Tự Cẩm hoàn toàn không biết bộ váy của mình đã dậy lên sóng to gió lớn, tỏ vẻ nhu thuận ngồi bên cạnh Tiêu Kỳ. Ngồi bên kia là Hoàng hậu nương nương, thái hậu ngồi cạnh hoàng hậu. Sự xa cách với những người còn lại phối hợp tăng thêm sức mạnh.
Khóe mắt Tiêu Kỳ nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Tự Cẩm không khỏi hơi mỉm cười, nhìn hoàng hậu rồi nói: "Vậy bắt đầu đi, trẫm còn có rất nhiều công vụ phải giải quyết."
"Dạ." Hoàng hậu lập tức đáp ứng, nháy mắt đối với Đồng cô cô.
Đồng cô cô lập tức ra ngoài thông truyền, tú nữ cứ năm người một nhóm đi vào điện. Theo thứ tự báo tính danh, quê quán, có sở trường gì đặc biệt, chủ yếu là quan sát dáng vóc và dung mạo tú nữ, nghe lời ăn tiếng nói, cuối cùng mới quyết định.
Tự Cẩm nhìn từng đợt từng đợt tú nữ đi tới, không nói dung mạo, ngay cả tư thái đi đứng cũng thật sự khiến người ta cảm thấy cực kỳ tươi đẹp. Hoàng hậu luôn mỉm cười hỏi ý hoàng đế, lưu hay là không lưu, Tiêu Kỳ thường thường sẽ nhìn Tự Cẩm một cái.
Nhưng Tự Cẩm lại không nhìn Tiêu Kỳ, lúc nào cũng cảm thấy hứng thú nhìn các tú nữ phía dưới, giống như có thể nhìn mà biến ra một đóa hoa vậy.
Đợi đến khi Kiều Uyển ra mắt, ánh mắt Tự Cẩm cũng sáng lên. Đây chính là người của Kiều gia do chính Thái hậu chọn lựa. Nhìn dung mạo xác thực là một tiểu mỹ nhân, nhất là ngôn hành cử chỉ mang đầy vẻ nhuyễn nhu kiều mỵ đặc biệt của nữ nhân phương nam, thật sự là một mỹ nhân đầy hàm xúc.
Hoàng hậu nhìn Tự Cẩm một cái, chỉ thấy ánh mắt nàng còn sáng rỡ hơn cả Hoàng thượng, trong lòng thở dài. Hi Quý Phi này thật là khiến người ta không biết rõ nàng đang nghĩ gì.
Tú nữ tiến cung chính là những người có uy Hi*p nhất đối với nàng. Kết quả nàng nhìn tuyển tú còn hứng thú hơn so với bất kỳ người nào. Giống như thật sự đến ngắm mỹ nhân, không có chút xíu nào không vui. Có lúc còn nghiêng đầu nói với Hoàng thượng, người này rất đẹp, tư thái người kia rất tốt.
Bây giờ Kiều Uyển vừa xuất hiện, ánh mắt Hi Quý Phi lại càng sáng hơn người khác. Hoàng hậu nhìn thấy lại đau đầu. Nàng ta không tin Hi Quý Phi không biết rõ lai lịch Kiều Uyển.
Kiều Uyển duyên dáng yêu kiều đứng cúi đầu, trong lòng rất muốn ngẩng đầu lên nhìn một chút, nhưng lại lo lắng thất lễ trước ngự tiền nên chỉ đành cố nén nhẫn nại, trái tim trong иgự¢ đập thình thịch.
Thái hậu nhìn thoáng qua hoàng hậu, "Hoàng hậu cảm thấy như thế nào?"
Trong lòng Hoàng hậu hơi run, ngoài mặt lại tỏ vẻ bình thản như không có gì, cười nhạt một tiếng, "Thần thi*p cảm thấy các muội muội đều rất tốt." Nói xong cũng nhìn về phía Tự Cẩm, "Hi Quý Phi muội muội nghĩ sao?"
Hỏi ý Hoàng thượng hắn cũng phải nhìn sắc mặt Hi Quý Phi, hoàng hậu cũng dứt khoát không hỏi. Kiều Uyển này nhất định phải lưu lại. Nếu Hi Quý Phi nói thì có thể lấy được lòng thái hậu, nàng ta cho nàng cơ hội này.
Tự Cẩm nghe vậy liền nhìn về phía hoàng hậu, trên mặt mang nụ cười ngọt ngào, "Hoàng hậu nương nương nói rất đúng, thần thi*p cũng nghĩ là rất tốt. Hoàng thượng, người nói sao?"
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm tươi cười, vô ý thức ưỡn thẳng lưng, ho nhẹ một tiếng nói: "Hoàng hậu làm chủ là được, mấy người này vào cũng phải giao cho nàng quản lý mà."
Được, một cú lại đá cầu trở về.
Trong lòng Hoàng hậu buồn bực, sau đó nhìn về phía dám người Thục phi. Mấy người kia làm sao không biết Kiều Uyển, đương nhiên là người người đều nói tốt, cuối cùng Kiều Uyển đã được lưu lại như ý nguyện.
Kiều Uyển vui vẻ, quỳ gối hành lễ tạ ơn rồi đứng chờ ở một bên. Những người còn lại không được tuyển chọn trên mặt thất vọng lui ra ngoài.
Một nhóm người đi vào đúng là nhóm Vũ Vân Anh và Lịch Khinh Ngọc.
Vũ Vân Anh anh khí sơ lãng, Lịch Khinh Ngọc dung mạo đẹp tươi độc nhất vô nhị, hai người vừa đi vào điện thì lập tức liền trở thành tiêu điểm của nhóm người này.
Ánh mắt Tự Cẩm rơi trên gương mặt Lịch Khinh Ngọc, cũng cảm thấy kinh diễm. Đây hẳn là tú nữ xinh đẹp nhất chăng? Mắt hạnh, mũi cao, môi anh đào, nhất là nước da mịn màng trong suốt trắng như tuyết kia hết sức lóa mắt.
Còn Vũ Vân Anh mặc dù dung mạo không bằng Lịch Khinh Ngọc, nhưng khí chất lại cao hơn một phần. Cho dù đứng chung một chỗ với mỹ nhân như Lịch Khinh Ngọc cũng tuyệt đối không làm người ta xem nhẹ được.
Tự Cẩm nhẹ nhàng cười một tiếng, hai người này, thêm Kiều Uyển nữa đều là những người không thể coi nhẹ sự tồn tại của họ trong đám tú nữ.
Nhìn sự hội tụ này thật sự là náo nhiệt.
Lịch Khinh Ngọc tính tình ngây thơ, làm việc lớn gan, biết mình vốn xinh đẹp độc nhất vô nhị, lúc ấy nâng mí mắt nhìn một chút, liếc mắt nhìn lên trên. Vừa vặn nhìn thấy Hoàng thượng nghiêng đầu như đang nói gì đó với Hi Quý Phi, sau đó nàng ta liền thấy Hi Quý Phi nhẹ nhàng mím môi cười, nhẹ nhàng lắc đầu, không biết đang nói cái gì.
Mà dung nhan Hi Quý Phi, lúc này ở khoảng cách gần thì nhìn rõ hơn so với lúc trước ở ngoài điện xa xa nhìn lại. Vừa liếc nhìn, trong lòng Lịch Khinh Ngọc chấn động. Mặc dù là sớm đã nghe tiếng dung mạo Hi Quý Phi không tầm thường, nhưng tận mắt nhìn thấy mới biết được lời đồn đãi không phải là hư cấu, tuyệt không thua kém gì mình.
Chậm rãi cúi đầu xuống, cũng không dám nhìn loạn bốn phía nữa, trong lòng thấp thỏm không thôi, chỉ sợ có khi nào Hi Quý Phi không vừa mắt mình xinh đẹp sẽ loại bỏ mình hay không?
Mà vừa rồi Tự Cẩm đang rỉ tai với Tiêu Kỳ, nói đúng là Lịch Khinh Ngọc cùng Vũ Vân Anh, trêu chọc hắn sắp ngồi hưởng cuộc sống giàu sang.
Kết quả Tiêu Kỳ đen mặt lại.
Lần này để cô nương hai nhà Vũ Lịch tiến cung còn có ý trấn an công thần ở trong. Do đó hai người này nhất định phải lưu lại. Tự Cẩm rất sợ Tiêu Kỳ vì tỏ ra trong sạch mà trục xuất hai người, làm cho đám công thần thất vọng đau khổ. Do đó trước khi Tiêu Kỳ mở miệng đã đoạt lấy, nhìn Hoàng hậu nương nương vừa cười vừa nói: "Thi*p thấy hai vị muội muội rất hợp mắt."
Hoàng hậu làm gì còn không hiểu nữa, cười gật đầu, "Quy củ dung nhan quả thật không tệ, thái hậu nương nương người thấy sao?"
Thái hậu ước gì làm Hi Quý Phi ngột ngạt, cười mỉm gật gật đầu, "Quả thật không tệ."
Vì vậy hai người này thành công lưu lại.
Tự Cẩm hoàn toàn không có chút bực mình nào, còn hưng trí bừng bừng đợi đến tuyển tú kết thúc. Lần này điện tuyển các tú nữ được lưu lại xác thực không ít, chừng hơn bốn mươi người.
Điện tuyển vừa kết thúc, Tiêu Kỳ liền đứng dậy nhìn Thái hậu nói: "Trẫm còn có chuyện phải đi trước, chỗ này sẽ để lại cho hoàng hậu chủ trì."
Thái hậu lạnh nhạt gật đầu, "Hoàng đế cứ làm việc của người đi."
Hoàng hậu mang chư vị tần phi đứng dậy cung tiễn, trước mặt mọi người Tiêu Kỳ dắt tay Tự Cẩm, không e dè đi ra ngoài.
Tự Cẩm đi bên cạnh Tiêu Kỳ, giây phút đó đối diện với đám người thái hậu, hoàng hậu, các tần phi và tú nữ mới được giữ lại, đột nhiên nàng có cảm giác kiêu ngạo từ tận đáy lòng.
Đây là Tiêu Kỳ nâng niu nàng trong lòng bàn tay, cho nàng hạnh phúc.
Nhìn hai người đế phi dắt tay rời đi, những người cũ trong cung sớm đã quen, còn những người mới đương nhiên giật mình.
Không phải Hoàng thượng nói có công vụ cần xử trí, sao Hi Quý Phi lại ngây ngốc đi theo làm gì?
Mấy người đó hoàn toàn không hiểu Hoàng thượng nghĩ gì, còn những người khác ai mà không biết Hoàng thượng chỉ lấy cớ mà thôi.
Kỳ thật lưu tuyển chỉ là một quá trình, nên giữ ai, không nên giữ ai, lúc trước trong lòng cũng sớm đã có kết luận. Do đó hoàng hậu sai Đồng cô cô sắp xếp cung điện cho những người mới, còn mình đỡ thái hậu cũng rời đi.
Bất kể là khi nào, chỉ cần nơi đó có mặt thái hậu, hoàng hậu luôn luôn tỏ vẻ kính cẩn hiếu thuận nghe lời.
Sau khi Hoàng hậu đưa thái hậu về, Thục phi cũng đứng dậy cười rời đi. Một đám tần phi còn lại cũng lục tục ra về.
Chỉ trong chốc lát, cả đại điện to lớn đã không còn một bóng người.
Kiều Uyển vào ở nơi Cẩm Tiệp Dư đã từng ở là Linh Mỹ Các. Vũ Vân Anh vào chỗ Chu nương tử Lưu vận hiên, Lịch Khinh Ngọc vào ở nơi Đậu Phương Nghi đã từng ở qua Ngưng thúy các. Nhóm tân tú nữ này được sơ phong vị phần đều không cao, cao nhất chính là ba người này, Kiều Uyển cùng Vũ Vân Anh sơ phong đều là từ lục phẩm, một người được phong làm tài tử, một người phong làm mỹ nhân. Lịch Khinh Ngọc dung mạo xuất chúng, được thêm phong hào chính lục phẩm quý nhân, ở trong mọi người là cao nhất.
Mọi người trải qua ngày đầu tiên ở lục cung, thu thập hành lý vào cung điện của mình.
Chưa tới từ ngũ phẩm thì cũng không có tư cách thỉnh an hoàng hậu, các nàng chỉ có thể yên tĩnh ở trong cung của mình, chờ các tần phi cí vị phần cao hơn tuyên triệu trò chuyện, hoặc là chờ nhận được ân chỉ Hoàng thượng sủng hạnh.
Chỉ trong ba ngày đầu là có thể nhận ra ai là người nhận được đế tâm trong số các tú nữ mới, bởi vì người đầu tiên Hoàng thượng sủng hạnh tất nhiên sẽ là người có ấn tượng sâu nhất.
Mọi người đương nhiên đều nghĩ đến dấu hiệu tốt này, âm thầm đọ sức ganh đua lẫn nhau.
Nhưng ba ngày đầu trôi qua, trong hậu cung bình tĩnh như nước, không có bất kỳ ân chỉ nào ban xuống.
Lại qua ba ngày, vẫn như cũ không có động tĩnh.
Một tháng trôi qua, trong hậu cung vẫn yên tĩnh như nước.
Nhưng đã có người đứng ngồi không yên, bắt đầu bỏ bạc thăm dò tin tức. Nghe được tin tức là một tháng này, hình như hàng đêm Hoàng thượng đều ở Di cùng hiên.
Lịch Khinh Ngọc cũng ngồi không yên liền đi tìm Vũ Vân Anh. Vừa ngồi xuống, hai người ngồi đối diện nhau, mắt nàng ta cũng đỏ lên, "Vũ tỷ tỷ..."
Vũ Vân Anh nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn cung nhân bên cạnh mình vừa cười vừa nói: "Dâng trà lên, các ngươi cũng đi nghỉ đi đi, ta cùng quý nhân trò chuyện."
"Dạ."
Nước trà dâng lên, cung nhân lần lượt lui ra.
Lịch Khinh Ngọc nhìn hành động của Vũ Vân Anh trong lòng lấy làm kinh hãi, "Vũ tỷ tỷ, tỷ làm vậy là …?"
"Dù sao chúng ta cũng mới vào cung, người bên cạnh cũng chưa quen thuộc, há có thể tùy tiện tin tưởng." Vũ Vân Anh thở dài nói, nàng ta còn chưa nói hết. Các cung điện ba người các nàng ở kỳ thật chẳng hề yên bình, đều là những nơi có tần phi ૮ɦếƭ từng ở.
Rốt cục là vô tình hay là có người xếp đặt chứ?
Là Hi Quý Phi sao?
Trong lòng Vũ Vân Anh cũng không nắm được rõ ràng, nhưng ở trong này lại càng thêm cẩn thận.