi mới thu hồi tươi cười xoay người trở về.
"Nương nương." Đồng cô cô đi tới đỡ hoàng hậu đi vào cung vàng điện ngọc, "Chắc chắn Hi Uyển Nghi sẽ cảm kích thịnh ân của nương nương."
Hoàng hậu khẽ cười một tiếng, không thèm để ý vuốt nhẹ tóc mai, "Nếu không phải cô ta có lòng biết ơn, hôm nay Bản cung cần gì cho cô ta vinh quang chứ. Hôm nay Bản cung có thể nâng lên, ngày khác nếu như cô ta không nghe lời, tự nhiên cũng có thể đạp xuống."
"Nương nương nói đúng." Đồng cô cô đỡ hoàng hậu ngồi xuống, lại hạ giọng nói, "Hy vọng Hi Uyển Nghi có thể mau chóng sinh một hoàng tử mới được, đến lúc đó dưỡng dưới gối nương nương, tất nhiên sẽ thân cận với nương nương."
Hoàng hậu gật gật đầu, "Bản cung cũng đang trông ngóng đây." Nói đến đây dừng một chút, lại nói: "Sắp tới kỳ tuyển tú rồi, lúc đó ngươi cũng chú ý quan sát nhiều hơn, chọn thêm mấy người mạnh khỏe có thể sinh dưỡng được. Trong cung này trẻ con quá ít, bản cung cũng không thể làm ngơ."
"Vâng, nô tỳ sẽ cho người lưu ý nhiều hơn. Từ đó, Hi Uyển Nghi kia mới biết cái gì gọi là bổn phận, nương nương không phải chỉ có thể sử dụng một mình nàng ta."
Hoàng hậu không nói gì, nghiêng đầu nhìn bầu trời đang dần dần tối xuống, con mắt nheo lại nhìn phương xa. Nếu như lúc trước không gả cho Hoàng thượng, biết đâu cuộc sống của nàng ta bây giờ lại thoải mái hạnh phúc hơn chăng?
Biết rõ Hoàng thượng đi Phượng Hoàn Cung, Tự Cẩm đã kêu đóng cửa sân từ rất sớm. Tự mình cũng thả tóc, thay quần áo ngủ rộng rãi mềm mại, cầm một cuốn tạp ký xem say mê. Vớ chân cũng cởi ra, nằm sấp trên giường, dưới người kê chiếc nệm mềm mại rất to do mấy người Vân Thường mới làm xong, cả người có thể lún vào trong gối, cực kỳ thoải mái.
Lúc Quản Trường An gõ cửa liền nhìn thấy nét mặt ngơ ngác lo lắng của Trần Đức An, trong lòng thầm mắng tên này không có ánh mắt, cũng không để ý hắn ta, đi theo sau lưng Hoàng thượng tiến vào sân nhỏ. Hoàng thượng nhìn dãy đèn trong sân đã tắt gần hết, chỉ còn chiếc đèn lớn dưới mái hiên điện chính còn đang chiếu sáng. Trong sân cũng không có một bóng người, thấy rõ là cung nhân đều chuẩn bị đi nghỉ hết.
Giờ này mới giờ nào mà đã không còn ai vậy?
Quản Trường An nhìn nét mặt hoàng đế không thế nào vui vẻ, trong lòng "Chà chà" hai tiếng. Hi Uyển Nghi đóng cửa sân sớm như thế, hiển nhiên là không nghĩ tới Hoàng thượng có thể lại đây, ngay cả cung nhân hầu hạ trong sân cũng cho nghỉ hết, chưa từng thấy tần phinào lơ là như vậy hết.
Lên thềm, Vân Thường mới ở trong nhà đi ra, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy hoàng đế thì giật mình vội vàng quỳ xuống hành lễ. Hoàngđế đi lướt qua nàng ta trực tiếp vào phòng. Vân Thường đang nghĩ ngợi xem có nên thông báo không thì Quản Trường An cười với nàng ta, "Các chủ tử thân cận là chuyện tốt, chúng ta làm nô tài cần gì lắm miệng."
Vân Thường trong lòng thầm mắng một tiếng, ngoài miệng lại cũng không dám làm trái ý Hoàng thượng nhưng vẫn lo lắng chủ tử ở trong phòng. Dáng vẻ không có thể thống như thế, để Hoàng thượng nhìn thấy không biết có tức giận hay không.
Tiêu Kỳ vừa vào cửa, khẽ nhấc tấm rèm cửa bằng thổ cẩm dệt chim xanh, nhấc chân đi vào. Chỉ thấy bên trong phòng một chiếc đèn cung đình treo trên giường lớn, trên giường là cô gái nhỏ đã lâu không gặp, hai chân trắng như tuyết gác lên gối, nằm sấp trên giường, đưa lưng về phía hắn, trong tay cầm một quyển sách đang chăm chú xem.
Chưa từng thấy qua một phi tần không giữ nề nếp phép tắc như thế, Tiêu Kỳ xem nàng cứ như vậy nằm ôm gối, chân thò ra ngoài lắc lư. Dưới ánh đèn mờ nhạt, tất cả đều là cặp chân trắng nõn mềm mại lúc ẩn lúc hiện.
"Vân Thường, đưa trà cho ta."
