Tự Cẩm nghe tiếng chân ngoài cửa sổ, vội vàng đứng lên, chưa kịp mang giày vào thì mành cửa bị kéo ra. Nàng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tiêu Kỳ, mặt cau lại đi tới nhanh như bị chó đuổi.
“Thỉnh an Hoàng thượng.” Tự Cẩm nào còn dám ngồi, lập tức xuống giường khom lưng hành lễ, trong lòng không khỏi lo sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Vân Thường cũng quỳ ở cửa, cả người nằm rạp trên mặt đất đầu cũng không dám ngẩng lên, nhìn kỹ còn thấy hai vai nàng ta đang khẽ run, hẳn là cũng phát giác được nét mặt hoàng đế thật không ổn.
Tiêu Kỳ đang rất giận. Ngày hôm nay trên triều không thuận lợi, không ngờ về hậu cung cũng không vui. Cả một đám quan lại trong triều đình kia đều coi hắn là đứa ngốc dễ lừa gạt phải không?
Hắn đã phải đấu trí với một trăm hai mươi đầu óc của mấy tên quan trong triều, giờ đám phụ nữ hậu cung cũng chẳng thua kém bao nhiêu.
Được lắm, được lắm, các ngươi quá giỏi, trong cơn tức giận hắn đi về Sùng Minh Điện. Lúc đi được nửa đường, bụng đói meo mà vẫn chưa nghĩ ra kế sách gì vẹn toàn bèn nghĩ trong cung Tự Cẩm sẽ có đồ ăn, do đó rẽ vào.
Một bụng tức giận đi vào thì Tiêu Kỳ ngửi thấy mùi thơm bay ra. Nồi đất lẩu thập cẩm đặt trên lò than, kêu lục bục. Trong không gian phòng yên tĩnh nghe rất rõ ràng. Trên mặt bàn cạnh bên bày một ít đồ rau nhúng, tương vừng, rau hẹ, rau thơm, tỏi bằm, còn có hai đĩa dưa muối thái cực mỏng. Trong khay điểm hoa văn màu sắc rực rỡ đặt hai cái bánh vừng nướng cháy vàng thơm phức.
“Tất cả đứng lên đi.” Trong mũi trong lòng đều là hương thức ăn thơm lừng làm cho cơn tức của hắn cũng dần dần tiêu tan.
Tự Cẩm từ từ đứng dậy, Tiền tài tử có thai là chuyện vui mà, sao Tiêu Kỳ lại mang cái mặt đen như đít nồi đến dọa người khác thế?
Đoán không ra, Tự Cẩm cũng không dám nói lung tung, ngồi nghĩ một lát bèn nói: “Hoàng thượng, ngài có muốn ăn gì không, thần thi*p chuẩn bị ăn tối.”
“Ở Phượng Hoàn Cung nàng ăn chưa no sao?”
Nghe giọng nói bất thiện, Tự Cẩm vội vàng trả lời: “Đương nhiên không phải, Hoàng hậu nương nương chuẩn bị thức ăn rất ngon, rất phong phú.” Nhưng nàng đến đó bị quý phi chán ghét không thấy ngon miệng, thứ hai là chuyện của Tiền tài tử bị đuổi về làm gì có thời gian ăn. Có điều những lời như vậy không thể nói thật, chỉ có thể vin ra mấy lời tốt đẹp cho qua chuyện.
Tiêu Kỳ nghe thế bèn liếc nhìn Tự Cẩm, “Ngay cả nàng cũng muốn lừa trẫm hay sao?”
Nghe hắn nói thế, Tự Cẩm lại vội quỳ xuống, tội danh này nàng cũng không dám gánh, nhanh chóng biện giải cho mình, “Thần thi*p không dám, cũng không nói dối.” Đương nhiên Hoàng hậu chuẩn bị thức ăn trong Tết Trung thu rất ngon, quả thật nàng không nói dối.
“Nếu như thế thì vì sao về nàng còn kêu ăn tối?” Tiêu Kỳ nhìn một bàn thức ăn hỏi.
Tự Cẩm:...
Cố gắng lấy lại bình tĩnh, cũng không dám nghĩ nhiều, nàng rất sợ cái vị mặt người dạ thú này lại tức giận mất nhân tính bèn giải thích: “Chuyện là như vầy...” Tự Cẩm nói toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, đương nhiên giấu đi mấy chuyện vớ vẩn ân oán giữa nàng và Quý phi.
“Nàng đứng lên nói đi.”
Tự Cẩm vịn bàn đứng dậy, cẩn thận ngồi lại, trong lòng không biết vì sao Tiêu Kỳ tức giận. Đột nhiên ngay lúc đó, đầu óc chợt lóe lên nhớ tới một chuyện. Vừa nãy Tiêu Kỳ nghĩ nàng lừa hắn, hẳn là lúc hắn đi thăm Tiền tài tử thì mới biết mình bị người khác lừa dối.
Tiền tài tử mang thai đã hai tháng, vậy mà để tới khi thái y khám bệnh mới biết. Ngay lập tức nàng hiểu được vì sao hắn phẫn nộ như thế.