Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 92

Tác giả: Ám Hương

Sẽ náo loạn tới mức nào nữa 
Đến lúc xế chiều, thời tiết bỗng chốc liền nóng lên khó chịu. Vân Thường mang theo Diện Mi và mấy người đi đóng các cửa sổ lại, dọn dẹp lại quanh sân, nhìn sắc trời có lẽ sẽ có mưa. Dọn dẹp bên ngoài thỏa đáng, Vân Thường vén rèm đi vào phòng liền thấy chủ tử nằm nghiêng trên giường, sau lưng đặt một gối mềm tối màu, trên bệ cửa sổ đốt nến trắng, mắt khép hờ nhìn ra ngoài cửa sổ, người uể oải không có chút tinh thần nào.
Sau khi từ Hợp Nghi Điện trở về, chủ tử cứ ngây người như thế cả ngày.
Xoay người pha trà, tự tay bưng tới, nàng ta khẽ hỏi: “Chủ tử, uống trà tỉnh thần đi.”
Tự Cẩm mệt mỏi gật gật đầu, “Để xuống đi, các ngươi hết bận rộn chưa?”
“Làm theo thói quen thôi ạ, chỉ sợ mưa to bất chợt lại không kịp thu dọn gì nên mỗi người một tay làm trước thôi.” Vân Thường khẽ nói, “Bữa trưa tiểu chủ ăn không nhiều, có cần nô tỳ đi Ngự Thiện phòng kêu một chút đồ ăn không?”
Tự Cẩm thật sự không muốn ăn, liền lắc lắc đầu, “Không cần, lúc này không muốn ăn gì hết.” Đang nói chuyện, sắc trời bỗng chốc liền tối sầm xuống, trong phòng cũng ảm đạm. Lập tức gió thổi ùa vào, Vân Thường liền vội vàng đi vào đóng kín các cửa sổ. Vừa mới làm xong thì mưa bắt đầu rơi ào ào.
Ngồi trong phòng, nghe tiếng mưa rơi tầm tã, tâm trạng Tự Cẩm vốn đã không vui vẻ lại càng thêm u uất.
“Ta đi nghỉ ngơi một lát, khi nào tới bữa lại gọi ta dậy.” Nói xong liền đứng dậy mang giày đi vào trong phòng.
“Vâng.” Vân Thường vâng lời vội vàng đi vào theo. Hầu hạ chủ tử nằm xuống, thả màn xong xuôi mới rón rén lui ra ngoài.
Chủ tử rất ít khi có tâm trạng không vui như vậy, nhưng chủ tử không nói làm nô tài cũng không dám hỏi nhiều. Một trận mưa rất lớn, từ đầu năm tới giờ là lần đầu tiên gặp. Đẩy cửa điện ra ngoài, bên ngoài mấy người Diện Mi đang vỗ nước mưa trên người, khắp nơi đều là những mảng nước đọng lớn.
Thấy Vân Thường đi ra, Diện Mi vội vàng chạy tới, “Vân Thường tỷ tỷ, chủ tử sao rồi?”
Vân Thường lắc lắc đầu, “Chủ tử đang ngủ, các ngươi nói nhỏ một chút.”
Kim Chức Ngọc Tú vội vàng gật đầu, nhấc váy đi lấy khăn lau nước mưa. Diện Mi đứng bên cạnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua trong phòng rồi mới khẽ hỏi: “Cũng không biết chuyện gì xảy ra, đang yên lành sao chủ tử lại không vui chứ? Bên Trương công công cũng không đoán được chuyện gì, trong lòng chắc cũng đang lo lắng.”
Vân Thường nói với Diện Mi: “Cứ hầu hạ chủ tử cẩn thận là được, chủ tử không nói có lý do của chủ tử, làm sao cho mấy nô tài chúng ta phỏng đoán lung tung, càng ngày càng không có quy củ. Hôm nào ta phải tìm một cô cô lợi hại đến, các ngươi liền biết lễ độ.”
Diện Mi vội vàng vừa cười vừa nói: “Không phải là thuận miệng hỏi một câu sao, tỷ tỷ tốt đừng có mắng muội, muội biết tỷ tỷ đều vì tốt cho bọn muội mà.”
Vân Thường liền nhẹ gõ nàng ta một cái mới nói: “Trong cung này đang náo loạn sắp lật trời, mặc dù chỗ chúng ta còn sống yên ổn nhưng cũng không thể kiêu ngạo. Nếu là gây họa cho chủ tử thì lúc đó không ai có thể có thể cứu các ngươi.”
Diện Mi vội vàng gật đầu, ngẩng đầu nhìn trời lập tức chuyển đề tài, “Cũng không biết trận mưa này khi nào mới ngừng đây.”
“Mưa mùa hè giống như con nít, chắc không lâu. Biết đâu chút nữa còn thấy được cầu vồng nữa.” Vân Thường thở dài: “Bên Hoàng hậu nương nương có tin tức gì không?”
Diện Mi nhìn xuống rồi khẽ nói: “Không có tin tức gì. Nhưng lần này quý phi nương nương tổn thất rất nhiều, nghe nói là nhiều người nắm vị trí quan trọng đều bị kéo xuống.”
Vân Thường nghe vậy nét mặt hơi đổi, cười cười nói: “Như thế mới tốt, Hoàng hậu nương nương ổn được thì chủ tử của chúng ta cũng có thể ổn định. Đồng cô cô có nói gì không?”
Diện Mi lắc lắc đầu, “Không có, e là Phượng Hoàn Cung kia cũng đang bận bịu, đương nhiên chẳng quan tâm chỗ chúng ta được. Vậy cũng tốt, mỗi lần Đồng cô cô tới, muội đều lo lắng đề phòng.”
Vân Thường liền trừng mắt với Diện Mi, “Cũng không được nói lung tung, bị Đồng cô cô nghe thấy, xem có lột một lớp da của muội không.”
Diện Mi liền cười hạ giọng nói: “Không phải muội chỉ nói trước mặt tỷ sao, chỗ người khác làm sao dám nói chứ.”
Vân Thường liền thở dài, trấn định tinh thần: “Muội đi nói với Trần Đức An, bữa tối kêu Ngự Thiện phòng làm chu đáo một chút.”
Diện Mi gật gật đầu, đi vòng theo hành lang gấp khúc trước mặt.
Vân Thường lấy ghế ngồi ở dưới mái hiên, cầm trong tay đồ may vá bắt đầu công việc. May được vài kim lại dừng lại, cẩn thận suy nghĩ lại chuyện hôm nay. Nhưng cuối cùng không không thể hiểu vì sao tâm trạng chủ tử không vui. Chuyện bên Hợp Nghi Điện nàng ta biết rõ chủ tử có thể không được tự nhiên, nhưng dù sao cũng là ý của Hoàng thượng. Hơn nữa, nghe Quản Trường An nói thì chỗ đó cũng khá ổn mà.
Nghĩ một hồi lại khâu mấy mũi, đợi đến mưa rơi ngớt dần, lúc đó Vân Thường mới cất lại tấm vải mới khâu chưa được một nửa lại. Mấy ngày qua nắng đẹp, sau mưa khắp sân tràn đầy hương hoa cỏ thơm ngát. Nhớ tới nét mặt chủ tử, trong lòng Vân Thường cũng hơi có chút bất an. Hoàng thượng đối với chủ tử rất tốt, từ ngày nàng ta tiến cung đến giờ cũng vài năm, trừ hoàng hậu và quý phi thì không thấy chủ tử nào có vinh sủng như thế. Nhưng nàng ta cũng biết đạo lý, hoàng đế là người vô tình nhất. Trong cung này bao nhiêu tần phi như thế, ai lại không có vài ngày thịnh sủng đâu. Nhưng bây giờ người được hoàng đế nhớ kỹ còn bao nhiêu người chứ?
Thấy chủ tử cũng động tâm, trong lòng Vân Thường cũng cực kỳ lo lắng. nàng ta ngóng trông chủ tử được sủng ái, nhưng cũng không hy vọng chủ tử động tâm. Nếu động lòng mà gặp gỡ phải kẻ bạc tình thì sao có thể sống vui vẻ được chứ?
Hoàng thượng...
Vân Thường nhẹ khẽ thở dài, đứng dậy đặt đồ may sang một bên. Vừa nhổm người lên thì thấy Trần Đức An đang chạy lại, nàng ta vội vã nghênh đón, “Có chuyện gì à?”
Trần Đức An lau nước mưa trên mặt, thở phì phò một hồi mới hỏi: “Chủ tử đâu?”
“Còn đang nghỉ ngơi, có chuyện gì quan trọng hơn sao?” Vân Thường nhìn dáng vẻ Trần Đức An cũng bất an lên.
“Có chuyện lớn, mau gọi chủ tử dậy, hình như tiểu công chúa bên Trường Nhạc Cung không được ổn lắm.”
Vân Thường bị dọa sắc mặt trắng nhợt, “Chuyện này là thế nào, không phải nói đã khỏe hơn rồi sao, đang yên lành sao lại không ổn chứ?”
“Ai biết được, buổi sáng hôm nay còn yên lành, sau khi mưa dứt mới có tin.” Trần Đức An thở một hơi, bình tĩnh lại nói: “Cụ thể còn chưa biết, nhưng chủ tử cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, vạn nhất nếu tất cả mọi người đi Trường Nhạc Cung thăm hỏi, chủ tử chúng ta cũng không thể không có mặt.”
Vân Thường đương nhiên biết rõ đạo lý này, “Ta đi ngay, ông nhớ chu đáo chuyện bên ngoài, đừng để người khác loạn lên.”
“Cô đi nhanh đi.” Trần Đức An vội vàng nói, tự mình lại đi tìm Diện Mi nhắc nhở, quản giáo chặt chẽ mấy người hầu trong sân.
Diện Mi mới vừa ra khỏi cửa phòng liền ᴆụng ngay với Trần Đức An, gấp rút hành lễ, "Trần công công."
Trần Đức An liền nhanh chóng nhắc lại một lần nữa, nét mặt Diện Mi cũng biến đổi nói: "Công công yên tâm, tôi đi ngay nhắc mọi người không chạy loạn, không thể sai quy củ."
Trần Đức An gật gật đầu, "Tôi còn phải tới tiền viện giám sát mấy người ngoài đó, trong này cô phải để tâm lo lắng nhiều hơn."
Diện Mi hơi khom gối đưa Trần Đức An đi, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch như đánh trống, nàng ta ngửa đầu nhìn trời, không lẽ muốn đổi thế sao? Thở dài một cái nhưng cũng không dám trì hoãn, lập tức gọi tất cả cung nữ trong viện tập trung vào một chỗ, không cho phép bất kỳ ai đi ra ngoài, nếu có việc ra ngoài phải có ít nhất hai người. Nhắc nhở xong lại nhìn mọi người nói: "Trời gian qua, mọi người đều đã biết quy củ của Di Cùng hiên, nếu là người nào vi phạm bị ta bắt được thì ta còn có thể cho một cơ hội. Nhưng các ngươi cũng biết Trần công công rồi đấy, cẩn thận đầu các ngươi, hầu hạ thật tốt, nếu ai phạm sai lầm, ta trị không được các ngươi cũng đành phải mới Trần công công đến."
Năm sáu cung nhân ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cũng không biết xảy ra chuyện gì nhưng sắc mặt cũng căng thẳng. Kim Chức Ngọc Tú là những người có thể diện hơn, có thể nói vài lời trước mặt Vân Thường Diện Mi. Lúc đó Kim Chức lập tức liền biểu lộ lòng trung thành, "Diện Mi tỷ tỷ yên tâm, chúng ta vạn lần không dám quên quy củ, tuyệt đối không dám gây chút phiền toái nào cho chủ tử."
Ngọc Tú cũng vội vàng tỏ thái độ. Có hai người này dẫn đầu, trong lòng Diện Mi cũng nhẹ một hơi, "Hai người chịu khó giám sát chặt chẽ chỗ này, ta đi hầu hạ chủ tử, có chuyện thì báo hiệu ngoài cửa cho ta."
Kim Chức Ngọc Tú vội vàng gật đầu, Diện Mi xoay người rời đi. Nàng ta vừa đi, những người còn lại đều nhìn sang hai người Kim Chức Ngọc Tú. Kim Chức trầm ổn, Ngọc Tú hoạt bát, Kim Chức nhìn Ngọc Tú một cái rồi mới chậm rãi nói: "Mọi người đều nghe rõ lời Diện Mi tỷ tỷ nói rồi, ai phải làm gì thì cứ việc đó làm, nhưng không cho phép một người đơn độc ra ngoài. Nếu ai muốn đi ra ngoài nhất định phải tới chỗ ta thông báo một tiếng, ta nghĩ mặc dù các ngươi có thì đi qua báo một tiếng cũng không mất thời gian gì. Chủ tử chúng ta là người tốt nhưng chúng ta làm nô tài, không thể bởi vì chủ tử tốt tính liền lười nhác, không có quy củ được."
Mọi người câm như hến, Kim Chức nói hai câu liền phân công công việc, kêu tất cả mọi người tản ra, nên làm gì thì làm. Nàng ta và Ngọc Tú lấy xiêm y của chủ tử trong lò sấy hương, một tiểu cung nhân vộ vàng mang bình đồng đến, bên trong đổ đầy nước nóng, giúp Ngọc Tú ủi xiêm y.
Trong phòng lại bận rộn bình thường như cũ, Kim Chức mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy nàng ta nghe một câu, hình như là tiểucông chúa bên Quý phi kia không ổn lắm. Nàng ta hầu hạ trong cung đã lâu nên biết chuyện này ý vị như thế nào. Tiểu công chúa không tốt, nếu thật sự không có đại phúc khí, không có duyên ở trên đời này thì không biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Tiểu công chúa không tốt, trước đó Hoàng hậu nương nương cũng tra xét rồi. Nhưng cuối cùng bị trị tội lại là người của Quý phi nương nương, khẳng định Quý phi oán hận chất chứa. Lần này nếu là tiểucông chúa có chuyện... Chỉ sợ bên Quý phi kia chưa chắc không thừa cơ hội phản kích, đáp trả hành động của hoàng hậu. Như vậy, chủ tử các nàng là người của Hoàng hậu nương nương nâng đỡ, sợ là phải đứng mũi chịu sào.
Trần công công muốn các nàng quản giáo chặt chẽ môn hộ, chính là sợ trong tình thế phức tạp này bị người khác ᴆục nước béo cò.
Nghĩ đến vị Trần Đức An kia, Kim Chức bất giác lại nghĩ tới Vân Thường. Hai người này vào cung sớm hơn so với nàng ta, kinh nghiệm cũng nhiều hơn, có điều lại không có cơ duyên lọt mắt xanh của quý nhân. Về sau họ bị phân công đến chỗ chủ tử đang ngoi ngóp trong vũng bùn, ai biết này liền cưỡi gió xuân một đường đi tới phía trước.
Chủ tử tốt thì bọn họ mới có thể tốt. Cũng khó trách Trần Đức An và Vân Thường giám sát sít sao Di Cùng hiên. Từ lúc nàng ta vào Di Cùng hiên, ban đầu nàng ta cũng có tâm tư tính toán riêng, nhưng hầu hạ trong này chưa đầy một tháng thì những tâm tư đó hoàn toàn biến mất. Có Trần Đức An và Vân Thường ở đây, các nàng muốn giở trò cũng không dễ dàng, còn không bằng trung thành làm việc, nói không chừng còn có ngày nổi danh.
Chủ tử bây giờ là Uyển Nghi, nếu thuận lợi sau này sẽ lại lên cao hơn một bước. Nếu sau này có tiểu chủ tử thì cần thêm càng nhiều người hầu hạ bên chủ tử. Lúc đó nàng ta có thể có cơ hội ngẩng đầu. Lúc này cũng là cơ hội biểu hiện thật tốt, nàng ta không thể bỏ qua được.
Kim Chức nghĩ một hồi, mở xiêm y ra, nhìn Ngọc Tú bên cạnh đang khẽ nói với tiểu cung nhân, trong phòng may vá bên cạnh cũng mơ hồ có thanh âm truyền đến. Bên ngoài tiểu thái giám đang cầm chổi quét dọn đình viện, sau cơn mưa lớn, khắp sân toàn hoa lá rơi rụng.
Đột nhiên nghe được tiếng động bên ngoài, Kim Chức vội vàng đứng dậy, đẩy cửa ra liền nhìn thấy Diện Mi đang ra hiệu với mình. Kim Chức vội vàng gật đầu, quay đầu nói với Ngọc Tú: "Chủ tử dậy rồi, cô mang nước nóng trong bình đồng trên lò vào đi."
Đây chính là cơ hội lộ diện trước mặt Đại cung nữ, Ngọc Tú gấp gáp cảm ơn Kim Chức, đặt bàn ủi đồng sang một bên, nhấc chân đi ra ngoài. Kim Chức liền nhìn tiểu cung nhân đang khẩn trương hỏi: "Có biết ủi xiêm y không?"
"Biết ạ, lúc nô tỳ ở Nội Đình Phủ, quản sự cô cô có dạy rồi." Trong lòng tiểu cung nhân hơi hưng phấn, cũng lại khẩn trương. Từ ngày đến Di Cùng hiên cô ta chỉ được làm những công việc vụn vặt, không được ᴆụng tới chút chuyện nào liên quan đến chủ tử, giờ cơ hội trước mắt nên không thể không căng thẳng.
"Vậy ngươi giúp Ngọc Tú tỷ tỷ làm nốt đi." Kim Chức cười cười, nàng ta còn nhớ cung nhân này gọi là Ngân Nhị, còn cô gái hay đi cùng cô ta gọi là Đồng Kiều. Cô ta cũng muốn trước mặt Vân Thường Diện Mi nịnh nọt, mấy cung nhân trong Di Cùng hiên đều không có căn cơ, Vân Thường Diện Mi là nhất đẳng Đại cung nữ họ không đủ sức dựa vào nên chỉ có thể đến trước mặt mấy nàng ta tranh thủ tìm kiếm tiền đồ.
Trong cung này, dù là chủ tử hay nô tài đều muốn đi lên từng bước vững trãi. Nàng ta dìu dắt bọn họ không ngoài mục đích muốn tìm người trợ lực, chuyện sau này ai dám nói trước điều gì chứ?
Mấy chuyện lặt vặt của các cung nhân Tự Cẩm đương nhiên không biết rõ, lúc đó nàng đã mặc y phuc nghiêm chỉnh, đang ngồi trước bàn trang điểm, Diện Mi chải đầu cho nàng. Ngọc Tú đứng bên cạnh đưa lược hỗ trợ. Lần đầu tiên được hầu hạ trước mặt chủ tử, trong lòng căng thẳng không tránh khỏi nhưng trên mặt không dám biểu hiện ra ngoài.
Cô ta hơi cúi đầu, khóe mắt nhìn thấy chủ tử khẽ chau mày, lòng cô ta cũng khẩn trương lên. Lúc cài trâm tóc tay run lên thiếu chút nữa phạm sai lầm, Diện Mi liếc sang, cô ta cả kinh, mặt trắng bệch. Nhưng Diện Mi cũng không trách móc gì chỉ thản nhiên nói: "Ngươi đi xem áo ngoài chủ tử ủi xong chưa."
Ngọc Tú vội vàng khom gối lui ra ngoài, trong mắt nước mắt cũng sắp rơi xuống.
Cô ta vừa đi ra ngoài, Vân Thường liền cười nói với Diện Mi: "Diện Mi cô nương của chúng ta thật oai phong, xem muội chỉ cần một ánh mắt đã dọa người ta phát khi*p rồi."
Bây giờ Diện Mi và Vân Thường quan hệ không tệ, nghe nàng ta trêu ghẹo chính mình, mặt ửng hồng lên nhưng vẫn cố cãi vài lời: "Vẫn là do thiếu quy củ, ở Di Cùng hiên cũng thôi. Nếu ngày nào đó đi theo chủ tử ra ngoài, cái kiểu không lên được mặt bàn như thế chẳng phải là khiến chủ tử mất mặt sao? Muội cũng chỉ muốn tốt cho cô ta, để cô ta hiểu rõ làm việc thôi."
Tự Cẩm đi đến cổ đại lâu như thế, coi như cũng thăm dò rõ ràng những tranh đấu gay gắt của các cung nữ này. Ví dụ như trước mặt nàng nhất đẳng Đại cung nữ cũng chỉ có hai người, một người là Vân Thường, về sau Diện Mi biểu hiện không tệ, sau khi nàng thăng vị Uyển Nghi đã nâng nàng ta lên nhất đẳng Đại cung nữ. Các tiểu cung nhân phía dưới muốn làm nhị đẳng cung nữ thì trước tiên phải biểu hiện năng lực ra ngoài, được Vân Thường Diện Mi ủng hộ. Nàng biết rõ Vân Thường đang tôi luyện Kim Chức Ngọc Tú. Nàng cũng không hiểu lắm phương pháp dạy dỗ nô tài trong cung. Dù sao làm chủ tử trong Di Cùng hiên, nàng chỉ cần quản lý tốt mấy người Vân Thường Diện Mi cùng Trần Đức An, những người còn lại để bọn họ giải quyết.
Xảy ra chuyện gì, Tự Cẩm không hỏi người khác, chỉ tìm ba người bọn họ là được. Bởi vì lẽ này, ba người này đối với chuyện của Di Cùng hiên hết sức để tâm, chỉ sợ mấy tiểu cung nhân mới tới này chưa học quy củ tốt, làm cho Di Cùng hiên bị liên lụy. Lần này Diện Mi không làm cho Ngọc Tú mất mặt trước mặt nàng đã là rất nể mặt cô ta. Nếu không phải có dự định tôi luyện bọn họ thì e là sẽ trực tiếp kêu cô ta ra ngoài, sau này cũng không cần dùng đến nữa.
Vân Thường cười mỉm nhìn Tự Cẩm: "Biết rõ muội trung thành, chủ tử sẽ ghi nhận công lao của muội."
Diện Mi nghe vậy mặt đỏ lên, "Muội đâu phải muốn tranh công lao, chính là nghĩ tới nếu tiểu công chúa bên Trường Nhạc Cung thật... Còn không biết quý phi sẽ náo loạn tới mức nào nữa. Muội sợ mấy cung nhân này ra ngoài gây tai hoạ nên cứ phải nhắc nhở nghiêm khắc, cũng là cứu trước bọn họ một mạng."
"Ừ, ừ, muội thương người nhất, chúng ta đều biết rõ." Vân Thường cười hai tiếng rồi này mới nhìn chủ tử nói: "Nô tỳ biết rõ chủ tử không kiên nhẫn mấy chuyện này nhưng về sau bên cạnh người sẽ có thêm nhiều người hầu hạ, chúng ta phải chậm rãi tôi luyện các nàng trước. Không cầu công lao, chỉ cầu không thất bại, về sau đi theo chủ tử ra ngoài, các nàng không thể làm mất thể diện của chủ tử mới được."
Tự Cẩm đối với mấy vụ này không có ý kiến gì. Nói thật chứ nàng đã xem nhiều phim truyền hình, truyện tiểu thuyết, biết rằng nhiều sự xảy ra đều do những người bên cạnh. Do đó Tự Cẩm dùng người vẫn luôn cẩn thận. Không nghĩ tới so với nàng Vân Thường và Diện Mi còn căng thẳng hơn. Ngẫm nghĩ một chút cũng đúng. Vân Thường trong cung này không biết rõ nhẫn nhịn bao nhiêu năm mới có ngày được cùng vị chủ tử đang chán nản trong vũng bùn như nàng đi lên chức vị Đại cung nữ quang cảnh như hôm nay. Tất nhiên là nàng ta hy vọng mình càng đi càng lên cao. Do đó đối với những chuyện sau này càng thêm cẩn thận tỉ mỉ hơn cũng là điều dễ hiểu.
"Những chuyện này chính các ngươi quản tốt là được, tóm lại không nháo đến trước mặt ta thì ta cũng bất kể." Tự Cẩm rất hiểu được uỷ quyền, phải làm cho người phía dưới có uy nghiêm mới có thể áp chế người khác.
Vân Thường liền cười, "Người là chủ tử, làm sao có thể để cho ngài hao tâm tổn trí những chuyện thế này. Nếu để nháo đến chỗ ngài thì không cần ngài nói, chỉ sợ Quản công công cũng phải đánh nô tỳ mấy roi."
Nói đến đây, Tự Cẩm cũng không nhịn được lắc lắc đầu: "Dù sao trong Di Cùng hiên này mấy người các ngươi xem trọng là được, chính mình ở trong này thì làm sao cũng được, nhưng nhất định không thể để người ngoài chui chỗ trống. Đây mới là việc quan trọng nhất."
"Dạ, nô tỳ biết rõ." Vân Thường hạ giọng nói, "Từ lúc Ngọc Trân công chúa ngã bệnh, rồi Hoàng hậu nương nương điều tra kỹ, trong cung này cũng thay đổi ngất trời. Lúc trước Trần Đức An tra xét một lần toàn bộ nô tài trong Di Cùng hiên. Người nào có vấn đề đều tìm cơ hội xử lý đưa về Nội Đình Phủ, mấy người còn lại không dám nói là không có gì nhưng vẫn có thể tha thứ môt lần. Ngày hôm nay, bên ngoài căng thẳng nên Trần Đức An đang ở ngoài trông giữ chặt chẽ ạ."
Tự Cẩm hài lòng gật gật đầu, "Các ngươi trung thành ta đều biết rõ, chung quy sẽ có một ngày, ta nhất định không phụ sự tận tâm của các ngươi." Cuộc đời này của Trần Đức An là không thể xuất cung, chỉ cần nàng từng bước thăng chức thì hắn ta có thể đi theo vinh quang vô hạn. Nhưng Vân Thường và Diện Mi đến tuổi sẽ phải cho xuất cung đi lập gia đình. Đương nhiên cũng có chủ tử không đồng ý cho xuất cung, Tự Cẩm nói ‘không phụ’ chính là bảo đảm hôn sự trong lương lai của bọn họ.
Cuộc đời nữ nhân, nếu không thể gả cho một người chồng tốt, không lẽ cứ như vậy sống hết đời sao?
"Trong nhà nô tỳ không còn người nào, năm đó là chạy nạn bị người bắt cóc rồi bán vào cung làm cung nữ. Ngược lại nhà Diện Mi là lương dân đứng đắn, chủ tử chỉ cần lo cho muội ấy, còn nô tỳ nguyện ở trong cung hầu hạ chủ tử suốt đời." Vân Thường nhẹ nhàng cười một tiếng, trên mặt bình thản tự nhiên như thường.
Tự Cẩm sững sờ, nhìn Vân Thường qua gương đồng một cái, sau đó mới nói: "Nói mấy chuyện này sớm quá, không có người thân thì có sao đâu, các ngươi hầu hạ ta nhiều năm, đương nhiên ta muốn nửa đời sau của các ngươi được thanh nhàn sung sướng. Ta sẽ là chỗ dựa cho các ngươi, như người nhà mẹ đẻ, các ngươi yên tâm."
Vân Thường và Diện Mi nghe vậy đều lấy làm kinh hãi, hai người nhất thời ngây người, chưa từng nghe được chủ tử nào trong cung có thể nói những lời như vậy.
Tự Cẩm nhìn hai người ngơ ngác, cúi đầu cười một tiếng. Rốt cục nàng không phải là cổ nhân, coi cung nhân là nô tài hèn mọn. Các nàng trung thành hầu hạ nàng, nàng tự nhiên coi bọn họ như người của mình.
Tình cảm đều phải hun đúc nuôi dưỡng mà thành, Tự Cẩm rất quý trọng những chân tình mà người khác dành cho nàng ở chốn xa lạ này. Cho dù lòng tốt này có xen lẫn ích lợi nhưng cũng là tốt, không phải sao?
Chủ tớ ba người không ai chủ động nhắc tới chuyện của tiểu công chúa bên Trường Nhạc Cung, đều đang đợi một kết quả. Chuyện này đã náo loạn cả tháng, từ khi tiểu công chúa ngã bệnh, đến Hoàngthượng lệnh cho Hoàng hậu điều tra kỹ, rồi đến Hoàng hậu không kiêng nể bỏ cũ thay mới người của Quý phi, cho tới bây giờ tiểu công chúa lại xảy ra chuyện một lần nữa, Tự Cẩm loáng thoáng cảm thấy đây là đòn phản kích của Quý phi.
Nhưng lấy tính mạng tiểu công chúa nói chuyện thì Tự Cẩm cực kỳ khinh ghét. Người lớn tranh đấu, cần gì phải liên lụy con trẻ. Nếu như sức khỏe của tiểu công chúa thật sự không tốt lắm thì đã đành. Nếu là Quý phi cố ý làm thì điều này thật sự khiến người ta thất vọng đau khổ.
Bóng dáng Trần Đức An chợt lóe ngoài màn cửa, Vân Thường nhìn thoáng qua nói: "Chủ tử, Trần Đức An đến."
"Cho hắn vào." Tự Cẩm đứng dậy, sửa sang lại xiêm y rồi mới nhấc chân đi ra phòng ngoài ngồi xuống.
Tự Cẩm mới vừa ngồi xuống, Trần Đức An liền bước nhanh khom lưng đi đến, "Nô tài Trần Đức An thỉnh an chủ tử."
"Đứng lên đi, bên ngoài có tin tức gì sao?" Tự Cẩm nhìn Trần Đức An cúi thấp đầu, nét mặt đầy cung kính đối với mình.
"Dạ, lần này Quý phi nương nương thật không giống như giả vờ làm ầm ĩ, hình như tiểu công chúa thật sự không ổn. Nghe nói hôm qua không chịu uống sữa. Đến hôm nay thì nặng hơn, khóc suốt ngày. Cơ hồ tất cả thái y của Thái Y viện đều đến Trường Nhạc Cung. Hoàngthượng cũng ở bên đó." Trần Đức An nói xong câu này đầu cúi xuống thấp hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc