Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, đất trời chỉ một màu trắng xóa. Trong các cung, tiểu thái giám đứng thành đoàn đang quét bông tuyết, nói là phải dọn đường để mọi người đi lại dễ dàng. Tiêu Kỳ sai Quản Trường An xong lại cúi đầu tiếp tục xem tấu chương, cũng không nói cho Tự Cẩm đi về.
Tiêu Kỳ không nói nhưng Tự Cẩm cũng muốn cáo lui. Theo nàng nhìn nhận, chỉ cần thai nhi trong bụng Quý phi còn bình an ngày nào thì lão hồ ly Tạ Hoàn này sẽ không dễ dàng ra tay đối với Tào Quốc công phủ.
Vạn nhất thai nhi này của Quý phi là hoàng tử, ngày sau có phúc trạch nối nghiệp ngai vàng, trống trị đất nước thì sao?
Tự Cẩm thu hồi suy nghĩ, trong lúc này cũng không nghĩ ra được chủ ý tốt hơn. Mặc dù nàng là người mang bàn tay vàng xuyên việt mà đến, nhưng lại cũng không biết tình thế của Vương Triều Đại Vực chưa từng nghe ai nhắc tới này. So với tưởng tượng của nàng còn gian khó hơn nhiều. Rất nhiều chuyện nói thì nghe rất dễ dàng, nhưng lúc bắt tay vào làm mới thấy khó càng thêm khó.
Cũng như chuyện ca ca của nàng bị thương, chẳng qua là Tào Quốc công nhấc tay mà thôi. Nàng và hoàng đế cùng người nhà có biết rõ là bên phía Quý phi cố ý làm thì có thể làm gì chứ?
Dù có truy cứu tiếp cũng chẳng qua là ép Tào Quốc công phủ giao ra vị môn khách động thủ kia, còn đối với Tào Quốc công phủ mà nói thì chẳng có chút tổn thất gì.
Cho nên Tạ Hoàn đang suy nghĩ gì, không cần nói Tự Cẩm cũng có thể đoán được vài phần, ngay cả chính Tiêu Kỳ e là cũng hiểu rõ ràng minh bạch. Suy nghĩ lung tung, Tự Cẩm đột nhiên liền nghĩ đến vạn nhất ngày đó Quý phi thật sự sinh hoàng tử, mấy nhà thế gia kia cũng phát hiện mình không thao túng được hoàng đế nữa, có khi nào... nâng đỡ ấu đế, diệt trừ Tiêu Kỳ chăng?
Có lẽ ý nghĩ này quá mức hoang đường nên lúc Tự Cẩm phục hồi tinh thần lại còn cảm thấy tim nhảy thình thịch.
Nhưng một khi suy nghĩ đó đã xuất hiện trong đầu thì làm sao có thể như không có được đây, giống như một cây châm đâm vào lòng người. Tự Cẩm cảm thấy không thể nào thoải mái nổi. Trong lịch sử, cũng không phải là không có chuyện như vậy phát sinh...
Vậy mà trước đây nàng còn khuyên hoàng đế lấy việc Quý phi sinh con làm lí do mở khoa thi...
“Sao tay nàng lạnh thế, còn không biết cầm lò sưởi trong tay cho ấm?”
Tự Cẩm chìm đắm trong suy nghĩ, không nghe thấy lời Tiêu Kỳ nói, cả người đang run rẩy, quay đầu lại liền nhìn thấy hai hàng lông mày hắn nhíu lại, nhất thời cảm xúc hoảng loạn, chỉ cố gắng nặn ra nét tươi cười, “Thần thi*p nhìn thấy cảnh tuyết bên ngoài nên bất giác quên hết cả.”
Tiêu Kỳ nheo mắt nhìn vào mắt Tự Cẩm, đôi mắt này rất trong sáng, trong sáng quá nên nếu thật sự đang ngắm tuyết ngoài cửa sổ thì cũng không dấu được.
Nàng không nói thật với hắn.
Tiêu Kỳ không vạch trần Tự Cẩm nói dối, chỉ vỗ nhè nhẹ tay nàng, “Nhìn nàng khí sắc không tốt, chắc là mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi đi.”
Tự Cẩm cũng đang ước gì được về Di Cùng hiên, nếu không chút nữa Tạ Hoàn và Vệ Quốc công tiến cung, nàng cũng không muốn để bọn họ nhìn thấy mình đang ở Sùng Minh Điện. Nghĩ tới đây gần như đứng dậy ngay lập tức, cúi người hành lễ chào Tiêu Kỳ, “Vậy thần thi*p cáo lui trước.”
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, thấy Tự Cẩm hận không thể chân lướt như gió bay đi, trên mặt cũng bình thản không hề gợn sóng.
Tự Cẩm trùm lên áo khoác lông cáo, từ xa đã thấy có bóng người đang đi từ cửa cung về hướng này, do đó càng không dám trì hoàn vội vã đi về phía Di Cùng hiên.
Diện Mi và Vân Thường đi theo sau lưng chủ tử, nhìn chủ tử bước chân vội vã, hai người liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không dám nói gì, chỉ cố theo kịp bước chân của chủ tử đi nhanh về Di Cùng hiên.
Khoảng cách giữa Di Cùng hiên và Sùng Minh điện không xa, chẳng mấy chốc đã có thể nhìn thấy cửa cung, đúng lúc đó cũng nhìn thấy có người đang vội vàng chạy tới phía mình.
Vân Thường nheo mắt cẩn thận nhìn về phía đó, đi lên một bước nói với Tự Cẩm: “Chủ tử, nô tỳ nhìn hình như là Kim Chức.”
Kim Chức là tiểu cung nhân trong viện của nàng, Tự Cẩm ngẩng đầu lên cũng nhin thật kỹ, xác thực là Kim Chức. Kim Chức kia cũng đã thấy mấy người Tự Cẩm, tốc độ dưới chân cũng liền nhanh hơn, chẳng bao lâu sau cũng chạy tới trước mặt. Nàng ta khom người hành lễ, “Nô tỳ Kim Chức thỉnh an chủ tử.”
“Đứng lên đi, ngươi không ở trong cung hầu hạ mà vội vã chạy tới đây như vậy, có chuyện gì quan trọng hơn sao?” Tự Cẩm biết rõ Vân Thường quản cung nhân phía dưới rất nghiêm khắc, nếu không phải có việc gấp, Kim Chức sẽ không tự ý rời cương vị.
Kim Chức là tiểu nha đầu khá vui tính, mặt tròn trịa, vừa nhìn là biết hòa nhã dịu dàng, “Bẩm chủ tử, nô tỳ quả thật có việc gấp muốn bẩm báo, Tiền tài tử sẩy thai.”
Tự Cẩm nghe vậy sững sờ, cúi đầu nhìn Kim Chức, “Trở về rồi hãy nói.”
“Vâng.”
Đoàn người vội vàng về Di Cùng hiên, Tự Cẩm cũng không thay quần áo mà trực tiếp ϲởí áօ khoác ngoài ra đưa cho Vân Thường, lúc này mới nhìn Kim Chức nói: “Chuyện xảy ra khi nào vậy?”
“Nô tỳ cũng vừa mới nhận được tin tức bèn vội vàng đi Sùng Minh điện báo tin cho chủ tử. Nghe nói là sau khi Tiền tài tử từ Phượng Hoàn cung trở về, đến giữa đường thì cung nhân nâng kiệu bị ngã, Tiền tài tử ngồi trong kiệu cũng ngã theo, khi đó liền thấy máu chảy.”
Tự Cẩm tay chân lạnh buốt, nghĩ tới ngày hôm nay lúc mình từ Phượng Hoàn cung đi ra, Hoàng hậu còn cố ý sai người lấy kiệu ấm áp đưa Tiền tài tử trở về, sợ trời rét tuyết lạnh làm Tiền tài tử chịu gió lạnh, không ngờ lại biến thành kết quả như vậy.
“Vân Thường.”
“Có nô tỳ.”
“Ngươi đi nghe ngóng, xem chủ tử các cung khác có đi Kính Nguyệt hiên thăm hỏi không?”
“Vâng.”
Vân Thường vội vã ra ngoài, Tự Cẩm lại nhìn Kim Chức hỏi: “Ngươi còn biết chuyện gì khác không?”
Kim Chức lắc lắc đầu, “Nô tỳ bất lực, tin tức khác cũng không có nghe được gì.”
Tự Cẩm cũng không trách nàng ta, dù sao chuyện như thế này còn chưa được điều tra làm rõ, chẳng ai dám nói lung tung là do ngoài ý muốn hay là bị người khác mưu hại. Tự Cẩm phất phất tay, nhìn Kim Chức nói: “Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi, Diện Mi thưởng cho nàng ta.”
Kim Chức nghe vậy trên mặt thêm vui vẻ, được thưởng chỉ là chuyện nhỏ. Ngày hôm nay biểu lộ thành tâm trước mặt chủ tử, cuối cùng cũng làm cho chủ tử biết rõ nàng ta, về sau mới có lúc vượt lên người khác.
Diện Mi cầm hà bao thưởng cho Kim Chức, trên mặt cũng không thấy vẻ ghen tị, cười dịu dàng đưa nàng ta ra cửa nói: “Ngày hôm nay cô lập công, về sau phải thể hiện càng tốt hơn nữa, trong lòng chủ tử sẽ nhớ công lao của cô.”
Hai mắt Kim Chức tỏa sáng, thật sự hành lễ với Diện Mi, “Đa tạ Diện Mi tỷ tỷ nhắc nhở.”
Diện Mi gật gật đầu rồi xoay người trở về phòng. Nhớ tới lúc nàng ta mới được phân đến Di Cùng hiên làm người hầu, cả ngày trong lòng thấp thỏm bất an. Lúc đó Vân Thường cũng đề phòng nàng ta như đề phòng kẻ ςướק. May mắn nàng ta chưa từng nảy sinh ý đồ xấu, qua mấy bữa Vân Thường thấy nàng ta cũng thực lòng thực dạ hầu hạ chủ tử mới tiến cử nàng ta với chủ tử. Lúc đó nàng ta mới được vào phòng hầu hạ. Mặc dù nàng ta chưa có được tình cảm sâu sắc với chủ tử như Vân Thường nhưng trong địa phận Di Cùng hiên cũng coi như có tiếng nói. Giờ bên cạnh chủ tử cũng còn cần thêm người trung thành. Kim Chức nhìn là người thông minh, nàng ta cũng nguyện ý nâng đỡ vài phần, sau này cũng có thể hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau.
“Chủ tử, nô tỳ hầu hạ người thay quần áo trước đã?” Diện Mi vén rèm đi vào khẽ khuyên nhủ. Đi một đường về, trên áo cũng bị tuyết đọng ướt hết cả rồi.
Tự Cẩm liền gật gật đầu, Diện Mi vội vàng đi lấy váy áo sạch sẽ tới hầu hạ chủ tử thay. Bận rộn một hồi thì thấy Vân Thường trở về. Trên đầu đầy tuyết, toàn thân tỏa ra hơi lạnh lẽo, “Chủ tử, Hoàng hậu nương nương phân phó, không cho người nào vào Kính Nguyệt hiên, bảo là muốn nghiêm tra chuyện Tiền tài tử sẩy thai.”
Tự Cẩm có thể tưởng tượng ra lửa giận của Hoàng hậu lúc này. Nàng ta vốn tính đựa vào thai nhi của Tiền tài tử để tranh với Quý phi, ai có thể ngờ Tiền tài tử lại sẩy thai như thế. Bỗng chốc mất đi mục tiêu tranh đấu với Quý phi, ván bài thua thảm, Hoàng hậu không tức điên mới là lạ.
Hậu cung này sợ là gió bão bắt đầu thổi rồi.
Hoàng hậu không động thai nhi của Quý phi cũng bởi vì còn có long thai của Tiền tài tử. Giờ Tiền tài tử sẩy thai, hoàng hậu tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn Quý phi sinh hạ hoàng tử. Nếu không ngày Quý phi sinh con, vị trí hoàng hậu của nàng ta chỉ sợ liền càng thêm nguy hiểm.
Nàng cũng có thể nghĩ tới điểm này thì làm sao Quý phi lại không nghĩ đến. Chuyện Tiền tài tử Tự Cẩm đoán chừng không phải là hành động của Quý phi. Nếu mình suy đoán như vậy là đúng, vậy thì chút nữa Quý phi nhận được tin tức, e là cũng muốn tức ૮ɦếƭ đi được.
Tự Cẩm đoán được không sai. Trong Trường Nhạc cung Quý phi đang phát giận, đôi mắt đẹp đầy lạnh lùng nói với Hoa cô cô: “Tra kỹ cho Bản cung! Nhất định phải tra xem ai là người đã hạ thủ!” Tiền tài tử sẩy thai, chỉ sợ hoàng hậu sẽ nhắm tới thai nhi trong bụng nàng. Kẻ chủ mưu phía sau này quả là thủ đoạn, không phải muốn dùng kế một hòn đá hạ hai con chim sao?
Nét mặt Hoa cô cô cũng rất khó coi, nhíu mày lại nhìn quý phi khẽ khuyên nhủ: “Nương nương cứ bình tĩnh, đứng nóng giận. Giờ này Hoàng hậu không cho bất cứ người nào đặt chân vào Kính Nguyệt hiên, chuyện này còn cần phải cân nhắc kỹ mới được.”
Quý phi lửa giận lại trào lên nhìn Hoa cô cô nói: “Dù cho Hoàng hậu biết rõ chuyện này không phải Bản cung làm, nhưng thai nhi trong bụng Tiền tài tử không còn, trong cung cũng chỉ còn lại thai nhi của Bản cung là huyết mạch của Hoàng thượng, Hoàng hậu tất nhiên sẽ không buông tha cho. Lúc này càng phải đề phòng hoàng hậu sẽ không làm gì đổ vấy mấy chuyện bẩn thỉu sang bản cung.”
“Nương nương ngàn vạn không nên tức giận, mọi sự phải lấy hoàng tự làm trọng.” Hoa cô cô vội vàng bưng trà tới khuyên, “Nương nương trong lòng không thẹn, hoàng hậu có muốn muốn vu oan cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Người không nên sốt ruột, lão nô đã sai người đi hỏi thăm tin tức rồi.”
Quý phi xoa xoa trán, “Là ai vậy?”
“Dù là ai, người này cũng không giữ được, không chỉ lòng dạ độc ác hơn nữa còn dám kéo nương nương xuống nước, chỉ bằng lý do này thì cũng không thể dễ dàng cho ả được.”
“Hừ!” Quý phi cười một tiếng, cố gắng giữ mình bình tĩnh lại, thong thả uống một ngụm trà để đè cơn giận xuống rồi mới nói, “Con của Bản cung không thể xảy ra chuyện gì, bất kể là ai cũng phải bắt được cho bản cung. Ta muốn chống mắt xem, kẻ nào không muốn sống dám mưu hại bản cung đây.”
Từ sau khi mang thai, quý phi liền giảm bớt danh tiếng, ngay cả việc hoàng hậu dốc hết sức nâng đỡ Hi Tần tranh thủ tình cảm, nàng ta cũng có thể chịu đựng chỉ vì muốn giữ cho thai nhi trong bụng thật khỏe mạnh chờ ngày sinh nở. Giờ lại có người dám tính kế nàng ta như vậy, đương nhiên nàng sẽ không thể chấp nhận dễ dàng được.
“Nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định bắt được kẻ này.” Hoa cô cô tức giận cũng không kém Quý phi chút nào, tất cả bọn họ đều dựa vào Quý phi mà sống, Quý phi không tốt, các nàng đương nhiên cũng sẽ không tốt.
“Chuyện này sẽ không liên quan gì với Di Cùng hiên chứ?” Quý phi nhớ tới hôm nay gặp Tô Tự Cẩm trong lòng lại càng thêm không thoải mái. Nếu như lúc Tô Tự Cẩm mới vào cung, hoàng hậu xem nét mặt nàng ta nên mới lưu lại trong cung nhằm chán ghét mình. Lúc đó mặc dù nàng cũng khá tức giận nhưng cũng không để ý nhiều lắm, chẳng qua là một kẻ giả mạo mà thôi.
Nhưng sáng hôm nay nhìn thấy Hi Tần, đường nét đã chậm rãi nẩy nở phát triển. Những nét trước đây hơi giống mình giờ đã thay đổi khác hẳn. Vậy mà Hoàng thượng vẫn thường xuyên đi tới Di Cùng hiên, điều này không khỏi làm cho quý phi không thoải mái. Hoàng đế sủng ái một kẻ giả vờ giống mình sẽ làm cho Quý phi cảm thấy vui vẻ, ít nhất trong long hoàng đế còn có mình. Nhưng giờ hoàng đế sủng ái một người không giống mình thì đây cũng không phải là chyện đáng vui mừng.
Hơn nữa, Hi Tần kia... Quý phi hơi nhíu mày, lại nghĩ tới bộ dạng buổi sáng của nàng ta, không giống như là người có tâm kế.
Hoa cô cô nghe vậy cũng à giật mình, suy nghĩ một chút mới cẩn thận nói: “Nô tỳ cũng không dám nói bừa, nhưng nhìn Hi Tần kia làm việc hoàn toàn không có trình tự suy xét gì, chưa chắc có can đảm làm ra chuyện như vậy.”
Quý phi gật gật đầu, “Nhìn kỹ Đổng Hiền phi và Mai Phi cho bản cung, hai người đó xưa nay không hòa hợp với ta, chưa chắc đã vô tội.”
“Vâng.” Hoa cô cô vội vàng đáp ứng, thấy Quý phi không phân phó gì khác bấy giờ mới khom lưng lui xuống.
Sau khi Hoa cô cô lui ra, Quý phi cúi đầu nhìn bụng mình. Tiến cung mấy năm, thật vất vả mới có long thai này, dù nàng có liều ૮ɦếƭ cũng phải bảo vệ con mình. Người người đều nói nàng thịnh sủng hậu cung, Hoàng thượng đến cung nàng nhiều nhất, nhưng... Người khác không biết rõ, chỉ thấy nàng vinh sủng. Nhưng chính nàng lại biết rõ, Hoàng thượng không phải là người ham mê sắc dục... Trong chuyện nam nữ cũng không đòi hỏi quá nhiều. Nàng là quý nữ xuất thân thế gia, cũng không thể làm chuyện thấp hèn mê hoặc cầu sủng hoàng đế.
Cho nên, nàng cực kỳ coi trọng thai nhi này, không cho phép có bất kỳ sơ xuất gì.
Chuyện Tiền tài tử sẩy thai, hoàng hậu giận dữ, hạ lệnh điều tra kỹ, bất luận kẻ nào không được tùy ý xuất cung đi lại. Tự Cẩm ở trong Di Cùng Hiên vốn khoảng cách khá xa với các cung khác, bình thường cũng không thích ghé thăm nói chuyện tạo cảm tình với người khác. Ý chỉ này của Hoàng hậu không có bất cứ ảnh hưởng gì đến cuộc sống của nàng.
Vì tránh hiềm nghi, Tự Cẩm dứt khoát hạ lệnh đóng cửa Di Cùng Hiên, dù bất cứ kẻ nào không có lệnh cũng không được đi ra khỏi cửa Di Cùng Hiên một bước.
Trong phòng đốt lò sưởi ấm áp, buổi sáng Tự Cẩm mất nhiều công sức bên Sùng Minh Điện, vừa về lại gặp chuyện Tiền tài tử sẩy thai. Sau khi an bài thỏa đáng thì cả người cũng khá mệt mỏi, dứt khoát ngả người trên giường nghỉ ngơi. Mặc dù mắt nhắm lại, nhưng trong đầu không an tĩnh được, toàn là bong dáng Hoàng hậu, Quý phi, mọi người trong hậu cung lắc lư. Trong chớp mắt lại nghĩ tới Tiêu Kỳ, không biết sau khi Tiêu Kỳ biết tin này sẽ có tâm trạng thế nào.
Trở mình trằn trọc không biết qua bao lâu, Tự Cẩm mới ngủ say. Chờ đến khi tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối rồi. Người vẫn còn buồn ngủ mơ mơ màng màng, bên trong phòng đốt một chiếc đèn cung đình, Tự Cẩm mở chăn ngồi dậy định thần.
Nghe tiếng động bên trong, Vân Thường vội vàng vào, thấy Tự Cẩm ngồi dậy liền nhanh nhảu nói: “Chủ tử, người tỉnh rồi, nô tỳ hầu hạ người đứng dậy.”
Sau khi được Vân Thường hầu hạ rửa mặt, Tự Cẩm mới cảm thấy tỉnh ngủ ngồi xuống, nhìn nàng ta hỏi: “Bên ngoài có tin tức gì không?”
Vân Thường dâng trà tới, đặt trên bàn bốn góc mạ vàng, chạm trổ tinh xảo rồi mới đáp: “Bẩm chủ tử, bên ngoài vân chưa có tin tức gì, chỉ nghe nói Hoàng thượng tới Kính Nguyệt hiên phát ra lửa giận ngút trời, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng bị trách mắng.”
Tự Cẩm trầm mặc, “Hoàng thượng đau lòng hoàng tự mất đi, có tức giận cũng đúng thôi.”
“Dạ, nô tỳ còn nghe Trần Đức An nói, kiệu ấm của Tiền tài tử bị đổ ngã cũng không phải chuyện ngoài ý muốn, nhưng cụ thể thế nào thì chưa biết ạ.”
Kiếp này làm gì lại có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, Tự Cẩm trầm mặc gật gật đầu, không hỏi thêm gì nữa. Chuyện này có tra xét cũng không biết sẽ liên lụy những người nào, Tự Cẩm nhớ tới dạo gần đây mình tương đối được sủng ái, e ngại có người nhân cơ hội tìm kẽ hở mưu hại, hỏi Vân Thường: “Trong Di Cùng hiên vẫn an bình chứ?”
Vân Thường đoán ra ý của chủ tử: “Sau khi có chuyện xảy ra, nô tài bên trong Di Cùng hiên đều rất an phận, cũng không có ai biểu hiện khác thường.” Nói đến đây hơi dừng lại một chút, “Nô tỳ đi nhắc nhở Trần Đức An, kêu hắn ta âm thầm thẩm tra thêm.”
Tự Cẩm gật gật đầu, “Phải rồi, chúng ta đừng để người khác lợi dụng, chính mình còn không biết xảy ra chuyện gì.”
Trong lòng Vân Thường cũng rùng mình, lập tức liền vội vã đi ra. Mình chỉ lo nhìn chằm chằm bên ngoài, địa phương của mình lại lơ là sơ sót, không quá lưu tâm. Chủ tử vừa nói như thế, Vân Thường chỉ cảm thấy lưng phát lạnh, vội vàng đi tìm Trần Đức An thương lượng kế sách.
Đêm đó, Tiêu Kỳ cũng không tới, Tự Cẩm cũng không bất ngờ. Tiền tài tử mất con, đương nhiên Tiêu Kỳ sẽ ở lại Kính Nguyệt hiên an ủi nàng ta. Lúc này mà còn đến Di Cùng hiên này không phải là khiến cho nàng ta thêm bi phẫn sao? Tự Cẩm cũng không muốn trong lúc này còn bị mấy người trong hậu cung ghen ghét.
Bữa tối ăn uống không có hứng thú ngon miệng, ban ngày lại ngủ nhiều nên buổi tối không ngủ được. Nghe bên ngoài sân Vân Thường và Trần Đức An đang bận rộn tra xét cung nhân trong Di Cùng hiên, Tự Cẩm thêm trở mình trằn trọc không thể ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, đôi mắt Tự Cẩm thêm một quầng đen vì mất ngủ. Tỉnh dậy chỉ có thể dùng phấn để che bớt. Sau khi rửa mặt, nàng ngồi trước gương đồng để Diện Mi trang điểm, Vân Thường đứng ở bên cạnh bẩm báo.
“Bẩm chủ tử, tối qua nô tỳ và Trần Đức An tra xét một lần, cũng không phát hiện điểm nào khả nghi. Lúc Tiền tài tử gặp chuyện không may, mọi người trong Di cùng hiên không ai không tự tiện rời vị trí công tác, tất cả mọi người đều có người khác làm chứng, không ai nói dối.”
Tự Cẩm liền thở phào nhẹ nhõm, thấy sắc mặt Vân Thường mệt mỏi cũng biết nàng ta mất ngủ một đêm liền bảo: “Ngươi và Trần Đức An vất vả rồi, thế là quá tốt, đi xuống nghỉ ngơi trước đi.”
Sau khi Vân Thường kiểm tra xong cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu trong Di Cùng hiên thật sự có kẻ ăn cây táo, rào cây sung vu hãm chủ tử, đến khi có chuyện chủ tử khả năng không có việc gì, nhưng tính mạng nàng ta khó bảo toàn. Nhớ tới hai lần trước Hoàng thượng kêu Quản Trường An dạy dỗ quy củ cho mình, trong lòng vẫn còn run sợ.
“Nô tỳ cáo lui.” Vân Thường lui ra ngoài.
Diện Mi chải đầu trang điểm cho chủ tử xong xuôi mới hạ giọng hỏi: “Chủ tử, buổi sáng người muốn ăn gì?”
Tự Cẩm nào có khẩu vị gì nữa, “Cứ kêu Ngự Thiện phòng xem rồi làm thôi.” Nàng cũng không muốn phí đầu óc suy nghĩ nữa, tối qua nghĩ cả đêm, giờ đầu óc còn đang mơ hồ đây.
Diện Mi đi ra kêu Thuận Toàn bảo hắn ta tới ngự thiện phòng truyền lệnh, Thuận Toàn chạy thẳng Ngự Thiện phòng. Xảy ra chuyện của Tiền tài tử, buổi sáng nay ngay cả nơi vẫn thường náo nhiệt nhất như Ngự thiện phòng cũng tĩnh lặng làm người ta sợ hãi.
Phong Cảnh Minh vừa nhìn thấy Thuận Toàn đến liền cười hỏi hắn ta, “Sư phụ cậu đâu, sao lại không tới?”
“Chào Phong ca ca, sư phụ tôi đang hầu hạ chủ tử, tôi phải thay sư phụ tới đây. Phong ca ca, chủ tử nói, đồ ăn sáng nay tùy Nhạc đầu bếp chuẩn bị.” Ở trên địa phận Ngự thiện phòng, Thuận Toàn cũng không có thể diện như sư phụ hắn Trần Đức An, nhìn Phong Cảnh Minh vừa cười vừa nói.
Phong Cảnh Minh ngẩn người, kéo Thuận Toàn tiến vào bếp, “Cậu vào đây đi, bên ngoài lạnh lắm, đừng để lúc mang cơm về người đông lạnh hết.”
Thuận Toàn quả nhiên biết điều, vội vàng tạ ơn, “Đa tạ Phong ca ca thương tôi, trong này ấm áp hơn nhiều.”
Phong Cảnh Minh lại đưa cho hắn ta một cái bánh bao nóng hổi, “Ăn tạm trước đi cho ấm bụng, ta đi tìm sư phụ, cậu ở nơi này đừng đi lung tung.”
“Phong ca ca yên tâm.” Thuận Toàn vội vàng nói, liếc mắt nhìn xung quanh. Gian bếp của Nhạc Trường Tín có 10 lò lửa lớn đang cháy lửa bập bùng, mười mấy người đang vội vã nấu nướng, không ai thèm nhìn đến hắn ta. Trong lòng suy nghĩ, bếp của Nhạc đầu bếp thật có quy củ, nghĩ tới đây liền cúi đầu cắn một miếng bánh bao, nước bánh ngọt, hương vị vừa miệng, nhân thịt mềm, rất thơm!
Phòng trong, Nhạc Trường Tín nghe Phong Cảnh Minh nói liền nhíu mày. Xảy ra chuyện của Tiền tài tử, xem ra tâm trạng vị chủ tử Di Cùng hiên cũng không tốt lắm đây. Nghĩ tới đây, liền nói với Phong Cảnh Minh: “Đem phần cháo bát bửu tối qua đã hầm ra, thêm một phần cháo gà xé, còn có bánh cuốn sáng nay mới làm, bánh hạt cải và bánh mật, mỗi thứ một phần.” Nói đến đây dừng một chút, “Đưa thêm một đĩa dưa món, một đĩa nước sốt gan vịt, lại thêm ức gà hầm, cuối cùng là canh bí đao nấu hải sản.”
“Sư phụ, còn thêm gì nữa không?” Phong Cảnh Minh liền vội vàng hỏi, trong lòng lại nghĩ tới những thứ này đều là món ăn bình thường, đưa lên cũng không có gì đặc sắc. Sao hôm nay sư phụ lại không lưu tâm nhỉ?
“Vậy đủ rồi.” Nhạc Trường Tín cười nói.
Phong Cảnh Minh thấy sư phụ cười cũng không dám hỏi thêm gì nữa, vội vàng đi chuẩn bị. Một hộp cơm lớn đựng không đủ, Phong Cảnh Minh cố ý sai một tiểu thái giám của Ngự Thiện phòng giúp đỡ Thuận Toàn mang về. Thuận Toàn cảm tạ Phong Cảnh Minh, chào Phong ca ca liên hồi rồi mới dẫn theo tiểu thái giám đi về.
Đợi sau khi hai người đi, Phong Cảnh Minh lại vội vàng đi vào trong phòng, liền nhìn thấy sư phụ hắn ta đang tự tay nấu thức ăn. Mấy chuyện bình thường thế này đều có người nấu chính, sư phụ hắn ta chỉ đứng một bên xem xét chỉ điểm vài câu, nghĩ tới đây liền vội vàng đi tới cười hỏi: “Sư phụ, sao người lại tự mình nấu vậy, hay là để đồ đệ phụ cho?”
Nhạc Trường Tín không đồng ý, “Cái này các ngươi không ai làm được, đứng ở đó xem đi.”
“Sư phụ, ngài đang định nấu gì vậy?”
“Ha ha.” Nhạc Trường Tín cười, “Chỉ sợ sáng nay vị chủ tử của Di Cùng hiên kia không ăn được bao nhiêu, chờ chủ tử bình tâm lại hẳn sẽ đến Ngự Thiện phòng đòi ăn mì cho xem.” Chỉ sợ không phải là một chén, lúc đó nhất định sẽ kêu hai phần.
Phong Cảnh Minh hơi nhíu mày, không thể nào chứ? Sao vừa nãy không kêu luôn nhỉ?
Ai biết qua hơn một canh giờ sau, Trần Đức An của Di Cùng hiên tự mình đến, cười nói với Nhạc Trường Tín, “Nhạc ca ca, chủ tử chúng ta muốn ăn mì tơ cuộn, khi nào ông có thể làm xong vậy?”
Phong Cảnh Minh vừa nghe lời hắn ta nói người cũng ngây ngốc ra, không ngờ bị sư phụ hắn nói đúng.
Quả thực thần thông!