Rất nhiều lúc, quan hệ giữa người với người cùng có suy nghĩ rất ăn ý là không muốn nói ra để đánh vỡ thế cân bằng.
Cũng như Tự Cẩm và Tiêu Kỳ.
Cho dù là Tiêu Kỳ có thể bao dung nhẫn nhịn bản thân ghen tuông, tùy hứng nhưng chính Tự Cẩm cũng hiểu được đạo lý. Muốn bắt một vị Hoàng đế phòng thủ một phi tử sống qua ngày, chuyện này làm sao được chứ?
Giống như bắt sói không ăn thịt, không khoa học chút nào.
Cho tới nay, Tự Cẩm cũng chưa từng dứt khoát nói thẳng chuyện này như thế, tuy trong lòng rất mong đợi, nhưng lại càng sợ nếu nói ra sẽ có thể mất đi cả hạnh phúc trước mắt.
Không phải là có câu nói, trong tình yêu, ai yêu nghiêm túc hơn thì thua sao.
Tự Cẩm không cho rằng mình thua, chỉ là nhất thời mà thôi.
Ở trong hậu cung này đích thực Tiêu Kỳ đối với nàng rất dụng tâm.
Bây giờ đột nhiên nghe Tiêu Kỳ nói rất rõ ràng câu đó, lại là sau chuyện của Kiều Linh Di, bất kể nghĩ thế nào, trong lòng đều không nén được thất vọng, sự chua xót, khổ sở dâng lên đầu.
Nhìn đi, lừa mình dối người, một ngày nào đó cũng tỉnh giấc mộng, có điều đến cũng quá nhanh rồi.
Tự Cẩm chống tay nhổm người dậy, tóc dài rơi xuống, che một bên mặt, cũng cản trở ánh mắt của Tiêu Kỳ. Nàng hít sâu một hơi, không đợi Tiêu Kỳ nói chuyện đã nói, "Thi*p hiểu ý của Hoàng thượng. Cho nên người không cần nói nữa, sau này chuyện như thế sẽ không xảy ra, người cứ yên tâm." Cho nên, ngươi muốn đi tìm người khác thì cứ đi đi, trong lòng nàng đã sớm biết được ngày đó sẽ đến mà.
Nhưng, nếu như vậy, giữa nàng và hắn cũng sẽ không có tình cảm xuất hiện.
"Nàng thật sự hiểu được sao?"
"Vâng."
"Ta muốn thử một lần, thử một lần xem chúng ta có thể mãi mãi thế này không."
"A, cái gì?" Tự Cẩm ngẩng đầu mạnh nhìn Tiêu Kỳ, nàng không nghe lầm chứ?
Tiêu Kỳ cũng ngồi dậy, hai người mặt đối mặt, hắn giơ tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, "Nàng khóc cái gì?"
"Thi*p cho rằng người không cần tthi*p, muốn đi tìm người khác." Tự Cẩm vừa khóc vừa cười, "Thi*p không có nghe sai, đúng không? Miệng vàng lời ngọc nhé, Hoàng thượng là thiên tử mà, không thể thay đổi xoành xoạch, không thể nói không giữ lời."
"Ừ, chỉ cho mình nàng miệng vàng lời ngọc." Tiêu Kỳ kéo Tự Cẩm tựa như điên cuồng ôm vào trong lòng, giây phút ấy, ôm nàng nói năng lung tung, giống như trống trải trong lòng bỗng chốc được lấp đầy.
Cảm giác này thật tốt.
Tự Cẩm lăn qua lộn lại không ngủ được, trợn tròn mắt đếm cừu, trong lòng giống như nước sôi trên ngọn lửa, cứ liên tục sôi sục.
Tiêu Kỳ bất đắc dĩ mở mắt ra, nhìn người nằm bên cạnh cười như đứa ngốc vậy, "Mau ngủ đi."
"Vâng." Tự Cẩm nhắm mắt lại, vẫn không ngủ được, nhưng lần này không động đậy, ngày mai Tiêu Kỳ còn phải lâm triều.
Đột nhiên thấy người bên cạnh chợt yên ắng lạ, Tiêu Kỳ nghiêng đầu, nhìn mí mắt nàng nháy nháy liên tục, rõ ràng là đang kìm nén hưng phấn. Thấy vậy, trái tim hắn vừa bình ổn lại bỗng nổi lên sóng gió.
"Nếu đã không ngủ được, hay là chúng ta làm chút chuyện có tác dụng giúp ngủ ngon nhỉ."
Tự Cẩm:...
Cả một ngày tâm trạng bất ổn lúc cao lúc thấp, giống như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy. Lại bị Tiêu Kỳ quấy rối mấy lần nên sáng hôm sau nàng ngủ say đến nỗi hôn thiên địa ám. Tiêu Kỳ đi khi nào cũng không biết. Đợi đến khi thức giấc thì mặt trời cũng lên tới gần đỉnh đầu.
