Tiêu Kỳ cũng không đi vào ngay, ngược lại hắn nghe khá thú vị, không biết các nàng sẽ nói tiếp điều gì.
Trong phòng, Vân Thường thấy tiểu chủ lo lắng thì không nhịn được cười, khẽ khuyên nhủ: “Tiểu chủ không cần gấp, bây giờ người của ngự thiện phòng đang muốn lấy lòng chủ tử mà, đâu còn như ngày xưa chúng ta phải nịnh bợ họ. Tiểu chủ muốn ăn mì tơ cuộn, không làm được là do họ kém, ai dám nói người kén chọn chứ, ai có gan đó đây.”
Tự Cẩm nghe vậy thở dài, nhớ tới những ngày đó rồi nhìn lại bây giờ, y như một giấc mơ. Lúc ấy, để có được bữa cơm ấm nóng, Trần Đức An phải cúi mình nịnh nọt mấy người của ngự thiện phòng, coi họ như ông như bà để cầu cạnh. Giờ chẳng qua hoàng đế ban thưởng nàng vài thứ, họ đã khẩn trương ngay lập tức.
Nhưng càng là mấy người này càng không nên đắc tội, Tự Cẩm nói với Vân Thường “Thà đắc tội quân tử không đắc tội tiểu nhân. Người của Ngự thiện phòng đều là mấy người miệng lưỡi trơn tru xảo trá, ta không muốn một ngày nào đó Hoàng thượng không quan tâm đến ta thì bọn họ lại lôi chuyện cũ ra nói”
Vân Thường ngẫm nghĩ cũng thấy đúng bèn nói: “Vậy để nô tỳ nói với Ngự thiện phòng ạ?”
“Mau lên, đừng làm cho người ta khó xử.” Tự Cẩm quả thật không muốn kết thù oán với Ngự thiện phòng. Nghĩ xem ngươi phải ăn cơm cả đời mà. Ngày hôm nay ngươi gây khó cho người ta, ngày mai này sẽ phải ăn nước miếng của họ. Cho nên nàng nguyện ý đấu trí với hoàng hậu và quý phi chứ không muốn cùng mấy người của Ngự thiện phòng kết ân oán. Dù sao người thua thiệt cũng là nàng, không có chút lời nào hết.
Vân Thường bị chủ tử đuổi đi, vừa ra cửa liền nhìn thấy người bên ngoài. Nàng ta sợ đến mức “nhất phật xuất thế nhị phật thăng thiên” (ý là hồn vía lên mây), vội vàng quỳ xuống hành lễ, toàn thân run rẩy.
Hoàng thượng ở bên ngoài bao lâu rồi chứ?
Nghe tiếng động bên ngoài, Tự Cẩm trong phòng cũng bị dọa ngây người, vội vàng đi ra ngoài đón.
Tiêu Kỳ nhìn hai chủ tớ quỳ dưới đất nói: “Bình thân.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Tự Cẩm trong lòng thắc thỏm, cúi thấp đầu từ từ đứng lên, nháy mắt với Vân Thường đứng cạnh, ý bảo nàng ta mau chóng đi.
Vân Thường lùi lại đi ra ngoài. Nàng ta không thể đi ngay, dù sao cũng phải pha trà dâng Hoàng thượng trước đã. Trong này làm gì còn ai hầu hạ, tiểu chủ sợ đến hồ đồ rồi.
Giờ phút này Tiêu Kỳ không vui, nét mặt lạnh lẽo đi vào trong phòng. Tự Cẩm nhìn hắn biết ngay tình hình không khả quan, chắc là đang tức giận.
Chắc Hoàng thượng đã nghe mấy lời nàng nói với Vân Thường. Nhưng nàng có nói gì chọc giận hắn đâu?
Hắn giận cái gì chứ?
Tiêu Kỳ tức tối ngồi trên sập lớn. Tự Cẩm cũng không phải đứa trẻ mười ba tuổi, thấy hắn tức giận làm sao dám tới ngồi. Nàng nghĩ mãi cũng không nhớ ra mình đã nói sai điều gì. Đang tự xét mình thì nghe hoàng đế nói “Nàng biết tội chưa?”
Tự Cẩm muốn khóc, trong lòng âm thầm chửi rủa. Nàng quả không biết mình sai chỗ nào. Nhưng hoàng đế nói nàng có tội thì nàng phải có tội, lập tức cúi dầu nhận tội, “Thần thi*p biết sai rồi.”
Tiêu Kỳ còn tưởng rằng nàng sẽ giải thích mấy câu, ai biết người này nhận tội rất gọn gàng, thật khiến cho hắn vừa tức giận lại cảm thấy buồn cười, “Vậy nàng thử nói xem nàng có tội gì?”
Lập tức thấy đầu Tự Cẩm cúi thấp hơn nữa, nhưng không nói câu nào. Tiêu Kỳ hiểu ngay, nàng không biết mình sai cái gì.
Không biết mình sai cái gì lại còn dám dứt khoát nhận tội như thế.
Làm hắn tức ૮ɦếƭ!