Tự Cẩm nghe Vân Thường nói chuyện của Diện Mi bèn gật đầu, “Ngươi chịu khó để tâm lưu ý, chỉ cần không để nàng ta vào phòng của ta là được. Chuyện bên cạnh ta cũng đừng để nàng ta ᴆụng vào.”
Phim cung đấu xem nhiều rồi liền biết rõ mấy thứ vật dụng bên người như kim chỉ, phấn son, trâm cài đầu … rất dễ ᴆụng tay chân, cho nên Tự Cẩm càng thêm khẩn trương cảnh giác đề phòng.
“Tiểu chủ cứ yên tâm.” Vân Thường vội vàng đáp ứng, nghĩ một chút lại nói: “Nô tỳ cũng cảm thấy Diện Mi hơi kỳ lạ, từ lúc vào đây chưa bao giờ hỏi thăm lung tung, cũng không thích tới gần phòng chính, là người thông minh hiểu biết. Tuy nhiên khi nãy thấy nét mặt nàng ta không ổn, chắc là đã xảy ra chuyện gì. Để nô tỳ điều tra thêm.”
“Ừ, những chuyện này giao cho ngươi, ngươi cứ xem thỏa đáng thì làm đi.” Tự Cẩm thở dài, gần đây đồ ăn khá ngon nhưng cảm xúc lại suy sụp nên người mới dưỡng béo lên chút đã lại gầy đi trông thấy. Ở tuổi này của nàng, mập tròn mới dễ thương ưa nhìn. Vậy mà nàng mặt gầy, người cũng gầy, người chẳng có chút tinh thần, nàng cũng không biết phải làm sao. Áp lực tinh thần quá lớn, nàng ăn không ít nhưng cũng không thấy mập lên, chỉ thấy mình cao hơn, quần áo đều đã hơi ngắn. Mấy hôm nay Vân Thường đã lấy vải trong kho mang tới Thượng Phục Cục để may thêm hai bộ đồ mới cho nàng.
Trong Ngự thiện phòng Nhạc Trường Tín tự mình kiểm tra lại đồ ăn mang cho Di Cùng Hiên lần nữa, trong ngoài đều ổn thỏa mới nhìn đồ đệ Phong Cảnh Minh của mình nói: “Ngươi tự mình đưa đi, đừng để người khác chạm tay vào. Mặc kệ trên đường gặp ai thì hộp thức ăn này cũng không thể rời tay, nhớ chưa?”
“Vâng, con tuyệt đối ghi nhớ lời sư phụ dặn, nhất định sẽ không làm hỏng việc.” Phong Cảnh Minh nhanh nhẹn đậy nắp hộp đồ ăn lại, vừa định đi ra ngoài thì lại nghe sư phụ y nói: “Mang thêm hộp nhỏ này nữa.”
Phong Cảnh Minh chớp mắt, cười mỉm bưng lên, y biết rõ thức ăn trong hộp này là sư phụ tặng thêm cho Di Cùng Hiên, “Sư phụ, Tô Nương tử nhất định thích món gỏi cá mè cuốn này.”
Nhạc Trường Tín vỗ đầu Phong Cảnh Minh một cái, “Con thỏ nhỏ ૮ɦếƭ bầm, dám nói lung tung như thế? Chúng ta sao biết chủ tử thích ăn cái gì, chẳng qua chỉ dựa theo quy củ làm mà thôi.”
“Dạ, dạ, sư phụ dạy chí phải.” Phong Cảnh Minh cười cười ôm đồ chạy.
Nhạc Trường Tín nhìn theo bóng dáng Phong Cảnh Minh cười ha ha. Không phải đạo lý này sao, các chủ tử thích ăn gì là chuyện chủ tử, Ngự thiện phòng bọn họ chỉ để ý nấu cơm. Còn những món ăn dâng biếu ư, chẳng qua là làm vài vị mới, dù chủ tử trên có biết cũng sẽ không trách cứ, huống chi giờ Tô nương tử lại được hoàng hậu che chở, chắc là không có chuyện gì.
Hoàng hậu cũng tốt, quý phi cũng tốt, Nhạc Trường Tín hắn ta ai cũng không cầu cạnh, chỉ cần hầu hạ Hoàng thượng cho tốt thì hắn ta có thể an ổn sống trong cung này. Hắn ta hầu hạ trong Ngự Thiện Phòng nhiều năm như thế, đồ ăn của Hoàng thượng đều dựa theo phần lệ làm. Nhưng từ khi Tô nương tử bắt đầu gọi thức ăn thì đồ ăn đưa đến Sùng Minh Điện cũng có chút biến hóa, người khác không thấy được nhưng hắn ta biết rõ ràng rành mạch.
Không dám rình việc hoàng đế ăn uống nhưng mình muốn làm tốt công việc cũng phải lưu tâm nhiều hơn chứ. Bên cạnh Hoàng đế là thầy trò Quản Trường An và Đồng Ý, không thể moi được chút nào trong miệng họ. Giờ hắn ta chỉ lưu ý Di Cùng Hiên cũng nhận ra vài điều.
Ha ha.
Lữ Thăng Vinh vừa lau mồ hôi từ phòng mình đi ra liền nhìn thấy Nhạc Trường Tín đứng cười ở cửa đối diện, hắn ta bước hai bước qua cười mỉm hỏi: “Lão Nhạc, Tiểu Phong bưng cơm đi đâu vậy?”