Tự Cẩm bế con trai ủy khuất từ sáng sớm tinh mơ, trong lòng cảm thấy đặc biệt thẹn thùng bèn vừa chơi cả ngày với con, vừa sai người bắt đầu thu thập hành lý. Lại gọi Vân Thường tới, kêu nàng ta đi theo Quản Trường An thu dọn Di Cùng hiên.
Nàng ngồi đó sai người làm việc, Dục Thánh bên cạnh nghe nàng nói chuyện, thỉnh thoảng lại học theo, ngẫu nhiên còn nói bật ra được một hai chữ rất rõ. Gần đây tiểu tử càng ngày càng thích học người nói chuyện, nhất là thích học vẹt theo phụ hoàng bé, câu nói dài thì chưa đủ sức nhưng cứ nói từng chữ, từng chữ, kết hợp lại cũng suy được nội dung.
Vân Thường đi tìm Quản Trường An, Khương cô cô phân công nhân thủ, bắt đầu thu thập hòm xiểng trong Hợp Nghi Điện. Trước đây đều là lặng lẽ thu dọn, không biết chính xác khi nào mới trở về cho nên tốc độ cũng không nhanh, có thời gian liền sửa sang lại.
Bây giờ Kim Chức Ngọc Tú mang người cầm theo danh sách đồ vật đưa vào các thùng, hộp đựng hàng, công việc trong toàn bộ Hợp Nghi Điện cũng bận rộn lên.
Tự Cẩm bế con trai nói chuyện. Đứa bé còn chưa nói sõi, thỉnh thoảng nói ra những câu đặc biệt khôi hài, tâm trạng Tự Cẩm vui vẻ giống như đang bay vậy.
Trong Hợp Nghi Điện gấp rút ngất trời, bên Di Cùng hiên cũng mở cửa chính ra, Quản Trường An tự mình mang theo người thu dọn sân vườn, rất nhanh mọi người đều biết Hi Phi nương nương muốn dời cung.
Hôm qua chuyện Hi Phi ở bên ngoài cửa Tố Vân Điện ςướק Hoàng thượng đi, chỉ qua một đêm đã lan truyền sôi sục, nói có chứng có cớ nghiêm chỉnh. Kiều Tiểu Nghi trở thành trò cười lớn nhất trong cung, thật khó khăn mới được gặp Hoàng thượng, kết quả là bị Hi Phi mới vừa giải trừ cấm túc ςướק đi mất.
Ngay cả Kiều Tiểu Nghi có tình cảm thanh mai trúc mã với Hoàng thượng còn không sánh được với Hi Phi, Kiều Tiểu Nghi trở thành trò cười, vậy những người khác còn không bằng Kiều Tiểu Nghi nữa.
Nhắc đến thì Hoàng thượng độc sủng Hi Phi cũng đã vài năm. Ngay cả năm đó quý phi thịnh sủng cũng không phải là độc sủng nhé. Trong hậu cung này vần còn phi tần khác có thể nhận sủng. Từ lúc Hi Phi tiến cung, Hoàng thượng giống như bị trúng tà, trong ánh mắt không nhìn thấy người khác nữa.
Huống chi, Hoàng hậu nương nương đã điều tra rõ, nhân chứng vật chứng đều đủ, cái ૮ɦếƭ Đậu Phương Nghi không có quan hệ gì với Hi Phi. Người âm thầm ra tay Gi*t Đậu Phương Nghi là cung tần Chu nương tử ở cùng một cung điện với nàng ta. Nghe nói bình thường quan hệ của hai người cũng không tốt lắm. Mặc dù vị phần của Đậu Phương Nghi cao hơn so với Chu nương tử, nhưng Chu nương tử ăn nói sắc sảo, khéo léo, Đậu Phương Nghi không phải là đối thủ. Sau mấy lần dùng vị phần áp chế Chu nương tử, bị đối phương ghi hận trong lòng, nên mới hạ độc thủ.
Sau khi Tự Cẩm biết rõ căn nguyên này từ chỗ hoàng hậu cũng không cảm thấy kinh ngạc. Cho dù như thế nào, chuyện thái hậu mưu hại Đậu Phương Nghi tuyệt đối không thể công bố. Như vậy cuối cùng phải có một người giơ đầu chịu tội. Bình thường Chu nương tử cũng không được lòng mọi người, mồm miệng lại chanh chua, năm xưa cũng từng làm khó Tự Cẩm. Bây giờ bị đẩy ra làm bia đỡ đạn, từ trên người cô ta tìm sai lầm quả thực là rất dễ dàng.
Vị Chu nương tử này Tự Cẩm vẫn còn ấn tượng, theo lời Hoàng hậu nương nương nói, thì cũng không tính là oan uổng. Dù sao hành tung của Đậu Phương Nghi chính là bị Chu nương tử theo dõi sát sao, nói đến thì cũng có một phần đồng lõa.
Vụ án của Đậu Phương Nghi cuối cùng là kết thúc. Hoàng hậu bắt được nhược điểm của thái hậu. Chuyện của Sở Trừng Lam lại dính líu đến Kiều Linh Di, thái hậu đương nhiên hiểu được Kiều Linh Di là oan uổng, hoàng hậu cũng không thể trở mặt đối địch với thái hậu để hai bên đều thiệt hại. Nàng ta kéo Kiều Tiểu Nghi vào chẳng qua cũng chỉ là muốn kết thúc vụ án của Đậu Phương Nghi, không để thái hậu cản trở bên trong mà thôi.
Sau khi vụ án của Đậu Phương Nghi kết thúc, chuyện của Sở Trừng Lam cũng rất nhanh được điều tra rõ. Kiều Linh Di tự nhiên là vô tội, là cung nhân bên cạnh nàng ta từng bị Sở Trừng Lam trừng trị, vì chuyện đó mà ghi hận trong lòng nên mới âm thầm hạ độc thủ. Người cũng đã ૮ɦếƭ, bây giờ kết luận thế nào đều chỉ dựa theo lời của hoàng hậu mà thôi.
Cho dù Quý phi cảm thấy chuyện này còn có uẩn khúc nhưng thái hậu không lên tiếng, quý phi cũng không thể hiểu được nguồn cơn, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một vụ án mạng, một vụ hạ độc, cứ thế tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ mà hạ màn.
૮ɦếƭ một Đậu Phương Nghi, một cung nữ, Sở Trừng Lam bệnh tật quấn thân. Thái hậu không còn dám tùy ý ngang ngược nhúng tay hậu cung cung vụ, Kiều Tiểu Nghi cũng an phận xuống. Nhưng tú nữ mới tiến cung, sau khi trải qua một năm dày vò, giờ mới hiểu được, những căng thẳng buồn rầu lúc tuyển tú, so với những ngày sau khi tiến cung quả thực là bé nhỏ không đáng kể.
Đầu mùa đông, cuối cùng Di Cùng hiên cũng được thu thập thỏa đáng. Tiêu Kỳ tự mình đưa hai mẹ con Hi Phi trở về. Hoàng hậu dẫn đầu, sau đó quý phi, cung tần toàn cung đều đưa quà tặng tới. Di Cùng hiên vô cùng náo nhiệt, đèn Ⱡồ₦g màu đỏ rất lớn treo trên cao, trong bóng đêm đen đặc, không biết bao nhiêu người nhìn đôi đèn Ⱡồ₦g màu đỏ này đến xuất thần.
Qua tháng chạp, thời tiết càng thêm lạnh. Trên triều đình trải qua mấy tháng tranh cãi về quan chủ khảo cuối cùng cũng có kết quả. Rốt cục vẫn là tuyển các danh sư đã ẩn cư, không có xuất thân bình dân, cũng thuộc về nhất mạch thế gia, có lập trường trung lập. Cuối cùng hai bên đồng thời chấm dứt chiến tranh, xem như thỏa hiệp đối với kết quả này.
Còn chuyện Tô Thịnh Dương và Tô Cao tăng cường quân bị cũng đã tương đối hoàn thành. Kiêu Long Vệ và Phi Long Vệ mở rộng thêm một vạn nhân mã. Bộ binh lập hồ sơ, phát quân bị, luyện binh vô cùng cấp bách. Lần này, Tô Cao hạ quyết tâm phải quay lại kinh thành, rửa sạch sỉ nhục lần trước.
Hai đại quân luyện binh mỗi ngày, Tô Thịnh Dương kiêm chức vệ sỹ thân cận bảo vệ an toàn cho hoàng đế, chạy tới chạy lui hai đầu, cả người khí thế càng ngày càng thịnh, giống như thanh kiếm tuốt ra khỏi vỏ, bộc lộ tài năng, bày ra uy nghi quân đội hoàng gia.
Trên khắp cả nước các thí sinh chen chúc vào kinh thành. Khoa thi lần trước xuất hiện Tần Tự Xuyên danh chấn cả nước, bây giờ đã trở tђàภђ ђạ thần được hoàng đế bệ hạ trọng dụng, không khác gì thần tượng kích thích các thư sinh bình dân dốc lòng dốc sức đi theo con đường khoa cử. Năm tới còn chưa bắt đầu thi mà nhân khí đã hừng hực, các khách sạn trong kinh đô chật kín người. Nhất là khách sạn năm đó Tần Tự Xuyên từng ở qua đã treo biển chữ vàng, có tiền chưa chắc cũng có thể được ở.
Vừa lúc đó, ở kinh đô xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ, đẩy Tần Tự Xuyên vào vũng bùn.
Khoa trường làm rối kỉ cương, tiết lộ đề thi đều bị đế vương chán ghét. Nhưng còn chưa bắt đầu thi, thế nhưng đã có người tuyên bố biết nội dung đề thi, tiết lộ người ra đề, nhắm thẳng vào người hiệp trợ quan chủ khảo làm việc là Tần Tự Xuyên.
Chuyện này vốn rất bé nhỏ không đáng kể, chỉ cần tinh tế điều tra liền biết ngay thật giả. Nhưng mà đột nhiên thư sinh ăn nói ngông cuồng kia ૮ɦếƭ, mọi chuyện lập tức trở nên u ám.
Nếu như không tra rõ, Tần Tự Xuyên sẽ gặp nguy hiểm.