Tiêu Kỳ bế con trai đi duổi theo sau, Tự Cẩm tức giận tới nghiến răng, thấy Tiêu Kỳ đi vào theo bèn xoay người lại đi sang phòng tắm, cơ bản không muốn đối mặt với hắn!
Tiêu Kỳ còn bế con trai, tiểu tử cũng không thành thật, chuyện này một hai câu cũng không thể nói rõ ràng. Hơn nữa cảm giác đuối lý không giải thích này khiến Tiêu Kỳ rất xa lạ. Chỉ đành dỗ con trai trước, bế con về tẩm điện của mình rồi mới có thể suy nghĩ xem phải nói rõ ràng chuyện này như thế nào mới được.
Tự Cẩm cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại. Cẩn thận ngẫm lại chuyện này, hồi tưởng tình cảnh lúc ấy, hình như là Kiều Linh Di ôm Tiêu Kỳ, Tiêu Kỳ không ôm nàng ta. Mặc dù không biết rõ chuyện gì xảy ra, nhưng tâm trạng chính là rất không cao hứng. Tiêu Kỳ không ôm nàng ta nhưng bị nàng ta ôm cũng làm người ta rất khó chịu.
Giống như mình làm được một chiếc bánh ngọt, bị người khác phun nước miếng lên vậy, tóm lại là cực kỳ không thoải mái.
Hai vị chủ tử chân trước chân sau đi vào, nương nương đầy vẻ giận dữ, toàn bộ người trong Hợp Nghi Điện không dám thở mạnh. Ngày hôm nay Quản Trường An lại may mắn, hắn ta có việc phải làm nên không hầu hạ bên cạnh hoàng đế. Khi hắn ta xong việc trở về thì phát hiện sự tình không thích hợp.
Chớp mắt một cái, nhìn từng thùng nước nóng đưa vào trong điện bèn kéo Trần Đức An vào một góc, vội vã hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Trần Đức An xoa xoa hai tay nhìn Quản Trường An, tự cân nhắc, sắp xếp lại câu chữ rồi mới khéo léo nói: "Chủ tử nhìn thấy Hoàng thượng bị Kiều Tiểu Nghi ôm lấy."
Quản Trường An:...
Đây là chuyện lớn gì chứ, Hoàng thượng có một hậu cung tần phi, lẽ nào ở chung với người khác thì Hi Phi gây chuyện, không phải lòng dạ quá nhỏ nhen sao? Thật sự là bị Hoàng thượng sủng hư, tính tình Hi Phi thật sự là càng lúc càng to gan, nhớ ngày đó...
Nhưng Quản Trường An cũng không dám nói những lời này, ai bảo Hi Phi người ta có số mệnh tốt, Hoàng thượng cứ thích nàng như vậy đó?
Đây là số mệnh, là phúc khí!
Trần Đức An liếc mắt nhìn Quản Trường An, cũng không nói thêm gì khác. Dù sao hắn ta và Quản Trường An không phải là người một đường, mọi người nước giếng không phạm nước sông là được. Trong lòng cũng hơi bận tâm, chủ tử đừng ђàภђ ђạ người khác quá, nhỡ đâu làm Hoàng thượng tức giận thì ૮ɦếƭ.
Trong lòng lo lắng, Trần Đức An cũng chẳng quan tâm Quản Trường An, chắp tay với hắn ta, "Tôi qua bên kia xem một chút, Quản công công thong thả."
"Cậu đi đi." Quản Trường An phất phất tay, bây giờ nước lên thì thuyền lên, con thỏ nhỏ Trần Đức An kia, ở trong cung không dám nói nghênh ngang nhưng cũng là một trong số thái giám có thể diện đứng đầu.
Thật sự là mười năm Hà Tây, mười năm Hà Đông mà.
Nhớ ngày đó, tiểu thái giám không ai muốn kia bị người khác xua đuổi đến Y Lan Hiên chán nản sống qua ngày, ai có thể nghĩ tới còn có hôm nay chứ?
Trần Đức An đi tìm Vân Thường, kéo nàng ta vừa đi vừa khẽ hỏi, "Sao rồi?"
"Hoàng thượng đỗ tiểu chủ tử ngủ say rồi vừa về chính điện." Vân Thường bĩu bĩu môi chỉ hướng chính điện nói, "Lần này Chủ tử thật sự là tức giận lắm, không nghĩ tới Kiều Tiểu Nghi kia cũng có thủ đoạn như vậy, nếu chậm thêm chút nữa, không chừng Hoàng thượng cũng bị cô ta mê hoặc đi Tố Vân Điện rồi."
Nói đến chuyện này Vân Thường cũng rất tức giận. Thật sự là thời gian quá ngắn, chỉ trong nháy mắt đã xảy ra chuyệnngoài ý muốn, không cần nói chủ tử, bọn họ cũng rất buồn bực.
Trong chính điện, Tự Cẩm nghẹn một bụng nổi giận, kéo Tiêu Kỳ ra sau tấm bình phong, cởi hết y phục của hắn, đẩy hắn vào thùng tắm. Sau đó cầm lấy vải mềm chà lên người hắn, từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới, dùng hương liệu tắm chà đi chà lại rất nhiều lần.
Tiêu Kỳ:...
"Da rồng của Trẫm bị nàng chà hết một tầng rồi." Nhìn xem cả người đỏ lên. Mới bị ôm một cái mà đã phải chà một lớp da của hắn, nếu như là... Tiêu Kỳ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tự Cẩm trừng mắt lườm hắn một cái. Trong lòng nàng đã nghĩ rất rõ ràng, Kiều Linh Di ước gì nàng cãi nhau với Tiêu Kỳ, cãi nhau to càng tốt. Lúc đó cô ta mới có cơ hội có thể lợi dụng. Nàng đâu có ngốc, nhất định không cho cô ta cơ hội này! Nhưng bản thân lại rất buồn bực, cho nên cũng chỉ có thể ђàภђ ђạ Tiêu Kỳ.
"Lúc đó thật là vô tình gặp phải, ta chỉ tùy tiện đi một chút thôi."
"Đúng vậy, tùy tiện đi thì đi đến trước cửa Tố Vân Điện, thật đúng là khéo."
Tiêu Kỳ:...
Vấn đề này cũng hơi khó giải thích, "Không phải là thuận đường Di Cùng hiên sao, nhất thời không nhìn đường nên mới thuận chân đi qua. Kết quả ta thấy Di Cùng hiên đã sửa chữa tốt lắm, đang tính toán chuyện cho hai mẹ con chuyển về. Chỗ đó rộng lớn, nàng và con có thể chơi đùa. Ta còn cố ý xây thêm phòng bếp nhỏ, sau này không cần phải chạy sang Ngự thiện phòng. Nàng thích tay nghề của Nhạc Trường Tín thì kêu hắn ta trực tiếp mở phòng bếp ở Di cùng hiên, làm vậy cũng rất thuận tiện."
Cái gì mà thuận đường đi chứ, nhưng lời giải thích này miễn cưỡng cũng chấp nhận được. Phòng bếp nhỏ có thể làm, tay nghề của Nhạc Trường Tín tuy không tệ nhưng cũng không phải là không thể không có hắn ta, chủ yếu là tin tưởng được. Đồ ăn vào miệng đương nhiên phải cực kỳ cẩn thận.
Nhìn vẻ mặt Tự Cẩm xoa dịu chút ít, Tiêu Kỳ bèn giải thích mọi chuyện theo chiều đơn giản nhất, cuối cùng chính mình còn cảm thấy ủy khuất, "Nàng xem, ta không có làm gì hết mà nàng đối xử với ta như thế, ta cũng bị oan vậy."
"Nói xạo, bị người khác ôm cũng không được." Tự Cẩm lại lấy khăn chà người hắn một lần nữa, càng nghĩ càng giận, còn làm nước bắn tung tóe lên người mình.
Người như bị chà đi lớp da rồng Tiêu Kỳ cuối cùng được thả ra. Tự Cẩm lấy y phục mới cho hắn, rồi đi sang bên bình phong thay đồ của mình luôn. Tất cả y phục đều thấm nước không thể mặc tiếp nữa. Mới thay một nửa, Tiêu Kỳ liền vào, Tự Cẩm bèn đẩy hắn, "Hoàng thượng vào đây làm gì?" Hắn vào thì nàng còn có thể thay y phục được sao?
Quả nhiên, không thay được!
Không có biện pháp, ai bảo Tự Cẩm thích gương mặt của Tiêu Kỳ chứ, người này lấy mỹ nam kế đến dụ hoặc nàng, nàng chịu không nổi.
Đợi đến khi Tự Cẩm thoát thân khỏi mỹ nam kế, vừa nhìn đã tới giờ Tuất hai khắc, bụng đói kêu lục bục. Được rồi, giờ này không biết là ăn tối hay ăn khuya nữa?
Gọi cả bàn món ăn, Tự Cẩm đói muốn ૮ɦếƭ, ăn lấy ăn để chẳng quan tâm hình tượng. Lại nhìn long bào đặt trên sập vừa cởi ra, tay hơi đẩy một cái, đĩa dầu tương trên bàn rơi xuống áo.
"Ôi trời, người nhìn thi*p không cẩn thận chút nào này, y phục này sợ là không thể mặc nữa, thi*p sẽ gọi Quản Trường An mang y phục mới tới cho Hoàng thượng?"
Tiêu Kỳ nhìn long bào màu vàng của mình bị dầu tương làm vấy bẩn, lặng yên lặng yên nhìn Tự Cẩm một cái. Thôi được, bộ y phục mà thôi, nàng vui vẻ là được. Uhm, cũng không cần nói cho nàng biết, hủy hoại long bào có thể là tội lớn, chuyện này...
Nghĩ hắn không biết chút nhỏ mọn này của nàng sao, không phải là y phục này bị Linh Di chạm tay vào sao?
Thật là, không chỉ người không thể chạm vào, bây giờ ngay cả y phục cũng không thể chạm.
Tiêu Kỳ ho nhẹ một tiếng, gọi Quản Trường An vào, chỉ vào long bào kia đặt ở bên cạnh mình, nói với hắn ta: "Giải quyết bộ này đi, lấy y phục mới lại đây."
Quản Trường An nhìn long bào bị vấy bẩn một mảng, khóe miệng giật giật, cúi thấp đầu không dám thở mạnh, vội vàng đáp: "Vâng, nô tài làm ngay."
Môi Tự Cẩm liền cười, mặc dù làm vậy rất không phóng khoáng, nhưng thật sự hả giận.
"Nàng dự định khi nào chuyển về?" Tiêu Kỳ tìm một đề tài rất an toàn nói, tóm lại tuyệt đối không thể nhắc đến bất kỳ nữ nhân nào trong hậu cung này.
"Trước hết sai người về dọn dẹp một chút, trời cũng càng ngày cành lạnh hơn rồi. Thừa dịp còn ấm áp liền chuyển về thôi." Tự Cẩm cũng rất muốn chuyển về, Hợp Nghi Điện này vẫn hơi nhỏ, lúc con trai chơi có nhiều người theo hầu thì cảm giác trong sân không có chỗ đứng. Vẫn là Di cùng hiên tốt. Bây giờ đã mở rộng cung càng thêm rộng rãi."Đã lâu không có người ở, lại mới sửa chữa qua, phải dọn dẹp trong ngoài sạch sẽ mới được."
Tiêu Kỳ gật gật đầu, "Kêu Quản Trường An mang người đi, người bên cạnh nàng vốn không đủ dùng, nếu lại đưa người sang đó thì Hợp Nghi Điện lại thiếu người."
"Vậy để Vân Thường đi theo Quản Trường An hỗ trợ, nàng ta biết rõ thói quen của thi*p, đỡ phải mất công chạy qua chạy lại hỏi tới hỏi lui." Tự Cẩm suy nghĩ một chút liền nói ra.
Tiêu Kỳ cũng đồng ý, "Vậy cũng được, bên này cũng phải thu thập hành lý, hai bên đều bận rộn. Lúc họ dọn đồ, nàng đưa con sang thiên điện Sùng Minh Điện ở tạm đi."
Dọn nhà là chuyện lớn, người qua người lại, mẹ con nàng ở chỗ này cũng không tiện lắm.
"Đợi đến khi phải dọn phòng này thì mẹ con thi*p sẽ qua, bây giờ còn quá sớm, Dục Thánh líu lo mà bị đại thần trong triều nghe được thì lại không ra thể thống gì." Trước đây Tự Cẩm ở trong thiên điện không gây tiếng ồn, không làm cho người ta chú ý. Bây giờ có thêm con trai thì khác, cũng không cần kinh động người khác.
Hai người ăn khuya xong thì đã bàn luận cơ bản chuyện dọn nhà. Sau khi rửa mặt thì lên giường. Màn vừa thả rơi xuống, Tiêu Kỳ giơ tay kéo Tự Cẩm vào trong lòng, muốn nói gì đó lại không biết phải nói như thế nào.
Tự Cẩm dựa vào hắn, nghe tiếng tim hắn đập, hai người có thể nghe tiếng thở của nhau, nửa nằm sấp trên người hắn, cũng có điều khó nói.
Không nói những chuyện vụn vặt cuộc sống, giữa hai người liền an tĩnh, lại khiến người ta lúng túng trầm mặc.
"Hi Ngôn Thanh."
"Dạ."
Tiêu Kỳ mở miệng trước, Tự Cẩm liền đáp một tiếng, sau đó lại lặng yên.
Một hồi lâu sau, Tiêu Kỳ mới lại nói lần nữa, "Ta... Ta chưa từng nghĩ tới cả đời chỉ phòng thủ một nữ nhân sống qua ngày."
"Biết rõ mà, Người là hoàng đế." Chuyện rõ ràng như thế, mặc dù Tự Cẩm rất không muốn thừa nhận, cũng rất không thoải mái, nhưng đây là sự thật.
Tâm trạng hơi ngột ngạt. Lời không cần nói ra thì tốt hơn. Mọi người đều hiểu mà, đâm thủng làm chi khiến người ta buồn bực.