Một bữa cơm ăn ấm áp cả người, thêm chút cay của ớt làm đỏ mắt. Tiêu Kỳ bị vị cay này làm cho mắt đỏ lên, miệng lưỡi bỏng rát nhưng chỉ qua một lát thì hết.
Tự Cẩm ngồi cạnh bên cũng mặc kệ hắn, nàng biết rõ trong lòng hoàng đế đang khổ sở nhưng chuyện đó nàng không dám nhắc đến một chữ. Nàng chỉ ngồi đó gắp những miếng thật ngon cho hắn, tiện thể kể vài chuyện xưa thú vị mà phần lớn là chuyện do ký ức của nguyên chủ còn sót lại, có liên quan đến nàng ta lúc còn ở nhà.
“Tỉnh Khúc Châu là nơi địa linh nhân kiệt, dân chúng an bình, người tài giỏi xuất hiện lớp lớp, hóa ra nàng cũng sinh ra ở một chỗ rất tốt.” Phục hồi tinh thần lại, Tiêu Kỳ mới cảm thấy những hành vi của mình vừa nãy thật chẳng có ý nghĩa gì. Đường đường một vị đế vương mà khó chịu vì những chuyện không đâu. Nhìn Thái nữ nhỏ bé ngồi đối diện, thấy hắn giận cũng chẳng dám kêu oan ức, còn phải tìm chuyện dỗ hắn vui, ngay cả chuyện nhà nàng ngày xưa cũng lôi ra nói.
Trong bất giác nghĩ, một người ngốc nghếch như thế còn biết đi vòng dỗ mình, vậy mà nam tử đại trượng phu như hắn lại bị đánh bại bởi mấy chuyện cỏn con này sao?
Nhất định không được!
Suy nghĩ cẩn thận, trong lòng cũng mở rộng thấu hiểu, muốn nói vài câu cho bớt căng thẳng bèn nhìn Tự Cẩm: “Năm xưa nàng ra ngoài đạp thanh mà không gặp được tài tử nào hợp ý sao?”
Từ xưa chuyện về tài tử giai nhân lưu truyền rất nhiều, nghe nàng kể chuyện thì chắc cũng đã từng ra bên ngoài dạo chơi tham gia lễ hội.
“Thi*p có dự hội Đạp thanh, cũng thấy tài tử phía xa, có điều tuyệt đối không dám gọi là tài tử. Năm đó thần thi*p đi với mẹ, Trạng nguyên hội Khúc Châu là một ông lão râu tóc bạc phơ, khiến cho thần thi*p bị ám ảnh với hai chữ tài tử.”
“Ha ha ha...” Tiêu Kỳ cười phá lên, nhìn Tự Cẩm khuyên bảo, “Cũng không được vơ đũa cả nắm, tuổi như vậy còn có thể đọc sách đoạt danh hiệu Trạng nguyên không dễ chút nào đâu.”
“Vâng, vâng, Hoàng thượng thương dân như con mà, nhưng hồi đó thần thi*p còn nhỏ cũng chỉ coi như chuyện cười mà thôi.” Tự Cẩm thấy rốt cục hắn cũng cười rồi, trái tim lơ lửng nãy giờ mới coi như đặt xuống.
“Khúc Châu...” Tiêu Kỳ bất chợt nhìn Tự Cẩm, “Nàng xuất thân từ Tô gia Khúc Châu?”
“Thi*p cũng không dám trèo cao.” Tự Cẩm bĩu môi nói.
“Ồ?” Tiêu Kỳ thấy nét mặt Tự Cẩm không được vui lắm, chau mày, “Sao lại nói thế?”
Tự Cẩm múc cho Tiêu Kỳ hơn nửa chén canh phù dung, cũng múc cho mình một chén rồi mới trả lời: “Đại Vực có bốn nhà, Lý gia Lũng Tây, Tô gia Khúc Châu, Vương gia Kỳ Dương, Tạ gia Kim Lăng. Dù nhà thần thi*p cũng mang họ Tô nhưng không phải là dòng chính của Tô gia Khúc Châu. Nghe cha thi*p nói từ thời ông tổ vốn là một nhà, sau đến thời ông cố thì ngày càng bất hòa với dòng chính, đến đời thần thi*p thì không còn gì liên quan với Tô gia Khúc Châu nữa.” Nói đến đây thì hơi dừng lại, “Ông tổ thần thi*p vốn là dòng thứ.”
Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm nhắc chuyện chính, thứ thì hiểu ngay, khẽ nhíu mày: “Nếu vậy thì nhà nàng đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với dòng chính sao?” Cũng quá quyết đoán đi, không phải ai cũng có sự quả quyết này bởi vì nếu được dòng chính Tô gia Khúc Châu chiếu cố nâng đỡ thì tiền đồ vô lượng.
Tự Cẩm cũng thật sự không biết lý do, nhưng vị Hoàng đế Tiêu Kỳ này cũng chẳng dễ bị lừa, nghĩ một lát vẫn cứ nên nói thẳng: “Chắc do người nhà thần thi*p ai cũng cứng đầu.”
Tiêu Kỳ nghĩ tới Tự Cẩm, bình thường nhát gan như thỏ, thế mà cũng dám kêu là cứng đầu sao?
Quá mất mặt uy phong tổ tông!