Nghe Tự Cẩm nói đột ngột, cũng không quay đầu lại, chỉ sợ là coi hắn như cung nhân của mình sai sử.
Tiêu Kỳ chau chau mày, cố ý đi thật khẽ qua, bưng ly trà trên bàn đưa tới.
Toàn bộ tinh thần Tự Cẩm đều đang tập trnung vào cuốn sách, giơ tay nhận, cũng không ngẩng đầu lại nói tiếp: "Mang bánh hoa quế tối nay tới đây, ta còn muốn xem một lát nữa, đang muốn ăn cái gì đó."
"Ái phi thật sự là thoải mái."
Tự Cẩm toàn thân cứng đờ, mạnh mẽ quay đầu lại, liền nhìn thấy Tiêu Kỳ như cười mà như không cười đứng dưới ánh đèn. Nàng giật mình một cái, ngay lập tức ngồi dậy định hành lễ. Ai biết trong lúc vội vàng lại quên trong tay còn bưng trà chén nóng, người vừa động thì ly trà kia lổ trên giường, nước trà nóng bỏng đổ vào bàn tay trắng nõn mềm mại như tuyết của Tự Cẩm.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Tiêu Kỳ cũng chưa kịp giơ tay thì Tự Cẩm đã ôm tay nhíu mày. Ngay cả bị như vậy cũng không dám kêu một tiếng, giống như tư thế từ trên giường lăn xuống, quỳ xuống đất hành lễ, "Thần thi*p không biết Hoàng thượng giá lâm, mất lễ nghi, xin hoàng thượng tha tội."
Tiêu Kỳ miệng đầy lời nói đều bị một tiếng thỉnh tội này của Tự Cẩm cấp đẩy về. Không nghĩ tới Tự Cẩm lại làm như thế, tựa như giữa hai người bỗng trở nên xa lạ vậy. Tiêu Kỳ vốn đã mất hứng, thấy thế nét mặt càng tối sầm như đáy nồi, ngồi xổm xuống cầm tay Tự Cẩm xem tỉ mỉ. Chỉ thấy trên làn da trắng nõn từng mảng da bị bỏng màu hồng lớn bèn gọi người mang thuốc mỡ vào.
Tự Cẩm bị Tiêu Kỳ kéo tay đứng lên, lại theo động tác của hắn ngồi trên giường lớn, nhìn vẻ mặt hắn như bị chó cắn vội vàng giải thích: "Trà kia đã nguội lâu rồi, cũng không nóng lắm, không có gì đâu ạ." Những chuyện thế này, nếu ở thời hiện đại cũng chỉ cần đi tới vòi nước xả nước lạnh lên vết bỏng, sau đó bôi chút thuốc mỡ là lại lập tức vui chơi thoải mái, chút xíu này thì coi là thương tích gì chứ.
Tiêu Kỳ không để ý Tự Cẩm, Quản Trường An khom người mang thuốc mỡ vào. Nhìn trên giường một đống bừa bộn càng cúi thấp đầu không dám nhìn lung tung. Sau khi dâng thuốc mỡ lên lại lập tức khúm núm lui ra ngoài. Vừa nhìn là biết Hoàng thượng đang tức giận, hắn ta mới không cần ở trong này làm nơi trút giận đâu, đâu có ngốc vậy!
Vân Thường đương nhiên cũng nghe được động tĩnh bên trong, muốn xông vào xem lại không dám, thấy Quản Trường An đi ra vội đi tới hỏi một câu, "Quản công công, nô tỳ vào xem một chút được không?"
"Vân Thường cô cũng là người thông minh, có đôi khi các chủ tử thích tự mình giải quyết, cô đi vào làm gì?"
Chống lại ánh mắt như cười như không của Quản Trường An, trong lòng Vân Thường mắng hắn ta một câu nhưng cũng không dám lỗ mãng. Dù sao chủ tử không gọi nàng ta vào, cũng không thể phá vỡ quy củ.
Quản Trường An không thèm nhìn Vân Thường nữa, trong lòng lại đang suy nghĩ vị Hi Uyển Nghi này, có thể để cho Hoàng thượng nổi giận mà còn che chở, hẳn là người đầu tiên đây?
Mấy ngày này, Di Cùng hiên không hề lơ là dâng thuốc thang, đồ ăn đưa sang Sùng Minh Điện. Nhưng bản thân Hi Uyển Nghi chưa từng xuất hiện lần nào. Hắn ta thấy nét mặt Hoàng thượng càng ngày càng khó coi, nhưng Hoàng thượng không nói gì thì làm nô tài như hắn ta cũng không dám nhiều lời. Muốn nói vẫn là Hoàng hậu nương nương lợi hại, chủ động hạ bậc thềm cho hoàng thượng để Hoàng thượng tới. Nhưng mà hắn ta thấy Hi Uyển Nghi này thật kém may mắn, vừa mới tới đã làm Hoàng thượng tức giận rồi.
Trong phòng Tự Cẩm đang cố gắng nở nụ cười tươi tắn rạng rỡ nhất trên gương mặt khuynh quốc khuynh thành, cmn ai biết rõ hoàngđế người này lén lút như chuột, vào cũng không lên tiếng, làm sao dỗ hắn vui lên đây?
Đây cũng là một kỹ năng!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc