Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 90

Tác giả: Ám Hương

Thần giao cách cảm

Kể từ khi Tề Vinh Hoa hiến kế kêu Tự Cẩm trốn trong Di Cùng hiên tránh nạn, mặc cho bên ngoài huyên náo long trời lở đất, trong cung của nàng giống như thế ngoại đào nguyên, không bị liên lụy chút nào.
Lần này có hoàng hậu chủ trì thẩm án, nàng lại có lý do dưỡng bệnh không ra khỏi cửa, mặc dù có người muốn họa thủy đông dẫn đều bị hoàng hậu gạt bỏ hết. Nàng cũng quả nhiên không phụ kỳ vọng của hoàng hậu, mấy ngày này mặc dù hoàng đế ngày ngày đến thăm tiểu công chúa nhưng cũng không bỏ qua sang thăm người trong Di Cùng hiên, cuối cùng không để cho quý phi một mình độc diễn.
Nghỉ ngơi bốn năm ngày, bệnh của Tự Cẩm cũng đã khỏi hẳn, nhưng nàng vẫn nói mình còn bệnh với bên ngoài.
Bên ngoài ồn ào như vậy, nàng cũng không muốn liên lụy vào chút nào.
Từ lúc Nhạc Trường Tín biết rõ Hi Uyển Nghi bị bệnh, mỗi ngày hắn ta lại thay một phần thức ăn mới mẻ đưa đến, Tự Cẩm cũng cảm thấy mình béo lên không ít. Tuổi này đúng là giai đoạn trổ mã, nàng cũng cảm giác quần áo của mình đã hơi chật, nhất là hai phần trước иgự¢.
“Buổi tối còn muốn ăn hai món cua biển rang mật me, khoai tẩm mật nướng nữa.” Tự Cẩm vỗ bụng ăn cực kỳ thỏa mãn, gần đây thèm ăn thịt, không thịt không vui, quả thực là thực tủy biết vị mà.
Cũng không biết như thế nào liền thèm ăn như thế, giống như con chó nhỏ thấy cục xương vậy. Từ khi tiến cung tới giờ đây vẫn là lần đầu tiên không tiết chế được ham mê ăn uống.
“Cua nên ăn ít vì tính lạnh, đối với thân thể không tốt. Hoàng thượng nói cách năm ngày mới cho phép Ngự Thiện phòng làm một món cho người.” Vân Thường mang người thu dọn bàn, “Nếu người muốn ăn hải sản, hay là buổi tối thêm một phần tôm bóc vỏ xào rau, lại thêm canh vịt nữa, người thấy sao?”
Tự Cẩm có cảm giác không ăn không hạnh phúc, ôm bụng nói: “Ta đâu phải người ốm yếu gì, ăn một lần cũng không sao đâu.” Món cua do Nhạc Trường Tín làm quả nhiên là cực kỳ thơm ngon, hương vị hấp dẫn vô cùng.
Nhìn dáng vẻ này của chủ tử, Vân Thường bất đắc dĩ cười cười, dâng lên một ly trà gừng táo đỏ, “Hoàng thượng đã nhắc nô tỳ, nếu ăn cua sẽ phải bắt người uống một ly trà gừng, biết rõ người không thích trà này nên nô tỳ đổi thành trà gừng táo đỏ, chủ tử cũng không thể lại tìm lý do từ chối, nếu không nô tỳ không có cách nào ăn nói với Hoàng thượng.”
Tự Cẩm chỉ còn cách nhận lấy ly trà. Trong viện của nàng mấy người này đều bị Tiêu Kỳ đánh mà kinh sợ. Lời hắn nói ra là lệnh, không ai dám bằng mặt không bằng lòng. Vân Thường quả nhiên nhìn chằm chằm nàng uống hết mới thở phào nhẹ nhõm, “Chủ tử cũng không nên trách nô tỳ, ai bảo lần trước người tham ăn cua đau bụng bị hoàng thượng bắt gặp chứ.”
Bị vạch trần lịch sử đen tối, Tự Cẩm còn có thể nói gì đây?
Lập tức nói sang chuyện khác, hỏi: “Hoàng thượng nói ngày hôm nay tới đây à?” Bấm tay tính toán, Tiêu Kỳ ngủ lại hậu cung cũng có mấy ngày. Người này giống hệt Ninja rùa, từ hoàng hậu lăn qua lăn lại quý phi, chính mình tỏ ra tín nhiệm hoàng hậu không để ý tới việc gì. Vì khiến người khác tin phục, ngay cả ngủ lại cũng không chịu. Trước kia còn sẽ ở Di Cùng hiên nghỉ lại, lần này ngay cả Di Cùng hiên cũng không chịu ở qua đêm, chỉ gặp nàng một chút là đi liền, giống như đang bị chó rượt vậy.
Được rồi!
Người này đối với người khác ngoan tuyệt, đối với chính mình còn ác độc hơn, thật sự là không phục cũng không được.
“Vâng, lúc Quản công công đến báo thì chủ tử đang nghỉ trưa, do đó ông ta cũng không quấy rầy, chỉ báo tin rồi trở về luôn.” Vân Thường trong lòng liền tính toán Hoàng thượng cũng đã có mấy ngày không ngủ lại, trong phòng này cũng nên dọn dẹp một chút để bay bớt vị thuốc ra ngoài mới được.”Chủ tử, trong sân hoa nở rất tươi đẹp, người đi ngắm hoa, nô tỳ dọn dẹp trong phòng một chút.”
Tự Cẩm:...Bạn đang đọc truyện tại <a href="https://thichtruyen24h.com/">ThíchTruyện.VN</a>
Bị chính Đại cung nữ của mình đuổi ra ngoài, Tự Cẩm khoác áo choàng nghiêm trang ngồi trong sân ngắm hoa. Đám người Vân Thường này rất sợ Tiêu Kỳ, ngược lại không sợ nàng tức giận chút nào.
Ngọc Tú bưng trà bánh đặt lên bàn đá dưới bóng cây thạch lựu, vừa cười vừa nói: “Vân Thường tỷ tỷ cố ý sai nô tỳ pha tra lài cho chủ tử, món này là Ngự Thiện phòng vừa mới đưa tới vẫn còn nóng hổi.”
Trong chiếc đĩa sứ trắng tinh đặt những miếng bánh nướng nhào bột nóng hổi, màu vàng ruộm óng ánh, hương thơm mê người. Bánh ngọt một nửa nhân hoa quế, một nửa nhân củ từ, lộ ra màu hoa quế tươi bên trong, khiến người ta nhìn một cái liền thèm thuồng ngay lập tức. Bên cạnh còn có hai đĩa tráng miệng, một đĩa trái cây tổng hợp, một đĩa bánh ngọt như ý, đều cực kỳ tinh xảo hấp dẫn.
Ăn cái gì cũng muốn cảnh đẹp ý vui, Nhạc Trường Tín xem như biết rõ khẩu vị của Tự Cẩm, do đó tạo hình, trình bày thức ăn đều cực kỳ dụng tâm. Phối hợp với trà lài, mấy đĩa thức ăn đều bị Tự Cẩm ăn hết một nửa. Lúc Tiêu Kỳ đến, Tự Cẩm đang tự mình ôm bụng đi dạo trong vườn hoa.
Điểm tốt của Di Cùng hiên chính là chỗ này, khuôn viên rộng rãi nên trong sân còn có thể kiến tạo ra một vườn hoa nhỏ. Trước kia trong này đều là để đặt sân khấu diễn, dựng những sân khấu thật dài thật lớn nên diện tích không hề nhỏ. Kể từ khi Tự Cẩm vào ở, trong này đương nhiên không thể lại xếp đặt sân khấu nữa. Do đó để một sân rộng trống trải như vậy Tự Cẩm cảm thấy quá lãng phí, dứt khoát sai người ta lấy các loại hoa cỏ từ Ngự Hoa viên mang tới đây trồng. Muốn tiêu thực phải đi vòng quanh mới tốt nên Tự Cẩm cố ý sai tạo hình thành hình chữ H, những con đường nhỏ ở giữa đều dùng đá cuội trải thành, người đi trong đó, xung quanh đều là hoa thơm cỏ lạ, quả nhiên là cảnh đẹp ý vui.
Lúc Tiêu Kỳ đến liền nhìn thấy Tự Cẩm đang đứng trước một cây thược dược, cúi đầu ngửi hoa. Người so với hoa còn kiều diễm hơn. Ánh nắng chiều tà rơi trên người nàng, giống như yêu hoa giữa muôn loài hoa vậy. Tự Cẩm vốn là một thiếu nữ xinh đẹp, không nghĩ tới lúc này chỉ nhìn nét mặt nàng nghiêng nghiêng trong ráng chiều rọi chiếu lại giống như một tiên nữ trên thiên giới, làm người ta không dám chạm tới.
Quản Trường An vừa định thông báo thì bị Tiêu Kỳ giơ tay, Quản Trường An vừa thấy lập tức khom người lui qua một bên, nháy mắt ra hiệu mấy người trong sân đều tránh đi hết.
Nhất thời trong sân yên tĩnh, Tiêu Kỳ nhấc chân đi qua, Tự Cẩm nghe được tiếng bước chân, liền quay đầu lại, vừa đúng lúc thấy Tiêu Kỳ mặc một bộ hoàng bào màu đen viền vàng thêu rồng lượn chậm rãi đi đến. Dưới trời chiều, ánh mặt trời phủ lên hắn một quầng sáng màu vàng khiến Tự Cẩm không khỏi nheo mắt lại. Mắt sáng mày rậm, mũi cao môi mỏng, đường nét sắc bén như đao khắc dường như cũng bị ánh chiều tà làm dịu dàng đi mấy lần, bất giác trái tim đập dồn dập.
Lập tức hai mắt Tự Cẩm tỏa sáng, nàng nhấc làn váy đi tới, kéo ống tay áo hắn hỏi: “Sao giờ này người lại tới đây?” Thông thường, người cuồng việc như hắn, trời chưa tối thì tuyệt đối sẽ không bỏ công việc.
“Không phải chính nàng nói, công việc triều chính làm thế nào cũng không hết sao, mạng thì chỉ có một thôi.” Tiêu Kỳ còn nhớ rõ lúc đó nàng nói hắn ngốc, cũng làm hắn tức điên.
Tự Cẩm ngây ngô cười”hi hi”, mau chóng chuyển đề tài, hỏi: “Ngọc Trân công chúa đã khỏe hơn chưa?” Hắn trực tiếp đến Di Cùng hiên hay là đi Trường Nhạc Cung trước nhỉ? Nếu đã đi qua Trường Nhạc Cung thì sẽ không phải đi nữa, nếu chưa qua thì chút nữa sẽ phải tới một chuyến.
Tiêu Kỳ nhìn đôi mắt to của Tự Cẩm chuyển động, hiểu ngay nàng lại nổi lên chút hẹp hòi ghen tị thiếu nữ, cầm tay nàng nói: “Đã tốt hơn nhiều, mấy ngày nữa sẽ khỏi hẳn thôi.”
“Công chúa có Hoàng thượng che chở, phúc trạch thâm hậu, tự nhiên sẽ khỏe mạnh.” Quý phi sinh con gái, tương lai có tôn quý cũng chẳng qua là một công chúa mà thôi. Tuyển một phò mã gả ra ngoài, cũng không có gì xung đột quá nhiều với nàng. Nàng tự nhiên vui vẻ nói vài lời êm tai, huống chi cho dù Quý phi có ân oán với nàng nhưng trẻ con đâu có tội tình gì.
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm tươi cười liền biết rõ nàng nói là thật lòng. Lúc nàng nói thật bao giờ cũng rất khoái hoạt vui vẻ, ngay cả trong ánh mắt cũng có thể tỏa ra ánh hào quang lấp lánh. Mặc dù nàng lòng dạ hẹp hòi tương đối nhiều, hay ghen tị nhưng tính cách khó được thuần lương, ân oán rõ ràng. Có thể giữ được điểm này, ngoài cung không nói đến, nhưng trong cung lại hết sức hiếm hoi.
Trong hậu cung này, còn nhiều, rất nhiều những hành vi mượn đao Gi*t người, nhất là đối với mấy đứa bé, trừ mẹ đẻ ra thì chẳng ai thật lòng yêu thương. Chỉ riêng việc Quý phi lấy con gái cầu sủng thì đã làm biết bao người phải ghét hận Ngọc Trân.
Tiêu Kỳ dắt tay Tự Cẩm đi thong thả từng bước quanh vườn hoa. Tự Cẩm đóng cửa trốn trong này nên cũng chỉ nghĩ tới cuộc sống của chính mình, trước mặt Tiêu Kỳ không muốn khắc tới bất cứ tần phi nào hết. Làm như thế cũng thật giống như bịt tay trộm chuông, như thể trên thế giới này cũng chỉ có hai người bọn họ, không có những thứ khiến người ta nhức đầu kia.
Ngày trôi qua đã khổ sở lắm rồi, Tự Cẩm chỉ có thể trong nỗi khổ cầu chút vui mừng mà thôi.
Đi được năm sáu vòng, Tự Cẩm liền kéo Tiêu Kỳ trở lại chỗ cây thạch lựu ngồi, trà lài đã nguội lại khiến người ta dâng lên trà nóng, xong xuôi rồi mới nói: “Trước đây hoàng thượng hỏi thi*p chuyện đó, mấy ngày nay thi*p lo lắng hết lòng suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp, có điều không được quanh minh chính đại lắm.”
Tấu chương của Tô Hưng Vũ có nhắc tới việc trả thù lao chuyển khẩu nhưng bởi vì Hộ bộ kêu khóc không có tiền nên rất khó thực hành. Điều thứ hai dễ dàng hơn, khai hoang ban thưởng cũng cực kỳ thông minh. Nhưng Tiêu Kỳ lại nghĩ đến sâu xa hơn. Nếu như trong tương lai năm sáu Tuyệt Hộ Quận kia có thu nhập từ thuế, Hộ bộ kia khẳng định lại đường đường chính chính dâng biểu đề nghị nhập quốc khố. Vậy thì công lao hắn vất vả làm mấy việc này chẳng phải là tiện nghi cho lũ hỗn đản kia sao. Hắn tính toán phải chặn lại Hộ bộ, để về sau bọn họ cũng không mặt mũi đòi tiền thu được từ thuế của Tuyệt Hộ Quận, đem tài sản riêng của hắn biến thành quốc khố. Cho nên nhất định phải bức Hộ bộ không chỉ nói không có tiền, hơn nữa còn phải bảo đảm bây giờ không ra bạc thì về sau tuyệt đối đừng có ᴆụng tới những thu nhập từ Tuyệt Hộ Quận.
Trong tấu chương của Tô Hưng Vũ đề cập hai vấn đề, đương nhiên Tiêu Kỳ cũng chưa công bố trên triều đình. Sợ đám người kia sau khi cân nhắc tính toán lại bỏ ra chút tiền liền ςướק đi hơn một nửa thành quả của mình, làm hắn tức ૮ɦếƭ mới được.
Bởi vì chuyện này, việc trả thù lao chuyển khẩu nhất định phải làm, nhưng lấy tiền từ đâu đây thì phải nghĩ ra biện pháp hoàn mỹ nhất mới được.
Mấy ngày nay Tiêu Kỳ cũng đang nghĩ vấn đề này, trong đầu cũng có vài suy nghĩ, chỉ là còn chưa suy nghĩ hoàn thiện. Lại nghĩ chuyện này Tự Cẩm cũng biết khá rõ, tiểu hồ ly này đã có cách trong đầu mà lại né tránh hắn chỉ nói cho nhà mẹ đẻ. Lần này dứt khoát hắn phải kéo nàng xuống nước, xem nàng trốn tránh đi đâu được.
Nghe Tự Cẩm nói có biện pháp, ánh mắt Tiêu Kỳ sáng lên, nhìn Tự Cẩm cực kỳ nóng bỏng, “Nói một chút coi, ta cũng có vài ý nghĩ, chúng ta cùng tham mưu.” Từ sau khi hắn xưng “ta” trước mặt Tự Cẩm, những lúc hai người ở chung hắn rất ít khi xưng “trẫm”. Ta ta nàng nàng tuy có hơi mất tôn nghiêm nhưng lại khiến hắn cảm nhận được Tự Cẩm đối với hắn thân thiết, ít phòng bị hơn, lúc đó hắn biết mình làm đúng.
Tự Cẩm nhìn vẻ ngoài là người rất giữ quy củ nhưng trong xương cốt lại là người phóng túng không kiềm chế được tính tình, cũng không biết Tô Hưng Vũ kia sao lại dạy dỗ được một con gái có hai tính cách mâu thuẫn như thế nữa.
Chuyện chuyển khẩu làm Tự Cẩm nghĩ không biết bao nhiêu lần, có vài ý là tham khảo nhưng có vài suy nghĩ là do chính nàng nghĩ ra, giống như chuyện tiền bạc bây giờ.
“Vị thượng thư Hộ bộ kia là kẻ vắt cổ chày ra nước, chỉ có vào chứ không có ra. Bọn họ hận không thể thu hết chuyện tốt trong thiên hạ vào túi, làm sao có tiện nghi như thế chứ?” Tự Cẩm không có chút cảm tình nào đối với Hộ bộ. Thượng thư Hộ bộ trước cáo lão hồi hương, giờ mới lên không là ai khác, chính là người do mấy đại thế gia liên thủ đề cử gia chủ Kỳ dương Vương gia Vương Tân Duệ. Người này tính tình ngay thẳng, so với những nhà khác thì khá trung quâи áι quốc. Nhưng so với Thượng thư Hộ bộ tiền nhiệm thì càng thêm keo kiệt.
Chính vì lẽ này mà ông ta có thể trong một đám quan viên được thế gia tiến cử. Tiêu Kỳ quả thực có lòng đưa người của mình lên thay thế nhưng các quan viên trong triều trăm lời như một tiến cử người, hắn cũng không thể phủ quyết. Do đó trong lòng buồn bực không thể tránh được. May mắn là tuy Vương Tân Duệ này có hơi keo kiệt, nhưng khuyết điểm cũng không che lấp được ưu điểm, được ở chỗ có mấy phần trung quân. Có điều do ông ta quá keo kiệt nên mới lên nhậm chức hơn một tháng đã mấy lần làm Tiêu Kỳ tức muốn hộc máu. Người này giữ quốc khố nghiêm ngặt cứ như tiền riêng của nhà ông ta, cố sống cố ૮ɦếƭ giữ chặt không lọt một xu.
Nhưng tóm lại cũng tốt, Vương Tân Duệ không chịu để cho Tiêu Kỳ phung phí tiền quốc khố thì người khác muốn ᴆụng tới quốc khố cũng không dễ dàng. Tổng hợp ưu khuyết trên dưới, Tiêu Kỳ mặc dù không thích Vương Tân Duệ nhưng đám triều thần kia cũng chẳng được chút tiện nghi nào, hắn liền thấy ông ta cũng không đến nỗi đáng ghét lắm.
Tiêu Kỳ sử dụng người vắt cổ chày ra nước giữ quốc khố, chính mình không dễ chịu thì người khác cũng không thể sống vui, khiến Tự Cẩm quả nhiên là không còn gì để nói.
Là hoàng đế mà phải làm đến mức này, cũng thực... đáng thương.
Tiêu Kỳ nghe được Tự Cẩm vì mình bất bình, liền nói: “Vương Tân Duệ này mặc dù keo kiệt nhưng cũng có mấy phần trung quân. Ông ta cũng không chỉ keo kiệt với trẫm, nghe nói mấy ngày trước đây Tạ Các lão tìm ông ta hỏi tiền cũng bị ông ta nghiêm khắc cự tuyệt. Làm cho Tạ các lão kia, chân trước thì tiến cử ông ta, chân sau bị ông ta giẫm đạp, cũng thật là buồn cười.”
Tự Cẩm nghe vậy cũng có thể tưởng tượng ra nét mặt cứng đờ của Tạ Các lão, ước chừng trong lòng Tạ Các lão nhất định cảm thấy thất bại tràn trề. Lão già này hao hết tâm sức tiến cử ngươi đi lên, ngươi lại hồi báo ta như vậy sao?
Lòng biết ơn đâu rồi?
Nhìn Tự Cẩm đập bàn cười không ngừng, Tiêu Kỳ giơ tay nắm bày tay nàng, “Cẩn thận đập đau tay.”
Tự Cẩm không ngăn được cười, nói với Tiêu Kỳ: “Thi*p nghĩ nhất định Tạ Các lão rất thất vọng.”
Tiêu Kỳ nhớ tới Tạ Các lão ở trên triều đình mắng chửi Vương Tân Duệ vô cùng đau đớn, cũng không nhịn được nở nụ cười nói: “Chính xác.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, cảm giác khó được ăn ý như vậy bỗng chốc kéo gần hơn khoảng cách giữa hai người.
“Vương thượng thư cũng rất nhạy bén với tình hình, người mới nên ra tay sắc bén không thể đỡ, không chỉ Tạ Các lão ᴆụng vào đá tảng, thi*p nghĩ về sau Tào Quốc công, Vệ Quốc công cũng có thể nếm thử cảm giác đó.” Tự Cẩm mím môi cười không ngừng, “Trước kia lúc còn ở khuê phòng, thi*p từng nghe phụ huynh bàn luận cùng mấy đại thế gia. Trong đó cha thi*p từng nói qua, Tạ gia Kim Lăng tuy có ham muốn cá nhân, lén lút tụ tài, dự trữ nuôi dưỡng môn khách nhưng lại có chừng mực, không quá đáng, lại còn có mấy phần trung thành. Kỳ dương Vương gia thì lại khác nữa, từ tổ tiên bắt đầu người nhà ông ta đã đặc biệt có tiếng là "Tiết kiệm". Nghe nói Vương gia tuy có gia thế vinh quang nhưng già trẻ trong nhà đều không xa hoa lãng phí, thường xuyên còn có những hành động thương người già xót người nghèo. Ở Kỳ Dương có tiếng là nhân hậu. Cho nên mặc dù nhà ông ta nổi danh "Tiết kiệm" nhưng người ngoài cũng vẫn kính trọng. Vương thượng thư phụ trách Hộ bộ, ít nhất có thể vì bệ hạ bảo vệ quốc khố nghiêm chặt, không vì những hạng người rắn chuột kia mà phiền lòng.”
Nếu không phải vì như thế thì Tiêu Kỳ cũng không dễ dàng thỏa hiệp, nghe Tự Cẩm nói trúng tâm ý trong lòng bèn nói: “Lúc nàng ở nhà, cha nàng cũng thường bàn luận triều chính trước mặt nàng sao?”
“Cũng không phải là thường xuyên. Nhưng lúc thi*p có mặt cũng không bảo thi*p lui xuống.” Tự Cẩm cười nhẹ, không muốn nói đề tài này: “Nếu trong lòng hoàng thượng cũng có biện pháp, không bằng chúng ta lấy tay nhúng trà, viết biện pháp của mỗi người lên bàn đá này.”
Tiêu Kỳ biết rõ Tự Cẩm cố ý chuyển đề tài khi nãy, cũng không tiện ép bức bách nàng, liền đồng ý: “Cũng được, cũng không biết Ngôn Thanh nàng có thần giao cách cảm với ta không.”
Tự Cẩm mặt ửng hồng lên, liếc mắt một cái, trên mặt đầy vẻ xấu hổ cúi đầu viết chữ.
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng cười, cũng cúi đầu nhúng trà, tay trái che, tay phải viết. Viết xong hai người nhìn đối phương, đồng thời dời bàn tay đi, nhìn sang chữ người kia viết.
Tiêu Kỳ viết, thương ngân.
Tự Cẩm viết, lấy thương đổi ngân.
Hai người đều cảm thấy hơi kinh ngạc, khi nãy Tiêu Kỳ nói chẳng qua là nói giỡn mà thôi, ai ngờ đâu hai người lại thật sự đều nghĩ đến một điểm.
Tự Cẩm cũng cảm thấy giật mình. Nàng có thể nghĩ đến biện pháp này là vì trong đầu nàng có rất nhiều kinh nghiệm của tiền bối, cộng với kiến thức mấy ngàn năm lịch sử đúc kết có thể phối hợp tham khảo. Nhưng Tiêu Kỳ lại là người cổ nhân điển hình, hắn có thể nghĩ tới đây đích thực là trí tuệ của chính hắn.
“Quả nhiên người hiểu ta không ai bằng nàng.” Tiêu Kỳ nói lời này quả là có vài cảm xúc phức tạp tràn đầy trái tim. Từ khi hắn sinh ra đến bây giờ, chưa bao giờ từng có một nữ nhân có tâm tư giống hắn như thế. Sách nói đó là thần giao cách cảm, nhưng dù sao cũng là giữa những người đã chung ᴆụng nhiều năm mới có thể có ăn ý. Hắn và Tự Cẩm mặc dù quen biết đã hơn một năm, nhưng hai người cũng chưa được coi là đã hiểu rất rõ về đối phương.
Như vậy nên đột nhiên xuất hiện loại thần giao cách cảm này, xác thực khiến Tiêu Kỳ cảm thấy kinh ngạc.
Cảm giác này, giống như một tia nước nhỏ lướt qua trái tim khô cằn nhiều năm của hắn, cả người đều cảm thấy khoan khoái hẳn lên.
“Chúng ta thật sự là thần giao cách cảm nhỉ...” Tự Cẩm cũng có cảm giác nói không ra lời, trong lòng hơi xúc động, cả người chỉ cảm thấy vừa chua vừa chát vừa thích vừa ngọt ngào.
Tự Cẩm nói một từ “chúng ta” khiến đôi mắt Tiêu Kỳ nheo lại. Đúng vậy, bọn họ bây giờ là “Chúng ta“.
Có thần giao cách cảm, đó cũng là tự nhiên.
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm càng thêm dịu dàng nhu hòa, trong mắt như có sóng trào ra, chỉ dòng chữ bằng nước trên bàn đá đang từ từ bay hết hỏi: “Nàng viết lấy thương đổi ngân, giải thích thế nào?”
“Thi*p nghĩ, thiên hạ này trừ quốc khố ra thì những ai là người giàu có và đông đúc, có thể xuất ra thật nhiều tiền đây. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thương nhân. Nhưng xưa nay thương nhân vốn thấp hèn, không hề có chút địa vị đáng nói, có tiền không có quyền, bỏ tiền nhiều cũng không có cơ hội tốt làm ăn. Chúng ta có cơ hội làm ăn, bọn họ có bạc. Đây không phải là ngủ gật gặp chiếu manh sao. Tuyệt Hộ Quận kia mấy năm gần đây đất đai hoang phế, không có người ở, do đó không ai qua lại buôn bán gì. Nhưng đến khi ruộng đất khai khẩn, người đến ở đông đúc thì chính là chỗ kiếm tiền rất tốt.”
“Hộ bộ không xuất tiền, triều thần mặc kệ vấn đề của Tuyệt Hộ Quận, trẫm một thân một mình, dựa vào sức một người có thể chuyển khẩu thành công, sau này những chỗ này trở nên giàu có và đông đúc thì sẽ nắm quyền lực trong tay. Đến lúc đó, trẫm sẽ đem những tài sản của Tuyệt Hộ Quận này thành tài sản riêng, không có lệnh của trẫm, bất luận kẻ nào cũng không được đặt chân vào Tuyệt Hộ Quận buôn bán. Người có thể đi vào Tuyệt Hộ Quận buôn bán, cũng chỉ có những người đã hỗ trợ tiền cho trẫm chuyển khẩu.”
“Trải qua năm ba năm, Tuyệt Hộ Quận có thu hoạch, người dân an cư lạc nghiệp, trong nhà có tiền, những người đã từng bỏ ra ngân thương đương nhiên có thể kiếm được không ít tiền. Không cần tới năm ba năm sau, ngay trước mắt thôi những nơi đó cũng cần xây nhà cho người ở, đào giếng lấy nước, còn cần rất nhiều nông cụ, hạt giống, trâu cày, người thì phải ăn cơm, mặc quần áo, chuyện gì cũng có thể làm ăn kiếm tiền.”
“Đúng vậy, muốn nhận cơ hội làm ăn này thì lấy bạc ra đổi.”
Tự Cẩm cười, việc này giống như kiểu độc quyền kinh doanh khu vực của thời hiện đại. Kể từ đó, các thương nhân cảm thấy mình trả giá có hồi báo, lại là chính hoàng đế tự mình bảo đảm, dĩ nhiên là cam tâm tình nguyện móc bạc ra. Nghĩ tới đây, Tự Cẩm liền nhìn Tiêu Kỳ nói: “Nói chuyện làm ăn với thương nhân, chuyện thế này Hoàng thượng cũng không thể tự làm.” Quá thấp kém, còn không bị văn võ bá quan cười ૮ɦếƭ, “Hoàng thượng đã có chủ ý liền sai cha thi*p bôn ba cho người là được.”
Tiêu Kỳ liền nhìn Tự Cẩm, “Nếu như vậy, danh tiếng của cha nàng sợ là bị ảnh hưởng không ít.” Làm quan và thương nhân có quan hệ lui tới thân thiết, tóm lại không phải là chuyện tốt.
“Người trong thiên hạ nhìn như thế nào cũng không trọng yếu, chỉ cần Hoàng thượng biết rõ cha thi*p trung quân là đủ.”
Vào triều làm quan, ai lại không muốn có "Thanh danh". Tô Hưng Vũ làm như vậy, sau này mang tới sự thịnh vương cho Tuyệt Hộ Quận, liền khó tránh khỏi sẽ bị người chụp mũ “tranh lợi với dân“. Tự Cẩm không phải là không nghĩ tới chuyện này, nhưng nàng cũng tin tưởng hắn có thể bảo vệ được bọn họ.
Nhất thời Tiêu Kỳ bị sự tín nhiệm này đánh thẳng vào trong lòng trĩu nặng.
Có lẽ do ban ngày hai người bàn luận rất hứng thú, lại có sự “thần giao cách cảm” kia nên đến buổi tối Tự Cẩm quả thực biết thế nào là nhiệt tình của “chúng ta“. Trước đây nhận sủng ở Sùng Minh Điện, bởi vì là lần đầu của Tự Cẩm nên Tiêu Kỳ cũng không thoải mái hành động, lúc nào cũng sợ làm nàng bị thương, nếu không phải đêm đó Tự Cẩm nhiệt tình như lửa, ước chừng cuối cùng cũng không thể thành công.
Nhưng mà đêm nay thì khác hẳn, sủng hạnh một tần phi và sủng ái một nữ nhân có “Thần giao cách cảm” với mình, cảm giác đó không lời nào có thể biểu đạt được. Tự Cẩm không biết mình đi đến cùng như thế nào, nhiệt tình của Tiêu Kỳ dường như không bao giờ chấm dứt. Nàng chỉ cảm thấy một đêm này mình lăn qua lộn lại giống như bánh nướng trên chảo lửa, nghĩ thầm có lẽ người này cũng giống như mình ăn cơm vậy, thèm thịt đến phát điên luôn.
Tiếng gió khẽ bên ngoài không thể che hết một phòng xuân tình, Vân Thường nghe tiếng động trong phòng, mặt đỏ tới mang tai trốn ra ngoài cửa.
Chỉ ngóng trông chủ tử bọn họ có thể sớm sinh tiểu chủ tử, như thế mới tính là chân chính ổn định, ông trời phù hộ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc