Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 80

Tác giả: Ám Hương

Không cho phép thân cận

Di Cùng hiên.
“Tay nghề của Nhạc Trường Tín rất giỏi, sợi mì vừa dai vừa mềm, hương vị đậm đà, Hoàng thượng, người ăn thêm nữa đi.” Tự Cẩm ở bên cạnh vừa nói vừa gắp hai miếng thịt bò đặt vào chén Tiêu Kỳ.
Sau khi lâm triều về, Tiêu Kỳ liền trực tiếp đi thẳng đến Di Cùng hiên, nét mặt mệt mỏi, vừa tới thì hỏi nàng có gì ăn không. Tiêu Kỳ vốn không thích ăn món ngọt, nghĩ tới nghĩ lui Tự cẩm thấy ăn một tô mì nóng hổi là thoải mái nhất. Vừa vặn bữa sáng nàng cũng không ăn nhiều vì trong lòng còn suy nghĩ rất nhiều chuyện linh tinh khác.
Tiêu Kỳ đến kêu đói, bụng Tự Cẩm cũng cảm thấy đói theo, suy nghĩ chợt lóe lên, thế là thấy thèm món ăn mặn. Tay nghề Nhạc Trường Tín không cần bàn tới, hai chén mì tơ cuộn, một đĩa thịt bò thái mỏng, đĩa trứng muối, trên mặt rắc thêm vừng, tỏi, gừng bằm nhỏ, rau thơm xanh tươi, thêm một bình dấm chua nhỏ cỡ bàn tay.
Tự Cẩm ăn mì thích rưới thêm dấm chua, vừa khai vị lại ngon miệng, ăn một chén mì vào bụng, trán đổ mồ hôi, cả người sảng khoái!
Tiêu Kỳ vốn không có hứng ăn uống, nếu không phải hắn đang rất đói bụng cũng sẽ không ăn cái kiểu này. Vậy mà lúc ấy thấy Tự Cẩm ăn uống ngon lành vui vẻ, hắn cũng thấy ngon miệng hẳn lên, ăn chén mì một lóang đã hết. Mặt mũi, sau lưng vã mồ hôi, cả người lập tức thấy thoải mái vô cùng. Trông chén mì hết nhẵn, ngay cả nước cũng uống sạch sẽ, Tiêu Kỳ bất giác nhìn sang Tự Cẩm.
Mỗi lần cùng ăn với nàng đều có thể bị nàng ảnh hưởng, ăn cũng thấy ngon miệng hơn hẳn.
Tự Cẩm sai người thu dọn sạch sẽ đồ trên bàn, trong phòng tràn ngập mùi thơm của mì bò. Nàng kéo Tiêu Kỳ đi sang phòng bên, hai người rửa tay, súc miệng, Tự Cẩm tự pha trà bưng đến cho Tiêu Kỳ, dịu dàng hỏi: “Hoàng thượng có muốn nghỉ ngơi ở trong phòng một lúc không, thần thi*p thấy tinh thần người không tốt lắm. Chuyện triều chính rất quan trọng nhưng long thể của người cũng quan trọng không kém đâu.”
Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm không hề nhắc gì đến chuyện Tiền tài tử, ngước mắt ngó ngó nàng, “Không cần, chút nữa trẫm còn có chuyện, cứ nghỉ ngơi ở chỗ này một lúc là phải đi rồi.”
“Vậy người uống trà đi.” Tự Cẩm đẩy ly trà hoa văn ngũ sắc cho hắn, nét mặt mềm mại vui vẻ.
Hôm nay thấy mặt trời, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, rơi trên người ấm áp. Ánh nắng soi lên mặt Tự Cẩm, lông tơ trên mặt như ẩn như hiện, vẫn là bộ dạng một tiểu cô nương, khóe miệng mang nụ cười nhẹ nhàng vui vẻ làm người ta thoải mái yên bình.
Chỉ có thể hận nàng biết rõ chuyện Tiền tài tử mà một chữ cũng không nói, Tiêu Kỳ nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, là loại trà bình thường hắn thích uống.
“Nàng biết chuyện của Tiền tài tử đúng không?”
Nghe Tiêu Kỳ chủ động nhắc đến chuyện này, nét mặt Tự Cẩm căng lên. Nàng thật sự không muốn nói việc này. Chuyện này có gì tốt để nói đâu, trong lòng thở dài, ngoài miệng lại nói: “Sau khi từ Sùng Minh điện về thần thi*p có nghe nói, nhưng Hoàng hậu nương nương đã hạ chỉ không cho phép mọi người đi Kính Nguyệt hiên thăm hỏi, do đó thần thi*p cũng không có đi qua.”
Cứ theo phép mà bẩm báo, Tiêu Kỳ gượng cười, cũng đúng, đương nhiên nàng không muốn nhắc tới chuyện này rồi.
“Ngôn Thanh, nàng nghỉ ngơi đi.” Tiêu Kỳ cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì liền đứng dậy, nàng không muốn nhắc chuyện này với mình thì mình có thể ép nàng nói sao. Bạn đang đọc truyện tại <a href="https://thichtruyen24h.com/">ThíchTruyện.VN</a>
Tự Cẩm mím môi nhìn Tiêu Kỳ đứng dậy, nàng cũng vội vã đứng dậy. Không phải nàng không thấy vẻ thất vọng trên mặt hắn, nhưng nàng cũng không muốn dính vào chuyện này. Tiền tài tử sảy thai do ngoài ý muốn cũng được, là bị mưu hại cũng thế, nàng lien lụy vào làm gì chứ?
Tiêu Kỳ muốn nàng nói gì đây? Giải ngữ hoa mấy chuyện như vậy, nàng cũng thật sự không muốn làm.
“Thần thi*p cung tiễn Hoàng thượng.”
Tiêu Kỳ bước chân hơi chậm lại, sau đó vén rèm lên đi ra ngoài.
Tiêu Kỳ đi rồi, Tự Cẩm cũng không kêu người vào hầu hạ, tự mình dựa người trên gối, ngẩn ngơ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ đến xuất thần. Tiền tài tử sẩy thai chẳng qua là màn mở đầu, người giật dây kia chỉ sợ là đang nhắm tới Quý phi. Nàng chỉ là một vị Tần nho nhỏ, dù trong hay ngoài cung cũng không có căn cơ mạnh mẽ, nàng dựa vào đâu mà dám dính dáng vào chuyện này đây?
Chuyện này đến cuối cùng nàng cũng không được phần tốt nào, nếu để mình liên lụy vào không biết chừng trở thành vật hi sinh. Tiêu Kỳ nghĩ nói với nàng, nhưng nàng không dám nói, cũng không thể nói.
Xuyên tới chỗ này, Tự Cẩm nghĩ chuyện mình cần phải hiểu nhất chính là, nhất định phải biết rõ vị trí của mình, có thể làm gì không thể làm gì.
Mềm lòng có thể giữ được tính mạng không?
Chuyện Tiền tài tử sẩy thai làm trong hậu cung bao phủ một bóng ma đen tối. Hoàng thượng giận dữ, nổi trận lôi đình, sai Hoàng hậu điều tra kỹ càng. Trong phút chốc, mọi người trong cung đều sợ hãi thần hồn nát thần tính. Ngay cả mấy nô tài trong Di Cùng hiên cũng bị gọi đi Nội Đình Phủ tra hỏi. Trải qua ba phen bốn bận trong cung càng thêm căng thẳng khẩn trương hơn.
Hôm đó Tự Cẩm mặc dù không thể làm một đóa giải ngữ hoa nhưng vẫn rất chăm chỉ dâng thuốc, đồ ăn sang Sùng Minh điện. Tiêu Kỳ cũng biết Tự Cẩm đang suy nghĩ gì nên cũng không từ chối không cho nàng đi, nhưng cơn tức trong đầu vẫn chưa tan hết, khó tránh khỏi hơi hậm hực.
Hắn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tự Cẩm đang cúi đầu thêu, tay nghề vẫn vụng về như trước. Trong tay là một hà bao, thêu một bụi trúc xanh, dáng đứng thẳng, vừa nhìn cũng biết thêu cho hắn. Người lòng dạ hẹp hòi này cũng biết xoay chuyển tình thế rất nhanh, biết rõ làm mình không vui nên cố ý tìm việc ra lấy lòng mình đây.
Hắn cũng đang còn giận thật, nhưng nhìn một tiểu cô nương mỗi ngày kiên trì ngồi thêu đồ cho mình, dù tay nghề còn vụng về chưa thuần thục cũng không nhịn được, trong lòng cũng phải mềm dịu đi mấy phần.
Tự Cẩm đang cố gắng xuyên kim, thêu ra bông hoa thật xinh đẹp, nhưng vào tay nàng cây kim kia không chịu nghe lời. Không chú ý một cái, hà bao trong tay đột nhiên bị kéo ra ngoài. Ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hà bao không đẹp lắm kia đang bị Tiêu Kỳ cầm trong tay ngắm nghía, trên mặt liền hiện lên sự xấu hổ.
Nàng muốn lấy lại hà bao nhưng không biết làm sao, thân hình cao hạn chế, nhìn hà bao bị Tiêu Kỳ giơ cao chỉ đành nói: “Thần thi*p luyện tập thêu trước thôi, cái này không đẹp, lần sau sẽ thêu một cái thật đẹp cho hoàng thượng.”
“Mặc dù thêu không đẹp nhưng cũng là tâm ý của nàng, là tự tay nàng thêu từng đường kim mũi chỉ, trẫm, không chê.”
Tự Cẩm toàn thân cứng đờ, trên mặt ngày càng đỏ hơn, biết rõ Tiêu Kỳ chủ động hạ bậc thang cho mình, nàng cũng vội vàng thuận theo, giả bộ ngốc nghếch cười thật tươi, “Thần thi*p còn muốn may cho Hoàng thượng một bộ y phục cơ. Áo ngoài thì tay nghề này của thần thi*p không dám làm nên thi*p sẽ may cho người một bộ quần áo bên trong. Thi*p đang theo người học may vá đấy.”
Tiêu Kỳ cúi đầu nhìn vẻ kể công của Tự Cẩm, thật sự người da mặt dày không biết xấu hổ, có bậc thang liền bò lên ngay.
“Vậy bao giờ nàng may xong cho trẫm đây?”
“... Thần thi*p sẽ cố gắng làm nhanh hơn.” Đột nhiên nàng có cảm giác lại tự đào cái hố to chôn mình rồi, Tự Cẩm u buồn.
“Trẫm sẽ chờ.”
Tự Cẩm:...
Tự Cẩm không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng một dạ chỉ có may quần áo cho xong. Từ sau hôm Tiêu Kỳ biết rõ nàng đang may y phục cho hắn, mỗi khi gặp nàng một lần liền hỏi một lần, nàng thật sự không dám lười biếng, chỉ có thể ngày ngày đẩy nhanh tốc độ. Quần áo bên trong so với ngoài dễ may hơn, không cần thêu hoa, chỉ cần cắt chỉnh tề rồi may lại là được. Có điều đường may của nàng không thẳng thắn, xiên lệch. Mặc quần áo lên thì nhìn thấy ngay những đường may xiên xiên xẹo xẹo. Tự Cẩm buồn rầu muốn ૮ɦếƭ. Nàng đã vỗ иgự¢ nói tự mình may, giờ không thể cho người khác may giùm được.
Để giải quyết vấn đề này, Tự Cẩm nghĩ một biện pháp đơn giản nhất. Nàng vẽ một đường thẳng ở ngay chỗ cần khâu, sau đó cứ theo đó may theo, rốt cục cũng may ra đường khá vừa mắt.
Cô cô phụ trách Phòng may vá nhìn phương pháp này của Hi Tần, trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Nếu người của Phòng may vá dám làm theo kiểu này nhất định phải đánh một trận rồi đuổi ra khỏi cung.”
Tự Cẩm:...
Sau khi Tiêu Kỳ biết chuyện này, khó được nét mặt cười tươi như hoa.
Tự Cẩm thật buồn bực.
Chờ đến khi y phục trong tayTự Cẩm may xong thì chuyệnTiền tài tử sẩy thai cũng đã tra ra hung thủ. Hoàng đế bày mưu đặt kế, hoàng hậu nghiêm khắc thẩm tra. Vốn nhai nhi của Tiền tài tử do chính Hoàng hậu chăm sóc, dưới sự giám sát của mình mà lại xảy ra chuyện nên trong lòng Hoàng hậu tức giận đến cỡ nào. Dù cho Hoàng thượng không nói nàng ta cũng sẽ phải nghiêm tra, lại thêm ý chỉ Hoàng thượng nên Hoàng hậu đương nhiên danh chính ngôn thuận tra xét thẩm vấn.
“Chủ tử.” Vân Thường vén rèm lên nhẹ nhàng đi tới.
Tự Cẩm bỏ y phục trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Vân Thường.
Vân Thường nhìn vào mắt chủ tử khẽ nói: “Người bên Phượng Hoàn cung đã đem Cẩm Tiệp Dư và Ngọc Quý Tần đi.”
Tự Cẩm nghe vậy mím môi, “Ta biết rồi.”
Thời gian qua Ngọc Quý Tần phụ thuộc vào hoàng hậu, Cẩm Tiệp Dư là người của Quý phi, chuyện này rốt cục là sao? Tự Cẩm trong lòng cũng không hiểu, nhưng đã đến nước này thì cũng sẽ nhanh chóng có kết quả thôi, hẳn là không thể kéo dài đến lễ mừng năm mới được. Hơn nữa trong hậu cung không thể truyền ra lời đồn đãi các tần phi sát hại lẫn nhau. ChuyệnTiền tài tử sẩy thai mặc dù ai cũng biết là bị người mưu hại nhưng nói ra bên ngoài cũng chỉ có thể tuyên bố là không cẩn thận sinh non.
Hậu cung xuất hiện hành vi xấu xa như thế, thể diện củavị hoàng đế như Tiêu Kỳ còn gì nữa chứ? Bên trong xử trí như thế nào không nói, bên ngoài nhất định phải phô trương đẹp đẽ rực rỡ để che mắt thiên hạ, chặn miệng dân chúng.
Lại qua ba ngày, Cẩm Tiệp Dư chợt sinh bệnh nặng mà ૮ɦếƭ.
Thêm mấy ngày nữa, phụ thân Cẩm Tiệp Dư vì tham ô bị Ngự sử tố cáo, Tiêu Kỳ giận dữ, sai Đại Lý tự nghiêm tra. Trải qua Đại Lý tự nghiêm tra, phụ thân Cẩm Tiệp Dư tham ô ngân quỹ, không làm tròn trách nhiệm tội danh thành lập, lại tra ra việc ông ta mượn tay con gái trong hậu cung, mua chuộc quan lại, mua bán quanchức, nhiều lần vi phạm, bỏ rơi nhiệm vụ, thẹn với hoàng ân, là tai họa lớn của triều đình.
Hoàng đế giận dữ, khiển trách làm quan mà không tuân theo kỷ cương phép nước, bãi chức quan, giam vào ngục, lệnh xét nhà.
Tự Cẩm mới vào cung năm đầu tiên đã gặp chuyện này. Do Tiền tài tử sẩy thai tra ra tần phi Cẩm Tiệp Dư mưu hại tần phicó thai, cũng tra ra phụ than nàng ta là Cẩm Học Văn không tôn trọng quốc pháp, làm nhiều việc vi phạm pháp luật. Từ Cẩm Học Văn lại dính líu đến mấy vị quan viên trong triều cũng làm việc bất chính.Nhân việc đó, Tiệu Kỳ nắm lấy cơ hội chỉnh đốn nghiêm khắc từ hậu cung đến tiền triều, cả triều trên dưới thần hồn nát thần tính, người người cảm thấy bất an.
Trải qua chuyện này, văn võ đại thần đột nhiên phát giác, vị hoàng đế trước kia bọn họ chưa từng coi trọng kia, một lần hiển lộ uy nghi, triển khai toàn bộ quyền lực, thủ đoạn như sấm sét, lời nói như cương châm, làm kinh sợ toàn bộ triều cương!
Hậu cung chấn động bất an, tiền triều mưa gió vần vũ. Sở Hoàng hậu vì chuyện Tiền tài tử mà cũng giận dữ vô cùng, do đó người của Sở gia cực lực ủng hộ Hoàng thượng xử trí Cẩm Tiệp Dư và người nhà. Có Vệ Quốc công xuất lực giúp đỡ hỗ trợ, vụ này Tiêu Kỳ thu được đại thắng.
Chờ đến khi dẹp xong cơn mưa gió cuồng loạn này thì cũng là lúc mùa xuân về hoa nở rộ.
Qua một năm, vừa vào xuân, cơ thể Tự Cẩm cũng nảy nở như một mầm cây. Quan Cô cô Phòng may vá đến lấy số đo, vừa cười vừa nói: “Năm nay chủ tử cao hơn không ít, so với quần áo năm ngoái phải dài hơn cả một đoạn.”
Không cần người khác nói, Tự Cẩm cũng cảm giác được. Nhất là hai phần trước иgự¢ cảm thấy chua xót đau nhức. Cơ thể vốn có dáng vẻ của máy tính bảng *(Lời người edit: trước sau như một ), cũng bắt đầu thay đổi, ra dáng cô nương trưởng thành hấp dẫn hơn.
“Cô cô nói đúng lắm, cuối năm ngoái nô tỳ may quần áo mùa xuân cho tiểu chủ giờ cũng không mặc vừa nữa rồi.” Vân Thường cười mỉm nói, cầm lấy một tấm vải ướm lên người mình, “Chủ tử, người xem vải này được không? Nếu may thành áo cũng khá lạ, đến lúc đó nhờ cô cô bỏ thêm công thêu hai hàng hoa bên cạnh này, nô tỳ thấy rất đẹp đấy.”
Tự Cẩm liền nghiêng đầu nhìn sang, là gấm màu hồng, hoa văn dệt tỉ mỉ tinh xảo, tuy không quá đẹp nhưng màu sắc khá hài hòa nên cũng tùy ý gật gật đầu.
Vân Thường đặt tấm vải sang một bên, lại cầm lấy một xấp vải màu tím nhạt in hoa văn theo kiểu phun mực khoa tay múa chân, Quan cô cô liền cười nói: “Vải này may váy đẹp, hợp với màu áo, kết hợp hai cái thì hài hòa thanh lịch, nhìn cũng ưa mắt.”
“Nô tỳ cũng cảm thấy vải này đẹp, chủ tử người thấy sao?”
Tự Cẩm đến cổ đại được mở rộng tầm mắt. Giống như tấm vải phun mực này là dùng mực pha màu nhạt rồi phun các hoa văn màu sắc lên vải. Trong tay Vân Thường là vải in hình lá xanh, nhìn cũng rất phóng khoáng. Còn chưa đợi nàng trả lời, Vân Thường lại nhặt lên một xấp vải lụa màu xanh lục, Quan cô cô bên cạnh thấy vậy nói nhanh một câu, “Vải này may váy mặc tiệc tối thì đẹp lắm, cắt theo hình sóng lượn rồi khảm bên trên, đi trên đường sẽ đặc biệt xinh đẹp.”
Tự Cẩm dứt khoát cũng không nói chuyện mà chỉ ngồi đó cười xem hai người. Một thì lấy vải ướm lên người khoa tay múa chân, một thì nói luôn vải này có thể may váy áo gì, trên thêu hoa gì, dùng kiểu dáng nào, phun mực hay lượn sóng, để xếp tầng hay buông thả. Hai người càng nói càng náo nhiệt, càng thêm hứng thú.
Tự Cẩm ở bên cạnh nhìn cũng cảm thấy buồn cười, liền dứt khoát không thèm nói nữa. Dù sao trong cung này, người của Thượng Phục cục cả ngày đều chỉ ngồi nghĩ xem sẽ may gì, thêu hoa gì, nàng cũng coi như mở rộng thêm kiến thức.
Hai người nói hơn một canh giờ, liên tục thảo luận, đo đo đếm đếm mãi cuối cùng mới quyết định được sẽ may váy áo xuân thế nào cho Tự Cẩm. Lại sợ trong thời gian này nàng có thể cao hơn nên còn cố ý đo dài thêm mấy tấc để đến lúc đó cũng có thể sửa lại được.
Từ sau khi Cẩm Tiệp Dư mắc bệnh mà ૮ɦếƭ, bởi vì nàng ta thuộc về phái Quý phi nên ngay cả Quý phi cũng bị Hoàng thượng vắng vẻ. Ngoài ra Hoàng hậu và người nhà biểu hiện tương đối tốt trong sự kiện này nên Hoàng thượng ban thưởng rất nhiều cho Hoàng hậu. Trong phút chốc Phượng Hoàn cung lại thật sự vinh quang vô hạn. Tự Cẩm là người của phái Hoàng hậu, hơn nữa lại được ý chỉ của Hoàng hậu cần gần gũi hoàng đế nhiều hơn, làm cho mấy tay sai của Quý phi là Khúc phi và Lý Chiêu Nghi liên tiếp bị từ chối ở ngự tiền, do đó Hoàng hậu càng thêm thân thiết hơn với Tự Cẩm.
Cho nên người của Thượng Phục cục đến đây lấy số đo may váy áo thể hiện nhiệt tình nịnh nọt như thế cũng là dễ hiểu.
Thật vất vả đuổi người của Thượng Phục cục đi, mặc dù Tự Cẩm không tốn bao nhiêu sức lực nhưng cũng cảm thấy khá mệt mỏi. Mấy người kia nói líu ríu bên tai không ngừng, lại ước lượng, đo đếm trên người nàng … Cho nên bọn họ vừa đi, Tự Cẩm liền nằm tựa vào gối mềm không buồn nhúc nhích.
Vân Thường dẫn Diện Mi, Kim Chức, Ngọc Tú vào phòng thu dọn gọn gàng xong thì Tiêu Kỳ liền đi vào.
“Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng.” Đám người trong phòng không nghe thấy Quản Trường An bên ngoài bẩm báo, nhất thời bị dọa giật mình liền vội vàng khom người hành lễ, thu thập đồ đạc xong lại khom lưng lui xuống.
Tự Cẩm lười lắm cũng phải vội vàng ngồi dậy xuống đất hành lễ.
“Ngôn Thanh không cần đa lễ, ngồi đi.” Tiêu Kỳ tâm trạng rất vui, vẻ mặt bình thản trước đây đầy vui vẻ, nét mặt vốn đã tuấn tú càng thêm phóng khóang.
“Đa tạ Hoàng thượng.” Rốt cục Tự Cẩm vẫn cúi người rồi mới trở lại giường ngồi xuống, thấy Tiêu Kỳ cười vô cùng phong nhã, nàng yên lặng quay đi, quá mê người rồi.
“Vào cuối năm, trong cung quá bận rộn, chuyện nàng gặp người nhà cũng chưa kịp sắp xếp. Giờ trong ngoài đã thu xếp thỏa đáng, trẫm đã nói với Hoàng hậu, người nhà nàng chỉ cần dâng thư là có thể vào gặp nàng.” Tiêu Kỳ nói với Tự Cẩm. Từ đầu mùa xuân tới nay, thân thể Tự Cẩm giống như một mầm cây vừa trổ, hôm kia mới thấy qua, hôm nay nhìn nàng mặc một bộ váy màu vàng nhạt càng làm nổi bật lên vẻ yêu kiều, chẳng mấy chốc mà trưởng thành đại cô nương.
Từ từ cúi đầu xuống, khóe miệng Tiêu Kỳ cười vui vẻ thêm, trong lòng tính toán xem còn bao lâu nữa tiểu nha đầu sẽ đến tuổi cập kê.
Tự Cẩm nghe nói vậy cũng vui hơn. Do chuyện của Cẩm Tiệp Dư, Vệ quốc công và Tào Quốc công tranh chấp kịch liệt, cha nàng nhận việc chuyển khẩu coi như bị người khác quên lãng ở chốn hẻo lánh nào đấy. Mấy tháng qua, Thiên Đinh Tư cũng đã lên kế hoạch xây dựng xong xuôi, chỉ còn chờ mở nha môn làm việc.
“Trước kia Hộ bộ và Lại bộ đều mặc kệ chuyện Thiên Đinh Tư, giờ có đổi ý gì không?” Lần này Tiêu Kỳ mượn sự kiện Cẩm Tiệp Dư, trên triều đình đại hiển uy phong, kinh sợ không ít triều thần, nghĩ đến Hộ bộ và Lại bộ cũng không dám quá mức ngang ngược.
“Bọn họ vẫn chưa chịu thua, hôm nay còn dâng tấu chương muốn điều quan viên đi Thiên Đinh Tư.” Tiêu Kỳ nói.
Tự Cẩm cảm thấy căng thẳng, “Hoàng thượng có chấp thuận không?” Nếu là hoàng đế đồng ý thì chuyện này có thể không dễ làm. Nếu vậy thì tiền bạc thu được sau này của Tuyệt Hộ Quận sẽ không phải là tài sản riêng của Tiêu Kỳ mà trở thành quốc khố của Đại Vực. Vậy cha nàng chẳng phải là bận rộn không công?
Nhìn vẻ căng thẳng của Tự Cẩm, Tiêu Kỳ liền bật cười nói: “Nàng đừng nóng nảy.”
“Thần thi*p đương nhiên nóng nảy rồi, trước đây kêu bọn họ xuất tiền xuất lực, nguyên một đám như con rùa đen rút đầu, giờ thấy tình hình khả quan thì lại vội vàng sáp lại, coi người khác đều ngu ngốc sao?” Tự Cẩm nửa thật nửa giả oán hận nói, “Hoàng thượng, cha thi*p dốc hết tâm huyết, hao hết tâm tư tận trung vì người, không thể để mấy lão già đó chiếm tiện nghi đâu.”
“Nàng cứ nghĩ tầm mắt người khác cũng hạn hẹp như vậy sao, vừa ý mấy thứ ít ỏi như nàng ấy?” Thế gia khẩu vị rất lớn, trước mắt bọn họ vẫn còn chướng mắt Tuyệt Hộ Quận này.
“Chướng mắt mới tốt, chờ qua một hai năm, chuyện chuyển khẩu tới Tuyệt Hộ Quận thành công. Đến lúc đó đất hoang hóa thành ruộng màu mỡ, tiền bạc thu từ thuế đều do Hoàng thượng nắm giữ, khi đó muốn tiền có tiền, muốn người có người, là lúc họ phải kinh sợ thôi!” Tự Cẩm ngẩng mặt lên cười tươi như hoa, khoe lúm đồng tiền không biết xấu hổ khoe khoang.
Mặc dù lời Tự Cẩm nói rất tốt đẹp, Tiêu Kỳ cũng không ngăn được tưởng tượng ra ngày phồn vinh đó nhưng hắn cũng biết nói thì dễ làm mới khó, trong này không biết phải tốn bao nhiêu công phu.
“Tốt, nàng và trẫm cùng nhau chờ tới ngày đó.”
“Đó là đương nhiên, thần thi*p tất nhiên sẽ chờ đợi.”Tự Cẩm phí nhiều công sức như thế làm chuyện này cũng không thể để người khác chiếm tiện nghi. Nghĩ tới đây, lại xoay người lấy một bộ quần áo từ trong giỏ thêu đưa cho Tiêu Kỳ, “Hoàng thượng xem tay nghề thi*p có tiến bộ hơn không? Giờ thần thi*p cũng không cần vẽ đường may theo nữa rồi.”
Ánh mắt Tiêu Kỳ rơi vào bộ quần áo màu vàng sáng bằng tơ lụa trong tay Tự Cẩm, vẫn đơn giản không màu mè như cũ, tơ lụa trơn may thành quần áo trong. Hắn cười cười, giơ tay lấy mở ra xem, nhìn thấy đường may còn hơi nhíu lại vẫn nghiêm trang nói: “May rất khá.”
Tự Cẩm biết rõ mình may không đẹp lắm nhưng nghe Tiêu Kỳ nói thế vẫn rất cao hứng, “Hoàng thượng vào trong mặc thử đi, thi*p thấy mấy ngày nay Hoàng thượng gầy hẳn đi, cũng không biết mặc vào người có vừa không nữa, nếu không vừa thi*p sẽ sửa lại.”
Nói xong liền đẩy Tiêu Kỳ vào trong phòng thử đồ. Tiêu Kỳ tay nâng quần áo nhìn tấm rèm rơi xuống. Được, lại bắt hắn tự tay thay quần áo.
Cũng không biết Ngôn Thanh có tật xấu từ khi nào, những lúc hai người ở chung thì không cho phép cung nhân lởn vởn xung quanh. Giờ thức dậy, thay quần áo cũng không cho người vào hỗ trợ. Nàng vốn tính lười, buổi sáng không chịu đứng lên, cũng không cho phép cung nhân vào phụng dưỡng, thật sự càng lúc càng to gan.
Hắn từng cố ý làm mặt lạnh hỏi nàng, nàng lại tỏ vẻ cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng trả lời một câu, “Ở chỗ người khác thi*p mặc kệ, nhưng ở Di Cùng hiên, thi*p không cho phép ai được chạm vào Hoàng thượng dù chỉ là một đầu ngón tay.” Nói cứ như mình là đồ riêng của nàng vậy... Nghĩ tới đây, động tác ϲởí áօ của Tiêu Kỳ bất chợt ngừng lại.
Nàng là vị chủ nhân không để bụng chuyện gì. Nếu hắn gặp rắc rối, nàng cũng không bao giờ hỏi, một mực giả vờ ngây ngốc. Thà rằng chọc giận bản thân, cũng không chịu bước qua rào cản. Chuyện Tiền tài tử sẩy thai, hắn từng bởi vì thái độ của nàng mà buồn bực khá lâu, sau đó cũng hiểu được vì sao nàng làm thế. Mặc dù hiểu được nhưng trong lòng vẫn không thoải mái, nàng không thích hắn gây thêm rắc rối.
Mấy ngày này sớm chiều chung ᴆụng, từ từ lại phát hiện nàng là người rất thú vị.
Cũng ví dụ như chuyện trước mắt này, không cho cung nhân bên cạnh nàng lại gần hắn.
Tiêu Kỳ thay quần áo xong liền vén rèm đi ra, Tự Cẩm nghe tiếng động đi tới đón, kéo lại y phục chỉnh tề nhíu mày nói: “Quả nhiên rộng hơn một chút, chắc chắn mấy hôm nay người không chịu ăn khuya đúng giờ.”
Tiêu Kỳ:...
Hai người đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau thì bên ngoài tiếng Quản Trường An vang lên, “Hoàng thượng, Tạ đại nhân cầu kiến.”
Tự Cẩm nghe vậy liền cúi đầu xuống. Lão Tạ Hoàn này cũng đã lớn tuổi, không còn minh mẫn nữa. Ngay đầu năm còn kiếm chuyện với cha nàng.
Tiêu Kỳ nhìn vẻ này của Tự Cẩm mỉm cười rồi xoay người vào trong thay quần áo, vừa đi vừa nói: “Kêu ông ta chờ đi.”
“Dạ.” Quản Trường An đáp một tiếng rồi vội vàng đi.
Tiêu Kỳ thay quần áo đi ra, thuận tay cất y phục Tự Cẩm may lại, đưa cho Đồng Ý cầm, trước khi ra cửa còn nói: “Buổi tối ái phi chờ trẫm tới ăn khuya.”
Tự Cẩm:...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc