Tiêu Kỳ nhìn Quản Trường An nghiến răng nói: “Dùng loan giá đưa Tạ ái khanh hồi phủ.”
“Vâng.” Quản Trường An khom lưng lui xuống, trong lòng đã nổi lên sóng lớn, trước khi ra ngoài hắn ta quay đầu lại nhìn Tô thái nữ một cái, chỉ thấy nàng vẫn cúi thấp đầu ngồi ở chỗ đó, tựa như ý chỉ này của Hoàng thượng không hề liên quan với nàng.
Tô thái nữ... Chân nhân không lộ tướng đây.
Sau khi Quản Trường An lui ra, Vân Thường cũng đã dọn dẹp xong mấy đồ bị vỡ mang ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Tiêu Kỳ và Tự Cẩm.
Tự Cẩm có thể cảm thấy Tiêu Kỳ đang quan sát mình, nàng làm bộ như không biết gì cười hỏi: “Hoàng thượng, thần thi*p có cho làm canh măng tươi hầm chân giò hun khói, người có muốn nếm thử hay không?”
Phát tiết hết cơn giận, giờ bình tĩnh lại quả nhiên thấy đói bụng. Tiêu Kỳ biết rõ Tự Cẩm đang tránh né chuyện này, không muốn nhắc tới chuyện vừa rồi, hắn cũng không vội, có thời gian ngồi thêm với nàng một chút liền gật gật đầu, “Cũng cảm thấy hơi đói bụng.”
Tự Cẩm liền đứng dậy lấy hộp cơm, nhưng là bàn đã bị hoàng đế đẩy vỡ, đặt chén đũa vào đâu đây?
Tiêu Kỳ gọi Đồng Ý vào, một lần nữa mang lên một chiếc bàn chạm hoa lê. Tự Cẩm mới đem chén bát đặt lên bàn. Tầng dưới hộp cơm còn bày hai ba đĩa thức ăn, một cái đĩa đựng lòng ngỗng, một cái đĩa đựng chân ngỗng, đĩa khác bày gỏi vịt cuốn.
Canh nóng thơm lừng, thức ăn khác cũng tươi ngon hấp dẫn. Tiêu Kỳ ăn hết nhẵn, tuy mới chỉ lưng lửng bụng nhưng cũng coi như ổn. Vừa ăn xong, Quản Trường An từ Tạ phủ trở về, bẩm báo Tạ Hoàn vừa về nhà liền tỉnh dậy, cũng nói Tạ Hoàn lấy cớ thân mình bị thương, không có cách nào phân ưu triều chính với hoàng đế.
Tiêu Kỳ cười lạnh một tiếng, Tạ Hoàn đang sợ, ông ta không muốn Tạ gia làm đầu tàu đắc tội bao nhiêu người như thế. Muốn lui ư, đương nhiên Tiêu Kỳ không cam tâm để ông ta làm vậy. Hắn cười lạnh lùng nói: “Ban thưởng từ đường Tạ gia, ruộng đất Kim Lăng, bảng vàng danh dự tên gia tộc.”
“Dạ.” Quản Trường An lại vội vàng đi tới Tạ gia tuyên chỉ.
Tự Cẩm nghe mấy câu này trong lòng không khỏi cầu nguyện thay cho Tạ Hoàn. Vốn Tạ Hoàn định lấy cớ bị thương để xin Hoàng đế rủ lòng thương, tránh né án nạn châu chấu và tham ô tiền cứu trợ thiên tai. Nhưng bây giờ Tiêu Kỳ thưởng cho gia tộc họ Tạ thị vinh quang cỡ này, Tạ Hoàn được danh tiếng như thế còn dám không chịu làm việc cho hoàng đế sao?
Người sống đừng vô liêm sỉ quá, nàng đoán chừng Tạ Hoàn tiếp nhận ý chỉ này, dù trong lòng mắng hoàng đế bể đầu cũng không dám trốn tránh nữa. Hoàng đế đích thân ban thưởng vinh quang cho gia tộc Tạ thị, đây chính là đại sự làm vẻ vang tổ tiên, Tạ Hoàn không thể và cũng không dám từ chối.
Hoàng đế thật nham hiểm mưu mô. Tự Cẩm nghĩ nàng chỉ nhắc nhở Tiêu Kỳ, xem đầu óc người ta phản ứng nhanh nhạy cỡ nào, đúng là điển hình thông minh, nói một suy ra ba. Viên đạn bọc đường kia ban ra, vừa quang minh chính đại lại mang mười phần sức mạnh.
Chuyện nạn châu chấu có liên quan đến nhà Quý phi, hoàng đế hành động thế này là bắt Tạ Hoàn đối nghịch với gia tộc nhà Tô quý phi. Vốn Tạ Hoàn không muốn làm. Các sĩ tộc thế gia mặc dù giao tình không quá mật thiết nhưng trên chuyện đại sự đều thống nhất một lòng, cùng chung ý tưởng. Giờ Hoàng đế ưu tiên ban thưởng cho Tạ gia, nhà khác không có vinh quang cỡ này. Tạ Hoàn không thể trơ trẽn công khai đối nghịch với Hoàng đế.
Còn chuyện tra xét án tham ô thì sao, hoàng đế sẽ phải trông chờ vào thành ý của Tạ Hoàn. Mặc dù tại thời điểm này e là không có nhiều thành ý nhưng nếu có thể khơi thông thì hẳn con đường đi sau này sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Biện pháp không biết xấu hổ như thế, ép bức Tạ Hoàn ra tay, Tiêu Kỳ liền nhìn sang Tự Cẩm bên cạnh, đều là do Tiểu Thái nữ này nhắc nhở đề tỉnh hắn.
Nàng nói lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ, hay là cố ý đây?